-Tam điện hạ mệt rồi, đưa đệ ấy tới thư phòng phía tây nghỉ tạm đi!
Hạ Vệ Thần tránh ánh mắt của Hạ Vệ Lam, đôi mắt sâu không thấy đáy bỗng hiện lên chút áy náy, chỉ lướt qua rồi biến mất rất nhanh, người khác không thể nhìn thấy kịp.
Thị vệ dẫn Hạ Vệ Lam ra ngoài, giờ khắc này đột nhiên Diệp Vân Sơ bưng thuốc từ bên ngoài vào, nàng thấy nơi này giờ trở nên lộn xộn không thể chịu nổi, không khỏi cảm thấy nao nao.
Giờ khắc này trong lòng cảm thấy hỗn loạn. Thị vệ dẫn Hạ Vệ Lam đang phẫn nộ, Diệp Vân Tuyết thì ngã xuống một bên khóc hết nước mắt, sắc mặt Hạ Vệ Thần lại lộ vẻ tức giận, độc ác, đứng ở một bên, Đông Phương Ngưng đang đứng bên cạnh khuyên bảo hắn.
Thấy cảnh tượng như vậy, tim Diệp Vân Sơ không khỏi trĩu xuống, nàng nhẹ nhàng buông chén thuốc, hỏi Hạ Vệ Thần:
-Điện hạ, sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy Diệp Vân Sơ, sắc mặt Hạ Vệ Thần càng thêm khó coi, sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, giống như bị đau đớn vô hạn dày vò, nghiễn răng nghiến lợi, hừ lạnh, nói:
-Tiện nhân! Như ngươi muốn rồi đấy! Ngươi vừa lòng chưa?
Nói xong, hắn tức giận nhìn về phía Hạ Vệ Lam, giận dữ quát:
-Còn không mau đưa Tam điện hạ ra ngoài.
Lời hắn còn chưa dứt, đột nhiên phụt mạnh một ngụm máu ra ngoài, trong nháy mắt cả người đổ ập xuống.
Hạ Vệ Thần đột nhiên ngã xuống hôn mê, trong phòng nhất thời trở nên hỗn loạn, Diệp Vân Tuyết vừa dựa được để đứng lên lại ngã xuống, khóc tê tâm liệt phế ngay lập tức, khóc rất lớn nhưng vẫn không quên chỉ tay về phía Diệp Vân Sơ, tức giận quát:
-Đều là lỗi của con tiện nhân nhà ngươi, là ngươi dẫn hắn tới đây, là ngươi không có ý tốt, muốn hại điện hạ! Giờ điện hạ biến thành như vậy, ngươi vừa lòng chưa?
Nói xong, thói quen của nàng ta không hề thay đổi, giơ tay định tát Diệp Vân Sơ.
Đông Phương Ngưng thấy Diệp Vân Tuyết định đánh Diệp Vân Sơ, không khỏi tức giận quát:
-Dừng tay!
Chàng muốn tiến lên ngăn cản Diệp Vân Tuyết, nhưng tay còn đang đỡ Hạ Vệ Thần nên không thể làm được.
Mà Hạ Vệ Lam thấy thế, đôi mắt lạnh lùng, hắn giãy khỏi sự kiềm chế của thị vệ, nhưng thị vệ đều là cao thủ thâm tàng bất lộ, người người võ nghệ cao thâm, hắn làm sao có thể là đối thủ của họ, mấy lần vùng vẫy đều không có kết quả, trong nháy mắt, sát ý đã phun trào trong lòng hắn, sắc mặt lạnh lùng, liền muốn ra tay giết người.
Diệp Vân Sơ thấy vẻ mặt Hạ Vệ Lam không tốt, không khỏi kinh sợ, lúc này, nàng đã chẳng quan tâm tới thân phận của Hạ Vệ Lam, thấy Diệp Vân Tuyết nâng tay hướng về phía mặt mình, nàng không nghĩ ngợi gì một phát bắt được ngay, tức giận quát:
-Các người náo loạn đủ chưa? Các người náo loạn thế này, có nên quan tâm đến chút an nguy của điện hạ không?
Nói xong nàng dừng một chút, lại lạnh lùng nhìn Diệp Vân Tuyết, nói:
-Giờ đã đến nước này, ngươi còn muốn tiếp tục náo loạn hay sao? Nếu điện hạ có gì sơ suất (gia đình xin được lượng thứ =]]), có phải ngươi sẽ chịu trách nhiêm không?
Nói xong, nàng hất mạnh tay Diệp Vân Tuyết sang một bên, cũng không để ý tới ánh mắt oán hận của Diệp Vân Tuyết, quay đầu nói với Đông Phương Ngưng:
-Điện hạ bệnh nặng, việc cấp bách cần làm bây giờ là mời đại phu tới khám và chữa bệnh, đành phiền Đông Phương công tử mời Lâm đại phu tới đây vậy.
Theo lời căn dặn của Diệp Vân Sơ, căn phòng hỗn loạn nhất thời trở nên yên ắng, Đông Phương Ngưng nhìn mắt Diệp Vân Sơ thật sâu, sau đó không nói một lời, xoay người rời đi.
Các thị vệ liếc nhìn nhau, buông Hạ Vệ Lam ra, yên lặng lui ra ngoài.
Chỉ có Diệp Vân Tuyết trong lòng đầy phẫn hận, đáy mắt thù hận như trước, đứng ở một bên, tức giận đến run cả người. Tuy rằng nàng ta ngang ngược, nhưng quan hệ vẫn biết lợi hại thế nào, trong lòng biết rõ, nếu Hạ Vệ Thần xảy ra chuyện gì nàng ta tuyệt đối không chiếm được ưu thế, nhưng nàng ta không nuốt được cục tức này, rõ ràng người trong lòng Hạ Vệ Thần là nàng ta, Diệp Vân Sơ dựa vào cái gì mà khua tay múa chân ở đây? Dựa vào cái gì mà lôi thân phận Vương phi ra? Điều làm nàng ta ghét nhất là, thị vệ bên cạnh Hạ Vệ Thần hoàn toàn hờ hững đối với nàng ta, nhưng Diệp Vân Sơ thì nói gì nghe nấy! (GATO quá!!!)
Mấy người khác trong phòng lui ra, một lát sau chỉ còn lại ba người, Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Lam, còn có Diệp Vân Tuyết (yeah, diễn chèo, diễn tuồng, diễn trò hề đi). Diệp Vân Tuyết dựa vào bên giường, dựa vào bên cạnh Hạ Vệ Thần, khẽ giọng mà khóc, lòng nàng ta khó chịu phẫn nộ, nhưng vì còn có Hạ Vệ Lam ở đây nên không dám làm càn, chỉ đành oán hận nhìn Diệp Vân Sơ, tiếp tục rấm rứt nức nở.
Diệp Vân Sơ liếc mắt nhìn Hạ Vệ Lam một cái, thấy hắn giờ khắc này cũng nhìn nàng chằm chằm, đối mặt với ánh mắt của hắn, Diệp Vân Sơ theo bản năng quay đầu đi trốn tránh, một lát sau, nàng mới hít thật sâu một hơi, nhẹ giọng nói với Hạ Vệ Lam:
-Tam điện hạ cũng bị thương rồi, nên về phòng nghỉ tạm đi đã!
Hạ Vệ Lam khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì, quay đầu rời đi.
Thấy Hạ Vệ Lam rời đi, Diệp Vân Sơ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Vân Tuyết một cái, sau đó tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Đông Phương Ngưng đưa Lâm đại phu đến.
Có lẽ là huyên náo quá mệt mỏi, hoặc là do giờ đang lo lắng cho Hạ Vệ Thần, giờ khắc này Diệp Vân Tuyết lại im lặng khác thường, chỉ yên lặng nằm bên cạnh Hạ Vệ Thần mà khóc.
Không lâu sau, ngoài cửa rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân dồn dập, don đưa Lâm đại phu chạy vào đây, Lâm đại phu cẩn thận quan sát miệng vết thương của Hạ Vệ Thần, nói:
-Thân mình là của mình, nếu chính bản thân mình mà cũng không yêu quý, mặc dù có Hoa Đà trên đời này cũng khó trị liệu. Giờ tốt nhất là điện hạ phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng vài ngày, nếu không vết thương này chuyển biến xấu, người dù có cường tráng khỏe mạnh đến đâu cũng không lại được.
Giọng nói Lâm đại phu lạnh nhạt, nhưng lại tồn tại ý tứ trách móc.
Mà Diệp Vân Tuyết nghe xong, lòng bỗng sinh ra hờn giận, tức giận trách mắng:
-Lang băm lớn mật khá lắm, ngươi đang nguyền rủa điện hạ sao?
(Đã ngu còn không biết tiếp thu, tự vênh mặt với đời, cho rằng ta đây giỏi lắm ý!!! Ọe)
Lâm đại phu nghe nàng ta nói xong, phảng phất như chẳng nghe thấy gì, chỉ băng bó lại vết thương cho Hạ Vệ Thần, sau đó bê hòm thuốc ra ngoài.
Diệp Vân Tuyết giận dữ, tức giận đến mức cả người run run, giọng hét to:
-Ngươi, ngươi có thái độ gì đây? Nếu điện hạ có gì sơ suất, ta sẽ tìm tên lang băm nhà ngươi hỏi tội, ngươi, ngươi đứng lại cho bản công chúa….
Diệp Vân Tuyết thét chói tai ầm ĩ, Diệp Vân Sơ không thể đứng nhìn được, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, khẽ giọng nói:
-Đủ rồi! Ngươi muốn náo loạn cũng nên chọn lúc chứ! Giờ ngươi muốn đánh thức điện hạ sao?
Nói xong, nàng cũng không thèm để ý tới Diệp Vân Tuyết, xoay người đi ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng hét chói tai phẫn nộ của Diệp Vân Tuyết:
-Diệp Vân Sơ, con tiện nhân này! Ngươi cho ngươi là ai? Chẳng qua ngươi chỉ là nghiệt chủng do một nô tỳ ti tiện sinh ra, ngươi có tư cách gì nói ta như vậy….
Đối với giọng mắng tức giận của Diệp Vân Tuyết, Diệp Vân Sơ vẫn không để ý, nàng bước nhanh đuổi theo Lâm đại phu, nói:
-Làm phiền Lâm đại phu! Để ta tiễn đưa người ra phủ.
Lâm đại phu mỉm cười, dừng bước chân lại, nhìn Diệp Vân Sơ, nói đầy ý vị sâu xa:
-Vương phi nương nương gần đây có thấy mình không khỏe ở đâu không?
Diệp Vân Sơ thấy ông ta hỏi kỳ lạ như vậy, nghĩ lại một chút, liền lắc đầu, nói:
-Gần đây trừ việc thấy mệt mỏi bên ngoài, người ta cũng không có gì không khỏe!
Lâm đại phu nghe Diệp Vân Sơ nói xong, chỉ cười lắc đầu, nói:
-Chẳng lẽ những ngày gần đây Vương phi không thấy mình bị thiếu thứ gì sao? Tỷ như, nguyệt sự của con gái mấy người….
Lời này vừa nói ra, giống như sét đánh giữa trời quang, đánh mạnh vào lòng Diệp Vân Sơ, mấy tháng này, vì nàng bị nhiều chuyện quấy nhiễu, lại quên mất nguyệt sự của nàng hơn ba tháng đã không có rồi, nàng, nàng rất có khả năng mang thai!