Hạ Vệ Thần tức giận rống to một tiếng, Diệp Vân Sơ cảm thấy trời long đất lở, cả người cứ như con diều đứt dây bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, rơi phịch xuống mặt đất. Đau, tim đau, khắp người, cả lúc phủ ngũ tạng đều quặn đau, đau tới mức Diệp Vân Sơ không nói nổi nên lời, đau làm nàng muốn bất tỉnh, nàng chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, giống như bị xé ra thành nhiều mảnh, ngực và bụng đều cảm thấy khó chịu, một luồng khí nóng dồn lên, “Ụp” một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, máu tươi cẽ ra sàn nhà một bông hoa đỏ chói mắt, giống như đóa hoa có yêu tà mê hoặc người khác.
Trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, đau nhức làm người Diệp Vân Sơ như bị tan ra, không thở nổi, nàng giãy dụa nhưng lực bất tòng tâm, thậm chí tay chỉ khẽ cử động cũng giống như dùng hết sức lực cả người, nàng chỉ có thể nằm trên nền đất lạnh như băng, vô lực nhìn người kia nổi giận, vẻ mặt nam nhân dữ tợn chậm rãi mặc y phục bào, sau đó đi tới phía nàng, trông như ác ma.
Đau đớn bao phủ lấy nàng, làn da trắng như tuyết không hề che giấu được những dấu hôn bầm tím điên cuồng ghê người, một vài vết còn rớm máu, loang lổ, trông thê thảm tới mức không dám nhìn.
Nhưng đối diện với mấy cái này, Hạ Vệ Thần không hề thay đổi chút nào, ánh mắt của hắn không hề có chút thương tiếc, chỉ có lãnh khốc vô tình và tàn nhẫn không tả được bằng lời. Hắn ở trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt là ngọn lửa tức giận bùng bùng, nàng chọc giận hắn, nàng làm tim hắn đau đớn, nàng dám đùa giỡn hắn! Chưa từng có, chưa từng có người nào dám nói hắn như vậy, nữ nhân này, hắn tuyệt đối không tha cho ả!
Thân hình cao lớn của hắn chậm rãi ngồi xuống, túm lấy tóc nàng, đầu nàng đang gục xuống bị hắn kéo giật lên, ép nàng phải nhìn hắn, đôi mắt như có hơi nước chứa đựng tàn nhẫn vào bạo ngược không nói nên lời, giọng nói của hắn giống như vọng tới từ vực sâu của địa ngục, lạnh như băng:
-Tiện nhân, Bổn Vương đúng là coi mạng người chỉ như con kiến, mà ngươi ở trong mắt Bổn Vương cũng chẳng xứng bằng con kiến! Chưa từng có kẻ nào dám nói vậy trước mặt Bổn Vương, ngươi là người đầu tiên, cũng là kẻ cuối cùng, nếu ngươi muốn chết đến vậy, Bổn Vương sẽ cho ngươi được toại nguyện! Cho ngươi sống không bằng chết!
Bị hắn túm tóc một cách tàn nhẫn, Diệp Vân Sơ cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như xương cốt bị giòi gặm nhấm, lan sang khắp người, cả tứ chi, nàng đau tới mức không thở nổi, trong tai như có tiếng nổ vang, nàng không nghe được hắn nói gì, cũng không cảm giác được sự tàn nhẫn trong lời nói của hắn, nàng giãy dụa theo bản năng, muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, đáng tiếc giờ khắc này đau đớn toàn thân, sức lực như mất hết, cho dù nàng cố gắng hết sức cũng không mảy may làm lay động hắn.
Không có nước mắt, chỉ có đau đớn vô tận, thân thể và tâm đều vậy. Bi thương tuyệt vọng làm nàng quên cả khóc, đôi mắt sưng đỏ, gương mặt tái nhợt giò khắc này lại bỗng nở nụ cười. Có lẽ nàng cũng sẽ sớm không đau khổ nữa, có lẽ nàng sẽ thoát khỏi kiếp này rất nhanh, nhục nhã này, tra tấn này, đau khổ này, sẽ dừng lại rất nhanh.
Trong lúc ngẩn ngơ, Diệp Vân Sơ như thấy mẫu thân mình đang mỉm cười hiền lành, lại thấy muội muội cười ngây thơ giống như ngày đó, họ đang chờ nàng, chờ để gặp lại nàng, đúng vậy, nàng mệt mỏi rồi, sống quá mệt mỏi, người thân của nàng đều đang chờ nàng, đang chờ nàng ở dưới hoàng tuyền. Đông Phương Ngưng, người nàng yêu nhất, thật xin lỗi….
Khi gương mặt tuyệt đẹp ấy nở nụ cười, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống, không phải vì thương tâm, cũng không phải vì căm hận không cam lòng, mà là vì chua chát trong lòng, chua chát ly biệt với người yêu.
Ý cười thản nhiên trên mặt Diệp Vân Sơ, đôi mắt nhìn Hạ Vệ Thần thách thức! Giờ khắc này hắn đang nổi giận sao có thể cho phép nàng khiêu khích như vậy? Nụ cười thản nhiên trào phúng giống như cười nhạo hắn, châm chọc hắn!
Như có dòng máu nóng vọt vào óc hắn trong nháy mắt, bởi vì phẫn nộ cực độ nên đôi mắt bỗng đỏ sậm, nhìn nàng như thể muốn xé nát thành nhiều mảnh, sau đó thu lại ánh mắt, cười lạnh đứng lên, cười lớn, nói:
-Tốt, tốt lắm! Hay cho một tiện nhân, hay cho một Diệp Vân Sơ!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tuấn mỹ vì tức giận cực độ mà có vẻ vặn vẹo dữ tợn. hắn bỗng nhiên rút một cây roi từ bên hông, động tác của hắn rất nhanh, cái roi bị hắn nắm chặt trong tay.
-Diệp Vân Sơ, nếu ngươi có can đảm khiêu khích Bổn Vương, vậy để hôm nay Bổn Vương cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!
Một tiếng gầm rú lạnh nư băng, cái roi kia giống như một con rắn độc quất mạnh vào thân thể trắng mịn mềm mại của Diệp Vân Sơ, “vút” một tiếng, cơ thể như ngọc kia bỗng hiện lên một vệt máu ghê người, giống như xé đôi người nàng.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, cả trái tim đau đớn xâm nhập vào xương tủy, Hạ Vệ Thần đang bị đốt cháy bởi ngọn lửa giận dữ không buông tha nàng, cây roi như con rắn độc vẫn rơi xuống như mưa rền gió dữ, không chút lưu tình quất lên người Diệp Vân Sơ, quất thẳng vào lòng nàng.
Máu tươi theo cây roi bắn tung tóe, vấy đỏ da thịt của nàng, thấm đỏ vào áo hắn, cái áo vốn trắng tinh tế giờ trở nên loang lổ, vết roi lần lượt thay đổi, vết mới đè lên vết cũ, chằng chịt.
Diệp Vân Sơ cắn chặt môi, môi dưới mềm mại đã bị nàng cắn tới mức máu tươi đầm đìa, thân thể nàng mệt mỏi, mặc cho cơn mưa roi rơi trên người mình, nàng không kêu một tiếng nào, giờ khắc này nàng không cảm thấy đau nữa, giống như một con rối gỗ, bị người ta giày xéo cũng không có phản ứng nào.
Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, thân thể đã chết lặng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của Hạ Vệ Thần, ở sâu trong óc, đôi mắt dịu dàng ấy dừng hình ảnh của nàng trong đầu.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Vân Sơ cảm thấy mình rơi vào một vực sâu không đáy, từng đợt lạnh lẽo như băng đánh úp lại, trong đó còn kèm theo tiếng thở dốc thật mạnh của Hạ Vệ Thần và tiếng rống giận phẫn nộ, tiếng rống giận của hắn như vọng từ nơi xa xôi, xa xôi tới mức nàng nghe không rõ.