Khế Tử

quyển 1 chương 39: huyền vũ*

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Huyền Vũ: Một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc. ‘Vũ’ là một linh vật kết hợp giữa rắn và rùa, huyền vũ nghĩa là con Vũ màu đen, tượng trưng cho Trường tồn và sức mạnh.

Lúc Lăng Tiêu từ trên mạng xuống, chỉ thấy Doanh Phong ngồi đối diện, không dự đoán được anh ta đi rồi lại vòng về, Lăng Tiêu cả người lập tức đề phòng, quả thực giống như động vật bị uy hiếp nháy mắt xù lông.

“Sao hả? Nghĩ thông suốt rồi? Định trở về đánh tôi một trận?"

“Cậu đi tìm Chẩm Hạc có phải không?" Doanh Phong trực tiếp hỏi.

Phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu là anh ta lại giám thị mình, "Cứ biết rõ còn cố hỏi bộ anh không mệt sao? Hay lại muốn dùng biện pháp gì bức tôi chính miệng nói ra?"

“Không được đi cùng hắn!” Doanh Phong lúc này thẳng thắn ra lệnh.

Lăng Tiêu kinh ngạc một chút, mơ hồ đoán ra Chẩm Hạc đối với cậu che giấu thực tình, bất quá cậu cũng không tính nói với Doanh Phong chân tướng, cậu nhảy xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm.

"Vừa rồi ra tay là tôi xúc động, cậu có thể đánh lại, tôi không hoàn thủ," Doanh Phong giương giọng nói sau lưng cậu, “Nhưng tôi sẽ không cho phép cậu gia nhập tổ chức của hắn."

Nửa câu đầu của anh dù là đang nhượng bộ, nhưng không chút nào nghe ra khẩu khí nhượng bộ, mà là một bộ tư thế bố thí, dẫn dắt vào trọng điểm nửa câu sau.

Lăng Tiêu vốn cũng đã đem nửa câu đầu loại bỏ, nhưng nghe xong nửa câu còn lại, tức giận dâng lên, xoay người không nói một tiếng vung nắm đấm thẳng. Dù tra tấn mấy ngày liên tiếp đã hao tổn lượng lớn thể lực cậu, nhưng khoảng cách gần như vậy đấm qua, cái mũi Doanh Phong cầm chắc chạy không thoát vận mệnh gãy xương.

Nhưng khi Lăng Tiêu một kích dùng toàn lực ẩn ẩn mang theo tiếng gió cách mục tiêu chỉ còn một tấc, lại cứng rắn đình chỉ, dù dùng sức thế nào đều không thể tiến tới mảy may.

Thái độ lật lọng của Doanh Phong khiến Lăng Tiêu tràn ngập xem thường, “Anh không phải không hoàn thủ sao? Nga được rồi, khống chế không thuộc phạm trù hoàn thủ phải không? Đừng giả mù sa mưa."

“Tôi không có," Doanh Phong diện vô biểu tình thanh minh, dù trước mắt chính là nắm đấm cương ngạnh của Lăng Tiêu, cũng không hề chớp mắt, “Tôi không có khống chế cậu.”

Lăng Tiêu không tin rút tay về, thật có thể động, nhưng vừa vung qua, vẫn như trước dừng lại ở vị trí đó.

"Ha," cậu đột nhiên có lĩnh ngộ càng tồi tệ hơn, “Thân là khế tử, là ngay cả quyền lợi công kích khế chủ cũng không có sao? Thật là tuyệt, chế độ hay thật, ha ha ha ha."

Cậu dứt khoát buông tha cho ý tưởng cho anh ta một quyền, mặc kệ kế tiếp Doanh Phong nói cái gì cậu cũng không muốn hiểu.

“Nếu cậu lựa chọn đi theo hắn, nơi này hoặc ngục giam, chính cậu chọn một chỗ lưu lại."

Đối với cái loại uy hiếp trắng trợn không che đậy này, Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ, chui vào phòng tắm, tình trạng cậu lúc này, cùng bị giam cầm có gì khác nhau đâu.

Người trong gương vẫn như hai ngày trước, nhưng đã trở nên không khiến người khó mà chịu nổi nữa. Lăng Tiêu nghĩ, nếu so với Doanh Phong, gương mặt mình thoạt nhìn thuận mắt hơn.

Cậu đối diện gương hít vào rồi thở ra, lặp lại ba lượt như thế, "Đây là ngày cuối cùng, hai ngày trước đều sống qua, hôm nay cũng nhất định không thành vấn đề."

Cậu chìa nắm tay cùng người trong gương đụng một cái, "Cố lên, Lăng Tiêu!"

Lăng Tiêu vì chính mình khích lệ xong, thuận tay cầm khăn mặt đi ra ngoài.

Doanh Phong vẫn luôn chăm chú nhìn cậu mất thật lớn sức lực dùng khăn mặt đem hai tay chính mình trói lại, cuối cùng dùng răng cắn chặt một góc khăn buộc lại thành cái gút.

“Cậu đang làm gì đó?"

Lăng Tiêu mới không muốn nói đêm trước cậu thiếu chút nữa liền đứng lên tìm dao găm tự sát, liên tục hai ngày mức độ thống khổ buổi tối chỉ có tăng lên, cậu sợ đêm nay phát tác chính mình sẽ khống chế không nổi xúc động, làm ra chuyện khiến mình hối hận.

Dù không có được câu trả lời, Doanh Phong cũng ít nhiều đoán ra dụng ý của cậu, "Một cái khăn mặt làm sao có thể hạn chế được cậu? Tùy tùy tiện tiện là có thể bứt rách.”

“Thứ mà anh đang thấy chỉ là một cái khóa,” Lăng Tiêu lại dùng sức siết cái gút thật chặt, “Nhưng tôi có tới ba cái.”

Doanh Phong khó hiểu, "Ở đâu?"

"Còn có quyết tâm cùng tự chủ của tôi."

Cậu nói xong câu đó, ngoảnh đầu, “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không khống chế không nổi lăn qua bên anh, miễn cho ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."

Đêm cuối cùng kỳ rối loạn lặng yên phủ xuống, đêm đầu là sợ hãi, đêm thứ hai là uất ức, đêm thứ ba là giá lạnh, Lăng Tiêu bọc chăn co thành một đoàn, cảm giác thân thể chính mình sắp bị đông lạnh thành băng.

So với giá lạnh càng khó chịu đựng hơn, chính là biết nguồn nhiệt ngay tại bên người. Ấm áp hữu hình cuồn cuộn không ngừng từ bên cạnh truyền đến, vừa truyền đến mình thì đột ngột dừng lại. Cậu khát vọng biết bao nhiêu có thể đến gần một chút, lại gần thêm chút nữa, nhưng chủ quan lại cố nén đem loại xúc động này hoàn toàn bóp chết.

Lăng Tiêu đem chăn trùm qua đầu, tận khả năng cuộn lại, trong bóng đêm thanh âm của răng va vào nhau, trở thành thứ duy nhất làm bạn với cậu trong đêm dài đăng đẵng khó nhịn đó.

"Lăng Tiêu!" Đình Lôi sáng sớm thấy Lăng Tiêu liền thân thiết chạy tới, mới theo thói quen đưa tay choàng vai cậu, liền nhớ lại chuyện phát sinh hôm qua, giữa đường đổi hướng thành đưa ra sau ót mình, “Cậu hôm qua không sao chứ?"

Lăng Tiêu biết cậu ấy có ý tốt, nhưng cái cách người nào cũng xem cậu như kẻ yếu ớt mà chiếu cố khiến cậu rất khó chịu, “Không có việc gì, cậu sao?”

“Tớ có thể có chuyện gì a, bất quá Doanh Phong bây giờ lực lượng thật sự là..." Cậu nói được một nửa, mới nhớ tới Doanh Phong sở dĩ có thể mạnh đến mức dùng một bàn tay xách mình lên, là vì đã lấy được năng lực của Lăng Tiêu dồn lại, lập tức sửa miệng.

“Bất quá nói tới chuyện đó, đợi tới giờ huấn luyện thể năng, cậu chịu nổi chứ? Hay là cứ xin phép nghỉ đi,” cảm giác sắc mặt Lăng Tiêu hôm nay so với hôm qua càng kém hơn, chạy năm trăm mét cũng có thể ngã bất cứ lúc nào.

“Đừng có nghĩ tớ yếu ớt như vậy.” Lăng Tiêu đang chuẩn bị khởi động làm nóng.

“Cậu chính là hiếu thắng thì có.” Đình Lôi gấp giùm cho cậu, “Ngẫu nhiên chịu yếu thế một lần cũng có mất miếng thịt nào đâu.”

“Tập họp!” Thầy hướng dẫn thổi còi, chẳng có gì bất ngờ khi trong đội ngũ lại thấy được Doanh Phong và Lăng Tiêu hai người.

“Mục tiêu huấn luyện thể năng hôm nay là ba vạn mét ( km), khoảng cách này đối với vài chủng tộc nhỏ yếu mà nói đã là cực hạn, nhưng đối với chúng ta chỉ là một yêu cầu cơ bản nhất. Nếu ngày sau có người thi đậu vào học viện quân sự, sẽ thấy đây chẳng qua là độ dài đủ để làm nóng người, mỗi người đều phải chạy xong trong thời gian quy định, không đạt, ngày mai chạy lại, bây giờ xuất phát!"

Các học sinh đều tự lựa chọn một tốc độ thích hợp nhất bắt đầu, lục tục xuất phát, dĩ vãng trong những huấn luyện kiểu này luôn đứng hàng đầu Lăng Tiêu, hôm nay lại thận trọng chạy ở giữa, vài người bạn lo lắng cho cậu chạy xung quanh, về phần Doanh Phong, bởi vì thể lực cùng tốc độ xưa đâu bằng nay, bỏ lại mọi người xa đằng sau.

Cách điểm cuối chưa được một nửa, cước bộ Lăng Tiêu chậm lại thấy rõ, ngay cả người bình thường sức chịu đựng không bằng cậu, cũng không thở dồn dập như cậu, mặc cho ai đều nhìn ra trạng thái cậu không tốt.

"Lăng Tiêu, xin nghỉ đi, thầy sẽ hiểu mà.”

Lăng Tiêu lắc đầu, trái lại nhịp chân nhanh hơn, mọi người không còn cách nào chỉ có thể đuổi theo.

Doanh Phong chạy xong toàn bộ hành trình, chỉ dùng hai phần ba thời gian bình thường, chút khoảng cách đó với anh mà nói, thực sự chỉ có thể xem như làm nóng.

Thầy hướng dẫn đối với học trò đắc ý của mình càng thêm tán thưởng, "Thế nào, chuẩn bị tốt ghi danh vào Ngự Thiên chưa?"

Doanh Phong không cho là đúng nói, "Bị lưu lại xem xét, không nghĩ nhiều như vậy.”

“Bằng trình độ cậu hiện tại, cho dù là chuyên ngành của Ngự Thiên cũng có thể tùy ý chọn lựa, nghe nói Phục Nghiêu thiếu tướng hiện đang làm giáo viên thỉnh giảng ở Ngự Thiên, nếu vận khí tốt, không chừng có thể học khoa hắn dạy.”

Doanh Phong nhớ lại một chút cái tên này, mới nhớ ra hắn chính là vị sĩ quan vóng dáng thấp bé kia.

"A, " anh còn nhớ rõ một quyền đối phương cho mình đó.

"Phục Nghiêu là thiếu tướng trẻ tuổi nhất Thiên Túc, bản thân hắn khá có thực lực, bất quá hắn nổi danh nhất không phải ở điểm này."

"Vậy là cái gì?"

"Hắn là người hoàn thành nghi thức trưởng thành sớm nhất trong lịch sử Thiên Túc, thiếu niên bốn tuổi đã thành niên."

Nói xong ánh mắt thầy hiện lên vẻ tà ác, “Mọi người trộm nói chính vì nguyên nhân này hắn mới không cao lên nổi."

Sau đó vẻ mặt hắn trong một giây đã nghiêm túc lại, “Bất quá chuyện này cậu không nên nói trước mặt hắn, hơn nữa không được nhắc tới chiều cao của hắn, bằng không kết cục của cậu sẽ thực thảm."

Doanh Phong nghĩ, cụ thể thảm bao nhiêu, anh đã được thể hội.

Lại qua một lát, học trò lần lượt về đích, nhưng trong đó không gồm Lăng Tiêu, người lần nào cũng thoải mái về nhất hôm nay lại lạc phía sau, ngay cả Doanh Phong cũng thấy không quen.

Chờ khi Lăng Tiêu xuất hiện trong tầm nhìn Doanh Phong thì chỉ cách giờ quy định một đoạn ngắn, cho dù là khi trạng thái cậu ấy kém nhất, cũng không đến mức thành tốc độ này.

Quãng đường cuối Lăng Tiêu hoàn toàn là dựa vào một hơi thở gượng chống, cậu quyết không cho phép mình ngã xuống trên đường, cắn chặt răng cũng phải chạy xong toàn bộ hành trình, dù yết hầu tanh ngọt, hô hấp khó khăn, hai chân nặng nề như rót đầy chì.

Tại một khắc khi cậu giẫm lên vạch đích, như hoàn thành xong nhiệm vụ nào đó, Lăng Tiêu trước mắt tối sầm, rốt cục hoàn toàn ngã xuống, chỉ là không giống hôm qua, lần này cậu không đứng lên nữa.

"Lăng Tiêu!" Trong đám người truyền đến một tiếng thét kinh hãi, mọi người từ bốn phương tám hướng vây quanh, nhưng lại cố kỵ Doanh Phong, đành phải quay đầu hướng anh xin giúp đỡ.

Doanh Phong đi qua, phát hiện Lăng Tiêu không nhúc nhích té xỉu trên đất, tựa hồ đã mất đi tri giác.

"Doanh Phong," Đình Lôi ôm cơn giận, "Lăng Tiêu hôm qua cũng đã không được bình thường, hôm nay mới chạy ba vạn mét liền biến thành như vậy, mày rốt cục làm gì cậu ấy?”

"Còn nói cái gì nha," một người nữ sinh vô cùng lo lắng cắt đứt bọn họ, "Mau đưa đến phòng y tế đi."

Doanh Phong cúi người ôm ngang Lăng Tiêu, không nói một lời đi về hướng dãy phòng y tế, đem đám học trò vẻ mặt lo lắng bỏ lại đằng sau.

Lực lượng gần như tăng lên gấp bội, anh ôm Lăng Tiêu cũng hoàn toàn không có cảm giác cố sức, người trong lòng sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tóc trên thái dương vì bị mồ hôi thấm ướt dán vào hai bên má.

Dao Đài mở cửa, nhìn thấy một hình ảnh như thế, sắc mặt chẳng dễ coi bao nhiêu.

“Ôm cậu ấy đặt lên giường đi," cô lạnh lùng sai bảo.

Doanh Phong nghe theo, sau đó nhìn cô đem một đám dụng cụ kiểm tra gắn lên người cậu.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, Dao Đài nhìn báo cáo, hận không thể ngay lúc này đập cho Doanh Phong một trận.

Doanh Phong chẳng rõ nguyên do nhìn cô hung tợn trừng mắt liếc mình một cái, sau đó lại không biết đem thiết bị trị liệu gì gắn lên huyệt thái dương Lăng Tiêu.

Dao Đài trên máy ấn vài cái nút, trên màn hình xuất hiện số màu lam, cũng bắt đầu dần dần tăng lên.

"Biết đây là cái gì không?” Cô tức giận hỏi.

Doanh Phong lắc đầu.

"Một loại máy trợ ngủ, có thể khiến người tạm thời tiến vào ngủ say, nhưng sau khi tỉnh lại, áp lực tinh thần tích lũy lúc trước sẽ phản phệ lại người sử dụng gấp bội, cơ hồ tương đương với uống rượu độc giải khát, không phải vạn bất đắc dĩ, không ai sẽ dùng. Cậu ấy hiện tại ngủ rất trầm, sẽ không nghe được chúng ta nói chuyện."

Doanh Phong nhíu nhíu mày.

“Tôi để cậu hảo hảo chiếu cố cậu ấy, cậu chính là chiếu cố như vậy? Cậu có biết không, cậu ấy đã ba ngày không có ăn uống gì."

Doanh Phong mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Tại sao?"

“Tôi hỏi cậu, cậu có làm thẻ phụ cho cậu ấy không?”

“… Cậu ấy không có bảo tôi.”

Dao Đài cường liệt khắc chế xúc động muốn ra tay.

“Tôi không phải đã nói với cậu, sau khi trở thành khế tử thẻ từ sẽ bị tiêu trừ, tiền trên đó toàn bộ chuyển sang thẻ của cậu, cậu chẳng lẽ không có phát hiện mình nhiều tiền lên sao?”

Doanh Phong lúc này mới nhớ tới, sau khi thực tập trở về tiền trên thẻ thêm vào bốn đồng, con số quá ít, anh đã cho là mình nhớ lầm thôi.

“Cậu ấy không nói, chẳng lẽ cậu không biết hỏi à?” Dao Đài phẫn nộ chỉ vào hai người bọn họ, "Một người không hỏi, một kẻ không nói, chẳng lẽ không phải là chờ chết đói rồi mới mở miệng sao?”

“Cậu ấy ba ngày không ăn không ngủ, vừa rồi còn vận động thể lực nhiều như vậy, có thể kiên trì đến lúc này mới bất tỉnh, tôi cảm thấy đã là kỳ tích! Cho dù là lấy thể chất của chúng ta, cũng chịu không được gây sức ép như vậy!"

“Tôi thấy kỳ rối loạn của cậu còn nghiêm trọng hơn cậu ấy, người khống chế không được cảm xúc chính mình, không có tư cách làm khế chủ! Sớm biết như vậy, tôi thà đưa cậu ấy đến Trung tâm kiểm soát, còn tốt hơn ở cùng với cậu, ít nhất cậu ấy sẽ không đói chết!"

Dao Đài vừa vào đã giũa cho một trận, Doanh Phong thủy chung một tiếng cũng chưa thốt ra.

Dao Đài quá mức phẫn nộ, không thể không dừng lại hòa hoãn một trận mới mở miệng.

“Tôi bây giờ trịnh trọng cảnh cáo cậu, cấp bậc đánh giá tâm lý của cậu ấy đã đạt tới E-, khoảng cách cưỡng chế nhập viện trị liệu chỉ có một điểm chênh lệch như vậy, nhưng đó cũng không phải nghiêm trọng nhất."

“Cậu ấy hiện tại đã xuất hiện tổn thương tinh thần cường độ thấp, loại tổn thương này sẽ đi cùng cậu ấy cả đời, vĩnh viễn đều không thể chữa khỏi. Cậu có thấy thầy hiệu trưởng không? Ngài chính là ví dụ cho tổn thương tinh thần độ nặng, chẳng lẽ cậu cũng hi vọng Lăng Tiêu phát triển theo hướng của ngài?"

“Nếu cậu cứ tiếp tục hành động khinh suất như vậy, cậu ấy sẽ chết, tôi không phải đang nói giỡn với cậu!” Cô cố gắng kiềm chế một chút ngữ khí, "Doanh Phong, người Thiên Túc cả đời chỉ có thể có một bầu bạn, nếu khế tử trước khi hoàn toàn phát dục chết yểu, khế chủ cũng sẽ đình chỉ sinh trưởng, năng lực của cậu sẽ ngừng phát triển, cho dù chỉ vì ích kỷ mà lo nghĩ cho chính mình, cậu cũng nên chiếu cố tốt cậu ấy! Lúc này sờ sờ trước mặt nằm ở trên giường chính là khế tử duy nhất đời này của cậu, sớm đem cái ý tưởng không thực tế của cậu chặt đứt cho tôi!”

Doanh Phong không được tự nhiên mà đem đầu chuyển qua, nhìn Lăng Tiêu trên giường bệnh, lúc này mới chú ý tới ngực Lăng Tiêu phập phồng tần suất nhanh hơn người thường, tựa hồ một hơi chỉ hít vào một nửa đã vội vàng thở ra, giống như một loài động vật.

“Sao cậu ấy lại thở nhanh như vậy?”

"Nhịp tim và nhịp thở của khế tử đều nhanh hơn trước kia, chẳng lẽ cậu không có cảm giác tim mình đập chậm hơn sao? Tuổi thọ trung bình khế tử thấp hơn khế chủ, hơn nữa còn có những khế chủ không chịu trách nhiệm giống như cậu dốc hết sức mà kéo trị bình quân đó thấp xuống nữa, thật sự là cống hiến vĩ đại.”

Dao Đài mắt nhìn giờ, “Cậu ấy còn có thể ngủ tiếp một giờ, vốn kỳ rối loạn đã qua, chính là bị cậu kéo dài một ngày, đợi đến lúc tinh thần phản phệ đêm nay, có thể càng thống khổ so với mấy ngày hôm trước, tôi xem cậu đến lúc đó làm sao.”

Cô hất đầu đi ra ngoài, lưu lại Doanh Phong cùng Lăng Tiêu một mình ở phòng y tế, anh đi đến trước giường Lăng Tiêu, đối phương ngủ vẻ mặt an tường, người bình thường giương nanh múa vuốt là thế, khi ngủ say cũng sẽ ẩn đi vẻ sắc bén. Cuộc tranh cãi vừa rồi không chút ảnh hưởng đến cậu ấy, Doanh Phong không thể tưởng tượng đây là giấc ngủ đầu tiên của cậu sau nghi thức trưởng thành.

Lam quang trên thiết bị chớp lên từng nhịp, con số biểu hiện thời gian còn lại vô tình tiến hành đếm ngược, trong cái chế độ tàn khốc này, khó khăn vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào tinh thần con người mà vượt qua, cho dù là thiết bị chữa trị tiên tiến nhất, cũng chỉ vẻn vẹn cấp cho khế tử đợt nghỉ tạm ngắn ngủi.

Khi tỉnh lại, phòng không có một bóng người, cậu có lẽ vừa hưởng thụ giấc ngủ sâu nhất trong đời, sâu đến chẳng một mộng cảnh nào có thể lẻn vào.

Bất quá vấn đề giấc ngủ đã được giải quyết, cảm giác bụng đói kêu vang liền càng cường liệt. Cậu ngồi dậy, phát hiện đỉnh đầu còn nối với một dụng cụ không rõ, thuận tay kéo nó xuống, đang chuẩn bị chống người xuống giường, lại không cẩn thận đụng phải một thứ kỳ quái gì đó.

Cậu cúi đầu, trong tay bất ngờ có đặt một túi bánh mì năng lượng vị chuối tiêu.

Truyện Chữ Hay