Buổi học này có lẽ là buổi học kinh dị nhất suốt ba năm qua của Lệ Tâm. Sau khi kết thúc màn chào hỏi, vị Đại diện mặt lạnh này rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, nghiêm túc nghe giảng. Lệ Tâm vội nhích lại gần Hiểu Đồng, nhưng chưa kịp tới nơi đã bị ánh mắt sắc lạnh kia nhìn sang nhất thời ủ rũ quay về chỗ ngồi. Híc! Học kỳ này cô bị sao quả tạ chiếu, gặp đủ xui xẻo từ đầu học kỳ đến giờ đã thảm lắm rồi, bây giờ còn gây thù với đám sắc nữ trong lớp. Lệ Tâm len lén xoay lưng về phía sau, sau đó cô cực kỳ cực kỳ ân hận. Không chỉ có sắc nữ phóng dao về phía cô mà lần này mấy sắc nam cũng nhăm nhe nhìn về hướng này. Người này… quả là nam nữ lớn bé gì cũng không tha. Lệ Tâm nghiến răng nghiến lợi, học theo câu cảm thán của Thu Trang khi thấy trai đẹp: Yêu nghiệt! Chính là yêu nghiệt.
Hạo Nhân khẽ quan sát cô gái ngồi cạnh. Cô gái này rất tùy tiện nhất là trong cách ăn mặc. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo phông màu kem, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sọc caro đen đỏ rộng thùng thình nhìn rất năng động. Hạo Nhân nhớ đến lần đầu tiên gặp Lệ Tâm, hôm đó cô ấy cũng mặc giống vậy, trên tay cầm cọ cẩn thận từng chút một quét sơn lên tường. Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạo Nhân khẽ nhìn xuống bàn tay Lệ Tâm đang đặt trong hộc bàn. Tay cô ấy nắm chặt chiếc cặp Jean, nước da trắng xanh nhìn rõ cả gân trên mu bàn tay, có chút yếu ớt. Có lẽ từ lúc thấy cậu đến giờ, cô ấy luôn ở trong tâm lý chạy trốn nên hai tay vẫn chưa thả lỏng, cả người căng lên, khóe miệng vẫn còn cứng ngắc. Hạo Nhân biết cô gái này đang đề phòng cậu nên cũng không làm khó cô ấy, ánh mắt nhìn về phía bục giảng.
Hiểu Đồng âm thầm đánh giá người mới đến. Đại diện Lý Thị - Lý Hạo Nhân ư? Cũng thật lạ… Anh ta chẳng phải Hứa Hạo Nhân tiếng tăm lừng lẫy Khoa Tài chính Quốc tế - tiền bối của cô và Hữu Bằng sao? Từ khi nào đã là Lý Hạo Nhân rồi? Lý Hạo Nhân… cái tên này kỳ thật cô đã từng nghe qua.
Hiểu Đồng nhớ lại ngày đầu tiên khi cô trở về Chung Gia. Hôm đó, cô lạ lẫm với nơi này nên mất ngủ, bèn bước ra khỏi phòng. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô nghe Chung Vĩ Kỳ – người được gọi là ông nội của cô đang nói chuyện với thư ký của mình.
“Chuyển giao cổ phần cho một đứa con riêng?” – Chung Vĩ Kỳ cao giọng, hiển nhiên không tin được phần báo cáo này.
“Chung tổng… đây là thông tin chính xác. Lý tổng đã chuyển giao cổ phần trong tay mình cho người con riêng là cậu Lý Hạo Nhân. Thông tin này vẫn được bảo mật nên trước mắt chưa điều tra được con số cụ thể. ”
“Nói người chúng ta theo dõi kỹ việc này. Phải biết rõ chủ nhân Lý Gia là ai mới có thể thực hiện liên hôn. Dù không thể biến Lý Gia thành Chung Gia thì ít nhất cũng phải đảm bảo Hiểu Đồng trở thành Phu nhân Lý Gia trong tương lai.” – Chung Vĩ Kỳ gằn giọng.
“Chung tổng… Mối liên hôn này do Lý Gia đề xuất, trước đó có nói rõ người thực hiện là Đại tiểu thư Chung Hiểu Tâm. Nhưng đại tiểu thư mệnh bạc, chỉ sợ…”
“Hiểu Tâm và Hiểu Đồng là hai chị em song sinh, là ai trong số chúng cũng đều đủ tư cách nắm giữ vị trí này. Cái ta không hiểu là tại sao Lý Uy lại chọn thời điểm này để chuyển giao cổ phần cho đứa con riêng đó? Cả Trình Khả Vân một mực bảo vệ chiếc ghế chủ nhân cho con trai trưởng của mình cũng không tỏ thái độ phản đối. Lý Gia vẫn còn việc mà chúng ta chưa biết.”
Đứng trong góc tối, Hiểu Đồng khẽ nhẩm lại tên này thêm một lần nữa. Lý Hạo Nhân? Chủ nhân Lý Gia? Liên hôn?... Hiểu Đồng cười khổ. Hóa ra vì một bản liên hôn thương giới còn dang dở nên họ mới nhớ đến mình, mang mình từ nơi đó trở về. Cô hiện tại nên vui mừng mới phải, ít nhất còn có người cần cô nhưng tại sao nước mắt cứ như trân châu đứt dây, chảy mãi không dứt.
Nước mắt lăn dài trên má, nóng hổi, trái tim càng lúc càng lạnh dần. Hiểu Đồng xoay người trở về phòng, kéo chăn che kín người. Nếu im lặng đổi được sự yêu thương, cô nên đổi.
Dẫu yêu thương chỉ là sự giả dối.
…
Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên, Hà My thu dọn sách vở trên bàn, lay Hiểu Đồng còn đang ngồi ngơ ngẩn bên cạnh cùng ra về. Không phải cô muốn bỏ mặc bạn bè khi nguy khốn nhưng đối phương đã tìm đến tận cửa tính sổ thì tốt nhất nên để người liên quan trực tiếp tự giải quyết vấn đề vẫn hơn.
Lệ Tâm ngồi im bất động. Đi không được, ở không xong. Cứ xem tình hình trước đã.
“Đi thôi.” Hạo Nhân thấy mọi người đã ra về hết, cũng chẳng có kiên nhẫn ở lại cùng cô mắt lớn nhìn mắt nhỏ, trực tiếp đứng dậy kéo cô theo.
“Ách…” – Lệ Tâm nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, ngây ngốc hỏi – “Đi đâu cơ?”
Hạo Nhân không nói, chính xác hơn là không biết nên nói cái gì.
Lệ Tâm bị Hạo Nhân nắm tay kỳ thật cũng có chút khẩn trương nhưng ngay sau đó thì bình thường trở lại. Đây đâu phải là lần đầu tiên cô bị “giống đực” cầm tay. Chỉ cầm tay thôi mà, đâu phải anh ta chặt tay cô, cô khẩn trương làm cái gì?
Khác với Lệ Tâm, tâm trạng và gương mặt của Hạo Nhân lúc này có chút bất đồng. Ngoài mẹ, đây là cô gái đầu tiên cậu cầm tay. Khi còn đi học, trừ thời gian học mẫu giáo và đại học, các cấp học khác Hạo Nhân đều chọn trường nam sinh. Cậu thừa nhận mình có chút lập dị, không thích người khác nhìn cậu chăm chú chứ đừng nói đến việc để họ đến gần. Nhưng ở cạnh cô gái này, cậu không thấy ghét, thậm chí còn có chút mong chờ.
Hạo Nhân nhớ lại những gì Gia Huy nói về Lệ Tâm, thật sự hai người có chút giống nhau ở chỗ đều không có một gia đình hoàn chỉnh. Điểm khác nhau giữa bọn họ là cách sống, cô ấy chọn cách sống đối mặt, còn cậu chọn cách sống trốn tránh, lãng quên. Sự thu hút này khiến cậu liên tưởng đến tính năng của nam châm, cùng một thành phần cấu tạo nhưng trái dấu thì hút chặt, cùng dấu thì đẩy xa.
Lệ Tâm tất nhiên không hiểu suy nghĩ trong đầu Hạo Nhân, ra khỏi tòa nhà cơ sở vẫn thấy anh ta không có ý dừng lại, liền giật mình định rút tay ra. Hạo Nhân thấy bàn tay trong tay mình động đậy, liền quay lại nhìn.
“Anh phải nói là đi đâu mới được chứ?” – Lệ Tâm nhìn vẻ mặt có chút cụt hứng của đối phương liền nhanh miệng đề xuất – “Ở đây có căn tin, nếu anh không phiền thì đến đó đi. Buổi chiều tôi còn có việc, không muốn đi xa.”
“Không phiền.” – Lần đầu tiên Hạo Nhân để ý tới ý kiến của người khác, dùng mắt ra hiệu cho Lệ Tâm dẫn đường.
Lần này đổi ngược lại Lệ Tâm kéo Hạo Nhân đi. Đến gần căn tin, người càng lúc càng đông, thấy hai người kéo tay nhau đi tới đều quay đầu nhìn. Lệ Tâm chậc lưỡi, người đi đằng sau cô ngoại hình nổi bần bật như thế, nhất là mái tóc chuyển vàng ngay khi thấy ánh nắng mặt trời, không thu hút ong bướm mới là lạ. Lệ Tâm quay người, dùng ánh mắt nói anh ta nhanh bỏ tay cô ra nhưng người đằng sau hiển nhiên không thèm chú ý tới, trực tiếp lách người về phía trước, chọn một bàn gần bồn cây ngồi xuống.
Hạo Nhân vừa ngồi xuống, Lệ Tâm đã đứng bật dậy. Nghĩ Lệ Tâm lại muốn trốn, Hạo Nhân không nghĩ nhiều, kéo mạnh tay khiến cô ngã ngay xuống ghế bên cạnh.
Hạo Nhân cũng ý thức được mình làm hơi quá, nhỏ giọng – “Cô… làm gì?”
“Ôi… “ – Lệ Tâm xoa mông, nhăn nhó đáp – “Phải đi mua nước chứ!”
Hạo Nhân nghĩ một lát, thấy cũng đúng, dù gì đây cũng là chỗ kinh doanh, liền buông lỏng tay. Nơi này cậu không quen, lần này cậu làm khách. Lệ Tâm như được thả gió, đi thẳng về phía quầy nước, không quan tâm đối phương có thích hay không, trực tiếp chọn hai chai Sting mang về.bg-ssp-{height:px}
Lệ Tâm đặt chai nước cùng lý đá trên bàn, lại thấy mình chưa đủ thành ý liền mở nắp rót vào ly, lần nữa đặt trước mặt Hạo Nhân – “Đại diện… nước của anh.”
Hạo Nhân nhăn mày, hiển nhiên không hài lòng với cách gọi này – “Gọi tôi là Hạo Nhân.”
Lệ Tâm không có ý định gặp lại anh ta lần nữa nên không mấy để ý đến việc đó, nói thẳng – “Anh làm ơn tha cho tôi đi. Tôi thực tình không cố ý bỏ mặc anh ở lại đó đâu.”
“Tôi chính là thấy cô cố ý.” – Hạo Nhân cười nhạt – “Lần nào cũng là cố ý.”
Lệ Tâm nghẹn họng, không tìm được lý do phản đối, có chút xấu hổ cúi đầu nhìn mấy viên đá trong ly. Anh ta nói không sai, lần đầu tiên cô bỏ mặc anh ta tại hiện trường, lần thứ hai chạy thoát trên Văn miếu, lần ba thì mới chạy tới nhà xe, cứ nghĩ anh ta sẽ dự tiệc nên mới nán lại ở đó một chút, cuối cùng chưa kịp về đã bị tóm tại trận. Đúng là cô cố ý.
Hạo Nhân nhấp ngụm nước, có chút ghét bỏ mùi vị của nó liền để lại xuống bàn, tiếp lời – “Tôi là người đã cứu cô.”
“Chính xác phải nói tôi là bị anh cứu.” – Lệ Tâm nhỏ giọng, việc này cô không hề muốn nha.
“Khác nhau sao?” – Hạo Nhân khó hiểu hỏi lại.
“Khác… đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” – Hạo Nhân vừa dứt lời, Lệ Tâm dùng thế mạnh về từ ngữ của mình phân tích vấn đề - “Trong việc này tôi hoàn toàn không tình nguyện. Tôi cũng đâu muốn thế. Anh hiểu không?”
“À… là vậy sao?” – Hạo Nhân nheo mắt thú vị nhìn Lệ Tâm – “Tôi chỉ thấy có một sự thật, cô là do tôi cứu.”
“Lúc đó anh có thể lựa chọn không cứu mà.” – Lệ Tâm chán nản – “Như hôm ở buổi lễ ấy, anh đâu có giúp tôi.”
“Sao tôi phải giúp cô lúc ấy?” – Hạo Nhân dừng một chút, sắp xếp lại từ ngữ muốn nói – “Tôi không muốn hoa cắm đầy đầu, bị cô bỏ mặt tại hiện trường lần nữa.”
Lệ Tâm: “…”
Hạo Nhân nhìn biểu hiện gượng gạo của Lệ Tâm, biết chắc mình đã nói đúng tâm tư của cô nàng. Hôm đó, rõ ràng chỉ cần đưa tay ra có thể ôm chặt cô ấy vào lòng, nhưng ngay giây cuối cùng cậu đã xoay người đi. Đứng trước cô ấy, lần nào cậu cũng lâm vào thế bị động, xem như lần đó là xử phạt nho nhỏ vậy.
“Cô luôn lẩn tránh tôi. Cô… ghét tôi?”
Lệ Tâm nghe câu hỏi liền ngẩng đầu nhìn người đối diện, giọng nói anh ta rất nhẹ nhàng, bộ dạng khi đặt câu hỏi cũng cùng một dạng nhưng Lệ Tâm nghe được mùi bất mãn trong đó. Nhìn ánh mắt sắc như dao đang phóng về phía cô, Lệ Tâm cẩn thận suy nghĩ câu trả lời. Người ta nói, đường sai có thể quay đầu còn nói sai thì không thể vãn hồi, cô vẫn nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói thì hơn.
Hạo Nhân sau khi hỏi xong câu đó ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt Lệ Tâm. Nói thật, cậu có phần không hiểu vì sao Lệ Tâm lại luôn lẩn tránh mỗi khi thấy cậu nhưng cậu hiểu rõ bản thân mình không thích điều này một chút nào.
“Ách… không phải như vậy… tôi không ghét anh…” – Lệ Tâm bối rối – “Tôi chỉ là có chút… sợ anh thôi. Tôi sợ anh tìm tôi tính sổ.”
“Tôi có quyền ấy.” – Hạo Nhân lạnh lùng lên tiếng.
“Thì vậy… Thế nên tôi mới nói là tôi sợ anh.” – Lệ Tâm vẫn chưa biết mình nói sai cái gì, cất giọng thành khẩn – “Đại diện… Lục Vân Tiên khi cứu người đã nói thế này “làm ơn há dễ trông người trả ơn”, tinh thần ấy rất tốt, anh cũng nên học như anh ấy, tha cho tôi đi được không? Được không?”
“Thứ nhất, tôi đã nói với cô về tên của mình, cô là quên hay thật sự không để tâm? Thứ hai, tôi chưa từng mong cô trả ơn cho tôi, chính xác hơn là chưa lần nào cô đứng yên để biết cái tôi muốn là gì? Cuối cùng…”
Hạo Nhân gằn giọng – “Lục Vân Tiên, hắn là ai? Vì sao tôi phải học theo hắn?”
Lệ Tâm: “…”
“Nhưng phải cảm ơn cô vì đã nhắc cho tôi nhớ. Không những cần tính toán nợ nần mà phần trả ơn tôi cũng muốn.”
Hạo Nhân mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn Lệ Tâm đang ngồi co ro trên ghế, gương mặt vẫn chưa hết kinh sợ. Tốt lắm! Vốn dĩ lần hai gặp lại, tôi nhiều lắm cũng chỉ khiển trách cô vài câu không nghĩ cô “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”, xem tôi nhỏ nhen đi tính toán mấy thứ ngoài thân ấy. Nếu cô đã hảo tâm nhắc nhở, đừng trách tôi vô tình.
Lệ Tâm lúc này có thể chắc chắn đáp án cô đưa ra rất rất rất sai lầm. Ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của anh ta nhìn mình, Lệ Tâm cảm thấy lần tính toán nợ nần + trả ơn này cô sẽ rất thảm.
Ách…
Sẽ không phải là “lấy thân báo đáp” chứ?