Ánh mắt Mặc Dạ sâu kín lóe lên, thời điểm hắn đang ở thành Ngọc Hành cũng biết bên biên giới ba châu có quân phản loạn khởi binh tạo phản, tình huống hôm nay càng ngày càng ác liệt, đã thành công khiến ba châu loạn lạc.
Dạ Hàn mới vừa tiết lộ với hắn, đương kim Thiên Tử có thể sẽ ngự giá thân chinh, mà bây giờ có quân phản loạn ở ba châu, cũng có trong thành Dao Quang, đến lúc đó muốn hắn thay thế Dạ Hàn trấn giữ trong thành Dao Quang, không có cách nào mang nàng đi chỗ khác.
"Ừ." Phiền muộn cúi đầu, trừ chấp nhận, nàng còn có thể nói gì.
Gần một chút, Ngục Trừng Nhi ngửi thấy được một mùi mồ hôi chua, xoa xoa lỗ mũi, khẽ lui ra một tẹo. Vừa rồi chỉ chú ý đến động tác thân mật của hai người Mặc Dạ và Hồng Đình, hiện tại nàng mới phát hiện, y phục trên người hắn không chỉ bẩn, còn có bụi bậm cùng mùi hôi chua nhàn nhạt, nhìn ra được là hắn vừa phong trần mệt mỏi chạy về.
"Huynh vừa mới trở lại, nhanh đi nghỉ ngơi thôi." Tay vỗ vỗ phủ bụi bậm trên bả vai hắn.
Mặc Dạ cười nhạt, "Không tức giận nữa à?"
Tay nhỏ bé đang vỗ cứng đờ, nàng nhanh chóng thu lại, xoay người, "Cái. . . Cái gì? Muội, muội nào có tức giận?" Lắp bắp hoảng hốt trả lời một câu.
Bàn tay to dày bao trùm lên tóc nàng, khẽ xoa mấy cái, "Không tức giận là tốt rồi, giờ huynh trở về phòng nghỉ ngơi." Dừng một chút, bàn tay rút lại, nhẹ nhàng linh hoạt bước chân ra bên ngoài.
"Mặc Dạ."
"Ừ?" Hắn dừng bước quay lại.
Ngục Trừng Nhi đứng lên, vặn vặn ngón tay, miệng hé ra rồi khép lại, nhăn nhăn nhó nhó, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu, "Huynh nghỉ ngơi cho tốt."
"Huynh biết rồi." Mặc Dạ gật đầu một cái, nhấc chân rời đi.
Ngục Trừng Nhi mấp máy môi, không dám mở miệng nói chuyện, cuối cùng chán nản ngồi lại trên ghế, tâm tình rất không tốt, luôn có một loại cảm giác loạn thành một đoàn.
Không bao lâu sau, quả nhiên nghe được tin tức Thiên Tử ngự giá thân chinh, giới hạn trong ba châu và ba Thất Tinh Thành chủ đi theo tùy giá, An Dạ Hàn tất nhiên bị điều đi, mà Mặc Dạ phải thay thế vị trí của hắn ở lại trấn giữ bên trong thành.
Mặc Dạ bận rộn hơn trước, Ngục Trừng Nhi chỉ gặp hắn mỗi hôm đó, những ngày kế tiếp, nàng gần như không thấy bóng dáng hắn.
Ngược lại Hồng Đinh kia, không biết là cố ý hay như thế nào, luôn có thể nhìn thấy nàng ta bưng thứ gì đó đi tới thư phòng của thành chủ, làm Ngục Trừng Nhi thấy phải nghiến răng.
Nhịn mấy ngày, nàng không muốn nhịn nữa, tự mình làm Quế Hoa Cao mà Mặc Dạ thích ăn, đặt ở trong hộp, chuẩn bị cùng nha hoàn cùng nhau đi đến thư phòng đưa cho hắn.
Còn chưa tới cửa thư phòng, Ngục Trừng Nhi tinh mắt liếc thấy bóng dáng của Hồng Đình đang đi tới, cũng không biết tại sao, nàng bỗng chốc dừng bước, lôi kéo Ngọc Hương d.đ'l/q'đ núp ở phía sau một núi giả trên đường rẽ.
"Tam tiểu thư?" Ngọc Hương kỳ quái nhìn nàng.
"Xuỵ. . . . . ." Ngục Trừng Nhi hướng nàng ám hiệu, cả người tựa vào núi giả nhìn chằm chằm Hồng Đình.
Chỉ thấy Hồng Đình mặc một bộ áo màu đỏ nhạt, quần dài sắc đỏ kim, trên váy thêu đóa mẫu đơn to diễm lệ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, lắc lắc eo nhỏ nhắn đi vào cửa thư phòng.
"Mặc gia, Hồng Đình tới." Giọng nói kiều mỵ nghe như sắp chảy nước rồi.
Ngục Trừng Nhi khinh thường bĩu môi. Giả vờ như vậy để cho người nào nhìn? Mặc Dạ mới không thèm để ý tới ngươi! Nào biết nàng mới nghĩ như vậy, liền nghe đến âm thanh của Mặc Dạ từ trong thư phòng truyền ra. . . . . .
"Vào đi."
Ngục Trừng Nhi sửng sốt, mắt thấy Hồng Đình thật cao hứng đi vào, lòng bàn tay căng thẳng, khẽ cắn môi dưới, trong lòng khổ sở.
Tâm tình cùng biểu hiện của chủ tử thời gian này Ngọc Hương đều để ở trong mắt. Nàng dĩ nhiên biết Tam tiểu thư thích Mặc gia, nhìn bộ dáng tiểu thư muốn khóc, không đành lòng nói: "Tam tiểu thư, chúng ta cũng mau vào thôi."
Hồng Đình cô nương có bộ dáng kia, giống như các cô nương có thủ đoạn cao minh đi quyến rũ người ở Tứ Quý các trước đây, tiểu thư còn rảnh rỗi ở nơi này thương tâm làm gì, còn không bằng nhanh đi vào ngăn cản nàng ta quyến rũ Mặc gia.
Do dự, Ngục Trừng Nhi không nhịn được muốn nhìn tâm ý của Mặc Dạ, dẫn Ngọc Hương nhẹ nhàng đi đến cửa thư phòng, lại nghe thấy âm thanh của Hồng Đình vang lên. . . . . .
"Mặc gia, người ta chỉ vì người, đã hy sinh không ít!" Trong thư phòng, Hồng Đình đứng ở trước bàn đọc sách nhìn Mặc Dạ quyến rũ.
Mặc Dạ coi như không thấy, "Có tin tức không?" Hắn phái Hồng Đình phụ trách thăm dò tin tức của Nam Vương, biết d/đ.l'q.đ sau khi Hành Vương mang theo Ma Nhi đã gặp Dạ Hàn, lại lên đường đến một thôn nhỏ Lâm Hải.
Kiều mỵ trừng mắt nhìn hắn một cái, "Không hiểu phong tình, người ta chỉ vì người bận đến bây giờ mới được rảnh rỗi, người lại đi quan tâm những chuyện hư hỏng kia, tuyệt không để ý đến người ta."
Mấy câu người ta đi, người ta lại, Mặc Dạ nghe được thấy đau cả đầu, hắn xoa xoa thái dương hết sức nhẫn nại, "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Chỉ cần có thể khiến Hồng Đình im lặng, hắn có lẽ sẽ suy tính làm theo lời của nàng ta.
Hồng Đình xấu hổ cúi đầu, giống như tiểu cô nương, "Mặc, người. . . . . ." Vừa nũng nịu kêu một tiếng.
"Ngươi làm gì đấy?" Mặc Dạ khẽ hỏi một tiếng.
Ngục Trừng Nhi vẫn đang đứng nghe lén ngoài cửa không nhịn được, đưa tay dùng sức đẩy! "Pằng" một tiếng, cánh cửa bị dùng sức đẩy đụng vào vách tường.
Trong thư phòng, hai tay Mặc Dạ đang nắm hai vai Hồng Đình, trên mặt xuất hiện hai rặng đỏ, mà Hồng Đình là nửa người tựa vào trong ngực Mặc Dạ, sa mỏng tuột xuống một bên, để lộ ra d.đ.l.q.đ vai phải, mặt đỏ như say ngước đầu, tựa như đang mời gọi người.
Sắc mặt Ngục Trừng Nhi bỗng chốc trắng xanh. Một màn này, so với trước kia còn chấn động hơn! Phải nói lúc trước chẳng qua giống như bị kim châm một cái, hiện tại giống như bị lưỡi đao chọc vào ngực đến là đau đớn!
Mặc Dạ nghe đến bước chân của Ngục Trừng Nhi, nghĩ muốn đẩy cái người ở nên cạnh ra nhưng đã không còn kịp nữa, hắn nhìn Ngục Trừng Nhi sắc mặt tái nhợt, có chút lo lắng muốn giải thích, "Trừng Nhi, muội hãy nghe huynh nói. . . . . ." Vừa đưa tay muốn đẩy còn Hồng Đình mặt còn đang say mê ra, trong lòng đột nhiên muốn đánh chết sự vọng động của nàng ta.
Nước mắt khống chế không được lăn xuống, thân thể Ngục Trừng Nhi khẽ run, rất muốn xông lên trước kéo Hồng Đình ra khỏi Mặc Dạ, nhưng chân nàng nặng nề như bị người ta kéo lại.
Hồng Đình ngược lại kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngục Trừng Nhi đang rơi lệ, "A! Tam tiểu thư, người, người, bị người thấy rồi !"
Lần này, nàng ta theo lực đạo của Mặc Dạ lui ra, hốt hoảng vội vã nghĩ kéo xiêm áo bị rơi xuống, mười phần bộ dáng gian tình bị phát hiện.
"Ngươi câm miệng!" Mặc Dạ đối với nàng ta rống lên một tiếng. Người này vẫn còn ở lửa cháy đổ thêm dầu! Sợ Trừng Nhi hiểu lầm chưa đủ sâu sao? "Trừng Nhi!" Hắn nhìn sắc mặt Ngục Trừng Nhi không tốt, lo lắng đi tới bên người nàng.
Ngục Trừng Nhi lặng thinh nhìn hắn sải bước đi tới, trong lúc bất chợt, có một loại cảm xúc gọi là hối hận thật sâu làm đau lòng nàng!
Đúng vậy, sau khi thấy cảnh này, đến giờ phút này lòng của nàng vẫn đau, mới làm cho nàng rõ ràng, thì ra, nàng để ý hắn như vậy.
Chẳng qua là thói quen có hắn làm bạn, cho nên không thấy rõ tim của mình, luôn cho là mình đối với Mặc Dạ chỉ có tình huynh muội, hiện tại phát giác, có phải quá muộn hay không?
"Mặc, Mặc Dạ. . . . . ." Như hài tử, nàng theo bản năng nghĩ muốn dựa vào hắn.
Mặc Dạ đúng là muốn khiến Ngục Trừng Nhi đối với mình sinh ra tình cảm, nhưng không phải dùng cái loại phương thức này, từ trước đến giờ, hắn chưa từng thấy nàng thương tâm đến vậy.
"Trừng Nhi, muội. . . . . ."
Mặc Dạ đưa tay muốn nắm bả vai trấn an nàng, nhưng còn chưa kịp nói thành câu hoàn chỉnh, Hồng Đình ở một bên lại không cam lòng tịch mịch lên tiếng.
"Tam tiểu thư, người không phải tức giận, giữa ta với Mặc Dạ, à, không, phải là Mặc gia là trong sạch đấy!" Hồng Đình đỏ mắt, mặt uất ức giải thích.
"Hồng Đình!" Thật là càng tô càng đen! Mặc Dạ giận đến muốn ra tay đánh người.
Ngục Trừng Nhi không chịu nổi sự thật này, thân thể nhỏ nhắn lung lay, "Muội. . . . . ." Vừa mở miệng, tâm rất là đau, giống như không thở được, đột nhiên trước mắt bỗng tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Trừng Nhi. . . . . ." Mặc Dạ lanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng, khẽ cong eo, đem lấy cả người nàng bế ngang lên, đến giường trong thư phòng nhẹ đặt nàng lên.
"Tam tiểu thư!" Ngọc Hương vẫn một mực bên cạnh không dám hé răng sợ hết hồn, cũng theo đến bên giường, gấp gáp kêu.
Hồng Đình kinh hãi, nàng vốn chỉ muốn kích thích Ngục Trừng Nhi một cái, như thế nào liền hôn mê? Thảm! Nhìn sắc mặt của Mặc Dạ. . . . . .
Lè lưỡi, Hồng Đình thừa dịp hiện tại Mặc Dạ một lòng đều đặt ở trên người Ngục Trừng Nhi, len lén xoay người nghĩ muốn chạy.
"Hồng Đình!" Mặc Dạ rống giận xoay mình tự đi về phía nàng ta.