*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong phòng khách im thin thít, ban công có gió thổi vào, khiến rèm cửa sổ dày cộm vang lên tiếng “cạch cạch”.
Lục Chinh ôm một chồng tài liệu lớn trong chiếc tủ cao ở một bên ra.
Đây là tất cả ghi chép vụ án hình sự trong cục cảnh sát từ mười năm trước đến nay.
Mỗi vụ án đều được anh dùng bút đỏ đánh dấu X.
Sau hành động vây bắt tổ chức rắn đỏ vào chín năm trước thì đã biến mất rồi.
Khi hành động vây bắt, anh mới tốt nghiệp trường cảnh sát chưa được bao lâu, phụ trách liên lạc thông tin.
Hành động vây bắt bắt đầu từ sáu giờ sáng, khi đó vị cảnh sát lão luyện dẫn dắt anh nói rất tự tin: “Hành động lần này chẳng mất bao nhiêu thời gian cả. Tiểu Lục, cậu đợi ở đây, có tình huống bất ngờ thì liên lạc với đám lão Hoàng, lát nữa kết thúc chúng ta cùng đi ăn sáng. Sáng nay ở căn tin có hoành thánh nhân rau cải.”
Nhưng, Lục Chinh ở trong xe mãi vẫn không đợi được những cảnh sát lão luyện kia trở về.
Tám giờ, anh xuống xe, đi vào trong bụi cỏ khói mù mịt kia.
Dọc đường đều là đồng nghiệp ngã xuống, máu chảy trên lá cỏ khô, chóp mũi là mùi máu tanh nồng nặc. Anh kiểm tra vết thương của những cảnh sát đó, đều bị dao cắt đứt động mạch ở cổ, súng bọn họ mang theo bên người, thậm chí còn chưa kịp lên nòng.
Đây hiển nhiên là trúng phải phục kích rồi.
Thay vì nói là vây bắt rắn đỏ, chi bằng nói bọn họ rơi vào cái bẫy do rắn đỏ giăng sẵn.
Lục Chinh lên nòng cây súng mang theo bên người, bước từng bước vào trong.
Trong căn nhà bằng gỗ kia trống trải, người của tổ chức rắn đỏ đã rút đi hết.
Máu trên đất khô cạn, vợ chồng Kha Nghiêm Hồng ngã trong vũng máu.
Lục Chinh ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể của họ, hai người đều chết vì bị súng bắn.
Quần áo hai vợ chồng mặc đều bị người ta lục lọi, túi quần của Kha Nghiêm Hồng bị lật ra bên ngoài, giấy tờ rơi vương vãi trên đất.
Bên cạnh còn rơi ra một tờ đơn xin chuyển trường, đã được đóng dấu, thời gian là năm ngày trước, góc trên bên phải có dán tấm ảnh của bé gái mười hai, mười ba tuổi.
Cô gái lên lớp bảy, vốn dĩ học ở trường cấp hai tốt nhất thành phố N, nhưng nơi sắp chuyển tới không ngờ lại là một trường cấp hai ở thị trấn.
Trường học nổi tiếng bao nhiêu người chen muốn rách đầu để vào, vậy mà nói chuyển là chuyển.
Hiển nhiên có biến cố gì đặc biệt khiến hai vợ chồng này không thể không làm như vậy.
Ở cách đó vài bước có một chiếc cặp sách màu hồng, Lục Chinh mở ra, sách bên trong viết tên giống trong giấy xin chuyển trường- Kha Vân Miểu.
Lục Chinh nhìn ngó xung quanh, anh nhìn thấy một chiếc giày thể thao bên cạnh sofa, chắc là của cô gái tên Kha Vân Miểu kia.
Cô gái đó cũng bị mang đến chỗ này, nhưng không phát hiện thi thể.
Lục Chinh tìm kiếm một vòng, cuối cùng tìm thấy cô.
Sau đó, anh ở bệnh viện hơn một tháng, đội cảnh sát hình sự xảy ra hỏa hoạn, tất cả những ghi chép liên quan đến rắn đỏ đều biến mất trong đám cháy.
Từ đó về sau, tổ chức thần bí rắn đỏ này không còn xuất hiện nữa.
Không, có lẽ không phải biến mất, chỉ là ẩn nấp theo cách bí mật hơn mà thôi.
*
Vân Miểu ngủ khoảng một tiếng, rồi tỉnh dậy.
Trong phòng tối đen, cô ngồi dậy mở đèn.
Cô nhớ lúc trước vẫn còn trong xe, giày cao gót trên chân được cởi ra rồi, bên giường để một đôi dép lê, trên cánh cửa tủ bên cạnh treo chiếc váy khi nãy cô mua về.
Chắc là Lục Chinh đưa cô về.
Vân Miểu đứng dậy, lấy quần áo ra ngoài tắm thì phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng.
Lục Chinh ngồi trên sofa, tay lật tài liệu dày cộp. Anh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn: “Tỉnh rồi à?”
“Ừ, anh còn chưa ngủ?” Vân Miểu mới tỉnh, giọng nói hơi mềm mại, trầm thấp.
Lục Chinh nhìn đồng hồ nói: “Lát nữa rồi ngủ.”
Vân Miểu ôm quần áo vào nhà tắm, tiếng nước chảy róc rách nhanh chóng vang lên ở bên trong.
Khi cô đi ra, Lục Chinh vẫn ngồi đó. Anh duỗi đôi chân dài, tấm lưng thẳng tắp, như một bức tượng điêu khắc bằng thạch cao.
Vân Miểu hơi khát, đi đến nhà bếp rót ly nước.
Trên kệ gia vị màu đen có để một cặp ly có hình Hello Kitty, một ly màu xanh dương, một ly màu hồng. Đây là từ rất nhiều năm về trước Vân Miểu nổi hứng mua về, không ngờ vẫn còn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Chinh dường như mới rửa qua, bên thành ly vẫn còn giọt nước.
Vân Miểu rót cho mình ly nước, cũng rót cho Lục Chinh một ly, tiện tay đem qua, để trên bàn thủy tinh trước mặt anh, hơi nước màu trắng bay lên, trở nên mờ mịt, rồi tan biến trong không khí.
Lục Chinh ngẩng đầu nhìn Vân Miểu.
Cô gái vừa mới tắm xong, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, mái tóc vẫn hơi ướt, trên người mặc chiếc váy kia, là chiếc váy tối nay mới mua, không những độ dài vừa vặn, cũng rất hợp với khí chất của cô.
Vân Miểu ngồi xuống sofa bên cạnh: “Đang xem tài liệu gì thế?”
Lục Chinh không giấu cô: “Một số vụ án năm xưa có thể có liên quan đến rắn đỏ.”
Vân Miểu: “Nhiều vậy sao?”
Lục Chinh: “Đều là những vụ án không có quá nhiều quan hệ.”
“Em có thể xem không?” Vân Miểu hỏi.
Lục Chinh đẩy chồng tài liệu qua, Vân Miểu rũ hàng lông mi, lật xem từng tờ. Toàn bộ đều là vụ án hình sự, hơn nữa không ngoại lệ đều viết bằng tay, chữ viết đó rất có lực, được viết bởi chính tay Lục Chinh.
Vân Miểu: “Anh nghi ngờ bọn họ sẽ định hướng tổ chức là phạm tội hình sự?”
Lục Chinh gật đầu: “Khi đó không có manh mối, chỉ đành nghi ngờ như thế.”
Vân Miểu mím môi, trước kia anh nói mình vẫn luôn điều tra là sự thật.
Lục Chinh: “Vương Hồng, Từ Vệ Đông đều có quan hệ trực tiếp với rắn đỏ, anh đoán điều kiện gia nhập vào rắn đỏ có thể không phải vụ án hình sự, mà là trí tuệ hơn người. Miểu Miểu, bố mẹ em có phải cũng rất thông minh?”
Vân Miểu gật đầu, bố mẹ cô đều tốt nghiệp từ hai ngôi trường loại một nổi tiếng.
Trước đây đại học chưa thống nhất chiêu sinh, người có thể học trường loại một, trí tuệ không thể thấp được.
Lục Chinh: “Em cảm thấy họ là người thế nào?”
Vân Miểu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ em là một người ngay cả cá cũng không dám giết, tính cách bố em dịu dàng, thậm chí không biết cãi nhau.”
Nhắc đến bố mẹ, trong mắt Vân Miểu vẫn hơi buồn bã.
Lục Chinh xoa đầu cô: “Anh đoán, lúc rắn đỏ mới thành lập có thể không phải vì làm việc ác, chỉ là sau này phân hóa rồi.”
Vân Miểu gật đầu.
Lục Chinh đóng những tài liệu kia lại, bỏ lại lên kệ: “Nhìn những thứ này dễ gặp ác mộng, đi ngủ đi.”
Vân Miểu cầm ly nước uống một ngụm: “Vừa mới tỉnh, chưa buồn ngủ lắm.”
“Tìm sách đọc?” Trong lúc nói chuyện, anh lấy một cuốn sách “Faust” trên kệ.
Vân Miểu: “Không muốn đọc, toàn là chữ chi chít, mỏi mắt lắm.”
Lục Chinh: “Anh đọc cho em nghe?”
Vân Miểu nhướng mày: “Được đó.”
Sofa bên cạnh lún xuống một chút, Lục Chinh ngồi bên cạnh cô, dang cánh tay về phía cô: “Cho em mượn cánh tay làm gối?”
Vân Miểu: “Đội trưởng Lục, cách này của anh là trò lừa con nít quê mùa đó.”
Lục Chinh cười: “Anh chưa cho ai dựa bao giờ đâu.”
Vân Miểu: “Vậy cũng không cần.”
Lục Chinh thu tay về, lật sách trong tay, Vân Miểu ngửa đầu dựa vào tấm đệm sau người, nghe anh đọc từng câu từng chữ.
Đây là một cuốn kịch thơ.
Đọc đến:
“Anh đưa cô gái kia cho tôi.”
“Nếu như tối nay tôi không ôm được cô ấy, vậy sau đêm nay chúng ta đường ai nấy đi.”
“Ma quỷ cũng không nhìn nổi nữa: “Anh mở miệng nói như tên khốn vậy”.”
Vân Miểu phì cười: “Đội trưởng Lục, ngay cả ma quỷ cũng châm biếm việc trâu già gặm cỏ non kìa.”
Lục Chinh búng một cái lên trán cô, Vân Miểu cười càng lớn tiếng.
Lục Chinh nghiêm túc nói: “Miểu Miểu, anh không già.”
Vân Miểu ngáp: “Ừ, em đâu có nói anh già.”
Lục Chinh gấp sách lại: “Buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi.”
Vân Miểu: “Được.”
*
Ngày hôm sau là ngày thứ hai của kỳ nghỉ dài mùng một tháng năm.
Lúc Vân Miểu thức dậy, Lục Chinh ra ngoài một chuyến, anh như có ảo thuật vậy, cầm được điện thoại về rồi.
Vân Miểu: “Không phải nói đợi kết thúc kỳ nghỉ mới lấy được sao?”
Lục Chinh đưa cô một ly sữa đậu nành: “Ừ, anh trèo tường vào trong.”
Bữa sáng ăn được một nửa, wechat của Vân Miểu có một cuộc gọi video.
Hà Tư Nghiên gọi đến, Vân Miểu vẫn chưa kịp mở nhỏ âm lượng, bên kia đã ồn ào nói một tràng.
“Chị Kha, chỗ em có mấy tấm vé vào khu vui chơi, chị có muốn ra ngoài chơi không? Nếu chị đi, em hỏi thêm đội trưởng Lục, nhưng có thể anh ấy không thích mấy trò k1ch thích kia lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Vân Miểu: “Được chứ.”
Hà Tư Nghiên: “Chị ở đâu, em đến đón chị. Ngày nghỉ bên đó chắc không dễ đậu xe.”
Lục Chinh ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Không cần, tôi đưa cô ấy qua đó.”
Hà Tư Nghiên ngạc nhiên: “Đội… Đội trưởng Lục? Hai… Hai người ở chung à?”
Vân Miểu trợn mắt nhìn anh: “Không phải, tôi tìm anh ấy có việc…”
Hà Tư Nghiên ý tứ sâu xa “ồ” một tiếng.
Chuyện gì mà phải đến nhà tìm chứ?
Hà Tư Nghiên: “Đội trưởng Lục, có anh ở đây càng tốt, mất công em phải gọi điện nữa, anh muốn đi không?”
Lục Chinh: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Cúp điện thoại, Vân Miểu nhìn anh, trêu chọc: “Đội trưởng Lục muốn đi khu vui chơi để hồi tưởng lại tuổi trẻ à?”
Lục Chinh không hề kiêng kỵ nhìn thẳng vào mắt cô: “Ừ, chú lớn tuổi, chưa từng đến khu vui chơi.”
Vân Miểu: “...”
Hà Tư Nghiên tắt cuộc gọi video, lại gọi cho Lưu Vũ: “Đi khu vui chơi không?”
Lưu Vũ: “Đi khu vui chơi cái gì, ngủ không sướng à?”
Hà Tư Nghiên: “Đội trưởng Lục và cô Kha cũng đi.”
Vừa nghe thấy có chuyện để hóng, Lưu Vũ lười ngủ luôn rồi: “Vậy hai chúng ta không phải thành bóng đèn của hai người họ à?” Cây vạn tuế của bọn họ hiếm khi nở đóa hoa nhỏ. Hà Tư Nghiên: “Tùy cơ ứng biến.”
Nửa tiếng sau, một nhóm người tập hợp trước cổng khu vui chơi.
Đội ngũ xếp hàng soát vé rất dài, dọc đường là những nhân viên mặc trang phục búp bê hình pikachu đang giao lưu với du khách. Hà Tư Nghiên giơ điện thoại chụp một lúc.
Trong đó có một búp bê pikachu đi về phía bọn họ.
Đội ngũ từ từ di chuyển về trước, búp bê kia cũng đi theo bọn họ, nhảy múa, làm trái tim vô số kể. Đến trước cổng, cậu ta bỗng nhiên bỏ đầu búp bê dày cộp xuống.
Hà Tư Nghiên không kìm được mà “hú” một tiếng.
Không ngờ bên trong pikachu đáng yêu lại là một anh đẹp trai cao mét tám mấy, khuôn mặt khôi ngô, làn da rất trắng, có chút gầy gò, là kiểu hot boy trong trường đại học.
Nhưng từ lúc cậu ta bỏ đầu búp bê xuống thì vẫn luôn nhìn Vân Miểu.
Qua một lúc, cậu ta chủ động lên trước chào hỏi Vân Miểu: “Bạn học Kha?”
Vân Miểu nâng mắt, sự thắc mắc lướt qua trong mắt.
Anh đẹp trai đã tự giới thiệu: “Châu Thạc nè, chúng ta là bạn học cấp ba, còn nhớ không? Cái người ngồi sau cậu và Trần Sơ Âm đó.”
Vân Miểu quan sát kỹ khuôn mặt của cậu ta, cô nhớ ra rồi.
Quả thực là bạn học cấp ba của cô, hơn nữa là lớp phó thể dục của lớp họ, tên là Châu Thạc.
Châu Thạc lấy mã QR trong điện thoại ra: “Lâu quá không liên lạc, kết bạn wechat nha, tôi kéo cậu vào trong nhóm lớp của chúng ta.”
Vân Miểu quét xong: “Sao cậu lại ở đây?”
Châu Thạc cười: “Nghỉ lễ không có gì làm, ra ngoài chơi với bạn học, bằng không sao lại gặp được cậu chứ? Bây giờ cậu về nước rồi à? Tôi nhớ cậu được tuyển thẳng vào trường MIT.”
Vân Miểu: “Ừ. Đã tốt nghiệp rồi.”
Châu Thạc: “Vậy vừa hay, sau này tụ tập.”
Trong lúc nói chuyện, Châu Thạc lấy chai nước khoáng trong túi của pikachu đưa qua: “Trời nóng, mang chút nước vào uống, nước trong đó mắc lắm.”
Vân Miểu: “Cảm ơn.”
Châu Thạc thở dài, nở nụ cười: “Cậu không biết đó thôi, năm đó lớp chúng ta tổng cộng có hai bạn nữ xinh đẹp, ai ngờ hai người nửa đường đều ra nước ngoài mất tiêu, lúc tổ chức họp lớp, bọn họ đều không thích đến.”
Lục Chinh ở bên cạnh, một tay đút vào túi, không cười cũng không nói chuyện, vẻ mặt sâu xa khó lường.
Sau khi Châu Thạc rời đi, Lục Chinh bước nhanh đi xuyên qua đám người xếp hàng, đến phía trước mua mấy chai nước ngọt về.
Giây tiếp theo, anh lấy chai nước khoáng trong tay Vân Miểu đi, đổi thành nước ngọt: “Nước người lạ đưa cho đừng uống tùy tiện, không biết à?”
Vân Miểu chữa lại: “Cậu ấy là bạn học của em, không phải người lạ.”
Lục Chinh: “Rất nhiều năm không gặp rồi, em biết hiện giờ cậu ta như thế nào không?”
Vân Miểu: “...”
Lưu Vũ và Hà Tư Nghiên nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười.
Ôi chao, mùi gì thế này? Chua như vậy.