Khát Vọng Trỗi Dậy

chương 533: phụ chương 44 – mây đen kéo tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Valhalla là cung điện huyền thoại trong thần thoại Bắc Âu. Các Valkyrie dẫn đường cho linh hồn của những chiến binh anh dũng tới đây tụ tập. Đó cũng là nơi nơi các vị thần và anh hùng huyền thoại tụ họp, dưới trướng thần Odin.

Hình ảnh Valhalla ở Thiên đường cũng mang màu sắc của chiến trận. Valhalla ra mắt theo cách đặc biệt nhất có thể. Họ tấn công nhà đấu giá thuộc sở hữu của Royal Pattaya, một tổ chức lâu đời của thành phố Eva, và phá hủy chúng hoàn toàn. Chưa hết, họ tuyên chiến và tiêu diệt liên minh các tổ chức của Eva.

Sau đó, họ đã dẫn dắt nhân loại, vốn đang trên bờ vực sụp đổ, vượt qua cơn khủng hoảng. Sau đó, họ đưa nhân loại và các chủng tộc bản địa đến cuộc chiến cuối cùng, và chủ hội Valhalla đã tự tay đánh bại nữ hoàng Ký sinh trùng.

Khi Seol Jihu từ chức Chủ hội Valhalla, rất nhiều người tỏ ra hoang mang và lo lắng.

Điều gì sẽ xảy ra với Valhalla? Liệu nó có thể phát triển thịnh vượng như trước đây không?

Nỗi nghi ngờ đó hoàn toàn hợp lý. Rốt cuộc, trong mắt mọi người, Valhalla chính là Seol Jihu. Ảnh hưởng của cậu ấy vô cùng sâu rộng.

Kim Hannah tiếp nhận vị trí Chủ Hội dưới áp lực như vậy. Thời gian dần trôi qua. Thật sai lầm nếu nói rằng không có rắc rối nào. Tuy nhiên, hầu hết những nghi ngờ bủa vây Valhalla đã tan biến hoàn toàn.

Sau khi trở thành người đại diện, Kim Hannah đã thành lập một công ty trên Trái đất và phát triển nó một cách mạnh mẽ. Công việc kinh doanh của hai thế giới đã liên kết với nhau, và tăng trưởng theo cấp số nhân.

Ở bất kỳ thế giới nào, đồng tiền cũng có sức mạnh phi thường. Một tổ chức cần phải tiêu rất nhiều tiền, không phải cho những vấn đề cá nhân mà là những vấn đề chuyên môn.

Kim Hannah trung thành với cách làm này. Cô cải thiện phúc lợi của nhân viên trong nội bộ và hào phóng đầu tư cho lợi ích cộng đồng Kết quả là, nhiều tài năng đến với Valhalla hơn, và danh tiếng của họ liên tục đi lên.

Kết quả là, sự ra đi của Seol Jihu không làm Valhalla lụi tàn. Ngược lại, nó còn thăng hoa hơn trước đây. Các thành viên của bang hội cũng nỗ lực chứng minh rằng họ không phải là cái bóng của Seol Jihu.

Kim Hannah cũng nghĩ như vậy. Tất nhiên, cô hiểu rằng hoàn cảnh ngày xưa và ngày nay khác nhau, và cô cũng không tự mãn một cách ngớ ngẩn.Trên thực tế, Kim Hannah đã kịch liệt phản đối việc Seol Jihu từ chức Chủ hội của Valhalla.

[Gì? Cậu định từ chức? Cậu điên à?]

[Cậu đã đạt được thành quả như thế này rồi!]

[Tôi không bắt cậu phải làm việc không ngừng nghỉ. Chiến tranh đã kết thúc, vì vậy tôi biết cậu muốn thực hiện những ước mơ khác.]

[Nhưng hãy nghĩ về tương lai xem. Với vị thế hiện tại, cậu có thể đạt được bất cứ điều gì cậu muốn. Kể cả trở thành Hoàng đế của Đế chế mới. Mở một cửa hàng ramen có thực sự quan trọng không? Đến mức từ bỏ mọi thứ khác?]

Đáp lại, Seol Jihu trả lời.

[Đó không chỉ là vì giấc mơ của tôi. Sau khi đánh bại Nữ hoàng Ký sinh trùng… Tôi chỉ cảm thấy câu chuyện của mình, câu chuyện về Seol Jihu, đã kết thúc. Thế đó.]

[Chiến tranh đã kết thúc. Thiên đường không còn cần một anh hùng.]

[Valhalla cũng vậy. Người lãnh đạo mà Valhalla cần bây giờ không phải là một anh hùng hay một kẻ chinh phục đầy tham vọng. Nó cần một doanh nhân.]

[Vì vậy, hãy chăm sóc Valhalla và Thiên đường, được không?]

Kim Hannah nhớ rõ ngày hôm đó. Seol Jihu nói rằng Thiên đường không còn cần một anh hùng nữa. Đây cũng là điều khiến Kim Hannah từ bỏ việc thuyết phục cậu.

Nghĩ lại, lý do khiến cô ấy phản đối nhiều như vậy có lẽ là do cô ấy bối rối. Với sự sụp đổ của Sinyoung, cô ấy đã trả được mối thù. Khi Valhalla vươn lên dẫn đầu, sự nghiệp của cô ấy cũng thăng hoa.

Cô ấy bối rối vì cô ấy không biết phải làm gì trong thời đại mới này.

Rất may, Kim Hannah đã tìm được mục tiêu mới.

Seol Jihu là một huyền thoại của Thiên đường. Kim Hannah cũng muốn trở thành huyền thoại.

Vượt xa sự mong đợi của Seol Jihu, cô ấy muốn sánh vai với cậu. Tất nhiên, cô biết điều đó gần như không thể xảy ra. Nhưng ít nhất cô ấy muốn để lại tên mình trong lịch sử Thiên đường.

Và vị trí Chủ hội Valhalla cho phép cô làm điều đó.

Vấn đề nằm ở chỗ: Đây là khát vọng hay tham vọng cá nhân của Kim Hannah? Và nếu đó là tham vọng, nó có thực sự cần thiết cho Thiên đường và Valhalla?

Kim Hannah đã bỏ qua điểm mấu chốt này.

Sau bữa tiệc sinh nhật của Flone, một tấm biển đã xuất hiện trên cửa hàng ‘Seol Jihu Ramen?’. Nội dung tấm biển nói rằng cửa hàng sẽ đóng cửa vì chủ cửa hàng có một vấn đề riêng tư. Khi nào giải quyết xong, chủ cửa hàng sẽ kinh doanh trở lại.

Sau đó Valhalla củng cố lực lượng của họ và thực hiện cuộc thám hiểm thứ hai. Lần này, Đội do Marcel Ghionea phụ trách.

Khi Seol Jihu từ chức, Valhalla mất đi một phần lớn sức mạnh chiến đấu. Seo Yuhui cũng nghỉ theo. Một chuyện ít người biết khác là, Phi Sora cũng đã nghỉ để chờ ngày sinh nở.

Hai Chấp chưởng giả và một Unique Ranker từ giã chiến trường. Đó là một mất mát cực lớn.

Tuy nhiên, Kim Hannah xem đây là một cơ hội. Cô biết Seol Jihu kiểm soát Valhalla bằng cách tự mình quản lý đội chủ lực và để Phi Sora trở thành đội trưởng của Đội . Và vì vậy, Kim Hannah đã cải tổ hệ thống sau khi nắm quyền.

Vừa sàng lọc các thành viên mới tham gia tổ chức, cô ấy vừa giải tán các đội hiện có dưới chiêu bài củng cố sức mạnh của mỗi đội. Đồng thời cô ấy cũng xáo trộn danh sách thành viên trong các nhóm.

Cứ như vậy, Valhalla chia thành đội mới: Đội quản lý của Kim Hannah, Đội của Marcel Ghionea, Đội của Ayase Kazuki và Đội của Oh Rahee.

Đội , phụ trách cuộc thám hiểm này, có tổng cộng sáu thành viên. Chung Chohong và Yi Sungjin là Chiến binh, còn Marcel Ghionea và Yi Seol-Ah là Cung thủ. Thành viên sáng lập Maria giữ vai trò là Linh mục, và vai trò Pháp sư do Marika Larisa – vợ của trưởng nhóm đảm nhận.

Mặc dù đội này được đánh giá có sự cân bằng tốt giữa tấn công và phòng ngự, nhưng vẫn có điểm yếu. Đó là khả năng trinh sát của Cung thủ.

Marcel Ghionea và Yi Seol-Ah dễ dàng phát hiện ra những cái bẫy phục kích của kẻ thù, nhưng họ không đủ khả năng để tìm ra những con đường an toàn, cũng không có đôi mắt tinh tường để đọc được tình hình chiến trường.

Marcel Ghionea chủ yếu chuyên về chiến đấu, còn Yi Seol-Ah vẫn thiếu kinh nghiệm.

Vì thế, Kim Hannah đã đề nghị Kazuki, Audrey Basler và Hoshino Urara hỗ trợ đội trong chuyến thám hiểm lần này.

Theo Kim Hannah, có hai lý do khiến các đội có thể sẵn sàng chung tay như vậy. Đầu tiên, các thành viên không có lý do gì để từ chối. Một tàn tích từ những ngày cuối cùng của Đế chế. Đó là một lời đề nghị hấp dẫn dành cho những người Trái đất, bởi họ rất thích khám phá những di tích bí ẩn.

Thứ hai, Marcel Ghionea là một người theo chủ nghĩa hiện thực, không bị lòng tham làm mờ mắt. Sau khi dẫn đầu cuộc thám hiểm điều tra đầu tiên, Marcel Ghionea quyết định bỏ cuộc. Lý do là càng đi xuống, hang ngầm dưới lòng đất càng mở rộng và cực kỳ phức tạp. Toàn bộ nơi này giống như một mê cung được xây dựng kỹ lưỡng, để phòng thủ hoặc đánh lạc hướng những kẻ xâm nhập.

Ban đầu mọi thứ còn dễ dàng, nhưng càng về sau tình hình càng vượt tầm kiểm soát.

Một Cung thủ đương nhiên sẽ lo lắng về trường hợp xấu nhất. Marcel Ghionea ngay lập tức ra lệnh dừng chuyến thám hiểm. Dù có những ý kiến ​​phản đối nhưng không ai có thể khiến Marcel Ghionea thay đổi quyết định.

Kim Hannah cũng đồng ý với quyết định này. Cô ra lệnh cho tất cả các Cung thủ của Valhalla tham gia chuyến thám hiểm lần hai. Lý do rất đơn giản, họ không được phép thất bại.

Hiện tại, nhóm thám hiểm đã quay lại khu vực tàn tích, và Marcel Ghionea đang từ từ tiến về phía trước.

Đầu tiên, họ đi xuống các bậc thang dẫn từ đại điện đến tầng hầm. Sau khi đi qua vô số ngã tư, họ nhìn thấy một đường hầm dẫn xuống sâu hơn.

Khi họ đi xuống đường hầm, họ gặp phải một con đường khác giống như mê cung. Ngay cả ngã rẽ đầu tiên mà họ gặp phải cũng có sáu con đường.

Ngã sáu này chính là nơi mà Marcel dừng lại lần trước.

Lần này, cả nhóm thám hiểm chọn một con đường và tiến về phía trước. Cuối lối đi là một căn phòng rộng, trống trải, cũng có vài lối đi dẫn ra ngoài.

“Hmm. Cái mê cung này làm tôi nhớ lại giai đoạn đầu tiên của Bữa tiệc, mà Chủ Hội tiền nhiệm đã trải qua.”

Mỗi con đường có thể dẫn đến một hoặc nhiều phòng khác. Rõ ràng là mê cung này được thiết kế với mục đích khiến những kẻ xâm nhập bị bối rối.

Nhận ra điều này, Marcel Ghionea đã thay đổi chiến thuật. Họ sẽ đi qua từng con đường và căn phòng và từ từ mở rộng phạm vi khám phá.

Marika Larisa ở lại trong căn phòng đầu tiên, được đánh dấu là căn cứ của họ. Những người còn lại cùng nhau di chuyển, cứ qua mỗi phòng họ lại đặt một tinh thể liên lạc.

Eun Yuri đã niệm phép để các tinh thể liên lạc có thể duy trì hoạt động trong một thời gian dài. Nếu không ai tắt chúng, chúng có thể truyền hình và giao tiếp tới vài ngày.

Nói một cách đơn giản, hành động này tương tự như việc thiết lập camera an ninh trong mỗi phòng và sử dụng căn phòng đầu tiên làm tháp điều khiển. Mặc dù sẽ mất nhiều thời gian nhưng đó là cách tiếp cận tốt nhất.

Marcel Ghionea dẫn cả đội cùng đi.

Thời gian cứ trôi dần.

Sau khi đi qua con đường và phòng, Marcel Ghionea bắt đầu đổi ý.

Họ không tìm thấy bất cứ điều gì đáng ngờ hoặc nguy hiểm trong toàn bộ cuộc tìm kiếm, và với nhiều Cung thủ trong đội, họ có nhiều lựa chọn hơn. Hơn nữa, mê cung dường như lớn hơn họ dự đoán.

Vì thế, Marcel quyết định chia đội ra để tăng tốc độ khám phá.

“Uhaaaaam.”

Chohong vừa ngáp vừa dựa vào tường. Cô ấy hiện đang ở trại căn cứ với tư cách là người bảo vệ của Marika Larisa. Vì căn phòng đầu tiên đóng vai trò là tháp điều khiển của đoàn thám hiểm, Marcel Ghionea đã để lại một cao thủ làm người bảo vệ.

“Argh, chán quá. Đáng lẽ họ chỉ nên chạy và xem xét là đủ. Sao phải cẩn thận như vậy?”

Cô lớn tiếng càu nhàu và liếc sang một bên. Marika Larisa đang bận nhìn vào một viên pha lê truyền thông. Có lẽ cô ấy đang giả vờ như không nghe thấy gì. Đương nhiên một người vợ sẽ đứng về phía chồng mình.

Biết điều đó nên Chohong càng khó chịu. Cô ấy càu nhàu.

“Từ khi trở thành trưởng nhóm, tên khốn Ghio đó thay đổi rất nhiều nhiều quá. Hồi trước anh ta xông xáo và vui vẻ hơn nhiều”.

Marika Larisa khẽ thở dài. Cô ấy đã nghe tất cả những gì Chohong nói. Cuối cùng cô ấy cũng đáp lại.

“Một trưởng nhóm chịu trách nhiệm về cuộc sống của đồng đội, đương nhiên anh ấy phải cẩn thận.”

Chohong khịt mũi: “Cẩn thận là tốt, nhưng cũng có mức độ thôi. Chúng ta đã chờ ở đây hàng giờ rồi.”

“Biết làm sao được. Không ai biết nơi này có gì, hơn nữa đây là tàn tích cuối cùng của Đế chế.”

“Bọn họ đã bị xóa sổ bởi Ký sinh trùng. Có gì phải sợ chứ?”

Marika Larisa lên tiếng an ủi, nhưng Chohong không nguôi giận:“Mọi người thật nhút nhát. Tôi nhớ Seol quá. Anh ấy táo bạo đến mức đôi khi khiến tôi sợ hãi”.

“Chà, ngạc nhiên đấy. Ngay cả cô cũng phải khen anh ấy táo bạo. Tôi không thể tưởng tượng được anh ấy là người như thế nào”.

Marika Larisa nở một nụ cười cay đắng. Mặc dù rất tức giận khi Chohong gọi chồng mình là kẻ hèn nhát, nhưng cô không muốn đối đầu với Chung Chohong. Cô ấy là một Unique Ranker và cũng là thành viên sáng lập bang hội.

“Cũng may là Ghio đã tách đội ra rồi đấy. Tại sao anh ta không làm vậy sớm hơn cơ chứ!”

“Họ đang đi nhanh hơn rồi. Chờ một chút đi. Chúng ta sẽ sớm thấy…”

Vào lúc đó, một trong những tinh thể liên lạc bỗng nhấp nháy. Marika Larisa vội vàng đặt tay lên viên pha lê.

“Ồ, từ chỗ ai vậy?”

Chohong vội vàng chạy đến bên Marika. Đó là lẽ tự nhiên, vì cô ấy đang cảm thấy buồn chán.

“Nhìn nè! Tôi tìm thấy một phòng trống khác!”

Thế rồi, cô ấy quay lại, càu nhàu sau khi nghe giọng nói của Yi Seol-Ah trong viên pha lê.

“Hừm, vẫn chỉ là một phòng trống thôi à”

Yi Seol-Ah nhún vai nói sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Chohong.

“…tiếc là thế.”

“…”

“Đây có lẽ là phòng thứ tám. Hãy thiết lập pha lê nào. Tôi nên đặt nó ở đâu đây?”

“Có bao nhiêu lối đi trong căn phòng đó?”

“Chỉ một thôi. À, tính cả con đường tôi đã từng vào thì là hai”.

“Nếu căn phòng không lớn, chúng ta không cần lắp đặt nó ở giữa phòng. Thử lắp ở góc đi, để dễ quan sát các lối đi trong tầm nhìn”.

“Được rồi, chờ tý nhé”.

Yi Seol-Ah nhờ Aura giúp cô bay lên, và Marika Larisa nhìn chằm chằm vào viên pha lê.

“Này, chưa có ai khác liên hệ với cô, phải không?”

“Ừm.”

“Tệ thật. Tôi không hiểu tại sao trưởng nhóm của chúng ta lại thận trọng đến vậy” – Yi Seol-Ah bĩu môi khi chạm vào trần nhà – “Nếu là Jihu sư huynh, anh ấy đã hoàn thành mọi thứ rồi và chúng tôi đang trên đường trở về.”

“Thấy chưa. Cô ấy cũng nói vậy” – Chohong gật đầu đồng ý.

“Chohong Unni, chị cũng thấy thế phải không?” – Yi Seol-Ah lên tiếng.

Marika Larisa nhìn chằm chằm vào Chohong trước khi hắng giọng.

“Seol-Ah, tôi biết Chủ hội tiền nhiệm tuyệt vời như thế nào. Nhưng cô đừng quên Marcel là trưởng nhóm của chúng ta.”

“Tôi biết. Tôi sẽ không ở đây nếu tôi không tôn trọng anh ấy. Có khi tôi còn nổi loạn…”

“Gì cơ?”

“Tôi đùa, đùa thôi. Đây. Xong rồi nhá”.

Marika Larisa theo dõi Yi Seol-Ah đáp xuống mặt đất. Vì pha lê được lắp trên trần nhà nên căn phòng như bừng sáng lên đôi chút. Tuy nhiên, nó chỉ giống như có một ngọn nến trong bóng tối.

“Có vẻ ổn. Mà này, cô ở một mình à?” – Marika Larisa hỏi

“Chính xác là hai”.

Yi Seol-Ah liếc sang một bên và vẫy tay trong không khí. Mái tóc ngắn của cô ấy tung bay như thể một làn gió nhẹ lướt qua.

“Ồ, ý cô là Aura…. Nhưng đáng lẽ cô phải đi cùng một chiến binh chứ?”

“Không thể khác được. Chúng tôi chia nhóm theo số Cung thủ và tổng cộng có tới năm Cung thủ. Không đủ số lượng chiến binh”.

“Nhưng….”

– Thành thật mà nói, tôi nghĩ Trưởng nhóm cũng hơi thất vọng. Khi anh ta nhìn thấy căn phòng trống thứ bảy, tôi nghe anh ta lẩm bẩm: ‘Chết tiệt, lại nữa à’.

“Anh ta đã chửi thề? Ghionea á?”

“Ờ, tôi đã nghe thấy mà.” – Yi Seol-Ah bật cười.

Marika Larisa gật gù: “Chà, nếu trưởng nhóm đã quyết định thế thì tôi sẽ không nói gì nữa.. Nhưng hãy cẩn thận đấy.”

“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ quay lại con đường cũ và…

Chính lúc đó. Yi Seol-Ah đột nhiên nhíu mày và dụi mắt.

Marika Larisa cũng nheo mắt lại. Đó là bởi vì tóc của Yi Seol-Ah đang lắc lư.

“Có chuyện gì vậy, Seol-Ah?”

“Chờ tý. Aura, có chuyện gì vậy? Huh?” – Yi Seol-Ah nhìn lên trần nhà và… – “Cậu nói gì cơ, Aura?”

Sau đó, cô ấy nghiêng đầu.

“Mọi người có thể nghe thấy một tiếng bíp không?”

“Ý cô là gì?”

“Các chị có tình cờ nghe thấy một tiếng bíp dài không?”

Marika Larisa lắc đầu. Cô không nghe thấy gì cả.

“Cô cũng không nghe thấy gì à? Này, Aura, cậu đùa phải không? Nơi này đủ kinh dị lắm rồi, đừng có đùa kiểu đó!!”

Yi Seol-Ah tức giận nhưng sau đó lại nghiêm mặt.

“… Cậu không đùa? Cậu cũng nghe thấy nó?”

Thấy vậy, Marika Larisa chăm chú lắng nghe một lần nữa. Cô ấy gọi Chohong đến và bảo Chohong cùng lắng tai nghe.

“… không, tôi không nghe thấy gì cả.”

“Tôi cũng không.”

Marika Larisa quay lại viên pha lê.

“Seol-Ah, cô có thấy gì khi vào đây không?”

“Không. Đừng nói đến dấu vết gì đó, tôi thậm chí không cảm thấy gì cả.”

“…Chờ đã.” – Marika Larisa nói như thể cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó – “Mana và Linh hồn khác nhau.”

“Ý anh là gì?”

“Tôi đang nói rằng mana, thứ mà con người sử dụng, về cơ bản là một loại năng lượng khác với thứ mà các Tinh linh sử dụng. Có thể vì vậy nên Aur và Yi Seol Ah nghe thấy điều gì đó mà chúng ta không nghe thấy.…”

Chohong nghiêng đầu, rõ ràng là bối rối không hiểu.

Thay vì giải thích chi tiết hơn, Marika Larisa điều chỉnh năng lượng của mình. Cô ấy thay đổi sóng mana của viên pha lê như cách người ta dò sóng radio. Chỉ cô ấy mới làm được chuyện này, vì Marika Larisa là một pháp sư sử dụng ma thuật photon.

Khi cô ấy từ từ thay đổi bước sóng…

Bíp.

Cô nghe thấy một tiếng chuông rất ngắn.

“A, vừa rồi!”

Khi Chohong hét lên vì ngạc nhiên, Marika Larisa tiếp tục điều chỉnh lại bước sóng mana truyền vào viên tinh thể pha lê giao tiếp.

Bíp.

Càng lúc tiếng ồn càng trở nên lớn hơn.

Beeeeeeeeeep!

Cuối cùng, nó đủ lớn đến nỗi làm tai họ bị đau.

“Chết tiệt, tại sao tiếng ồn này lại lớn như vậy?”

“Hm? Ồn ào?

“Seol-Ah, Aura nói gì?”

“Aura nói rằng tiếng ồn nhỏ như tiếng thì thầm….”

“Argh. Có cách nào giảm tiếng ồn này… Chờ đã, cái gì kia?”

Chohong sợ hãi chỉ vào viên pha lê liên lạc.

“Cái gì là cái gì?”

“Kia kìa! Nó đã ở đó bao lâu rồi!?”

Chohong dùng ngón tay chọc vào viên pha lê liên lạc.

Marika Larisa nhíu mày. Anh sáng của tinh thể liên lạc không chiếu tới khu vực này. Tất cả những gì cô thấy là bóng tối: “Tôi không thấy gì cả. Cô có nhầm với một cái bóng không??

“Hmm? Có gì ở đây à?” – Yi Seol-Ah cũng quay lại trước khi nhìn lên tinh thể liên lạc một cách bối rối – “Tôi không thấy gì cả. Aura cũng nói là cô ấy chỉ nghe thấy một tiếng động yếu ớt.”

“Có thật không? Ở đằng kia… Không, bây giờ, hãy ra khỏi đó!” – Chohong sợ hãi hét lên.

Hành động bối rối của Chohong khiến Yi Seol-Ah cũng có chút sợ hãi.

Thấy vậy, Marika Larisa thử điều chỉnh sóng mana của mình thêm một lần nữa.

“…Huh?”

Vào thời điểm tiếng ồn vang lên to hết cỡ, Marika Larisa có thể nhìn thấy thứ gì đó đang đứng ở góc phòng.

Cô không biết nên gọi nó là cái bóng hay một khối bóng tối. Nhưng một điều cô có thể nói chắc chắn là có thứ gì đó đang bắt đầu di chuyển. Gần như muốn quay về phía Yi Seol-Ah.

“Hai người chỉ đang dọa tôi phải không? Đúng không?” – Yi Seol-Ah khẽ nhăn mặt.

“!”

Vào lúc đó, mắt Marika Larisa mở to.

“Ah.”

Chohong cũng há hốc mồm.

Hai người họ đều nhìn thấy rõ ràng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Marika Larisa và Chohong sững sờ chỉ vào góc của màn hình pha lê. Sau đó… họ hét lên cùng một lúc.

“… Mẹ kiếp…!”

“Seol-Ah…!”

“…?”

“P-Phía sau!! Phía sau cô kìa!”

“Chạy đi! Mau lên!!”

Yi Seol-Ah bối rối mở to mắt và quay lại.

Chính lúc đó.

Pzzt!

Màn hình pha lê bị bóp méo một cách kỳ lạ…

Phụt!

Ánh sáng trong viên pha lê vụt tắt.

Truyện Chữ Hay