Không ai trả lời câu hỏi của Dylan vì họ đều cảm thấy còn nhiều điều băn khoăn.
“Đó có phải Seol-Ah không?” – Hugo ngập ngừng lên tiếng.
Đúng như anh ấy nói, người đang hiện ra trên tinh thể liên lạc là Yi Seol-Ah. Hoặc là “thứ gì đó” trông giống Yi Seol-Ah.
Họ không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, vì cô ấy đang đứng trong góc phòng và quay lưng lại với họ.
Nhưng mái tóc dài và dáng người mảnh mai đó, rất giống Yi Seol-Ah.
“Này! Cô đang làm gì ở đó vậy?”
“Seol-Ah! Yi Seol-Ah! Trả lời anh đi em!!!”
Oh Rahee và Hugo hét lên.
Một vài người khác cũng gọi tên cô ấy.
Nhưng Yi Seol-Ah không quay lại, chứ đừng nói đến việc trả lời họ.
Chính xác hơn, cô ấy không có phản ứng gì.
Cô ấy thỉnh thoảng lắc lư qua lại với cánh tay đung đưa, nhưng chỉ có thế mà thôi.
“Tôi có linh cảm xấu về việc này….”
Vlad Halep khẽ lẩm bẩm khi anh vô tình liếc nhìn em gái mình.
Oana Halep cũng có vẻ bối rối. Biểu hiện đó khá giống lúc cô ấy mới bị ma nhập.
Cô ấy nghiêng đầu như đang chìm sâu trong suy nghĩ.
“Flone. Cô có thể đến đó và xem Seol Ah đang làm gì không?” – Hugo hỏi gấp gáp.
Anh biết mình phải giúp Yi Seol-Ah càng sớm càng tốt, nhưng có điều gì đó dường như không ổn. Vì vậy Hugo tin rằng Flone phù hợp hơn với công việc này, vì cô ấy là một hồn ma.
[Ừm… tôi có thể… và tôi sẽ theo ý anh… nhưng tôi không biết đó là đâu, và….]
Đáng ngạc nhiên là Flone có vẻ miễn cưỡng.
Rõ ràng là cô ấy không muốn đi, dù cô cũng không biết lý do tại sao.
“Còn quá sớm để khẳng định chắc chắn, nhưng có vẻ như… điều gì đó đã xảy ra với Đội ” – Một giọng nói trầm ấm phá vỡ bầu không khí im lặng – “Chúng ta nên sẵn sàng cho trận chiến và cùng nhau đi đến vị trí kia.”
Đó là đề nghị của Dylan.
Oh Rahee cắn môi.
Giống như Flone, cô ấy biết mình phải đi, nhưng cô ấy vẫn lo lắng về những gì mình đang nhìn thấy.
Không có gì khác trên màn hìnhm ngoài Yi Seol-Ah.
“… Mọi người, điều chỉnh đội hình theo chiều rộng của lối đi.”
Cuối cùng, cô ấy đã chấp nhận lời đề nghị của Dylan. Oh Rahee nắm lấy viên pha lê truyền thông và nhìn quanh.
“Dylan, anh dẫn đường đi. Hugo? Sao anh vẫn đứng đó? Che chắn cho cung thủ đi chứ. Hai người đã làm việc cùng nhau khá lâu rồi mà. Các pháp sư và linh mục hãy tiến vào trung tâm. Tôi sẽ là người canh giữ họ. Erica Lawrence và Vlad Halep, hai người bọc hậu phía sau nhé. Flone, vì cô không bị ảnh hưởng bởi địa hình, xin hãy bao quát chúng tôi từ nhiều góc độ khác nhau”.
Cô ấy nhanh chóng đưa ra một mệnh lệnh tổng hợp và chi tiết.
Đội cứu hộ ngay lập tức sắp xếp lại đội hình và bắt đầu tiến lên với tinh thần cảnh giác cao độ.
“Hmmm… Tôi nghe nói đường xuống khá phức tạp”.
“Ban nãy mọi người có nghe tôi nói không đấy? Tôi đã tìm thấy dấu vết của hai người đang chạy vội vã khỏi trại căn cứ. Tôi đoán là họ đã đến phòng khác, thông qua lối đi này. ”
“Chờ đã. Như vậy có nghĩa là….”
“Không có gì là chắc chắn cả. Chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó và ai đã đi cứu ai…. Nếu là Ayase Kazuki, cậu ấy sẽ nhận ra ngay lập tức. Nhưng tôi thì chưa đạt tới trình độ đó. Tôi chỉ có thể dự đoán vậy thôi”.
Ngoại trừ cuộc trao đổi của Oh Rahee và Dylan, không ai nói gì.
Khi họ đi vào sâu hơn, bóng tối ngày càng trở nên rõ rệt hơn, nhưng tốc độ của họ vẫn ổn định.
Mọi người đều cảnh giác, nhưng bản thân bầu không khí vẫn bình tĩnh.
Đó là chuyện đương nhiên. Họ đều là những chiến binh dày dặn kinh nghiệm, đã tham gia cuộc chiến chống lại các Ký sinh trùng. Một số người trong số họ thậm chí còn đối đầu với Trùng hậu.
Không ai có vẻ quá lo sợ về những gì có thể xảy ra.
Họ nghĩ rằng, kẻ thù ghê gớm đến mấy cũng không thể đáng sợ hơn Nữ hoàng Ký sinh trùng.
Thế rồi đoàn người đột ngột dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Suỵt.”
Dylan, dừng lại và giơ tay.
Đây là tín hiệu để họ dừng lại.
“… Đã tìm thấy cô ấy.”
Dylan thì thầm khi nâng nỏ lên.
Oh Rahee nhìn lên và quan sát lối đi đối diện.
Một ánh sáng xanh nhạt phát ra từ căn phòng cuối cùng. Dường như là ánh sáng từ một tinh thể liên lạc.
Đúng như Dylan nói, Yi Seol-Ah đang ở đó. Cô vẫn cúi đầu nhìn xuống và quay lưng lại với họ, trong sự im lặng đến ngột ngạt.
“…Gọi cô ấy đi.”
Oh Rahee kiểm tra lại tinh thể liên lạc và đẩy nhẹ Hugo về phía trước.
Hugo hắng giọng và bước lại gần.
“Này, Seol-Ah.”
Anh khẽ gọi, nhưng Yi Seol-Ah không trả lời.
“Seol-Ah! Chúng tôi đến đây! Chúng tôi ở đây để giúp em! Thức dậy đi nào!”
Cô ấy vẫn im lặng, nhưng đã có sự thay đổi. Cơ thể cô đang lắc lư qua lại đột nhiên dừng lại.
“… Chết tiệt. Nếu đây là một trò đùa, tôi sẽ giết cô ấy.” – Oh Rahee khẽ nguyền rủa.
“Tôi có nên bắn một phát để cảnh cáo không? Tôi sẽ tránh những điểm trọng yếu của cô ấy” – Dylan vừa hỏi, vừa nhắm nỏ vào Yi Seol-Ah.
“Nếu Yi Seol-Ah mạnh như Seol Jihu thì anh sẽ phải làm thế… nhưng cô ấy không nguy hiểm vậy đâu.” – Oh Rahee bặm môi và giơ thanh trường kiếm màu máu lên – “Hãy tiến về phía trước. Nhớ giữ khoảng cách với mục tiêu, không dưới sáu mét.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đột ngột tấn công?”
“Vậy thì cứ đánh trả. Nhưng cố gắng đừng giết cô ấy. Cô ấy không hồi sinh được nữa đâu”.
“Hiểu rồi.”
Sau khi nghe câu trả lời của Dylan, Oh Rahee quay lại.
Cô thấy mọi người cầm vũ khí của họ. Eun Yuri và Ian đang lẩm bẩm niệm chú.
Ngay sau đó Ian chĩa cây đũa phép của mình về phía trước.
Một quả cầu ánh sáng phun ra từ đầu cây đũa phép và chiếu sáng xung quanh họ.
Khi tầm nhìn được cải thiện, Dylan bắt đầu di chuyển.
Phần còn lại của đội theo anh ta tiến lên.
“Ngoan nào, ngoan nào, cô gái ngoan. Sau chuyện này anh sẽ cho em ăn kẹo…. Được rồi, đã vào vị trí”
Cuối cùng, tất cả những người cứu hộ đã vào phòng.
Oh Rahee nuốt nước bọt khi cô ấy nhìn chằm chằm vào Yi Seol-Ah trước mặt mình.
Rồi đột nhiên, cô bắt đầu tự hỏi.
“Tại sao mình lại căng thẳng như vậy?”
Rốt cuộc, đối phương chỉ có một. Vậy mà cô ấy lại quá cẩn thận.
Cô hối hận vì đã cười nhạo Marcel Ghionea. Có phải bản năng của cô ấy đang cố gắng cảnh báo cô ấy không? Hay là bóng tối đáng ngại xung quanh đây đã vô tình làm họ hoảng sợ?
Oh Rahee nghiến răng. Cô ấy đến đây để làm nhiệm vụ giải cứu. Công việc của cô, chỉ có một mà thôi.
“Eun Yuri. Cô có thể sử dụng phép thuật gió không? Nhè nhẹ thôi, vừa đủ để cô ấy cảm nhận được điều gì đó”.
“Tất nhiên.”
Eun Yuri vươn tay về phía trước.
Làn gió từ lòng bàn tay cô ấy lướt về phía Yi Seol-Ah.
Cơ thể đứng quay mặt vào tường hơi lắc lư….
Phịch
… rồi nhanh chóng rơi xuống đất.
Cả nhóm thờ phào nhẹ nhõm.
“Ra vậy. Cô ấy bất tỉnh rồi. Chúng ta cần bắt đầu điều trị cho cô ấy ngay lập tức…?”
Mary Rhine lao về phía trước nhưng Oh Rahee bỗng đưa tay ra và ngăn cô lại.
“Flone.”
Mắt của Oh Rahee nheo lại khi cô ấy nhìn chăm chú vào Yi Seol-Ah.
“Lật cô ấy lên. Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.”
Flone hơi do dự nhưng sau đó miễn cưỡng đồng ý.
Cô ấy cẩn thận đưa tay về phía Yi Seol-Ah, người đang nằm im trên mặt đất như một xác chết.
Tuy nhiên, ngay trước khi bàn tay của Flone chạm đến mặt Yi Seol-Ah….
Lạch cạch lạch cạch!
Yi Seol-Ah vặn cổ và ngẩng đầu lên.
[Ối mẹ ơi…!] – Flone hét toáng lên, nhanh chóng giật mình bỏ chạy.
“Ah…. Huh…?”
Những người còn lại trong đội cứu hộ cũng phản ứng tương tự.
Họ mở to mắt và che miệng vì kinh ngạc.
Tất cả đều im lặng.
Không phải chỉ vì Yi Seol-Ah đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vấn đề là hốc mắt cô trống rỗng, như thể ai đó đã cố tình móc mắt cô.
Ngay cả mũi cũng vậy. Không rõ mũi của cô ấy đã bị rách ra khỏi mặt hay bị lõm vào da, nhưng hầu như không thấy cái mũi đâu nữa.
Miệng cô ấy mở to, và dường như không thể đóng lại được. Khuôn mặt cô cũng đầy máu khô.
Từ ‘kinh hoàng’ không đủ để mô tả tình trạng hiện tại của Yi Seol-Ah.
Rõ ràng là cô ấy phải trải qua sự đau đớn tột độ.
KWANG!
Đột nhiên, căn phòng bắt đầu rung chuyển dữ dội. Bụi từ trần nhà xối xả xuống khắp người đội cứu hộ Họ đồng loạt giật mình nhìn lên.
Yi Seol-Ah bỗng bay lên trần nhà với chân tay dang ra. Cô ấy đã vọt lên trần nhà trong nháy mắt, giống như một cái lò xo.
“Cái gì…. Chuyện gì thế này?”
Ai đó bắt đầu lẩm bẩm, nhưng trước khi họ có thể nói hết câu, một cơn gió đã thổi qua căn phòng.
Cơ thể Yi Seol-Ah bay phấp phới như một lá cờ trong cơn bão.
Kwang! Kwang! Kwang! Kwang!
Cô ấy bị rơi xuống đất, nảy lên và đập vào trần nhà cùng các bức tường ở hai bên, như một quả bóng. Tất cả điều này xảy ra trong vòng chưa đầy ba giây.
“Mana của tôi đâu rồi…?”
Eun Yuri cố gắng giữ lấy Seol-Ah, nhưng cô bỗng hoảng hốt khi nhận ra năng lượng của mình đã bị ngưng trệ.
“Không…!” – Mary Rhine hét lên.
Cô cố gắng bảo vệ Yi Seol-Ah bằng một kết giới, nhưng nó ngay lập tức tan vỡ và cơ thể cô bị hất văng vào tường.
Flone hầu như không thể theo kịp tốc độ và sức mạnh đáng sợ của Yi Seol-Ah.
Dylan rút nỏ nhưng không thể nhắm chính xác.
Tất cả mọi người không thể nhìn thấy kẻ thù đang giữ Yi Seol-Ah làm con tin, và cũng không thể phản ứng gì.
Chính lúc đó.
Paat!
Ngọn đèn đang chiếu sáng căn phòng đột ngột vụt tắt.
Ánh sáng xanh của tinh thể liên lạc cũng biến mất.
Bóng tối nuốt chửng mọi thứ.
“Ngài Ian!”
“Không! Không phải do tôi! Tôi vẫn đang truyền mana vào tinh thể mà!!”
“Redemptio!” – Giọng nói của Oana Halep vang lên trong không khí.
Câu thần chú của cô ấy dường như đã có hiệu quả, vì những tiếng va đập đột ngột dừng lại. Yi Seol-ah không bị quật vào tường nữa.
Oh Rahee cố gắng dồn mana vào hai mắt và nhanh chóng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, khuôn mặt cô trở nên cau có.
“Phép của tôi đã bị…!” – Oana Halep cũng lẩm bẩm với vẻ ngạc nhiên.
Và không chỉ có hai người họ.
Mọi người có thể thấy rõ một cảnh tượng kỳ quặc: YiSeol-Ah băng qua không trung và hướng về lối đi đối diện, tóc cô ấy hất sang một bên.
Cứ như thể ai đó nắm lấy tóc cô và lôi đi.
“Vừa rồi là….” – Một giọng nói run rẩy vang lên – “Là Aura…?”
Đúng. Đó là Tinh linh Aura đã đã kéo tóc của Yi Seol-Ah.
Hoặc là một kẻ nào đó rất giống Aura.
Cơn khát máu và khí chất tà ác tỏa ra từ tinh linh đó, khác hẳn vẻ ấm áp và thân thiện thường ngày của cô.
“Nhưng tại sao Aura lại làm vậy?…!” – Ian hét lên vì sốc. Ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
{Keehehehe!}
Tiếng cười chế giễu vang lên trong bóng tối.
Cơ thể của Yi Seol-Ah, lúc đó chỉ là một chấm ở phía xa, lắc lư trong không khí. Rõ ràng là kẻ thù đang muốn khiêu khích đội cứu hộ.
Cuối cùng, thân hìnhcô ấy cũng sớm bị bóng tối nuốt chửng và biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Khi đang định đuổi theo, Oh Rahee bỗng giật mình.
“… Có phải… lúc nào cũng tối như vậy không?”
Oh Rahee nhanh chóng nhìn xung quanh khi thấy bóng tối ngày càng đậm đặc.
Cuối cùng, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Đợi tí. Tại sao chỉ có tám người chúng ta? Phải có mười mới đúng chứ?”
Đám đông bắt đầu xì xào.
“Unni? Lawrence Unni!”
“Oppa…?”
Mary Rhine và Oana Halep là những người đầu tiên nhận ra thành viên vừa mất tích.
Erica Lawrence và Vlad Halep – Hai người phụ trách bọc hậu ở phía sau – đã biến mất không tăm tích.
Dù rất khó tin nhưng đây lại là sự thật.
“Khốn nạn!!” – Oh Rahee nghiến răng.
Cô nhớ rằng hai người đó đã đi cùng họ vào căn phòng này. Chắc hẳn trong lúc mọi người chú ý tới Yi Seol-Ah, họ đã mất tích.
Những rắc rối liên tiếp ập đến khiến cô cảm thấy lo lắng và hoang mang.
Tệ hơn nữa, bóng tối xung quanh họ đang đậm đặc dần lên theo từng giây.
Oh Rahee một lần nữa kích động thị lực của cô ấy bằng mana. Tuy nhiên, tất cả những gì cô có thể thấy là bóng tối.
“Pháp sư, các vị đang làm cái quái gì vậy !?” – Ai đó hét lên.
“Khỉ thật. Tôi vẫn đang niệm chú chiếu sáng đây! Nhưng nó không hoạt động! ”
“Tất cả mọi người im lặng!” – Oh Rahee gầm gừ – “Tạo thành một vòng tròn xung quanh các pháp sư và linh mục! Quay lưng lại với nhau! Khi vào vị trí, hãy hét lên tên của mình!”
Ngay cả trong lúc hỗn loạn, đội cứu hộ vẫn hành động rất quy củ. Họ ổn định vị trí của mình và hét tên của mình, vì họ thậm chí không thể nhìn thấy gì ở đằng trước.
Tuy nhiên…
Một người nữa đã mất tích.
“Eun Yuri? Eun Yuri! Cô đâu rồi? Trả lời tôi mau!”
Oh Rahee đã gào lên, nhưng không có câu trả lời nào từ Eun Yuri. Cô không nghe thấy gì ngoài tiếng thở hổn hển ở đằng xa.
“Chết tiệt! Nếu phép thuật không hoạt động thì…!” – Ian vung tay, ông đã châm lửa vào ngọn đuốc dự phòng.
Một ngọn lửa làm bừng sáng không gian.
“Eun Yuri đâu rồi…!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Oh Rahee bị sốc. Eun Yuri không ở gần họ. Cô ấy đang đi về phía con đường mà Yi Seol-Ah đã biến mất.
Không, không phải cô ấy đang đi.
Phần thân trên của cô ấy cúi về phía trước, cô ấy đang bước từng bước một, như thể cô ấy mềm nhũn.
Chân cô lê trên mặt đất.
Và tóc cô ấy đang bị kéo về phía trước bởi một lực vô hình, giống như Yi Seol-Ah….
“Trời đất!”
Ian thốt lên thành tiếng.
Eun Yuri đang bị kéo đi.
Có hai lý do khiến Eun Yuri có thể cầm cự lâu như vậy. Lý do đầu tiên là Roselle. Cô ấy không ngừng niệm chú để chống lại thế lực đang cố gắng bắt cóc Eun Yuri.
Nguyên nhân thứ hai là do chính Eun Yuri. Cô ấy đã kết ấn bằng tay của mình, và đôi môi của cô ấy không ngừng di chuyển.
Đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy cho thấy, cô ấy đang chống trả bằng tất cả sức lực của mình.
Đây là lý do tại sao cô ấy không thể hét lên để nhờ người khác giúp đỡ.
Nhưng sự kháng cự tuyệt vọng của phù thủy quyền năng và pháp sư thiên tài, cũng không câu giờ được lâu.
“Kyaaaak!”
Trước khi đội cứu hộ kịp làm gì, bóng tối đã nuốt chửng Eun Yuri, và cô ấy biến mất hoàn toàn, không để lại gì ngoài tiếng hét.
[Huh? Đợi, đợi, đợi đã!]
Roselle và Flone cũng bị kéo vào bóng tối.
Đó là bởi vì Eun Yuri đã đeo cả chiếc nhẫn và chiếc dây chuyền. Hai món đồ kết nối với tùy tùng của Ác thực.
Cuối cùng, căn phòng lại chìm trong sự im lặng.
Đội cứu hộ đã mất một nửa lực lượng trong vòng chưa đầy một cái chớp mắt.
Điều khiến đội cứu hộ điên cuồng hơn nữa là nó vẫn chưa kết thúc.
Sự im lặng chỉ kéo dài trong chốc lát.
Chẳng mấy chốc, một tiếng vo ve lạ lùng bắt đầu nổi lên.
Tiếng động gần giống như tiếng thì thầm, nhưng không ai có thể hiểu nó đang nói gì.
Mọi người dựng tóc gáy vì sợ hãi.
Họ có thể cảm nhận được một thực thể vô cùng độc ác và đáng sợ, đang nhìn thẳng vào mặt họ.
Phù!
Ngọn đuốc vụt tắt.
Bóng tối lại ập xuống một lần nữa.
Ngay lập tức…
“Mọi người, chạy mauuuu!!”
Tiếng kêu tuyệt vọng của Dylan vang vọng khắp không trung về phía một số thành viên còn lại.
Không lâu sau…
Lạch cạch!
Một người đàn ông xông ra khỏi cửa.
Đó là Hugo.
Ban nãy, khi kẻ thù ập tới, cả đội đã trở nên hỗn loạn.
Hugo chỉ nhìn thấy bóng tối. Cho dù anh ta đã dốc bao nhiêu năng lượng hay vung rìu bao nhiêu lần, tình hình vẫn không khá hơn chút nào.
Rồi đột nhiên, một sức mạnh vô hình hất chiếc rìu của Hugo ra khỏi tay anh, và anh không còn biết chuyện gì đang xảy ra với đồng đội.
Dylan bảo anh ta chạy đi, vì vậy anh ta đã làm thế.
Hugo nhắm nghiền mắt và bỏ chạy
Anh biết đó là một việc làm ngu ngốc, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh chỉ dựa vào bản năng để dẫn đường.
Bất cứ khi nào va vào tường, hoặc có vật gì đó làm trầy xước da thịt, anh ấy đều đổi hướng.
Và một lần nữa, anh ta chạy nhanh nhất có thể.
Dù là do may mắn hay may rủi, Hugo không thể biết được — nhưng anh ấy đã có thể tiếp tục chạy trong một thời gian khá dài.
Anh ta chỉ mở mắt sau khi đi qua cánh cửa lớn bằng đá.
“Hộc…! Hức hức…!”
Hugo thở hổn hển một lúc trước khi ngẩng đầu lên.
Anh không biết mình đang ở đâu.
“…”
Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ im lặng đến thế.
Hugo cẩn thận nhìn xung quanh, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nơi này không phải là một hành lang, nhưng chắc chắn cũng không phải là một hang động tự nhiên.
Anh nhìn thấy dấu vết nhân tạo ở khắp mọi nơi.
Cầu thang trước mặt anh là một thứ như thế.
‘Lại cầu thang…? Điều đó có nghĩa là mình phải đi xuống tiếp??’ – Hugo lẩm bẩm một mình trong khi anh cẩn thận đến gần cầu thang.
Anh lập tức cảm thấy bối rối.
Cầu thang không dài.
Trên thực tế, anh ta có thể xuống tới tầng tiếp theo trong vòng chưa đầy giây.
Cuối cầu thang là một cánh cổng đá được trang trí bằng những hình khắc tinh xảo.
‘Không không. Không được đến đó. Không phải nơi đó.’ – Hugo nghĩ ngay khi nhìn thấy cánh cổng – ‘Không thể…. Không phải cửa đó…. ‘
Hugo biết mình không nên mở cánh cửa đó, bất kể thế nào. Anh có thể cảm nhận được nguồn năng lượng ác độc và đê tiện đang chảy ra từ cánh cửa.
Chỉ đến gần nó thôi cũng có thể khiến người ta bị mất trí.
‘Chết tiệt, tại sao mình lại lọt vào nơi này… Không, đây không phải là lúc để phàn nàn. Mình cần phải ra khỏi đây…!’
Đúng lúc ấy.
Koong!
Anh nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau.
Hugo nhanh chóng quay lại và thấy cánh cửa đá ban nãy đã tự đóng lại.
Đôi mắt của Hugo mở to.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Tại sao ngươi lại…?” – Anh vội quay lại cửa và cố mở lại, nhưng nó thậm chí không nhúc nhích.
Trước đó, anh chỉ huých nhẹ là cánh cửa mở ra. Nhưng bây giờ, mặc cho Hugo dốc hết sức và đấm đá như điên, cánh cửa vẫn hoàn toàn đứng yên.
Chính lúc đó.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Đột nhiên, Hugo nghe thấy tiếng cửa mở.
Nó đến từ phía sau, chứ không phải trước mặt anh ta.
Hugo nín thở.
‘Không. Không! Lẽ nào là….”
Kéttttttt
Đó thực sự là một âm thanh khủng khiếp.
Đó là âm thanh của một thứ gì đó đang leo lên cầu thang. Các khớp của nó kêu cót két và nghiến vào nhau theo từng bước chân.
Âm thanh ghê rợn lại vang lên một lần nữa.
Khuôn mặt của Hugo nhăn lại. Bản năng mách bảo Hugo rằng anh cần phải mở cánh cửa trước mặt để chạy trốn bằng mọi giá.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Nhưng dù anh có ấn hay đập mạnh đến đâu, cánh cửa vẫn tuyệt đối đứng yên.
Két kétttt
Trong khi đó, âm thanh bí ẩn tiếp tục vang lên.
Nó di chuyển từ cánh cửa ở dưới hầm đến cầu thang, và từ cầu thang đến nơi Hugo đứng.
“Kkeeuuuuung!”
Lạch cạch!
Hugo cố gắng đẩy với tất cả sức lực còn lại trong người, và cuối cùng, cánh cửa mở ra.
Vì sự việc quá đột ngột, nên anh ấy đã vấp ngã.
Sau đó, đột nhiên, anh cảm thấy một bàn tay trên vai mình.
Hugo đóng băng tại chỗ.
“Uaaaargh!”
Anh giãy nảy lên và la hét.
“Ua! …Ah?”
Anh chớp mắt.
Cánh tay gầy gò, nhợt nhạt vươn ra khỏi ống tay áo quen thuộc.
Chỉ có một ảo thuật gia trẻ tuổi trong đội cứu hộ.
“Cái gì…. Ah. Eun Yuri, em đấy à? Em làm anh đau tim quá!”
Hugo thở phào nhẹ nhõm.
Với một nụ cười khúc khích, anh nắm lấy cánh tay của Eun Yuri và hạ nó xuống khỏi vai mình.
“Em còn sống à. Anh mừng quá. Cứ tưởng là…. Không, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện! Chúng ta phải…?”
Hugo dừng lại vì cánh tay đang khoác trên vai anh đột ngột rơi xuống đất.
Sau đó, anh đã nhìn thấy – cánh tay đó không nối vào một thân hình nào cả. Nó bị tháo ra khỏi khớp, và máu chảy ra từ phần thịt bị cắn xé nham nhở.
Ngoài ra, tất cả năm ngón tay trông bầm dập như thể bị ai đó dùng đá đập vào.
Sự bàng hoàng trên khuôn mặt của Hugo.
Anh suýt quay lại nhưng đã kịp thời dừng lại.
Bản năng của anh đang reo lên một hồi chuông báo động điên cuồng.
Bản năng của anh nói rằng: Đừng nhìn lại!
Sau gáy anh ướt đẫm mồ hôi.
Tiếng bước chân đã dừng lại.
Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào anh từ phía sau.
Khoảng cách giữa họ là gì? mét? mét?
Cơ thể anh đang run lên, nhưng ít nhất thì cánh cửa trước mặt anh đã mở.
Hugo hít một hơi thật chậm và sâu.
Vào lúc này, ngay cả tiếng thở của chính anh nghe cũng một cách kỳ lạ.
Kẹp.
Tiếng bước chân lại bắt đầu vang lên.
Kẹp.
Tại thời điểm này, cơ thể anh căng thẳng đến mức anh cảm thấy khó cử động một ngón tay.
Nhưng không còn thời gian để do dự.
Kẹp.
Chạy hoặc chết. Và Hugo đã chọn “Chạy”.
Kẹp.
Kẹp.
Kẹp.
Bỗng nhiên, mắt Hugo mở to. Ngay khi anh ta chuẩn bị lao về phía trước….
Grraooooooooooooooooo!