Chính là, cảnh tượng ngọt ngào vượt quá quy định cho phép, cái mà trẻ con không nên nhìn. Rốt cuộc, cũng để Diên Hạ trông thấy từ đầu đến cả chân.
Cô nhóc không còn vẻ mặt lo sợ như ban đầu, ngược lại, sắc mặt chuyển sang hồng. Phong Dật Trình, anh họ nhóc, anh ấy đã hôn tỷ tỷ đáng yêu đó rồi sao? Tốc độ cũng nhanh thật.
Mà thôi, nhóc không nên làm phiền!
Diên Hạ cười hiền, chủ động đưa tay khép cửa phòng, sau đó quay người đi.
Trên giường, Phong Dật Trình đang chiếm thế thượng phong, vừa chạm được môi của Tiểu Như anh đã hôn điên cuồng, hôn đến mức cô không thể hô hấp được. Thiết nghĩ, nụ hôn đầu của cô nên sớm dành cho anh thì mới đúng.
Hai tay cô bị anh xiết chặt đặt lên trên đỉnh đầu, phần hạ thân lại được Phong Dật Trình đàn áp đến nỗi muốn chạy cũng không xong. Như sắp bị cưỡng bức, cô vừa tức vừa khóc, nước mắt không ngừng trào ra ngoài.
Cả đời này, người cô ghét nhất chính là Phong Dật Trình, vì anh mà Dương Ngạn Thần tránh né cô. Vậy mà hôm nay...
Hôm nay cô lại bị anh ta cưỡng hôn mới đau chứ, Phong Dật Trình thật đốn mạt. Uổng công cô đã cho anh là một người rất đường hoàng.
- Ưm...
Phong Dật Trình cuối cùng cũng hôn xong, anh không nhanh chóng rời khỏi đôi môi cô mà từ từ lui quân dần. Luyến tiếc, anh thật sự rất luyến tiếc. Nhưng mà nhìn Mạch Tiểu Như đau như vậy, anh lại không đành lòng, anh không thể làm chuyện khác với cô được.
Tư thế được giữ nguyên, Phong Dật Trình cúi đầu xuống nhìn cô, đáy mắt vẫn lạnh tanh.
- Phong Dật Trình, anh là đồ lưu manh, tôi ghét anh!
Vừa nói, nước mắt vừa ứa ra, Phong Dật Trình cũng vẫn không nói gì, anh thẳng thừng nghiêng đầu xuống mút nhẹ cánh môi Mạch Tiểu Như. Day dưa một lúc, anh mới dừng.
Đôi môi nhỏ nhắn bị anh hôn đến sưng đỏ lên, cô ức chế đến tận trời.
- Phong Dật Trình, anh quá đáng, tôi ghét anh!
Ngoài từ ghét anh ra, cô thật sự không biết phải nói gì trong lúc này. Cũng phải, cô đã bao giờ thích anh đâu.
Phong Dật Trình không để bụng, anh cười cười:
- Nếu em nói ghét tôi mười lần, tôi sẽ hôn em đúng mười lần, hôn đến khi nào em hết dám nói ghét tôi. Sao hả Tiểu Như? Có giỏi thì nói ghét tôi xem!
Phong Dật Trình tráo trở, Mạch Tiểu Như nghẹn ngào. Cô thua, cô thật sự thua anh.
Giờ phút này, cô hận mình không thể giết chết Phong Dật Trình. Nếu được, cô chính là không muốn nhìn thấy anh.
Mạch Tiểu Như tiếp tục giẫy giụa:
- Buông tôi ra, tôi muốn về nhà!
Anh ghì chặt cô lại, nói:
- Ở đây cũng là nhà của em, em quên mình đã ký vào bản khế ước với Giang Tiểu Khê rồi hay sao? Giờ em muốn lật lọng?
- Vô sỉ!
Cô mắng, giờ cô lại thấy mình quá khờ, tại sao lại vội vàng ký vào bản khế ước đáng chết đó kia chứ! Cô đúng là hồ đồ!
- Hơn nữa tôi với anh trai em là bạn bè. Em gái của bạn thân, cũng coi như là người thân trong gia đình, tôi cũng nên có trách nhiệm bảo bọc em mới đúng chứ. Còn nữa, ngoài ra tôi còn là giáo sư của em, em nói tôi nên có trách nhiệm với học trò của mình không?
Tráo trở tập hai, cái gì anh ta cũng nói được, cô thật sự rất giận.
Nhưng mà, anh ta và Mạch Thiệu Dương là bạn thân? Sao anh ấy không nói qua với cô về chuyện này?
Cô cần xác minh lại mọi thứ.
- Sao? Em không nhìn nhầm chứ? Anh hai của chị đã hôn Tiểu Như sao?
Thông tin này nhanh chóng truyền đến tai Giang Tiểu Khê, khiến cô nàng khá bàng hoàng. Chính miệng Phong Dật Trình đã hứa không làm càn, sao bây giờ anh lại lật lọng chứ?
Đúng là không thể tin lời đàn ông nói ra mà, nó giống như một đoạn phim quảng cáo vậy, nghe được chứ đừng tin.
- Mạch Thiệu Dương, anh hai bán đứng em!
Cô hét lên, phía sau, Phong Dật Trình chỉ mỉm cười. Anh biết thế nào thì Mạch Tiểu Như cô cũng sẽ kích động, nhưng mà như vậy thì thế nào, anh cũng sẽ không cho cô có cơ hội rời khỏi đây.
- ...
- Muốn em bình tĩnh? Anh xem em là gì? Em đâu phải là không có nhà. Bất quá, em sẽ giống như trước sống một mình, không cần phải ở cùng với anh ta!
- ...
- Đừng nhắc đến Tiểu Khê, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các người!
- ...
- Đủ rồi Mạch Thiệu Dương, em ghét anh!
Cô dứt khoát tắt điện thoại, đầu chỉ muốn nổ tung ra, ai cũng lừa cô, họ vốn dĩ đã thông đồng với nhau từ trước lừa gạt cô. Chỉ buồn cho cô không biết gì, bị cả ba xoay vòng vòng, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng bị cướp, cô đúng là xui xẻo mà.
Tiểu Như cất điện thoại, quay lại lườm Dật Trình:
- Từ giờ tôi với anh sẽ không đội trời chung, đồ bỉ ổi!
Nói xong, cô bước đến kéo hành lý bỏ đi, tuy nhiên, vừa mới cầm lên đã bị Phong Dật Trình ngáng đường.
Anh ngang ngược:
- Ai nói em được rời khỏi đây hả Tiểu Như? Tôi đã cho phép em đi chưa?
Cô bực tức:
- Anh không phải là anh trai của tôi, cũng không phải ba mẹ tôi, anh lấy tư cách gì bảo tôi đừng đi chứ?
Bị đả kích, anh nheo mày:
- Có giỏi thì em nói lại cho tôi!
Được thôi, có gì khó!
Mạch Tiểu Như đương đầu, cô gân cổ lên hét:
- Tôi nói anh không có tư cách quản lý tôi, bởi vì anh không phải... Ưm... Ưm...
Lần nữa cô bị Phong Dật Trình khóa chặt môi...