Tử: Tím, huy: Huy hiệu
Nếu như nói, lời của Dao Đài cung cấp một khả năng khác trong nghi thức trưởng thành cho nhóm thiếu niên, thì bổ sung của Trực Thượng không thể nghi ngờ là một mũi thuốc tăng cường, khiến rất nhiều tình lữ đang dao động hạ quyết tâm, lấy phương thức hòa bình vượt qua thời khắc trọng yếu nhất trong đời.
Trong số đó bao gồm luôn Lam Thịnh và Bình Tông, khi Lăng Tiêu nhận được tin tức thì hai người đã đăng ký chỗ bác sĩ trường học, chỉ đợi Kỳ thức tỉnh vừa đến, liền chính thức cử hành nghi thức trưởng thành.
“Các cậu thật sự quyết định như vậy sao?"
“Ừm,” Bình Tông mỉm cười đáp, "Tớ tự nguyện dâng lên máu trong tim, cả đời này làm khế tử của anh ấy.”
“Tớ cũng sẽ dùng quyền lợi cùng năng lực lấy được bảo hộ em ấy,” Trong lời Lam Thịnh đã mơ hồ mang bộ dáng đương gia khế chủ, “Trọn đời sẽ không dùng địa vị khế chủ áp bức em ấy."
Lăng Tiêu nghe thế mũi có chút cay cay, nói ra lời chúc phúc từ nội tâm, đồng thời cũng mang chút lòng hâm mộ.
“Nè, cảm động đến nói không ra lời sao? Thân là một chú chó độc thân, nội tâm thống khổ của cậu tớ hiểu được,” Lam Thịnh không khách khí chọc chọc lên mặt Lăng Tiêu, đem chút cảm tính hiếm thấy vừa mới trào lên của cậu chọc cho dội về.
"Quên đi, hai người các cậu trọng sắc khinh bạn,” Lăng Tiêu lau nước mắt vốn không tồn tại, “Chờ các cậu cử hành xong lễ trưởng thành, là có thể học lên, nhẫn tâm lưu lại một mình tớ ở trong này."
"Cho nên mới tăng thêm chút sức cho cậu đây a, chúng tớ cũng không phải đôi đầu tiên đăng ký, trước chúng tớ đã có không ít người đến chỗ bác sĩ Dao báo cáo, chắc là rất nhanh trong học viện sẽ có một nhóm tốt nghiệp đi.”
“Chắc không nhanh vậy đâu, bác sĩ Dao không phải đã nói, dù cử hành nghi thức trưởng thành, cũng phải xác nhận phương diện sinh lý và tâm lý của đôi bên không có vấn đề mới cho phép học lên, " Bình Tông có chút bận tâm nói.
"Có thể có vấn đề gì a?" Lam Thịnh chẳng thèm ngó tới khoát tay, "Em lo nhiều quá đó.”
"Gì?" Bình Tông nhìn thấy xa xa hai bóng người, "Đó không phải là Doanh Phong với Trục Nguyệt sao? Lẽ nào họ cũng đến phòng y tế để đăng ký?"
Lăng Tiêu nghe vậy lập tức quay đầu, quả nhiên thấy hai người Bình Tông nói đang từ một tòa nhà màu trắng đi ra, mà đó chính là phòng y tế của học viện Bích Không.
Tim Lăng Tiêu chậm nửa nhịp, những lời Lam Thịnh nói tiếp đó hoàn toàn không nghe được.
“Cậu phát ngốc cái gì đây?” Lam Thịnh đẩy cậu một phen.
"Nga, không có..." Lăng Tiêu tâm thần bất an thu hồi tầm mắt, "Cái đó, tớ đột nhiên nhớ ra tớ có chút việc, tớ đi trước đây.”
Tốc độ Lăng Tiêu biến mất còn nhanh hơn so với âm cuối của cậu, lưu lại hai người Lam Thịnh và Bình Tông em nhìn anh anh nhìn em.
“Cái người này sao trốn nhanh được vậy ta?” Lam Thịnh cảm thấy chẳng hiểu ra sao.
"Không biết, mà anh mới vừa nói cái gì, thử máu?"
“Vừa rồi ở cửa phòng y tế em không thấy thông báo sao? Ai cũng phải đi thử máu, hình như là cần phối hợp để điều tra gì đó."
Bình Tông không biết nói gì, "Vậy anh lúc mới nhìn thấy sao không nói?"
Lam Thịnh vỗ vỗ đầu, "Vừa xoay người lại liền quên mất, anh thấy Doanh Phong với Trục Nguyệt tám phần cũng là đi thử máu a, chẳng biết Lăng Tiêu đi làm chưa.”
Còn chưa nghĩ ra được cái cớ gì thích hợp, Lăng Tiêu đã tới bên ngoài phòng y tế, cậu chần chừ, không biết nên nói lý do mình đến với bác sĩ Dao thế nào.
—— chào bác sĩ Dao, em muốn biết bạn Doanh Phong cùng lớp có phải đã đăng ký rồi không?
Loại vấn đề riêng tư thế này, dù có hỏi cũng sẽ không có câu trả lời đi.
—— không biết lớp chúng em có bao nhiêu bạn học đăng ký làm nghi thức trưởng thành rồi ạ?
Bác sĩ Dao tám phần sẽ quăng lại câu ‘Lo thân em cho tốt đi’, phương án này có vẻ cũng không khả thi.
Ngay lúc Lăng Tiêu rối rắm đủ kiểu, có người cắt đứt suy nghĩ của cậu.
“Bạn học, cậu tới tìm bác sĩ Dao sao?"
Lăng Tiêu theo tiếng nói nhìn lại, từ bộ đồng phục trên người có thể nhìn ra là một anh bảo vệ.
"A? Nga, đúng vậy, " Lăng Tiêu ấp úng trả lời.
“Cô ấy giờ không có trong phòng y tế đâu, sợ là cậu phải đợi rồi.”
Cảm giác khẩn trương của Lăng Tiêu tiêu trừ một chút, “Như vậy a, xin hỏi cô ấy đi đâu?”
“Tôi vừa rồi thấy cô ấy hướng lên sân thượng, chắc là ra đó cho thoáng a.”
Lăng Tiêu gật đầu nói cảm ơn, vị bảo vệ kia liền rời đi.
Sân thượng… Lăng Tiêu giương mắt nhìn lên, hay là dùng phương thức tán gẫu tới đó hỏi thăm một chút đi.
Cậu ba bước thành hai chạy lên sân thượng, nhưng không thấy người mình muốn tìm.
Chẳng lẽ tin tình báo sai? Hay là cổ đi mất rồi? Lăng Tiêu vừa định vòng về đường cũ, chợt nghe một thanh âm quen thuộc từ một góc khuất truyền đến, vừa lúc cách Lăng Tiêu một góc tường.
Vì sao phải tránh ở cái góc hẻo lánh như vậy nói chuyện? Lăng Tiêu trong lòng nghĩ, theo bản năng liền đi tới chân tường, tiếng nói chuyện của đối phương nghe đã rõ ràng hơn.
“Em nhanh như vậy đã trở về đi làm, thân thể chịu nổi không?”
Lăng Tiêu cả kinh, Trực Thượng tiến sĩ đến học viện sao?
Nhưng cậu rất nhanh liền phủ định ý nghĩ này, dù đây đúng là thanh âm của Trực Thượng, nhưng nghe có chút sai lệch, càng giống truyền tới từ máy truyền tin hơn, thì ra bác sĩ Dao đang cùng khế tử của cô ấy nói điện thoại a… Lăng Tiêu nhớ lại lần trước Lam Thịnh nói nghe lén thầy bên khoa thiết bị nói chuyện riêng, không biết có nên tiếp tục nghe không.
này là tác giả dùng luôn, nên sau này máy truyền tin gì gì đó cũng chính là điện thoại nhá
“Cũng tạm,” thanh âm Dao Đài có vẻ hơi mỏi mệt, "May là căn cứ có thiết bị điều trị tiên tiến nhất, tác dụng phụ của đời hai(đốt tẫn) thật sự vượt quá tưởng tượng của em."
"Lần sau không được làm bừa như vậy,” Trực Thượng tăng thêm ngữ khí, "Tuy rằng em là khế chủ của anh, nhưng anh cũng hi vọng em có thể tôn trọng quyết định của anh.”
Dao Đài cười cười, từ chối cho ý kiến, Trực Thượng biết nói cũng vô dụng, bất đắc dĩ thở dài, cứng rắn vừa rồi không dấu vết trút bỏ.
“Anh là nói thật, lần nào em cũng lạm dụng quyền lợi của mình, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế.”
Lăng Tiêu đặc biệt tò mò lần trước anh nói là lần nào, chợt nghe Dao Đài sâu kín mở miệng, "Lần này em tiêm vào đời hai bán thành phẩm, sau đó đúng lúc sử dụng thuốc lọc hiệu ứng cực mạnh, lại nằm trong khoang chữa bệnh hai giờ, cuối cùng nhờ anh dốc lòng chăm sóc nghỉ ngơi suốt cả đêm, dù vậy vẫn cảm giác thân thể có chỗ không khoẻ."
"Nhớ năm đó, thầy trong lúc cùng đường, liều dùng cao gấp mấy lần em, lúc chiến đấu với quân đoàn hao hết thể lực, bản thân bị trọng thương, cuối cùng hai bàn tay trắng đào vong. Không có thuốc, không có thiết bị chữa trị, bên người còn mang theo một thiếu niên đối với thầy hận thấu xương…”
Trực Thượng từ lời đầu tiên cô nhắc đến chuyện cũ liền im lặng không nói.
“Anh nói, thầy bây giờ có còn sống không?”
Một đoạn trầm mặc khiến người khác lúng túng đi qua, Dao Đài chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, "Quên đi, không nói chuyện này nữa, bên anh thế nào, tra ra nguồn gốc trục trặc chưa? Là ngoài ý muốn hay lý do khác?”
"Tìm được nguyên nhân rồi, là một thực tập sinh khi thiết định trình tự đã tạo ra xung đột chỉ lệnh, tuy là do con người gây ra, nhưng không phải cố ý.”
"Vậy là tốt rồi, em tin tưởng Dục Tuyền sẽ không làm loại chuyện khiến anh hoài nghi này.”
“Phải,” Trực Thượng cũng có vẻ xấu hổ, "Chuyện lúc trước thật sự quá mức trùng hợp, cũng phải trách anh đối với thuộc cấp của mình không đủ tin cậy, cũng may nghi ngờ này chỉ có đề cập qua với mình em. Dục Tuyền đã trải qua chuyện kiện cáo một lần, hơn nữa tính cách bản thân cậu ấy, vốn rất khó lấy được tín nhiệm của người chung quanh, anh không thể để cho cậu ấy một lần nữa lâm vào khốn cảnh."
Anh dừng một chút, lại nói, "Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng từng theo học cùng một thầy hướng dẫn, vài ngày nữa, anh quyết định hướng quân bộ xin lần nữa, dừng sát hạch của cậu ấy, thăng lên thành nghiên cứu viên chính thức."
Dao Đài đồng ý gật đầu, "Nên thế, chức trợ lý cậu ấy làm cũng đủ lâu, chỉ sợ tiếp tục nữa, em lên làm hiệu trưởng luôn rồi."
Lời của cô thành công chọc cười Trực Thượng, "Hiệu trưởng các em gần đây khỏe không?"
Dao Đài thở dài, "Vẫn như cũ, bất quá động viên ôn hòa lần này ông đưa ra thành quả không tồi, hơn nữa có anh phối hợp, từ sáng sớm hôm nay đã có vài đôi học trò đến đăng ký, tỏ vẻ nguyện ý noi theo cách làm của anh, tự nguyện hiến máu."
Tin tức thoạt nghe hẳn là khiến người khác thoải mái lại làm cho Trực Thượng tâm tình càng ngày càng trầm trọng, "Kỳ thật sau khi nói ra lời đó, anh vẫn luôn tự kiểm điểm, làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không."
“Việc này không liên quan đến anh,” Dao Đài nghiêm túc bác bỏ anh, “Là em lệnh cho anh làm như vậy."
"Vừa nghĩ tới những thiếu niên lòng tràn đầy tin cậy với anh, một khi tiến vào nghi thức trưởng thành, lại phát hiện chân tướng khác xa điều tốt đẹp anh miêu tả…”
“Anh không nên suy nghĩ bậy bạ, " Dao Đài lớn tiếng cắt đứt anh, nhưng vẫn không cản được anh thốt ra phần sau câu nói.
"... là anh thực hối hận, chúng ta liên hợp lại lừa gạt trẻ con như thế, thật sự có được không?”
Cho đến tận khi Dao Đài chấm dứt cuộc nói chuyện cũng không phát hiện Lăng Tiêu trốn trong góc tường nghe hết toàn bộ, cậu rúc người ở đó thở cũng không dám thở mạnh, sau khi xác định Dao Đài đã rời đi, thân thể cứng ngắc mới chậm rãi lỏng.
Chuyện gì đây? Âm thanh cảnh báo chói tai vang lên dưới đáy lòng Lăng Tiêu, hình như trong lúc vô ý cậu đã nghe được chuyện không nên nghe, vì cái gì tiến sĩ lại nói là lừa gạt trẻ con? Chú ấy rốt cuộc lừa bọn mình cái gì?
Mục đích tìm gặp Dao Đài ban đầu vì chuyện ngoài ý muốn này mà bị ném ra sau đầu, Lăng Tiêu muốn tìm một người để hỏi, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nhớ tới người kia.
"Cho nên cậu mới chạy tới hỏi tôi?” Chẩm Hạc thản nhiên vênh váo nằm trên cái ghế dựa mềm mại to đùng của hắn, khỏi phải nói có bao nhiêu hưởng thụ, nhìn thấy Lăng Tiêu tới cửa cả đầu ngón tay cũng không nâng một chút.
Lăng Tiêu chỉ trích trong lòng, này so với Chẩm Hạc lần đầu tiên cậu nhìn thấy quả thực như hai người khác nhau, nếu ngay từ đầu thấy được bộ mặt thật của anh ta, chỉ sợ không có mấy ai tới tìm anh ta làm ăn đi.
Cũng không cần hắn tiếp đón, Lăng Tiêu tự mình chọn cái ghế ngồi xuống, “Anh không phải là nhân viên tình báo, biết nhiều hơn người khác sao?”
“Tôi là nhân viên tình báo không sai,” Chẩm Hạc uể oải kéo dài thanh âm, “Có điều cậu còn tiền sao?”
Lăng Tiêu mất hứng, "Tôi đã đưa anh nguyên một tháng sinh hoạt phí rồi.”
“Cho nên,” Chẩm Hạc nói như đúng rồi, “Cậu đã không trả nổi, thì cần gì phải tới tìm tôi hỏi, chỗ này của tôi làm ăn nhỏ, không ghi sổ(nợ)."
“Cái tên này, thật là…” Lăng Tiêu không biết nên dùng từ gì hình dung anh ta cho tốt, “Người như anh vậy đó, nhất định không ai thích, khó trách đến hiện tại cũng không thể trưởng thành.”
Chẩm Hạc nhìn chằm chằm cậu cười, cái loại cười như nhìn thấu qua người ta, cười đến Lăng Tiêu lông tóc dựng đứng.
"Quên đi, coi như tôi chưa nói, " Lăng Tiêu theo trực giác cảm thấy người này vẫn là không nên đắc tội thì hơn, “Vậy anh có thích ai không?”
"Có, " Chẩm Hạc trả lời rất thẳng thắn.
Lăng Tiêu không nghĩ tới anh ta thừa nhận thống khoái như vậy, cảm thấy ngoài ý muốn, "Vậy giờ người đâu?”
“Cô ấy không quan tâm tôi,” tầm mắt Chẩm Hạc ném ra xa xăm, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Nếu tôi thật sự có đối tượng lưỡng tình tương duyệt, cũng sẽ không cùng đối phương cử hành nghi thức trưởng thành gì đó."
“Tại sao?” Lăng Tiêu sững sờ.
"Bởi vì nghi thức trưởng thành đều là gạt người, hai người chân chính yêu nhau, không nên thông qua loại hình thức này để đến với nhau.”
Lăng Tiêu dựng lỗ tai lên, “Tiến sĩ nói chú ấy gạt chúng tôi, anh cũng nói nghi thức trưởng thành là gạt người, thế nghi thức trưởng thành chân chính rốt cuộc là cái dạng gì?”
Chẩm Hạc ý vị thâm trường lắc lắc đầu, tay làm một thủ thế ‘đưa tiền đây’, Lăng Tiêu lập tức nhụt chí.
“Giờ thì tôi hiểu, vì cái gì người yêu của anh không cần anh.”
Chẩm Hạc không chút thẹn, “Quá khen rồi.”
"Lại có khách đến, " Chẩm Hạc vỗ tay hai cái, "Hoan nghênh quang lâm."
Lăng Tiêu cảm thấy thật bất ngờ, bởi vì người tới này không ngờ là Doanh Phong.
“Cậu cũng tới tìm anh ta?” Lăng Tiêu hỏi.
Doanh Phong không thèm để ý câu hỏi của cậu, phất tay lên, một thứ gì đó bay ra, “Tôi tới trả cái này.”
Chẩm Hạc cười đưa tay tiếp được, "Làm không tệ a các thiếu niên, tìm được thứ các cậu muốn tìm chưa?”
Lăng Tiêu vừa nghĩ tới hai giọt máu không thèm nhúc nhích trên bệ cửa sổ kia, liền không thoải mái hứ một tiếng.
Doanh Phong có vẻ cũng không muốn lưu lại đây, đem thiết bị giải mã trả lại cho Chẩm Hạc sau đó xoay người bước đi, Lăng Tiêu thấy cậu ta đi rồi, cũng lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, "Chờ một chút!"
Chẩm Hạc vuốt vuốt thiết bị giải mã Doanh Phong vừa trả, nhìn bóng lưng hai người rời đi, đáy mắt tràn ngập thần sắc nghiền ngẫm.
“Thú vị.”
Hắn xoay chiếc nhẫn trên ngón tay qua, kia thế nhưng là một thiết bị truyền tin bí mật, thông qua một phương thức truyền đạt tin tức cực kỳ đặc thù, thậm chí có thể tránh né thiết bị cản tín hiệu của quân đội.
“Nè, chủ tịch tiền nhiệm viện nghiên cứu tiên sinh," hắn dùng tư thái bất cần đời chào hỏi vị lão tiền bối so với hắn sống lâu hơn bốn trăm năm.
Người trong hình chiếu thần tình lạnh lùng, "Tôi đã nói, không được gọi tôi như vậy."
"Được rồi, Thái Ân... Đại nhân, " Chẩm Hạc nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định thêm vào một hậu tố, “Tư liệu nghiên cứu ông lạc trong phòng thí nghiệm, đã thuận lợi trở về.”
"Làm tốt lắm," Đường nét khóe miệng Thái Ân cuối cùng nhu hòa một chút.
"Này đương nhiên cũng phải nhọc mấy ông trong ngoài phối hợp, động tĩnh lớn như vậy, cư nhiên không khiến ai hoài nghi. Chỉ là tôi không rõ, ông có người thân tín trong căn cứ, vì cái gì không trực tiếp cho người của ông đem tư liệu truyền tới, còn phải đi một vòng lớn như vậy?”
“Cậu không hiểu cách quản lý của căn cứ, nhìn thì như (quản lý) mở, thực tế rất nghiêm ngặt. Nhân viên công tác bên trong căn cứ, thì không có cách nào đem bất cứ thứ gì mang ra ngoài, chỉ có nhờ vào người bên ngoài căn cứ mới có thể, học sinh là đối tượng không khiến người hoài nghi nhất.”
“Hiểu rồi, cho nên còn phải cảm tạ Bích Không tổ chức một chuyến tham quan bên ngoài trường hoàn mỹ như vậy, hình như vị bác sĩ trường học làm ra dự án này, có vẻ có quan hệ không nhỏ với Thái Ân đại nhân nhỉ?” Chẩm Hạc ám chỉ.
Thái Ân nhắm mắt làm ngơ, "Về phía giám sát ghi hình bên căn cứ tôi sẽ tìm người xử lý, chuyện lần này nhất định phải không lưu chút dấu vết, giờ còn chưa phải lúc để phơi bày thân phận. Về phần người mà cậu chọn lựa, cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng, đừng để họ nói ra lời gì không nên nói."
Chẩm Hạc nắm thiết bị giải mã trong tay —— nói đúng hơn đó là một thẻ nhớ —— quăng lên rồi lại bắt lấy, lặp đi lặp lại không biết mệt, “Chuyện đó đương nhiên, dù sao bản thân bọn họ đến nay vẫn chẳng hay biết gì, tôi tin tưởng họ chẳng nói được gì đâu. Nhắc tới chuyện này, tôi cảm thấy ai trong bọn họ cũng đều là nhân tài khó gặp, thực hi vọng một ngày kia..."
Hắn dùng tay vuốt ve bên ngoài thẻ nhớ, "... Bọn họ có thể cùng chúng ta kề vai chiến đấu."