Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

chương 6: khó bề phân biệt!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta: Spum-chan

Tần Thiếu Vũ sở dĩ không chịu ở lại phủ nha mà muốn mang người trở về Truy Ảnh Cung, mục đích lớn nhất chính là vì muốn muốn moi từ Thiết Đầu Lão Tam ra chút tin tức hữu dụng.

Nhưng một lúc lâu sau, hắn cơ bản đã buông tha ý nghĩ này.

Cái! Tên! Này! Thật! Sự! Không! Biết! Gì! Hết

Nghe hắn nói liên miên cằn nhằn một hồi, trên cơ bản có thể khái quát thành ba câu: Hoàng Đại Tiên trộm Bích Tuyền Tỳ, ta phụng lệnh Vương đến bắt hắn về, dọc đường đi không bị lạc là vì nhờ có Bích Tuyền đại thần chỉ dẫn. Sau đó … vốn là không có sau đó .

“Tóm lại bộ dạng của Hoàng Đại Tiên kia như thế nào?” Thẩm Thiên Lăng ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng.

Thiết Đầu Lão Tam nghĩ nghĩ, nói, “Mắt không lớn, mũi rất cao, môi mỏng, không cao không thấp, thân hình không béo không gầy.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Năng lực thuyết minh của đại ca ngươi thật sự có vấn đề. Nói tới ba điểm đặc thù vô cùng phổ biến ở đằng trước, thiên hạ nếu có mười người thì hết năm người lớn lên là như vậy rồi; về phần hai điều phía sau, xác định nói là nói người, mà không phải là qua loa chỉ bậy chứ?

“Cho nên Vương ta mới tin hắn là hồ tiên.” Thiết Đầu Lão Tam nhìn ra nghi ngờ của hai người, chủ động giải thích.

“Tuổi tác?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Đừng nói với ta cũng là không già không trẻ.”

“Vậy thì không có.” Thiết Đầu Lão Tam lắc đầu, “Trông khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng trước đây hắn nói với Vương ta hắn đã hai vạn bảy ngàn tám trăm tuổi —— “

“Câm miệng.” Tần Thiếu Vũ hiển nhiên không có bất cứ hứng thú gì đối với những chuyện hắn sắp nói.

Thiết Đầu Lão Tam lại bị tổn thương.

Thẩm Thiên Lăng cũng hơi giật mình, “Hơn hai mươi tuổi?” Còn tưởng rằng loại người tự xưng là đại tiên linh tinh gì đó đều là kẻ râu bạc bay a bay, sao lại có thể trẻ như thế. Nếu muốn giả thành đại tiên thì cũng nên chuyên nghiệp một chút đi chứ, đại tiên hai mươi tuổi căn bản là không khoa học.

“Lúc hắn vừa đến Vương Cung, Thái Hậu liền nói hắn là hồ diện mị tướng.” Đề cập đến tình hình ngày đó, Thiết Đầu Lão Tam vẫn rất oán giận, “Đáng tiếc Vương ta bị hắn mê hoặc, còn ở trước mặt mọi người ngỗ nghịch nói hồ tiên vốn nên có tướng mạo như thế, Thái Hậu tức giận đến mức suýt nữa hộc máu!”

(Hồ diện mị tướng: Dùng gương mặt xinh đẹp như hồ ly để mê hoặc quân tướng, có nguồn gốc từ truyện Đắc Kỷ Trụ Vương a~)

Ê! Đợi đã, hình như đây là manh mối rất lớn a! Trong đầu Thẩm Thiên Lăng chợt lóe, lúc trước vốn tưởng rằng Thất Tuyệt Vương kia là bị ảo thuật giang hồ mê hoặc, nhưng thế này xem ra, chẳng lẽ còn có thêm tình tiết dùng sắc dụ dỗ sao? Ngủ cùng giường sau đó chạy trốn… Quả nhiên là tình tiết của tra công a!

“Vương ta còn nói, dù phải trả giá lớn bao nhiêu, cũng phải bắt hắn về Thất Tuyệt quốc.” Giọng điệu của Thiết Đầu Lão Tam vô cùng hùng hồn.

“Là mang người Thất Tuyệt quốc, hay là mang Bích Tuyền Tỳ về Thất Tuyệt quốc?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thiết Đầu Lão Tam bị vấn đề này làm cho ngơ ngác, “Khác nhau sau?”

Rất khác đó a! Thẩm Thiên Lăng kiên trì từng chút nói, “Không thì ngươi kể lại chuyện đó đi?”

Thiết Đầu Lão Tam hồi tưởng một lát, sau đó nói, “Vương ta đúng là có nói phải mang người về, sau đó lấy lại Bích Tuyền Tỳ, rồi phải trói hắn vào tẩm cung cùng đàm luận đạo trị quốc.”

Thẩm Thiên Lăng thật lòng khen ngợi, “Thật quá thuần khiết.”

Trói trong tẩm cung cùng đàm luận đạo trị quốc, quả thật không cùng cấp bậc với người nào đó.

Tần Thiếu Vũ cười như không cười nhìn y.

Thẩm Thiên Lăng thầm giơ ngón giữa, xem lại tình hình đi được không! Nếu ngươi trói ta trong phòng ngủ, vậy nhất định sẽ xx một ngày một đêm, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, càng đừng nói đến chuyện thảo luận loại lý tưởng nhân sinh cao cấp này.

Thật không biết xấu hổ.

“Những gì ta biết đều đã nói hết, Tần cung chủ định khi nào mới đi bắt người dùm ta?” Thiết Đầu Lão Tam hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm nay sẽ có họa sư đến đây, ngươi hãy giúp hắn vẽ ra dung mạo của Hoàng Đại Tiên.”

“Được.” Thiết Đầu Lão Tam tích cực đồng ý.

“Vậy tiếp tục ở đây đi.” Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, “Có tin tức gì ta sẽ tới tìm ngươi.”

“Ta phải ở lại đây bao lâu?” Thiết Đầu Lão Tam đuổi theo ra cửa hỏi.

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng xoay người lên ngựa, đi xuống núi.

Ít nhiều gì cũng có chút hi vọng rồi… Thiết Đầu Lão Tam thở dài thật sâu.

Việc này có gì đáng thở dài hả! Ám vệ phụ trách trông chừng hắn thấy lạ vô cùng, không chỉ có thể ở lại Truy Ảnh Cung, có thể nói chuyện với cung chủ, còn gặp được phu nhân đáng yêu nhà ta, nói không chừng sao này còn được thấy thiếu cung chủ, đây quả thật là phúc lớn trời ban, nhờ hương khói tổ tiên mới có được đó!

Vậy mà còn dám thở dài.

Đúng là không biết trân trọng.

Bởi vì Thành Vân Lam xảy ra án lớn, nên việc phòng thủ càng thêm nghiêm mật, nha dịch thay phiên canh gác suốt mười hai canh giờ, tất cả những người trong thành muốn ra ngoài đều phải thông qua kiểm tra của quan phủ. Trong phủ nha, Ôn Liễu Niên đang nghiêm mặt, nhìn mọi người bận rộn ra vào.

“Đi ngang qua cửa hàng Trương gia, thuận tiện mua vài thứ.” Tần Thiếu Vũ đặt một bao thịt bò lớn và món kho lên bàn.

“Thật không dám.” Ôn Liễu Niên chối từ.

“Ở trước mặt ta thì có đừng tiếp tục khách khí.” Tần Thiếu Vũ tự mình rót trà, “Một bữa đêm qua, ít nhất cũng ăn hết một tháng tiền lương của ngươi.”

Ám vệ: …

Đừng có nói như bọn ta ham ăn lắm vậy.

Ôn Liễu Niên cười lắc đầu, “Đa tạ Tần cung chủ.”

“Tình trạng của Chu Hổ thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Đã tỉnh.” Ôn Liễu Niên nói, “Chu thẩm đang chăm sóc hắn, ta muốn chờ Tần cung chủ đến rồi mới đi hỏi hắn.” Lần kể lại đầu tiên thường là chính xác nhất, sau này nếu hỏi thêm vài lần, khó tránh khỏi sẽ bị nhiều người ảnh hương, thêm vào một ít phiền phức không cần thiết.

“Tiền Báo đâu?” Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

Ôn Liễu Niên nói, “Vừa phái người đến nhà hắn hỏi thăm, nói là hắn đang về, chắc sẽ tới nội trong ba ngày.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Vậy chúng ta đi hỏi Chu Hổ trước đi, xem chiếc thuyền hoa kai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Giống như lời của Chu thẩm từng nói, Chu Hổ quá nhiên là người thành thật, lần này thật sự bị dọa không nhẹ, dù đã tỉnh lại, nhưng không nhớ rõ chuyện ngày đó cho lắm.

“Lúc bị nổ ngươi ở đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Chu Hổ nói, “Ngày đó ta vốn đang ở trong nhà bếp, sau khi hết rượu thì ta ra phía sau lấy, nhưng đột nhiên nghe có người nói nhà bếp bị cháy, trong lúc hoảng hốt ta liền nhảy vào trong nước.”

“Trên bờ không ai thấy sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không có.” Chu Hổ lắc đầu, “Ta từ trên mạn thuyền nhảy xuống, người trên bờ không ai thấy cả, người trên thuyền thì đều đang bận chữa lửa, lúc ta liều mạng muốn nắm lấy dây thừng, thì thuyền hoa lại đột nhiên bị nổ.”

“Lúc bị nổ, nhà bếp có gì khác thường không?” Ôn Liễu Niên nói, “Ví như có thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện.”

Chu Hổ nói, “Không có, phòng bếp vốn rất chật, ngay cả mấy thùng nước mà cũng không bỏ vào được.”

“Vậy trên thuyền thì sao?” Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.

“Việc này ta cũng không biết, nhưng không thấy gì khác thường hết.” Chu Hổ nói, “Ta là tạp dịch, ngoại trừ nhà bếp thì không được đi đâu cả.”

“Lão gia.” Chu thẩm ở một bên nói, “A Hổ đã tỉnh, khi nào chúng ta mới được về nhà?”

“Tạm thời sợ là không về được.” Ôn Liễu Niên nói, “Đêm qua có một đám người xấu đột nhập nhà các ngươi, may là Tần cung chủ đã sớm có chuẩn bị, nên mới không để bọn họ đạt được mục đích. Chắc bọn họ đã biết chuyện chúng ta cứu được A Hổ, sợ ta hỏi ra được chuyện gì từ miệng hắn nên mới phải tiên hạ thủ vi cường, muốn bắt người nhà hắn để uy hiếp.”

(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ được lợi ích)

“Người xấu?” Sắc mặt Chu thẩm nháy mắt trắng bệch, “Vậy Trụ Tử nhà ta —— “

“Một nhà ba người của con bà đều bình an.” Ôn Liễu Niên cắt ngang lời bà, “Yên tâm, bản quan đã sắp xếp bọn họ ở nơi an toàn rồi.”

“Nhưng ta thật sự không biết gì hết.” Chu Hổ nhíu mày, “Sao bọn họ phải bắt đại ca của ta?”

“Ngươi nói không biết, chưa chắc đối phương sẽ tin.” Tần Thiếu Vũ nói, “Người xấu đều rất hung ác, vì tự bảo vệ, thà rằng lạm sát dân chúng vô tội.”

“Đại nhân, ngươi phải làm chủ cho chúng ta a.” Chu thẩm nói năng lộn xộn, đứng lên rồi lại quỳ xuống, “Cả nhà chúng ta đều luôn rất yên phận, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ mong sống yên ổn qua ngày.”

“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên đỡ bà dậy, “Bản quan nhất định sẽ chủ trì công đạo cho dân chúng.”

“Trên thuyền tổng cộng có bao nhiêu đầu bếp?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Chu Hổ nói, “Sáu người.”

Tần Thiếu Vũ lại nói, “Ngày đó có thiếu ai không?”

“Không có.” Chu Hổ lắc đầu, “Ông chủ Tiền có nói, vắng một ngày sẽ trừ mười ngày tiền công, cho nên dù mọi người có bị bệnh, thì cũng sẽ cố gắng đến làm.”

Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, làm ăn đúng là để kiếm tiền, nhưng ông chủ thế này cũng quá khắt khe rồi.

“Có phái người đến nhà sáu đầu bêp kia hỏi thăm chưa?” Sau khi ra ngoài, Tần Thiếu Vũ hỏi Ôn Liễu Niên.

“Đã đi rồi.” Ôn Liễu Niên nói, “Năm nhà còn lại đều lập linh đường, chỉ có một người tên là Vương Chùy, không nhà không cửa không vợ không con, quan hệ với láng giềng cũng không tốt, cho nên ngay cả người đưa tang cũng không có, chỉ đành chờ đến khi mở pháp hội rồi mời hòa thượng đến niệm kinh siêu độ cho.”

“Phòng ngủ của Vương Chùy ở chỗ nào trên thuyền?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Mời các vị đến thư phòng.” Ôn Liễu Niên nói, “Đêm qua ta thức trắng đêm, vẽ ra bố trí dưới khoang thuyền, cung chủ nhìn rồi sẽ biết.”

“Đại nhân đúng là bác học uyên thâm.” Thẩm Thiên Lăng khen hắn.

“Công tử quá khen.” Ôn Liễu Niên vội vàng phủ nhận, “Hạ quan là một phàm phu tục tử, không có chút pháp lực, sao có thể so được với Thẩm công tử.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vì sao ngay cả ngươi cũng thấy ta có pháp lực vậy.

Có pháp lực thì ta đã không cần chui đầu vào tra cái vụ án phiền phức này.

Thân là quan phụ mẫu, chỉ số thông minh của ngươi thật khiến người ta lo lắng.

Trên bàn trong thư phòng, một tờ giấy Tuyên Thành bị gió thổi hơi bay lên, phía trên có vẽ vị trí phân bố phức tạp dưới khoang thuyền, rất tỉ mỉ.

“Ta đã dựa vào thứ tự đăng kí mà tính ra nơi ở của đầu bếp, không thể bảo đảm chính xác hoàn toàn.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhưng theo thông thường, thì cũng đúng được tám chín phần.”

“Cho nên chỉ có Vương Chùy ở một mình?” Tần Thiếu Vũ đăm chiêu.

“Dựa theo những gì Chu Hổ vừa nói, thì cũng hợp tình hợp lý.” Ôn Liễu Niên nói, “Năm người kia có quan hệ rất tốt thì ở chung với nhau, còn một kẻ tính tình cổ quái thì đi ở chỗ khác, nước giếng không phạm nước sông.”

“Nơi này là đuôi thuyền, quả thật rất tiện để hắn chui ra từ cửa sổ, sau đó châm ngòi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta không đoán sai, Vương Chùy này tám phần là không chết, hiện tại nhất định vẫn còn trốn ở một góc nào đó trong thành.”

Hết

Truyện Chữ Hay