Người ngoài cửa phòng Lăng Tiêu chính là Lam Thịnh, từ lần cuối Lăng Tiêu nhìn thấy cậu, đã ròng rã một tuần.
Trong một tuần này, Lam Thịnh bị nhân viên nhà trường cưỡng chế cách ly, cấm mọi cuộc thăm viếng, Lăng Tiêu đến chỗ Dao Đài quấy rầy hai lần, cũng không thấy được nửa cái mặt cậu ấy.
Mà Lăng Tiêu sở dĩ đoán không được người bên ngoài là cậu, cũng là có nguyên nhân, trước đó, Lam Thịnh gõ cửa phòng Lăng Tiêu, không phải đập thì chính là đạp, chưa từng như lúc này lễ độ lại xa cách.
“Tôi tới nói tạm biệt với cậu.” Lam Thịnh vẻ mặt bình tĩnh, Lăng Tiêu giật mình sững sờ nhìn người trước mắt, trừ màu đồng tử ra hết thảy đều không có gì thay đổi, rõ ràng là gương mặt quen thuộc như vậy, rồi lại xa lạ đến thế, ngay cả cậu cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt.
Lam Thịnh nói tiếp, “Nhân viên nhà trường nói, những khế tử trong kỳ phát dục tang ngẫu như tôi, phải đến Trung tâm kiểm soát và phòng chống bệnh tâm thần nhận trị liệu, tuy tôi không biết phải bao lâu, nhưng có lẽ trong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ không gặp lại."
Tang ngẫu: Mất đi phối ngẫu
Cậu khinh miêu đạm tả phun ra hai chữ ‘tang ngẫu’ này, thực như dùng một cái chùy thật nặng, giáng mạnh vào ngực Lăng Tiêu.
Chứng kiến biểu tình Lăng Tiêu, Lam Thịnh khẽ cười cười, "Cậu không cần lo lắng cho tôi, nếu tôi đã đáp ứng Bình Tông sẽ ôm tâm tình tưởng niệm em ấy mà sống, thì dù khó khăn thế nào tôi cũng kiên trì. Tôi đã một lần làm trái ước hẹn cả đời cùng nhau với em ấy, sẽ không có lần thứ hai."
Lăng Tiêu mấp máy môi, vẫn là không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
“Trước lúc đi, tôi muốn giao cho cậu một món đồ.”
Lam Thịnh đưa cho cậu một cái hộp đen, Lăng Tiêu mở ra nhìn, bên trong là một thanh chủy thủ.
“Chủy thủ của tôi đã bị thu hồi, đây là di vật duy nhất của Bình Tông.”
Lăng Tiêu nhất thời thấy vật trong tay bỗng nặng trịch cơ hồ muốn tuột khỏi tay, “Vật trân quý như thế, vì cái gì cậu không tự mình bảo quản?"
“Bởi vì nơi tôi phải tới, không cho phép mang theo bất kỳ vũ khí nào, tôi lại không muốn đem nó giao cho người khác, cậu là người duy nhất tôi nguyện ý phó thác, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể bảo quản nó thật tốt.”
Lam Thịnh dừng một chút, lại nói, "Tôi đưa nó cho cậu, còn vì một nguyên nhân khác, là tôi hại cậu chỉ trong vòng một ngày mất đi hai người bằng hữu..."
“Cậu không có!” Lăng Tiêu cực nhanh ngắt lời, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Cậu còn sống, Bình Tông cũng vĩnh viễn ở trong lòng tớ, tớ chưa từng mất đi các cậu, quá khứ không có, tương lai cũng sẽ không.”
“Cậu có thể nghĩ như vậy làm tôi thật bất ngờ, " Lam Thịnh vui mừng nói, "Tôi từng rất ngây thơ, nhưng vẫn tự xưng là so với cậu thành thục hơn, không thể tưởng được một lần nghi thức trưởng thành, thay đổi hai người chúng ta. Có thể trở thành nấc thang trên con đường trưởng thành của cậu, có lẽ là niềm an ủi duy nhất của tôi và Bình Tông đi, chủy thủ này lưu cho cậu, chính là hi vọng cậu sẽ không quên chúng tôi."
Lăng Tiêu nghe so sánh đó, mũi liền chua xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Lam Thịnh nắm tay cậu, “Lăng Tiêu, tuy rằng cậu là người tỉnh lại sớm nhất trong ba người chúng ta, nhưng đến nay cũng là người vô tâm vô phế nhất, bằng không cũng sẽ không ngay cả tôi và Bình Tông cùng một chỗ ba năm cũng chưa phát hiện. Bình Tông còn quan tâm cậu hơn quan tâm tôi, tôi thường giả vờ ghen, nhưng kỳ thật cậu cũng là người mà tôi không yên lòng nhất. Cứ nghĩ đến tương lai hai người chúng tôi đều không ở bên cạnh cậu, cậu có thể ngay cả mình khi nào thì thức tỉnh, khi nào thì yêu đương cũng không biết, tôi lại rất lo lắng cho cậu.”
"Lam Thịnh..."
"Lăng Tiêu, đáp ứng tôi, vô luận phát sinh chuyện gì, nhất định phải nhớ tới tôi, tôi chính là vết xe đổ của cậu, cậu nhất định không thể phạm vào sai lầm mà tôi đã phạm phải, đừng để chính mình có bất kỳ một ngày nào phải sống trong hối hận.”
Lăng Tiêu cố nén nước mắt, gật gật đầu, "Chúng ta còn có thể gặp lại không?”
“Chỉ cần cậu chịu chờ tôi, nhất định sẽ gặp lại. Cũng không biết lần gặp sau, chúng ta có bộ dáng gì nữa, bất quá đến đó, cậu nhất định cao hơn tôi rồi đi.”
Lăng Tiêu thanh âm đảo quanh trong cổ họng, “Tớ vốn cao hơn cậu mà.”
Lam Thịnh tiến lên một bước, cho cậu một cái ôm gắt gao, Lăng Tiêu lại càng hận không thể giữ lấy cậu ấy.
Một lát sau, sức lực vòng quanh mình tiêu thất, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể lưu luyến không rời buông tay ra.
"Bảo trọng, " cậu nói.
“Cậu cũng thế.”
Lam Thịnh xoay người rồi, Lăng Tiêu mới chú ý cách đó không xa đứng lặng hai người đàn ông trưởng thành thân mặc đồng phục trắng, đồng phục giống vậy cậu từng gặp qua một lần, họ tự xưng là đến từ Trung tâm kiểm soát, một nơi vừa thần bí vừa khiến người khác tràn ngập sợ hãi.
Trước kia Lăng Tiêu cũng không phải chưa từng nghe nói qua, người này người kia sau khi đến Trung tâm kiểm soát thì không trở lại nữa, không thể tưởng được có một ngày, cậu phải trông theo người bạn tốt nhất của chính mình tiến vào đó.
Lăng Tiêu thế mới biết vì cái gì nhân viên nhà trường sẽ cho phép Lam Thịnh từng có ý đồ tự sát một mình mang vũ khí đến đây, cậu trơ mắt nhìn Lam Thịnh theo hai người kia rời đi, như thể cái nhìn này chính là ly biệt.
Lam Thịnh đi rồi, Lăng Tiêu trải qua cả một ngày tinh thần sa sút, người xung quanh vốn cho là cậu đã thoát khỏi sự kiện đó, chứng kiến bộ dạng cậu lúc này, đều thấy lo lắng cho cậu.
Để khuyên giải cậu, mấy người bạn học có quan hệ tốt trong lớp họp lại bàn, ra một cái chủ ý ôi thiu.
Chạng vạng cùng ngày, ngay khi Lăng Tiêu lần thứ hai chuẩn bị xuất phát đến nơi hẹn, chưa đi được vài bước đã bị một tên bạn cách vách tên là Đình Lôi ngăn lại, không nói hai lời đẩy cậu về phòng ký túc của mình.
"Lăng Tiêu, đến đây đến đây đến đây."
"Làm gì vậy, " Lăng Tiêu kỳ quái hỏi, "Tớ có hẹn người huấn luyện đó.”
“Ngày nào cũng huấn luyện, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một ngày đi," Đình Lôi hạ giọng, thần bí nói, “Tớ có thứ này hay lắm.”
“Thứ gì tốt…” Mà phải lén lút như vậy.
Không đợi cậu hỏi xong, người đã bị đẩy vào ký túc xá, lại nhìn tiếp, bên trong đã có mấy người, tất cả chen chúc một chỗ, không hiểu đang nhìn cái gì.
"Ai, Lăng Tiêu, mau tới mau tới," người bên trong vừa thấy Lăng Tiêu tới, bật người hô, "Đây chính là đồ chúng tớ đặc biệt đem tới cho cậu giải sầu."
"Rõ ràng là chính cậu muốn coi đi,” tên còn lại nôn ra.
“Vậy cậu ra ngoài đi a, nói cứ như cậu không muốn ấy.”
Lăng Tiêu thấy hình thức cãi cọ rất hòa hợp của họ như vậy, không khỏi lại nghĩ tới mình và Lam Thịnh, mũi lại cay cay. Để che giấu, cậu lập tức cúi đầu nhấn nhấn vài cái lên cổng cá nhân, “Tớ phải nhắn tin cho Doanh Phong, nói với cậu ấy tớ không tới.”
"Hai người các cậu thật sự đang hẹn hò a?" Đình Lôi hô to gọi nhỏ, “Thế ra lần trước cậu nói muốn Doanh Phong làm khế tử, không phải đùa giỡn a?"
"Nói cái gì đó, " động tác trên tay Lăng Tiêu hơi khựng lại, “Bọn tớ chỉ là hẹn nhau cùng huấn luyện mà thôi."
"Luyện a luyện a không phải yêu sao? Hơn nữa khế chủ sẽ đạt được thêm năng lực khế tử, nếu cậu thật sự thu tên đó, oa a, Lăng Tiêu cậu chẳng phải thành vô địch vũ trụ sao?"
Lăng Tiêu thấy cậu ta càng nói càng không có giới hạn, nhanh chóng tìm đề tài để chuyển hướng, “Cậu không phải muốn cho tớ coi thứ ly kỳ cổ quái gì sao? Rốt cuộc là cái gì, mà phải thần thần bí bí như thế."
Đình Lôi lập tức đem chuyện trước đó quăng ra sau đầu, đắc ý nhấn một cái nút, “Cậu nhìn đi thì biết, tuyệt đối là hàng tốt khó tìm.”
Để phối hợp những lời này của cậu ta, lập tức có người tắt đèn trong phòng, thay vào đó hình chiếu trên vách tường sáng lên, thì ra chính là chiếu phim mà thôi.
Tại thời đại thịnh hành phim lập thể này, điện ảnh phẳng đã không còn được nhiều người hoan nghênh, Lăng Tiêu cũng bắt đầu tò mò, rốt cuộc là cái phim cổ lỗ sĩ gì có thể làm cho đám người kia hưng phấn như thế.
Phim vừa mở màn Lăng Tiêu liền nhận ra đây không phải là một bộ phim bản địa, tên nhà sản xuất là văn tự cậu đọc không hiểu, bộ dáng diễn viên có điểm giống người Lang Túc tinh kế bên, màu da thiên về đen, lỗ tai hơi nhọn, lúc câu thoại đầu tiên phát ra Lăng Tiêu liền ngây ngẩn cả người.
"Không có phiên dịch cũng không có phụ đề, này làm sao mà hiểu?”
Bạn học ghét bỏ đẩy cậu một phen, "Lồng tiếng với phụ đề cái gì, coi tiếp đi!”
Lăng Tiêu đành phải nhẫn nại coi tiếp, người trên hình chiếu còn nói vài câu cậu nghe không hiểu, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Lăng Tiêu: =口=
Giờ cậu rốt cục hiểu được vì cái gì không cần phiên dịch cũng không cần phụ đề, bởi vì nội dung trao đổi của diễn viên trong phim thật sự rất đơn giản dễ hiểu, nhưng phương thức trao đổi của họ đối với những thiếu niên hiểu biết bằng không này mà nói, là thâm ảo phức tạp bao nhiêu.
Nhóm thiếu niên cho tới bây giờ chưa từng kích động đến vậy, nín thở mắt không chớp dán chặt vào hình ảnh, ngay cả Lăng Tiêu lúc đầu không mấy hứng thú, cũng không tự chủ mê mẩn xem.
Hai diễn viên trên màn ảnh vong ngã (quên mình) triền miên, ngay lúc mọi người nghĩ đây là đoạn cao trào của phim, trong phòng lại thêm một người, lại trao đổi vài câu với nhau —— lần này Lăng Tiêu không oán giận nghe không hiểu nữa —— sau đó, người mới tới cũng rất nhanh nhập cuộc.
Những hài tử này lần đầu ăn vụng trái cấm liền gặp phải loại nóng bỏng thế này, làm sao còn cầm giữ được, một đám coi đến miệng đắng lưỡi khô, mặt đỏ tai hồng, đến đoạn cuối sáu người đại loạn đấu, thậm chí có Lang Túc nhân hóa thân thú thái, vài bạn nhỏ nhìn thấy mà mồ hôi đầm đìa.
"Thực đã ghiền," Phim chiếu hết, còn có người liếm khóe miệng ý do vị tẫn.
“Phim kình bạo đến vậy, cậu từ đâu có a?” Có người tò mò hỏi Đình Lôi.
“Cậu cũng đừng có nói ra ngoài, tớ mua trên mạng đấy, bay hết gần nửa tháng sinh hoạt phí,” do điều kiện bẩm sinh giới hạn (chế độ một – một trọn đời ở chỗ này ấy), Thiên Túc tinh hoàn toàn không có ngành công nghiệp tình dục, những phim người lớn loại này đều là từ ngoài thiên hà buôn lậu tới, giá thành đắt đỏ.
“Khu cho vị thành niên cũng có thể bán cái này?” Phải biết rằng khu cho người trưởng thành trên mạng bọn họ vào không được.
“Trên đường thương mại có một cửa tiệm tên là ‘Cái gì cũng bán’, tư tàng không ít hàng tốt, người làm công trong tiệm đó nghe nói là học sinh của Bích Không học viện chúng ta, giảm giá cho tớ mười phần trăm.”
Lăng Tiêu:... Mình biết ngay mà!
Như thế xem ra Chẩm Hạc quả thật là một kỳ danh ai ai đều nghe thấy ở Bích Không, lại ít ai biết người thật, hơn nữa tuyệt đại đa số người nhìn thấy hắn, đều chỉ sẽ cho rằng hắn là thiếu niên làm công trong tiệm, đâu ai nghĩ đến hắn là ông chủ nơi đó.
Thảo luận xong nguồn gốc cuộn phim, mọi người lại bắt đầu hưng trí bừng bừng thảo luận tới nội dung phim.
"Ai, trong phim cái dạng đó, mấy cậu có bị chưa?”
“Dạng nào cơ?”
"Chính là," bạn nhỏ ngượng ngùng nói, khoa tay múa chân mô tả, những người khác thế mà lại hiểu.
"Không có," vài người đều lắc lắc đầu, "Cho tới bây giờ đều chưa từng có."
“Tớ cũng thế, bữa nay coi cái này, mới biết thì ra nơi đó cũng có thể cứng lên.”
“Phải a, chúng ta sau này cũng sẽ biến thành như vậy sao?"
“Chắc vậy quá, giờ không có phản ứng, đại khái là bởi vì chúng ta còn chưa có thức tỉnh đi.”
“Thật sự muốn thức tỉnh nhanh một chút a..."
"Lăng Tiêu, cậu thì sao?” Đình Lôi đập cho Lăng Tiêu đang thất thần một cái.
“Úi da! Cái gì?"
“Cậu có… từng như vậy chưa? Giống trong phim á.”
Lăng Tiêu sửng sốt, "Không có a, tớ và mấy cậu giống nhau, đều chưa có thức tỉnh, làm sao có phản ứng thân thể được."
"Ai, " mọi người cảm thấy có chút mất hứng.
Có người ý do vị tẫn muốn coi lại, có người lại tính đến tiệm của Chẩm Hạc tìm mua phim mới, Lăng Tiêu cũng không muốn tiếp tục cùng đi, tùy tiện viện cái lý do, rồi rời đi. Những người khác ngay từ đầu mang cờ hiệu khuyên giải Lăng Tiêu để tụ lại trộm xem phim, lúc này cũng không còn tâm tư quản cậu, tùy ý cậu đi.
Lăng Tiêu một mình về tới phòng ngủ, không biết có phải do buổi tối xem một phim như vậy, cậu cảm giác độ ấm trong phòng cao hơn bình thường, thân thể cứ luôn xuất mồ hôi.
Một lần nữa giảm thấp hệ thống điều hòa, Lăng Tiêu cởi quần áo ra, đứng dưới vòi sen, dòng nước nhiệt độ thấp hơn da rơi xuống người, mát mẻ không nói nên lời.
Khô nóng trên thân thể giảm đi từng chút, xáo động trên tâm lý lại không giảm chút nào, Lăng Tiêu càng tắm càng cảm thấy có gì không thích hợp, cúi đầu vừa nhìn, nơi nào đó ngủ say tròn mười năm, lại tinh thần phấn chấn ngẩng đầu, hệt như trong bộ phim lúc tối.
Lăng Tiêu giật mình sững sờ nhìn chằm chằm biến hóa trên thân thể mình, hậu tri hậu giác ý thức được, mình… Sẽ không phải là thức tỉnh rồi đi?
“Các hạng chỉ tiêu thân thể đều thực bình thường, chúc mừng em chính thức tiến vào Kỳ thức tỉnh, xác định không cần sử dụng thuốc ức chế sao?”
"Không cần, cám ơn bác sĩ Dao."
Dao Đài gật gật đầu, mở cửa tiễn vị bạn học vừa mới tiến vào Kỳ thức tỉnh rời đi, "Chỉ cần nhớ kỹ chú ý một vài điểm trong Kỳ thức tỉnh tôi nói thì sẽ không có vấn đề, còn nữa, ngày mốt không thể tham gia đợt thực tập dã ngoại trường học tổ chức.”
“Em biết rồi ạ.”
Vị bạn học này đi rồi, Dao Đài mới chú ý ngoài cửa còn đứng một người.
"Lăng Tiêu? Em tới có chuyện gì sao?"
Lực chú ý của Lăng Tiêu đều bị nửa câu sau Dao Đài nói vừa rồi hấp dẫn, cậu đối với tồn tại của thuốc ức chế hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghe được tiến vào Kỳ thức tỉnh lại không thể tham gia thực tập dã ngoại, phải biết rằng thực tập dã ngoại theo lệ hàng năm là dịp cậu vô cùng trông mong, sao có thể chỉ vì loại chuyện này mà buông tha.
Thời gian thực tập chỉ có ba ngày, dời lại một tuần rồi hãy báo… Hẳn là không thành vấn đề đi.
Nghĩ đến đây, cậu nhanh chóng lắc lắc đầu, "Không ạ, em không có việc gì."
Dao Đài nhìn bóng lưng cậu vội vàng rời đi có chút hồ nghi, người chuyện gì cũng không có, sẽ đặc biệt chạy tới phòng y tế sao?