Bởi vì nụ hôn lần trước, Vân Miểu đã mấy ngày liên tục không tới cục cảnh sát rồi. Lục Chinh bận rộn chuyện vụ án, gần như không có thời gian rảnh.
Hôm nay rảnh rỗi, lời nói tối đó của Vân Miểu lại xuất hiện trong đầu anh: “Chỉ hôn một cái thôi… Anh có thể quỵt nợ.”
Vân Miểu nói anh có thể quỵt nợ, nhưng anh đâu thể quỵt nợ thật.
Hôm đó anh không uống một giọt rượu bia nào, rất tỉnh táo.
Chỉ nghĩ đến giọng điệu của cô gái khi nói câu nói này, lòng anh lại cảm thấy chua chát.
Lục Chinh gửi tin nhắn cho Vân Miểu: “Miểu Miểu, tối có rảnh không? Cùng đi ăn cơm nhé?”
Anh đợi cả nửa ngày, điện thoại vẫn yên lặng.
Lục Chinh gửi tiếp: “Không ăn cơm cũng được, xem phim, dạo phố, chạy bộ ban đêm cũng được.”
Vẫn không có phản ứng.
Ngón tay Lục Chinh gõ vài cái trên màn hình: “Hay là buổi chiều đến thư viện lưu trữ hồ sơ một chuyến?”
Đây chắc là chủ đề mà Vân Miểu thấy hứng thú nhất.
Nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.
Rất rõ ràng, người hôn rồi muốn quỵt nợ không phải Lục Chinh, mà là Vân Miểu.
Lưu Vũ thấy Lục Chinh im lặng cả buổi sáng, một lúc lại nhìn điện thoại như bị ma nhập. Hà Tư Nghiên tìm đồ ở bên trong, phòng làm việc im lặng đến mức kỳ lạ.
Lưu Vũ miễn cưỡng tìm chủ đề: “Lão đại, Ngô Ngôn làm như vậy, hoàn toàn không ai chăm sóc mẹ cậu ta nữa rồi. Bên phía bệnh viện gọi điện thoại cho tôi, tạm thời sẽ mời hộ lý cho bà ấy.”
Tầm mắt của Lục Chinh vẫn ở trên điện thoại: “Ừ.”
Lưu Vũ: “...”
Tại sao ngượng ngùng như vậy? Anh ta là một người nhiều chuyện, một ngày không nói chuyện, thật sự sẽ nhịn đến chết đó.
Cũng may không lâu sau Hà Tư Nghiên về rồi, tâm trạng căng cứng của Lưu Vũ vừa mới thả lỏng một chút, nhưng lại thấy cô ấy đeo túi, vội vàng đi ra bên ngoài: “Đã sắp ăn trưa rồi còn chạy đi đâu?”
Hà Tư Nghiên: “Đến sở nghiên cứu một chuyến, có tấm ảnh trong vụ án cũ bị dính nước rồi, cục trưởng Ngô bảo tôi tìm cô Kha dùng AI khôi phục.”
Lục Chinh nghe đến tên của Vân Miểu, bỗng ngẩng mặt hỏi: “Ảnh gì?”
Hà Tư Nghiên: “Một vụ án trước kia cô Kha giúp phá.”
Lục Chinh đứng dậy, tiện tay lấy chìa khóa trên bàn: “Vừa hay tôi tìm cô ấy có việc, để tôi đem qua giúp cô.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ nhìn nhau, hai người đều làm cảnh sát hình sự nên đương nhiên có sự nhạy bén. Cái này không gọi là vừa hay có việc tìm cô ấy, mà gọi là “ý không ở trong lời nói”.
Hà Tư Nghiên đưa tập hồ sơ trong tay cho anh, Lục Chinh bước nhanh ra cửa, xe Wrangler nhanh chóng vang lên trong sân.
Lưu Vũ vừa viết tổng kết vụ án vừa kể khổ với Hà Tư Nghiên: “Hà Tư Nghiên, lần sau cô có thể đừng để mình tôi và đội trưởng Lục ở văn phòng được không, tôi sắp bị khí thế của anh ấy đè chết rồi.”
Hà Tư Nghiên: “Đâu đến mức khoa trương như thế?”
Lưu Vũ: “Còn không khoa trương, cả sáng hôm nay anh ấy chỉ nói với tôi mỗi chữ “ừ”, còn là tôi chủ động tìm anh ấy, cô nói xem có đáng sợ hay không? Thời gian lâu dài, chắc tôi trầm cảm quá.”
Hà Tư Nghiên kéo ghế ngồi xuống: “Một người đàn ông như anh, có gì để nói chứ?”
Lưu Vũ trượt ghế tới: “Buổi sáng chắc chắn là lão đại nhớ cô Kha rồi, tôi thấy anh ấy cứ một lát lại nhìn điện thoại. Trước kia tôi đợi tin của bạn gái cũng có dáng vẻ này.”
Hà Tư Nghiên cười: “Nhìn không ra nha, anh lại rất trong sáng đó chứ.”
Lưu Vũ: “Còn nữa, lần trước lão đại mượn quần áo xem mắt của tôi đi gặp Boss Kha, hại tôi không đi xem mắt được.”
Hà Tư Nghiên: “Mẹ tôi cũng suốt ngày bảo tôi đi xem mắt, phiền chết mất.” Lưu Vũ nói đùa: “Cô xem mắt, tôi cũng xem mắt, chi bằng chúng ta hợp lại với nhau đại đi.”
Hà Tư Nghiên trợn mắt nhìn anh ta: “Cảnh sát Lưu, anh vẫn biết cái này gọi là hợp đại à?”
Lưu Vũ: “Hà Tư Nghiên!”
Hà Tư Nghiên đứng dậy, tiện tay ném cho anh ta một trái táo: “Đi thôi, ăn cơm.”
Lưu Vũ hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Hà Tư Nghiên: “Đối tượng xem mắt tặng cho.”
Lưu Vũ cắn một miếng, bóc phốt: “Chẳng trách chua như vậy.”
Lục Chinh đến dưới lầu sở nghiên cứu, rồi gọi điện cho Vân Miểu.
Lần này, cuối cùng cô gái cũng quan tâm anh rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Chinh: “Miểu Miểu, tìm em vì công việc, ở dưới hầm của tụi em, không lên được, có thể đón anh không?”
Vài phút sau, Vân Miểu đi xuống, hôm nay cô mặc chiếc váy bó eo màu đen, chân vừa trắng vừa dài.
Khôi phục ảnh bằng AI không phải chuyện gì khó, Vân Miểu một chốc đã làm xong.
Lục Chinh nhìn: “Miểu Miểu, chuyện sau khi uống rượu hôm đó em còn nhớ không?”
Vân Miểu giả vờ không nhớ: “Chuyện gì?”
Lục Chinh nhìn cô, con ngươi đen láy, tim Vân Miểu đập thình thịch, không dám nhìn anh.
Lục Chinh hơi nhướng mày: “Ồ, không có gì, anh nhớ là được, dù gì đó cũng là nụ…” Chữ “hôn đầu” vẫn chưa nói ra, tai Vân Miểu đã đỏ đến bùng nổ.
Phản ứng của Vân Miểu rõ ràng là có nhớ.
Lục Chinh vui vẻ cho tay vào túi: “Đi thôi, đi ăn thử thức ăn ở căn tin bọn em.”
Vân Miểu: “Anh vẫn chưa ăn cơm?”
Lục Chinh: “Ừ, chưa kịp ăn.”
Buổi chiều, Vân Miểu vẫn đi với Lục Chinh đến thư viện lưu trữ hồ sơ một chuyến.
Lục Chinh bảo người ta điều tra camera ngày 30 tháng 4.
Sau 16:50 hôm đó, camera đột nhiên cắt điện, cho đến ngày 4 tháng 5 đi làm mới khôi phục lại.
Người cắt điện và người đóng cửa chắc là cùng một người, người đó quen thuộc nơi này, quen thuộc thời gian làm việc nghỉ ngơi của thư viện lưu trữ hồ sơ, quen thuộc Lục Chinh, cũng biết tại sao anh muốn đến chỗ này.
Ra tới bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, Vân Miểu vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát: “Rắn đỏ liệu có là nhân viên trong nội bộ của các anh không?”
Lục Chinh: “Hiện giờ vẫn chưa rõ.”
Lần hành động vây bắt năm đó của phía cảnh sát, toàn bộ bị tiêu diệt, rất khó khiến người ta không nghi ngờ.
Từ sau ngày mùng một tháng năm, Hàn Vi Quang không còn quay lại làm việc nữa, vẫn còn ở quê.
Hôm đó ông ta là người trực ca cuối cùng, chắc là người có khả năng nhìn thấy người kia nhất.
Lục Chinh gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng hỏi được địa chỉ ở quê của Hàn Vi Quang.
“Muốn đi chung không?” Lục Chinh hỏi.
Vân Miểu gật đầu,
*
Một huyện nhỏ ở phía nam thành phố N, có tấm biển ghi thành phố Dưỡng Tân, ven đường đều là màu xanh, không khí dưới nông thôn trong lành. hững loại hoa thường thấy trong mùa xuân đã tàn hết, cây tường vi bám quanh tường đất, hoa màu hồng nở um tùm.
Nếu không phải gặp được trong tình huống này, Vân Miểu rất muốn xuống chụp vài tấm.
Đi tiếp về phía trước, hoa xinh đẹp không còn nữa, đều là mương nước nối tiếp nhau, nước mênh mông.
Xe lái vào trong thôn, đến nhà của Hàn Vi Quang.
Cánh cửa màu bạc bị gõ vang, có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra, anh ta vừa mới gội đầu xong, khăn trong tay vắt lên đầu, có chút ngạc nhiên nhìn về ngoài cửa.
Lục Chinh: “Xin hỏi Hàn Vi Quang ở đây à?”
Người đàn ông: “Ồ, bố tôi không ở nhà, đi Thái chơi rồi.”
Lục Chinh chau mày: “Thái?”
Người đàn ông: “Mùng một đi rồi, vẫn chưa về.”
Lục Chinh: “Còn liên lạc được với ông ấy không?”
Người đàn ông: “Hôm trước gọi điện thoại nói bên đó rất tốt, ở thêm vài ngày.”
Lục Chinh vẫn muốn hỏi tiếp, người đàn ông đã không chịu nói thêm nữa.
Cánh cửa kim loại lại đóng lại.
Vân Miểu nhìn Lục Chinh, cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Rõ ràng ngày ba mươi gọi điện thoại liên lạc với Hàn Vi Quang, ông ta còn nói mình ở quê. Nếu như ngày mùng một ông ta muốn ra nước ngoài, vậy thì những tài liệu này phải chuẩn bị xong vào ngày ba mươi, nhưng hôm đó ông ta nói ngày bốn sẽ về đi làm.
Chuyện ra nước ngoài này, không thể đột xuất nhanh như thế được, trừ khi có người đã sắp xếp sẵn cho ông ta.
Lục Chinh: “Đi thôi.”
Trái tim Vân Miểu treo lở lưng: “Lục Chinh, em có một dự cảm chẳng lành, anh có cần nói rõ thân phận để điều tra chút không?”
Lục Chinh dừng bước nhìn cô: “Em sợ lão Hàn bị hại?”
Vân Miểu gật đầu.
Hơn nữa, cô cảm thấy đây là lần cô cách rắn đỏ gần nhất.
Lục Chinh quay người, gõ cửa lần nữa.
Hàn Thông thấy hơi phiền.
Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát với anh ta: “Cảnh sát hình sự.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Hàn Thông hơi ngạc nhiên, đi tới.
Lục Chinh: “Bọn tôi nghi ngờ bố anh có thể đã gặp hoặc sắp gặp phải nguy hiểm, cần anh liên lạc với ông ấy ngay bây giờ.”
Hàn Thông chỉ đành gọi điện cho Hàn Vi Quang trước mặt bọn họ.
Hàn Vi Quang còn sống.
Lục Chinh nhận điện thoại, vừa nói với ông ta một câu thì điện thoại bên kia đã bị cúp đi.
Hàn Thông lại gọi qua, bên kia tắt nguồn rồi.
Hàn Thông bĩu môi nói: “Điện thoại của bố tôi chính là như thế, quá cũ rồi, pin không ổn, chắc điện thoại hết pin rồi.”
Lục Chinh: “Tôi đưa số điện thoại cá nhân cho anh, có chuyện thì liên lạc bất cứ lúc nào.”
Hiện giờ Hàn Vi Quang ở nước ngoài, cho dù có gặp phải nguy hiểm thật, bọn họ nước xa cũng không thể cứu được lửa gần.
Mọi thứ chỉ đành lặng lẽ quan sát sự thay đổi. Tốt hay xấu đều phải xem ý trời rồi.
Tâm trạng của Vân Miểu hơi sa sút, giống như lúc đánh cờ đột nhiên gặp phải bế tắc.
Hai quân trắng đen ngang ngửa nhau, không cách nào phân cao thấp.
Lục Chinh nắm tay cô: “Đừng nghĩ nữa, chỉ cần rắn đỏ đang hành động, chúng ta sẽ có thể lần theo dấu vết, giống như hung thủ giết người của vụ án liên hoàn, mỗi lần gi ết chết một người, manh mối bại lộ sẽ càng nhiều.”
Vân Miểu nhìn vào mắt anh.
Trong đôi mắt đen láy kia có sự kiên định giống nhiều năm về trước, còn có tình cảm vô tận.
Lục Chinh hơi khom người, nhéo mặt cô, khóe miệng cong lên: “Miểu Miểu, hiếm khi đến được nơi đẹp như vậy, có muốn đi du xuân không?”
Vân Miểu sửa lại cho anh: “Bây giờ là mùa hè, búp sen mới lộ ra một chóp nhọn.”
Lục Chinh khẽ buông ngón tay cô ra, ngón tay luồn sâu vào trong, mười ngón nắm lấy nhau: “Đúng, vậy thì đi chơi mùa hè.”
Tay Lục Chinh nắm rất chặt, Vân Miểu thử vùng vẫy nhưng không thành công. Lòng bàn tay toát mồ hôi vì căng thẳng, toàn bộ đều lau vảo trong lòng bàn tay anh.
Ngón tay Lục Chinh nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay cô, dòng điện từ mu bàn tay của cô xoẹt qua, lan thẳng đến trái tim.
Hai người đi ra được một đoạn, Lục Chinh bỗng nhiên hỏi: “Miểu Miểu, chiếc cúc áo anh để trong ngăn kéo không thấy nữa, em biết nó ở đâu không?”
“Cúc áo gì?” Vân Miểu hơi chột dạ, trả lời một câu.
“Chiếc cúc thứ hai trên áo cảnh sát, trong hộp bút trên bàn của em. Căn phòng đó chỉ có em từng ở. Miểu Miểu, là em lấy đi rồi à?”
Vân Miểu không lên tiếng, tim đập thình thịch, dường như có thứ gì đó muốn bay ra ngoài.
Giọng điệu Lục Chinh dịu dàng lạ thường: “Lấy đi cũng không sao, đó vốn dĩ là cho em.”
Vân Miểu nghĩ đến chuyện rất lâu trước kia, muốn siết chặt ngón tay, nhưng phát hiện tay cô đang bị anh nắm lấy.
Lục Chinh đột ngột dừng bước: “Hôm tiễn em đi, chiếc cúc đó đã bung chỉ, rơi trên xe.”
Đó giống như một dấu hiệu chẳng lành, báo hiệu sự chia ly giữa hai người.
Bỗng dưng đi tới một ao nước, lan can màu trắng ngăn bước chân lại, có gió thổi qua mặt nước, lá sen vừa mới nổi lên trên mặt nước cuộn lại, đung đưa trong gió, rừng tre trên đỉnh đầu kêu xào xạc.
Giọng nói của Lục Chinh cũng phiêu du trong gió: “Hôm đó về nhà, anh không biết đó là cảm giác gì… Lòng rất trống trải. Về sau anh đã cho nó vào trong hộp bút của em. Anh nghĩ, chẳng là chỉ là một chiếc cúc áo thôi à, lại không phải moi tim moi phổi thật, tại sao không chịu đưa em sớm hơn?”
Vân Miểu nhìn mặt nước lấp lánh, nước mắt di chuyển trong hốc mắt. Cô không dám nhìn anh, cô sợ mình không kìm được mà rơi nước mắt.
Lục Chinh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Miểu Miểu, em thẳng thắn như thế, là anh hèn nhát rồi.”
Lúc này, trong bụi cỏ phía sau đột nhiên có một con mèo hoang lao ra, kêu như phát điên, xông thẳng một đường về trước.
Nó muốn nhảy vào trong nước, nhưng bị lan can trước mặt ngăn lại.
Nó leo lên quần dài của Vân Miểu, tóm lấy áo thun của cô, trèo lên.
Lục Chinh phản ứng lại, lập tức đuổi con mèo đi, nhưng cánh tay của Vân Miểu vẫn bị móng vuốt sắc nhọn của nó cào ra vài đường máu.
Một tiếng sau, Hàn Thông nhận được cuộc gọi của bên du lịch, Hàn Vi Quang bị nước biển cuốn đi rồi.