Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

chương 39: tiền mãn mãn đại nhân thật khổ bức!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao lại thế này?” Trước khi Thẩm Thiên Phong ra khỏi cửa, mấy ám vệ đã từ trên lầu đi xuống, nhìn qua phi thường lãnh khốc.

Chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng trốn trở về phía sau quầy.

“Chúng ta phụng lệnh Tiền đại nhân, đến đây điều tra nghi phạm.” Quan binh cao thấp đánh giá ám vệ một phen, thấy đối phương hình như là người luyện võ, bởi vậy thái độ cũng có chút mềm hóa, “Còn thỉnh nhường đường.”

“Nơi khác thì tùy tiện các ngươi lục soát, soát xong thì mau cút đi, trong phòng chủ tử nhà ta không có gì cả.” Ám vệ lạnh lùng đáp lại.

“Đứng lại cho ta!” Quan binh bình thường cũng đã quen kiêu ngạo, thật vất vả mới nhún nhường được một hồi, lại bị người huých thẳng vào mũi (mất mặt), vì thế cường ngạnh nói, “Nếu các vị không chịu phối hợp, vậy đừng trách chúng ta không nể mặt!”

“Mặt mũi của ta, cần gì ngươi tới cho.” Ám vệ xoay người nhìn hắn, ngữ điệu cũng có chút khiêu khích, “Lặp lại lần nữa, chủ từ nhà chưa thấy qua nghi phạm gì cả, mau đi đi!”

“Làm càn!” Trước mặt nhiều dân chúng lại bị quát lớn như vậy, quan binh cầm đầu thẹn quá hóa giận, “Đều lên soát cho ta, một gian khách phòng cũng không được để sót!”

“Dạ!” Những kẻ còn lại giơ đao muốn chạy lên trên, ám vệ bay lên dùng một cước đem người đạp trở về, không kiên nhẫn nói, “Chủ tử nhà ta đang ngủ, ngươi nghe không hiểu tiếng người có phải không?”

“Ngươi chờ đó cho ta!” Chung quanh không hề thiếu hương lý hương thân, đánh bừa hiển nhiên không phải biện pháp hay, vì thế quan binh cầm đầu phô trương thanh thế rống lên một câu, sau đó liền dẫn người ra khỏi khách sạn, hẳn là muốn đi tìm viện binh.

Thủ hạ kiêu ngạo thành như vậy, hiển nhiên quan phủ cũng không phải cái thứ gì tốt lành. Ám vệ ở trong lòng lắc đầu, xoay người trở về lầu hai, đem mọi chuyện bẩm báo lại cho Tần Thiếu Vũ.

“Đi thăm dò xem hơn hai mươi năm trước, trong thành này có nhà họ Phùng nào gặp phải hỏa hoạn hay không.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhân tiện hỏi thăm xem cách làm người của Huyện lệnh bản địa và Lưu Phú.”

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ trở lại trong phòng, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng còn đang ngủ, chăn bị đá xuống dưới chân, tiết y hơi rộng mở, mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc đen mềm mại tán trên gối đầu, mang theo một tia hương khí đạm nhạt, so với y bình thường càng mỹ hảo hơn.

Nhịn không được liền cúi đầu hôn hôn, lại kéo qua chăn muốn giúp y đắp lại, nào ngờ Thẩm Thiên Lăng cũng đã thức.

“Còn sớm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngoan, ngủ tiếp một lúc.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy hắn, lười biếng cọ cọ, “Không ngủ, đói bụng.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ta bảo người đưa điểm tâm vào?”

“Đi xuống ăn đi.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, “Đại ca cùng Diệp đại ca đâu?”

“Vừa nghe thấy cách vách có động tĩnh, hẳn là cũng dậy rồi.” Tần Thiếu Vũ giúp y mặc y phục, “Nơi này đản hoàng bao (bánh bao có nhân là long đỏ trứng, hình minh họa phía dưới ^^~) không tệ, có thể làm điểm tâm.”

“Chíp!” Mao Cầu cũng tỉnh lại, đá đá móng vuốt duỗi người.

“Lại đây.” Thẩm Thiên Lăng vẫy tay gọi.

Mao Cầu lắc lắc đầu, vặn vặn vẹo vẹo từ trong tiểu oa bò ra, đứng ở bên cạnh bàn ra sức nhảy qua, lại không giống dĩ vãng “Đông” một tiếng rớt vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng, mà là dừng ở trước mặt y uỵch cánh mấy cái, mới lắc lư nhẹ nhàng đáp xuống chăn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ: …

Mao Cầu: …

Thu.

“Biết biết biết biết biết bay?” Thẩm Thiên Lăng phản ứng đầu tiên.

Mao Cầu hiển nhiên cũng đối với kỹ năng mới của mình rất nghi hoặc, sau khi đứng lên mới vỗ cánh hai cái, cư nhiên lại từng chút từng chút bay lên —— tuy rằng khoảng cách thật sự chỉ có một chút ít, nhưng tốt xấu gì cũng là bay lên a!

“Chíp chíp chíp!” Cánh cửa thế giới mới chợt mở ra, kim quang của điểu sinh đang soi rọi tiền phương! Tiểu hắc đậu của Mao Cầu sáng lên, ngưỡng đầu dùng sức kêu.

“Thật sự biết bay nha.” Thẩm Thiên Lăng cũng cùng nó hưng phấn, ôm Mao Cầu vui vẻ chạy khắp phòng.

Tần Thiếu Vũ ghen a, vì thế ở một bên nói, “Ta cũng biết bay.” Vì sao không ôm ta chạy chứ.

“Ai quản ngươi có bay hay không.” Thẩm tiểu thụ bạc tình quả nghĩa, sau khi vội vàng rửa mặt thay y phục, liền chạy qua cách vách tìm tẩu tử của mình, muốn đi khắp nơi loan truyền tin vui, kết quả vừa đẩy cửa liền thấy được cảnh + hư hư thực thực.

“Ngô…” Diệp Cẩn đại kinh thất sắc, nhanh chóng đem Thẩm Thiên Phong từ trên người đẩy ra.

“A a a ta cái gì cũng không thấy được, các ngươi tiếp tục.” Thẩm Thiên Lăng quyết đoán chạy ra bên ngoài, hơn nữa thuận tay đóng cửa lại.

“Làm sao?” Thấy y biểu tình phức tạp chạy về, Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

Thẩm Thiên Lăng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, sau đó nghiêm túc nói, “Ta có thể bị Diệp đại ca giết người diệt khẩu không?”

“Rất có khả năng.” Tần Thiếu Vũ rất phối hợp mà tạo ra biểu tình bi thống, sau đó ôm người lăn đến trên giường, “Cho nên chúng ta cũng mau nắm bắt thời gian ân ái một lần đi, để tránh lưu lại tiếc nuối.”

“Chíp.” Mao Cầu từ trược ngực hai người giãy dụa đi ra, một chút không thèm để ý bản thân suýt nữa bị đè bẹp, mà vui sướng nhảy lên mặt đất, tiếp tục mở ra hai cái cánh ngắn vỗ uỵch uỵch, tựa hồ như thấy được một ngày chính mình cùng ca ca ở giữa không trung hiệp lộ tương phùng!

Việc này thật là phi thường phi thường viên mãn!

“Đều tại ngươi!” Trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang dùng gối đầu điên cuồng đập Thẩm Thiên Phong.

“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, đưa tay kéo y vào trong lòng, “Đừng nháo.”

“Cái này còn chưa tính là chuyện lớn?” Diệp Cẩn kéo vạt áo hắn, ngươi đăng đồ tử lưu manh biến thái này! Sáng sớm đã đem đầu lưỡi vói vào miệng lão tử là muốn tìm chết sao!

“Cùng lắm thì lần sau ta dẫn ngươi đi nhìn lại.” Thẩm Thiên Phong ngữ xuất kinh nhân.

Diệp Cẩn: …

“Như vậy ai cũng không chịu thiệt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Như thế nào?”

“Cứ quyết định như vậy.” Diệp Cẩn đánh nhịp, “Đêm nay chúng ta liền đi nhìn.”

Cho nên mới nói sở thích kỳ quái gì đó, thật là phi thường xứng đôi.

Nghe nói mọi người đã thức dậy, tiểu nhị lập tức lên nói điểm tâm đã chuẩn bị xong, hỏi mọi người có muốn đưa vào phòng không.

“Không cần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta đến nhà ăn.”

Tiểu nhị hô ứng một tiếng, vội vàng đi xuống chuẩn bị. Đợi đến lúc mọi người xuống lầu, điểm tâm nóng hổi đã sớm dọn xong ở một nhã tọa (chỗ VIP) gần ở sổ.

Dân chúng còn lại ở hiện trường trong lòng vô cùng nôn nao, hiển nhiên phi thường muốn cùng Thẩm công tử trò chuyện, nhưng lại không dám, cho nên đành phải dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn y.

Trên đường đi xuống, Thẩm Thiên Lăng cũng sớm quen với loại trường hợp này, vì thế cười tủm tỉm nói, “Sớm.”

Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng đối với fans não tàn mà nói, hiển nhiên đã là mười phần không trụ nổi, phân phân nhịn không được cảm khái, quả nhiên giống như trong truyền thuyết a, đặc biệt đặc biệt mềm mại.

Quả thực muốn lệ nóng doanh tròng.

“Các vị thỉnh bên này.” Tiểu nhị ân cần kéo ghế dựa ra, lại đặt một chén cháo trước mặt Thẩm Thiên Lăng, “Cố ý dùng mật hoa cùng cánh hoa nấu thành, không biết có hợp khẩu vị công tử hay không.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vì sao mọi người đều ăn cháo thịt, còn ta là chén cháo chay a

Đản hoàng bao là đặc sản của Lưu Sa Thành, Diệp Cẩn tùy tay lấy qua một phần, mùi thịt nồng đậm lập tức xông vào mũi, lòng đỏ trứng chậm rãi chảy ra, khiến Thẩm Thiên Lăng cũng bắt đầu nuốt nước miếng.

“Chúng ta còn cố ý vì công tử chuẩn bị rau xanh —— ”

“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng hướng hắn mỉm cười, đưa tay cầm lấy một đản hoàng bao, “Không cần cố ý chuẩn bị cho ta, ta ăn cái này là được.” Không cần lại bắt ta ăn chay a, quả thực phiền.

Tiểu nhị nhanh chóng gật đầu, hơn nữa có chút đầu váng mắt hoa.

Đã nói không phải phàm nhân a, cười rộ lên sao có thể đẹp đến như vậy chứ.

Quả thực khiến nhân tâm đều phải run rẩy.

“Phỏng chừng đợi lát nữa còn quan binh sẽ đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vài người sáng sớm tới lục soát đã bị đuổi đi, trong lòng tất sẽ khó chịu.”

“Xem ra quan địa phương nơi này xác thực không được tốt lắm.” Diệp Cẩn nói, “Bằng không buổi sáng dân chúng đã sớm nói cho bọn họ biết là ai ở trên lầu, mà không phải làm chờ bọn họ bị chế giễu.”

“Ta đã phái người đi thám thính tin tức, hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta đoán không sai, Tiền đại nhân này hẳn sẽ tự mìn đến khách sạn.”

“Vì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Người làm tham quan, có mấy ai không phải kẻ dối trá lão luyện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đám quan binh này ngày thường quen kiêu ngạo, lần này chạm bích mà về (gặp khó phải lui), hắn tất nhiên sẽ truy cứu nguyên nhân. Tin tức chúng ta đến Lưu Sa Thành vẫn không hề giữ bí mật, hỏi thăm một chút sẽ biết ngay thôi.”

“Vậy chẳng phải thật đáng tiếc sao?” Thẩm Thiên Lăng thất vọng, “Ta còn tưởng chờ xem kịch vui.” Ỷ thế hiếp người kết quả đánh người lại bị người đánh.

() Nguyên văn: 揍神马的, 大反转神马的 (tấu thần mã đích, đại phản chuyển thần mã đích), ta chỉ hiểu nôm na nên chém đại, ai biểu bảo tan ha >.

Truyện Chữ Hay