Người mặc đồ đen tháo khăn ra, lộ ra gương mặt tuấn mỹ, nhìn Diệp Vân Sơ thản nhiên nói:
-Sơ nhi, là ta….
Nhìn diện mạo quen thuộc của người đó, trong lòng Diệp Vân Sơ càng bất an, nàng mạnh mẽ tự trấn an chính mình, hỏi:
-Thất ca, sao huynh lại tới đây? Huynh đi mau, bọn họ, bọn họ….
Đối mặt với sự bất an của Diệp Vân Sơ, Diệp Bằng Yên vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn dịu dàng nhìn Diệp Vân Sơ, nhẹ giọng nói:
-Sơ nhi, theo ta nhé!
-Thất ca….
Trong lòng Diệp Vân Sơ đau xót, nước mắt trong nháy mắt tràn ra, nàng nghẹn ngào nói:
-Thất ca, huynh mạo hiểm vào đây là muốn đưa muội đi sao?
Trong mắt Diệp Bằng Yên hiện lên đau đớn, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
-Sơ nhi, ta không thể để nàng ở lại nơi này, ta phải đưa nàng đi, Lệ tướng quân đang ở bên ngoài không xa chỗ này, hắn đã cứu được người mà hắn muốn cứu, chỉ cần nàng đi cùng ta, chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi nơi này.
-Muội….
Diệp Vân Sơ hơi do dự, nhưng sau đó lại chậm rãi lắc đầu, chua chát nói:
-Thất ca, xin lỗi huynh, muội không thể theo huynh được, không thể để liên lụy tới huynh, huynh, huynh mau đi đi!
Nàng biết Thất ca yêu thương nàng, không muốn nàng ở lại chỗ này chịu khổ, cũng biết rõ tâm ý của Thất ca. Nhưng cũng vì nguyên nhân này mà nàng bỏ đi cùng với hắn.
Nàng không thể, không thể liên lụy Thất ca, lại càng không thể vì bản thân mình mà khơi mào chiến tranh giữa An Khánh và Đông Ly. Nàng là công chúa An Khánh tới hòa thân ở Đông Ly, nếu giờ nàng rời đi với Thất ca, với tính cách của Hạ Vệ Thần làm sao chịu bỏ qua? Huống hồ Thất ca vào phủ đã vô cùng nguy hiểm, nếu bị thị vệ trong phủ phát hiện hành tung, nàng là nữ tử tay chói gà không chặt liên lụy, chỉ sợ hắn cũng khó có thể rời đi.
-Sơ nhi! Tại sao? Sao nàng không muốn đi theo ta? Vì sao?
Đôi mắt Diệp Bằng Yên đỏ lại, nháy mắt trở nên kích động, hắn đi lên vài bước, hai tay bắt lấy hai vai của Diệp Vân Sơ, rống lên:
-Hạ Vệ Thần đối xử với nàng như vậy, nàng vẫn không muốn rời đi, vì sao? Vì sao?
Lòng Diệp Vân Sơ chua xót, nhìn Diệp Bằng Yên không khống chế được mình, nghẹn ngào khóc, nói:
-Thất ca, xin huynh, đừng hỏi muội, muội không thể để An Khánh bị liên lụy, huynh có từng nghĩ, nếu muội đi cùng huynh sẽ để lại mối họa ngày sau? Huynh là Thái tử An Khánh, lúc này huynh nên lấy đại cục làm trọng, Vân Sơ chỉ mang lại xui xẻo, huynh hãy quên Vân Sơ đi!
-Muội….
Nghe Diệp Vân Sơ nói xong, Diệp Bằng Yên cảm thấy tim mình như bị xé rách, vô cùng đau đớn, hắn tuyệt vọng nhìn Diệp Vân Sơ, trong mắt là đều là khó hiểu và đau khổ.
Ngoài phòng lúc này truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, tiếng chân dần tới gần, nháy mắt sắc mặt của Thu Tứ trở nên trắng bệch.
Lòng Diệp Vân Sơ trầm xuống, nàng ra sức tránh khỏi Diệp Bằng Yên, đẩy hắn về phía cửa sổ, gấp giọng nói:
-Thất ca, bọn họ đang tới đây, huynh đi mau….
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, những người đó sắp vào đây, trong mắt Diệp Bằng Yên hiện lên không cam lòng, lần đầu hắn nhìn thật sâu vào mắt Diệp Vân Sơ, cắn răng nói:
-Sơ nhi, chờ ta, sẽ có một ngày ta đưa nàng trở về cạnh ta, ta sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ thương tổn nào! Chờ ta….
Nói xong, Diệp Bằng Yên xoay người, khẽ nhún chân một cái, thân ảnh bay nhanh ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.