Cao Phi triệt để ngơ ngẩn.
Nữ nhân điên kia đang nói cái gì? Hắn cùng nàng ta đánh cuộc lúc nào?
Mà toàn bộ những kẻ quan khán, cũng bị mấy lời này làm cho não quay vù vù, mơ mơ hồ hồ. Chỉ có Trình Phong vừa vặn chứng kiến, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía thiếu nữ trên đài.
Thú vị!
Nàng là Trình Khinh Vũ? Vì sao so với trong trí nhớ của nguyên chủ có chút không giống?
Nói đến, nữ tử này cùng hắn chung một cái họ, còn là đường huynh muội, nhưng quan hệ rất không tốt, cả hai đều chán ghét đối phương đến cực điểm. Trong ký ức, nàng có một bộ dạng rất khác: chanh chua, ngu dốt, là một cái bao cỏ điển hình!
Nhưng mà thiếu nữ trước mắt, lại cho hắn một ấn tượng hoàn toàn khác.
Kỳ thực, từ khi nàng nhảy xuống khỏi xe ngựa, không ít người đã ngơ ngác. Trình Khinh Vũ trước kia luôn thích trang điểm thật đậm, giống như các nương nương trong cung. Y phục cũng xuyên xanh thẫm đỏ sậm gì đó, hầu hết đều là màu sắc khó kết hợp, mặc lên không có quý khí, ngược lại trở thành khí lão hoành thu. Đáng tiếc, nàng lại không biết bản thân có bao nhiêu khó coi, còn cảm thấy như vậy mới chứng tỏ được thân phận.
Mà Trình Khinh Vũ lúc này, gương mặt không một chút son phấn. Làn da trắng hồng, mắt to tròn, cùng với gương mặt bầu bĩnh, không phải rất xinh đẹp, nhưng có một loại thiên chân khả ái. Nàng mặc thanh sam, ngoại y màu trắng, bên hông là yêu đái vàng nhạt, cả người toát ra khí chất thanh thuần tươi mát, khiến người đối diện không tự chủ nảy sinh hảo cảm.
Đáng tiếc, mỹ nhân khả ái như vậy, giọng điệu vẫn như cũ không coi ai ra gì. Quả nhiên là bản chất không đổi, cho dù vẻ ngoài có khác biệt, cũng vẫn là dã nữ tử, không hề có thiếu nữ phong phạm.
Trình Phong nhìn Cao Phi dễ dàng tránh được ghế thiết mộc bay tới, khóe môi càng cong, thấy trước mặt quả nhiên có hạ nhân mang tới rất nhiều ghế gỗ, liền túm lấy một cái, dùng lực ném tới.
“Đại… đại thiếu?”
Bàn Tử ở bên cạnh nhìn thấy, miệng há hốc, to đến có thể nhét vừa hai quả trứng gà. Đại thiếu vào hùa với Trình Khinh Vũ? Lão thiên của ta, đây là cái thế giới gì?
“Sao còn đứng đó? Ngươi không muốn kiếm tiền?”
Sắc Quỷ đã phát hiện ra hai người, cười ha ha chạy lại, rồi cũng túm lấy một cái ghế gần nhất, toàn lực ném ra, rồi quay sang Bàn Tử đạp một cái.
Tuy rằng Bàn Tử còn chưa phản ứng lại, nhưng nếu đại thiếu cùng Sắc Quỷ đều đã làm rồi, hắn cũng một tay xách lên hai ba cái ghế thiết mộc, trực tiếp một hơi ném về phía Cao Phi.
“Trình Phong... ngươi...”
Cao Phi vừa muốn nói, nhưng ghế thiết mộc liên tiếp ù ù ập tới, hắn đành vội vàng lắc mình tránh né.
“Ngây người làm gì? Muốn kiếm tiền thì mau ra tay, đây là kim phiếu lượng, đập trúng một lần tới bổn gia chủ lĩnh lượng, ném càng nhiều thu hoạch càng lớn!”
Trình Khinh Vũ vung tay ném một nắm kim phiếu tiểu ngạch trăm lượng vàng lên không trung, theo gió lập tức tản ra tựa lá vàng, lả tả bay xuống.
Học tập ở trong Tinh Vân học viện đều là thiếu gia tiểu thư, tự nhiên sẽ không thiếu tiền. Nhưng cũng vì chi dùng rất lớn, nhận thức cùng theo đuổi tiền tài càng vượt xa người thường. Hơn nữa Trình Khinh Vũ cố tình sai hạ nhân gọi tới thật nhiều người, rồi không giải thích đã lớn tiếng thông cáo, khiến cho phần lớn căn bản không hiểu rõ, cho là bọn họ thật sự đánh cược như vậy. Hơn nữa, bình thường Cao Phi cũng đắc tội không ít, lúc này mắt thấy kim phiếu đầy trời, lập tức một đám người có thù oán với hắn cũng thừa cơ ném ghế thiết mộc ra ngoài.
Đây chính là đạo lý, khi có đủ tiền tài kích thích, lại chưa rõ tình huống đã bị lôi kéo, sẽ rất dễ hình thành quy mô.
Chỉ cần có một người ném, những kẻ khác lập tức làm theo. Trình Khinh Vũ ở trên hô hào, bên dưới lại có ba kẻ được gọi là đại hại Vân Ca thành kích phát, thêm kim phiếu làm ngòi nổ, rất nhanh liền đại loạn.
- Trình Khinh Vũ, ta với ngươi không đội trời chung!
- A... đám khốn kiếp các ngươi...
- Dừng tay... ta... không...
- Cứu... ta...
....................
Ngay từ đầu Cao Phi còn có thể tránh được, nhưng về sau thật sự là nhiều quá, cảm giác như bốn phương tám hướng đều có ghế thiết mộc giáng xuống, không trốn kịp chỉ có nước liều mạng ngăn cản. Nhưng cũng chỉ ngăn cản được một thời gian rất ngắn, bởi vì thiết mộc ghế không ngừng bay tới, giống như vạn tên cùng bắn. Cao Phi bị đập khổ không nói hết, kêu gào thảm thiết, muốn trốn khỏi Đấu Võ Trường lại phát hiện đã không trốn được.
Đệch....
Mấy người cùng đi theo Cao Phi khi nãy đều trợn mắt há mồm. Cứu? Bọn ta làm sao cứu đây?
Đám đông xung quanh đang ném đến hưng phấn, vô số ghế thiết mộc hung hãn lao tới, không đợi đi lên đã bị đập gục rồi. Bọn hắn đứng ở đó, chân tay luống cuống, không biết sao tình hình lại biến thành thế này.
“Ném tốt! Đây là kim phiếu lượng, cầm.” Trình Khinh Vũ rút ra một tấm kim phiếu lượng vàng, trực tiếp vò thành một cục nhét vào tay người vừa ném trúng đầu Cao Phi.
“Thủ pháp khiến ghế bay vòng này đúng là đặc sắc! Thưởng cho ngươi lượng.”
“Bên kia ném đổ máu, vạn lượng.”
...........
Thật ra kẻ thực sự vì tiền cũng không nhiều, chân chính nhiều là những kẻ có thù oán với Cao Phi. Bình thường bọn hắn không dám đối chọi trực tiếp, lúc này tranh thủ ném hung hăng nhất. Dù sao, có ít nhất mấy trăm người cùng ra tay, hỗn loạn như thế thì dù là ném chết rồi cũng không thể tính lên người bọn hắn a.
Cuối cùng, Cao Phi trực tiếp bị ghế thiết mộc bao phủ, chôn vùi trong Đấu Võ Trường. Cũng may ghế thiết mộc không phải đá, có rất nhiều khe hở, còn không đến mức chôn ngộp chết. Nhưng mặc kệ là ai cũng thấy được, lần này dù Cao Phi không chết cũng không khá hơn bao nhiêu…
“Ở đây có chuyện gì?”
Náo lớn như vậy, rốt cuộc kinh động lão sư trong học viện. Trình Phong nhãn lực cực tốt, từ rất xa đã thấy được vài bóng người cực nhanh lao tới, lại nhìn Trình Khinh Vũ còn đang híp mắt trao thưởng, không suy nghĩ gì, tùy tiện làm ra một cái hành động.
Mà hành động này, lại chính là khởi điểm cho tất cả, thay đổi hoàn toàn nhân sinh của hai người.
Hắn nắm lấy tay Trình Khinh Vũ, kéo nàng chạy đi.
…
Cùng lúc đó, trong não hải của Trình Khinh Vũ, màn hình máy tính tối đen đột nhiên chớp động.
Rất xa, nơi hồng mông vô tận, có một nam tử ngồi xếp bằng, toàn thân tỏa ra khí tức tang thương. Lúc này, hắn khẽ mở mắt, xuyên thấu không gian nhìn về nơi này.
Thế giới khí vận đột nhiên nảy ra một biến số, đến cùng là sinh, hay là họa?
…
"Cái... cái gì? vạn lượng, ngươi nói là vừa rồi ngươi đã đập ra vạn lượng vàng?"
Trở lại Trình phủ, sau khi an bài người trị thương cho Túy Miêu, nghe được Trình Khinh Vũ sảng khoái báo ra một con số, Bàn Tử thiếu một chút thì nhảy dựng lên.
"Gấp cái gì? Không bỏ chút vốn nhỏ, sao kiếm được lãi to? Nói lại, ngươi không thấy ta vừa kiếm được vạn lượng vàng?"
Hả? Còn kiếm được? Tiền ở đâu mà có?
"Ngươi định tính nợ với Cao Phi?"
Không giống như Bàn Tử còn đang ngơ ngác, Trình Phong chỉ nghe qua đã hiểu. Hắn nhíu mày trầm ngâm, trong lòng rất ngạc nhiên. Trình Khinh Vũ thực muốn làm vậy?
"Không thể nào!" - Bàn Tử lúc này mới kịp phản ứng, mắt càng trợn lớn, hét lớn. "Cao Phi không tìm tới liều mạng đã tốt lắm, ngươi còn trông cậy vào hắn có thể trả ngươi vạn lượng vàng?"
"Nói nhảm! Không phải hắn, mà là Cao gia!" - Trình Khinh Vũ nháy nháy mắt. "Cao Phi lớn tiếng nói muốn quyết đấu, lại ngu xuẩn không phản bác lại mấy lời của ta. Hiện tại, rất nhiều người trong Học viện đều biết, hắn cùng ta đánh cược. Thua bạc trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Hắc hắc, cũng không sợ hắn quỵt nợ. Ba ngày sau chẳng phải có cung yến? Ta trực tiếp tìm gia chủ Cao gia là được."
Phụt!
Sắc Quỷ từ ngoài bước vào, nghe được mấy lời này, vừa uống vào một ngụm linh lộ, trực tiếp phun ra.
Bàn Tử càng không cần phải nói, mồm há to, thật vất vả đớp đớp không khí, hai tai lùng bùng, có cảm giác bản thân đang ở trong mộng.
Trình Phong cơ mặt cũng co rút lại. Yến hội hoàng cung, trực tiếp đòi tiền gia chủ Cao gia! Loại ý tưởng ngông cuồng này, mệt nàng có thể nghĩ ra được!
"Không nói nhảm với mấy người các ngươi nữa, ta còn có việc. Cáo từ!"
Mắt thấy Trình Khinh Vũ đứng dậy muốn rời đi, Trình Phong đột nhiên nói: "Đến lúc đó, Trình gia cũng sẽ vì ngươi làm chứng!"
"Hửm?" - Trình Khinh Vũ quay đầu lại, hai mắt sáng lòe lòe. Còn có loại chuyện tốt đột ngột đến này?
Trình Phong thản nhiên: "Ngươi thu thập Cao Phi, coi như giúp Túy Miêu xả giận. Ta không thích nợ nhân tình!"
Trình Phong ý tứ rất rõ, nàng tuy vô tình, nhưng về mặt kết quả, đích xác có thể coi như giúp Túy Miêu báo thù. Hắn giúp nàng một lần, chuyện này liền xong, hai bên không còn liên quan.
Trình Khinh Vũ gật gật đầu cảm tạ, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, cước bộ có chút hấp tấp.
Một là, nàng còn phải về Nhậm gia đại trạch một chuyến.
Hai là, nếu tiếp tục ở lại, nàng hoài nghi bản thân sẽ chịu không nổi. Má nó! Chỉ là một tên hoàn khố, có nhất thiết phải soái đến vậy? Quả nhiên có hào quang nam chủ, cho dù phế vật, thì cũng là cực phẩm phế vật...
...
"Đây chính là thu chi của năm nay?"
“Gia chủ, đây là toàn bộ.” – Nhậm quản gia là một trung niên lão giả, trong mắt nhìn Trình Khinh Nhu không có nửa tia kính ý. “Thu nhập từ cửa hàng tại kinh thành, từ các thôn trang, từ lãnh địa, tất thảy đều có ghi chép. Chi tiêu của gia chủ, của các mạch, chi từ công trung, đều rất rõ ràng. Ngoài ra, còn có chi cho tư quân của gia tộc, nộp thuế lương thực, sửa chữa xây mới một vài kiến trúc… Thêm nữa, có vài dự toán cho năm sau, ngoài ra…”
“Đủ!” – Trình Khinh Vũ nhíu mày nhìn đống thư tịch chất cao như núi trước mặt, không kiên nhẫn phất tay đuổi người. “Bản gia chủ có thể tự xem.”
“Vậy gia chủ xin cứ tự nhiên.”
Nhậm quản gia cười khẩy, rồi ung dung đi ra ngoài, để lại toàn bộ sổ sách, trong lòng một chút lo lắng cũng không có.
Hừ, một cái bao cỏ phế vật, có thể xem hiểu cái gì? Hắn dám khẳng định, nàng một trang cũng không thể đọc hết.
Nói tiếp, không biết nữ nhân này lại nổi điên cái gì, đột nhiên từ Học viện quay về, lớn tiếng tuyên bố muốn kiểm tra sổ sách thu chi. Cũng không biết kẻ nào lắm lời, nói cho nàng ta biết gia chủ có cái quyền này, vì thế hắn đành vô pháp phản bác.
Cửa vừa đóng lại, Trình Khinh Vũ đã lôi từ trong áo ra một cái kim tỏa, khóa từ bên trong, rồi mới bắt đầu tập trung nghiên cứu.
Nói về nguyên nhân nàng ở chỗ này, thì phải bắt nguồn từ một ngày trước, hệ thống vô tình tiết lộ cho nàng, hắn ngoài chức năng phát ra nhiệm vụ, còn có chức năng trao đổi đồ vật giữa các thế giới.
Trình Khinh Vũ khi còn là Mạc Vũ, tốt xấu cũng tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế, đối với mấy thứ này nghe qua là hiểu. Có thể tưởng tượng, hệ thống này giống một cái siêu thị trực tuyến đi. Điểm này khá là khác biệt so với các hệ thống trong tiểu thuyết mà nàng từng đọc. Bất quá, loại tính năng này vô cùng thực dụng, nàng thích! Bởi vì nàng ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ, còn có một cách khác để kiếm tích phân, chính là trao đổi vật phẩm.
Cho nên, thứ nàng cần hiện tại, là hàng tốt, hàng tốt và hàng tốt.
Mà muốn có hàng tốt, đương nhiên cần tiền, nhiều tiền và thật nhiều tiền…
Rất nhanh, đã qua ba canh giờ.
Tiếng đập cửa cùng thanh âm hô to đã vang lên đã khá lâu, Trình Khinh Vũ mới đứng dậy, chậm rì rì mở cửa: “Có chuyện gì?”
Ở bên ngoài là quản gia cùng mười mấy gia đinh, thấy nàng lúc này mới đi ra, trong lòng khó tránh bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn cố kìm nén:
“Gia chủ ở bên trong đã lâu, chúng ta lo lắng có chuyện, cho nên…”
“Oáp…” – Trình Khinh Vũ che miệng, ngáp một cái. “Bản gia chủ ngủ quên.”
!!!
Nhậm quản gia căm tức đến cực độ, nội tâm cũng khinh thường đến cực độ: “Vậy những sổ sách kia…”
“Mang đi, mang đi đi! Không có điểm nào thú vị!” – Trình Khinh Vũ lại lấy tay che miệng. “Bản gia chủ đói bụng, mau truyền trù sư chuẩn bị bữa tối.”
Nói rồi, nghênh ngang rời đi.
Nhậm quản gia hừ lạnh, trong mắt không có nửa điểm bất ngờ.
Chỉ là, hắn không biết, bao cỏ gia chủ trong suy nghĩ của hắn, khi quay lưng đi rồi, sóng mắt không còn mơ mơ hồ hồ, mà khóe môi của nàng, khẽ hiện lên một đạo đường cong.
Sổ sách kia… có ý tứ a!