Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

chương 150: lưỡng quân chi chiến!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta: Spum-chan

“Tiểu vương gia tìm công tử nhà ta có chuyện gì?” Ám vệ thấy hắn nhìn trái nhìn phải hỏi đông hỏi tây, nửa ngày cũng không hỏi tới chủ đề chính, vì thế trắng trợn mở miệng hỏi.

“Không, không có gì.” Chắc là vì thái độ của ám vệ không được tốt lắm, cho nên Mộ Liệt Diễm vội vàng đứng lên, “Vậy ta đi trước.”

Thẩm Thiên Lăng không hiểu ra sao, rốt cuộc là đến đây làm gì a?

Mộ Liệt Diễm vội vã chạy tới cửa, đột nhiên dừng bước, xoay người thi lễ với Thẩm Thiên Lăng, “Đa tạ công tử.”

“Chíp!” Cục Bông uy phong lẫm lẫm ngồi xổm trên một nhánh cây thấp, dùng ánh mắt “Phàm nhân các ngươi không cần hành lễ với trẫm” bễ nghễ thương sinh.

Thẩm Thiên Lăng cũng hơi sửng sốt, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi, Mộ Liệt Diễm đã chạy ra khỏi tiểu viện, bởi vì chạy quá nhanh, thậm chí còn suýt té ngã.

Ám vệ hai mặt nhìn nhau, còn tưởng là thừa dịp cung chủ không ở đây, đến gây chuyện nữa chứ, hay là quên uống thuốc rồi?

“Chắc là vì ngày đó ta nói tốt cho hắn trước mặt An Bình Vương.” Thẩm Thiên Lăng nói.

Ám vệ chấn kinh, “Nhìn không ra a, hắn cũng có lúc hiểu biết vậy sao.”

“Không chừng sau này sẽ học hành đàng hoàng đó.” Thẩm Thiên Lăng thuận miệng nói, thuận tay ôm Cục Bông xoa xoa, trong đầu toàn là Tần Thiếu Vũ, cũng không có tâm tư gì đi nghĩ tới Mộ Liệt Diễm nữa.

Đại khái là vì trong lòng có chuyện, nên thời gian trôi đi chậm hơn. Mãi đến giờ cơm chiều, rốt cuộc mới thấy hắn trở về.

“Thế nào?” Thẩm Thiên Lăng đứng lên.

“Chíp!” Cục Bông cũng mở hai cánh ra, mắt đậu đen sáng long lanh, muốn ôm một cái.

“Cái gì thế nào?” Tần Thiếu Vũ đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của con, đẩy cửa vào phòng.

Cục Bông chíp chíp kháng nghị, bởi vì thời gian được xoa đầu có hơi ngắn!

Còn có thể là cái gì. Thẩm Thiên Lăng đi vào theo, tiện tay đóng lại cửa phòng.

Cục Bông lắc lư chạy tới bị vô tình nhốt ngoài cửa, vì thế toàn thân chim ngơ ngác. Ám vệ vội vàng lao xuống ôm nó vào trong lòng, thuận tiện thầm thở dài, nhìn vẻ mặt vừa rồi của cung chủ, hình như tâm tình không tốt lắm a… Đóng cửa lại gì đó, chúng ta hoàn toàn không nghĩ nhiều đâu.

Thẩm Thiên Lăng rót ly nước trà ấm, “Có bỏ thêm hoa cúc trắng và đường phèn đó.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sao ngươi biết hôm nay ta nhất định sẽ nổi giận?”

“Nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy ở đây không có trà ngon mà thôi.” Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh y, “Nói chuyện hết cả một ngày, cũng phải cho ta biết kết quả chứ.”

“Chúng ta không đi.” Tần Thiếu Vũ đặt chén trà lên bàn.

Cũng là chuyện trong dự kiến. Thẩm Thiên Lăng nói, “Không đi cũng tốt mà, chúng ta không quen thuộc với đại hình đại mạc, có đi cũng chưa chắc giúp được gì. Nơi này là địa bàn của Thất Tuyệt Vương, hơn nữa Chu Sa cô nương đã chế tạo được thuốc giải của khói mê, dư sức giải quyết đám Diêm La binh kia rồi.”

Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Càng ngày càng biết ăn nói.”

“Phân tích sự thật mà thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói chuyện không có đạo lý?”

“Ta nào dám, Lăng nhi nói cái gì cũng đúng hết.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc, “Cho dù là sai, thì cũng thành đúng.”

Thẩm Thiên Lăng bị hắn chọc cười, lo lắng trong lòng cũng giảm đi vài phần. Tuy lúc trước đã đoán được kết quả này, nhưng tóm lại cũng không thể an tâm, luôn cảm thấy dựa theo tính cách của hắn, cứ ở trong quân doanh không chừng sẽ lại bực bội. Nhưng hiện tại xem ra, hình như mọi chuyện không tệ như mình đã nghĩ.

“Ăn cơm chưa?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói, “Không đói bụng.”

“Lo cho ta?” Tần Thiếu Vũ ôm y vào lòng.

Thẩm Thiên Lăng dứt khoát lắc đầu.

Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm nay ta chỉ bàn bạc với Mộ huynh làm sao để bài binh bố trận thôi, hoàn toàn không định đi theo.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Ta sẽ không lấy bản thân ra mạo hiểm.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y, “Bằng không sau này làm sao chăm sóc ngươi.”

Thẩm Thiên Lăng giật mình, lời tâm tình gì đó thật khiến người chịu không nổi.

“Huống hồ nay nội lực của ta bị hao tổn, cho dù có ra chiến trường, cũng làm không được chuyện gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dẫn ngươi đi ăn cơm?”

“Không phải không làm được chuyện gì, chỉ là tạm thời không làm được chuyện gì thôi.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, “Sau này điều chỉnh nội lực xong, chúng ta sẽ một mình một ngựa đi đánh Chu Giác, giống như một mình một ngựa đi tấn công Mạc Bắc Vương lúc trước đó!” Vô cùng khí phách.

Tần Thiếu Vũ mỉm cười, ôn nhu kề trán mình vào trán y, cũng không nói gì nữa.

Thời gian đã không còn sớm, cũng không muốn làm phiền đầu bếp nấu cơm nữa. Vì thế Thẩm Thiên Lăng tự mình vào nhà bếp nấu mì, sau đó chỉ huy Tần Thiếu Vũ, “Cán bột.”

Tần Thiếu Vũ đang gặm nửa củ cải, kinh ngạc chỉ chỉ mũi mình, “Ta?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Ngươi.”

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Sư phụ chưa từng dạy, ta không biết.”

“Cũng không cần ngươi cán đẹp gì đâu, mau đi.” Thẩm Thiên Lăng rửa rau, “Còn phải nấu canh nữa.”

Tần cung chủ đành phải buông củ cải, nghiên cứu cách dùng chài cán bột một lúc lâu.

Ám vệ ngồi ở bên ngoài rơi lệ, may là không có người ngoài nhìn thấy, bằng không còn gì là mặt mũi của Truy Ảnh Cung. (Truy Ảnh Cung có các ngươi mà còn mặt mũi sao =”=~)

Sau này nếu lại ra giang hồ thu phí bảo hộ, bị chưởng môn phái khác hỏi một câu như “Gần đây tay nghề cán mì của Tần cung chủ thế nào rồi”, thì gương mặt anh tuấn này của chúng ta phải giấu đi đâu đây.

Thật là tan nát cõi lòng.

Tuy tay nghề cán mì của Tần cung chủ không được tốt lắm, nhưng có ái nhân bên cạnh, làm gì cũng thấy ngọt ngào. Cho nên lăn lộn hết nửa ngày, hai người rốt cuộc vẫn nấu được một nồi mì nóng hôi hổi, thêm vào hạt tiêu đặc biệt vùng Tây Bắc, có thêm một hương vị phóng khoáng khác.

Một trận âm phong thổi đến, hình như còn kèm theo tiếng nức nở, sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, nhích lại gần Tần Thiếu Vũ.

“Lạnh?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Có một chút.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hình như gần đây thời tiết có hơi kỳ lạ, chẳng phải nên càng lúc càng ấm sao.”

“Thời tiết trong đại mạc, ai cũng không thể nói chính xác. Nghe tiếng gió vừa rồi chắc lại sắp chuyển trời.” Tần Thiếu Vũ phủ thêm một lớp ngoại bào cho y, “Trở về đi, nghỉ ngơi sớm.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cùng hắn tay trong tay đi về.

Chân trời treo một vầng trăng tàn màu máu, chiếu sáng nửa bầu trời, không có một vì sao, trông có hơi quỷ dị.

Nửa đêm, trong thành chợt nổi lên cuồng phong. Trên núi Hắc Thạch xa xa có một Thất Thế bảo tháp, đang truyền đến từng tràng tiếng chuông hùng hồn. Trong thiên địa cát bụi tung bay tung tóe, ngay cả phu canh cũng trốn vào trong nhà.

“Sao lại có gió lớn như vậy?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.

“Quỷ biết.” Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn, “Đừng sợ.”

“Không phải ta sợ đâu.” Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, “Ngày mai đã xuất chinh rồi, nếu con gió này không ngừng, chúng ta chỉ có thể bị nhốt ở đây.”

“Không đâu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cuồng phong trong đại mạc, nhiều nhất kéo dài ba bốn canh giờ thì sẽ tan, cho dù có trễ thì cũng không lâu lắm.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, luôn thấy có chút không yên. Cố tình chuông ngoài thành còn gõ lên không ngừng, càng thềm não nề.

Sau một lát, trong bóng đêm, Mộ Hàn Dạ đột nhiên ngồi dậy.

“Làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên hoảng sợ, nửa ngày không nói chuyện, còn tưởng hắn đã ngủ.

“Có vấn đề.” Mộ Hàn Dạ vội vã xoay người xuống giường, “Người tới!”

“Vương thượng.” Thị vệ ngoài cửa trả lời.

“Lập tức gọi Lưu Chấn đến đây.” Mộ Hàn Dạ nói.

“Dạ!” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi. Hoàng Đại Tiên theo hắn xuống giường, sốt ruột nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Lúc trước còn tưởng chuông ngoài thành bị gió thổi động, giờ nghe kĩ, ra là có người đang gõ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bằng không sao lại có quy luật như thế.”

“Có thể là hòa thượng trong chùa miếu không?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Thất Thế tháp là yêu tháp, xây dựng để trừ ma, bên trong hoàn toàn không có hòa thượng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Trong gân gian vẫn luôn có lời đồn, văn chung minh, bảo tháp khuynh, yêu ma xuất, phong ba khởi (). Không phải điềm lành.”

() Nghe chuông kêu, bảo tháp đổ, yêu ma thoát, sóng gió nổi lên.

“Vương thượng!” Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng của thị vệ.

“Lưu Chấn đâu?” Mộ Hàn Dạ mở cửa.

Thị vệ chưa kịp hoàn hồn, “Phía Bắc có một đám yêu ma đến đây, Lưu phó tướng đã mang binh đuổi theo.”

“Đáng chết.” Mộ Hàn Dạ mắng khẽ một tiếng, “Truyền lệnh xuống, các đội toàn doanh chuẩn bị ngựa, chuẩn bị nghênh chiến!”

“Dạ!” Thị vệ đồng loạt lĩnh mệnh, nhanh chóng tản ra bốn phía chuẩn bị. Trong vương phủ nhất thời trở nên ồn ào, Thẩm Thiên Lăng buồn bực ngồi trên giường, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ra ngoài xem.” Tần Thiếu Vũ xoay người xuống giường. Hai người mặc y phục ra khỏi phòng, chỉ thấy trong Vương phủ đã sớm thắp đèn đuốc sáng trưng, ám vệ ra ngoài hỏi thăm tin tức cũng vừa lúc trở về, nói, “Nghe nói là phía Bắc sa mạc có một đám yêu quái bay tới.”

“… Ngươi chắc chắn?” Loại tình tiết này thật sự rất huyền huyễn, Thẩm Thiên Lăng có chút không thể tiếp nhận.

“Người trong Vương phủ quả thật nói như vậy, thuộc hạ cũng không rõ lắm.” Ám vệ nói, “Lưu phó tướng đã dẫn người đuổi theo, Thất Tuyệt Vương đang kiểm kê quân đội, chắc là qua một lát cũng sẽ đuổi theo.”

“Lại là con thiêu thân nào đây.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Đi thôi, chúng ta cũng đi xem rõ ngọn nguồn.”

“Nhưng —— “

“Ta sẽ không động thủ.” Tần Thiếu Vũ cắt lời y, “Huống hồ có kỵ binh tinh nhuệ của Mộ huynh ở đó, không tới phiên ta động thủ.”

Thẩm Thiên Lăng đành phải thỏa hiệp.

Cục Bông cũng bị tiếng ồn ào làm tỉnh dậy, buồn ngủ mơ màng chạy ra. Ám vệ vừa định ôm nó vào trong lòng, Đại Phượng Hoàng đã cúi người lao xuống, gắp đệ đệ lên, giương cánh bay về phía trước, thoáng chốc đã biến mất ở chân trời.

“Chíp!” Cục Bông tức giận kháng nghị, hai móng nhỏ ra sức đá.

Mau thả ra.

Rốt cuộc muốn đi đâu.

Thật là phiền.

Khi người của Truy Ảnh Cung giục ngựa rời phủ, vừa vặn gặp được Chu Sa cũng đang ở cửa. Chắc bởi vì quá mức vội vàng, cho nên trên mặt nàng cũng không có nhiều phấn son trang sức, tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống trong gió, bạch y thắng tuyết, rất có vài phần không nhiễm khói lửa nhân gian.

Vì thế ám vệ lại bị sợ ngây người, đã nói tỷ tỷ gì đó thật là đáng sợ a, ban ngày một khuôn mặt, buổi tối lại là một khuôn mặt khác.

Tuy rằng phu nhân nhà ta đến từ Thần Giới, nhưng hiển nhiên cũng không có loại kỹ năng cao cấp này, bị so không bằng thật là vô cùng khó chịu.

“Giá!” Chu Sa hiển nhiên không có tâm tình đi trêu chọc bọn họ nữa, vung cương ngựa phóng thẳng về phía trước. Người Truy Ảnh Cung cũng lập tức đuổi theo, dân chúng trong thành bị tiếng ồn ào cực lớn đánh thức, từng nhà lần lượt thắp nến nhìn ra ngoài, người trẻ tuổi có gan lớn thì chạy theo, muốn nhìn xem rốt cuộc là làm sao, lại nháo ra một trận lớn như thế.

Hơn cả ngàn chiến mã chạy như điên trong đại mạc, bốn vó giơ lên đạp lên cát vàng mênh mang vô tận, cảnh quang màn trời xanh đen cùng trăng tròn màu máu, chỉ có tại trời đất Tây Bắc mênh mông.

“Vương thượng!” Sau khi nhìn thấy Mộ Hàn Dạ, Lưu Chấn giục ngựa mà đến, “Chuyện đột nhiên xảy ra, thuộc hạ —— “

“Dừng.” Mộ Hàn Dạ nâng tay ngăn lại, “Nói xảy ra chuyện gì trước đi.”

“Thuộc hạ nhận được tin báo từ đài viễn vọng, nói là trong đại mạc có một đám yêu tinh bay ra.” Lưu Chấn nói, “Là ở phía trước.”

Mọi người ai nấy nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy đằng trước trống không, cái gì cũng không có.

Hoàng Đại Tiên buồn bực, “Đằng trước?”

“Mới vừa đáp xuống.” Lưu Chấn nói, “Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, một thân áo trắng rất đáng sợ, tuyệt đối không sai.”

“Giả thần giả quỷ.” Mộ Hàn Dạ lạnh lùng nói, vừa định dẫn người đến xem rõ nguyên nhân, đại mạc bỗng nổi lên một trận cuồng phong.

Tiếng nức nở lại vang lên, cát vàng trực tiếp gào thét lao đến. Tần Thiếu Vũ vừa định ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng, dân chúng theo tới phía sau đã thét lên sợ hãi.

Chỉ thấy giữa trời bão cát xa xa, đột nhiên có mấy chục bóng dáng màu tráng bay ra, cứ thế mà trôi nổi giữa không trung, quả thật giống như ma quỷ.

Dân chúng bị dọa đến tè ra quần, xoay người nháo nhào chạy về, mẹ ta a, đây rốt cuộc là cái trò gì vậy.

“Cung tiễn!” Mộ Hàn Dạ quyết định thật nhanh, quản nó là người hay quỷ, kéo xuống xem trước đã.

Thị vệ hai tay dâng lên.

Mộ Hàn Dạ nâng khuỷu tay giương cung, ba mũi tên mạ vàng như sấm chớp lao ra, phóng về phía bóng trắng xa xa, nhưng nửa đường bị cuồng phong thổi bay.

“Gió quá lớn, cung tiễn vô dụng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Qua xem đi.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, còn chưa kịp hạ lệnh, bóng trắng này đã bắt đầu u u thổi tiêu, tiếng nhạc bị cuồng phong thổi đến thất linh bát lạc, từng âm từng âm truyền vào tai mọi người, hệt như ma quỷ gào thét.

Mặc dù đã đẫm máu sa trường, binh lính ở hiện trường vẫn cảm thấy có chút run rẩy, hơn nửa đêm thấy một màn này, phỏng chừng cũng không có mấy người giữ được bình tĩnh.

“Ngươi làm sao vậy?” Mộ Hàn Dạ vừa giơ lên lệnh kỳ, lại nghe thấy Thẩm Thiên Lăng bên cạnh hô khẽ.

“Cung chủ!” Ám vệ cũng thấy khác thường.

Tần Thiếu Vũ siết chặt hai nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên.

“Tần huynh?” Mộ Hàn Dạ sửng sốt.

Đạp Tuyết Bạch nôn nóng giậm chân tại chỗ, ám vệ quyết định thật nhanh, kéo Tần Thiếu Vũ từ trên lưng ngựa xuống.

“Ngươi thế nào rồi?” Thẩm Thiên Lăng sốt ruột, đưa tay xoa hai má hắn.

Tiếng tiêu tiếp tục đứt quãng truyền đến, thậm chí còn pha lẫn tiếng cười yêu mị. Tần Thiếu Vũ chợt mở hai mắt, Thẩm Thiên Lăng hoảng sợ phát hiện, con ngươi của hắn không biết từ khi nào đã biến thành đỏ sậm.

“Cung chủ!” Ám vệ ai nấy vây lại.

“Tránh ra.” Chu Sa xoay người xuống ngựa, giữ chặt tay hắn kiểm tra mạch tượng, “Nội lực rối loạn, mau đưa hắn về!”

“Che tai hắn lại.” Thẩm Thiên Lăng phản ứng đầu tiên.

Ám vệ đưa tay muốn giữ chặt Tần Thiếu Vũ, nhưng lại bị một cỗ nội lực mãnh mẽ chấn ra. Tiếng tiêu càng thêm dồn dập, trán Tần Thiếu Vũ chảy đầy mồ hôi lạnh, lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh.

“Chúng ta về đi.” Thanh âm Thẩm Thiên Lăng rất thấp, muốn khiến hắn tỉnh táo lại.

Biểu tình Tần Thiếu Vũ rất thống khổ, hai nắm tay gần như muốn bóp nát xương cốt.

Chung quanh không ai dám bước lên chạm vào hắn. Ngoại trừ Mộ Hàn Dạ, nơi này không có ai có võ công địch nổi hắn. Nhưng cho dù là Mộ Hàn Dạ, dưới tình huống không biết rõ nguyên nhân, cũng không dám dễ dàng động thủ.

“Trước đây có chịu tổn thương gì không?” Chu Sa vội vàng hỏi.

“Bị ma tính của Xích Ảnh kiếm tổn thương, cho nên cung chủ không dùng nội lực nữa.” Ám vệ nói.

“Thượng Cổ yêu kiếm?” Sắc mặt Chu Sa đại biến.

“Rất nghiêm trọng?” Sắc mặt ám vệ cũng trắng bệch, “Nhưng Diệp cốc chủ nói, chỉ cần không dùng võ công thì sẽ không sao cả.”

“Thất Thế tháp là yêu tháp, hơn nữa tiếng tiêu này như quỷ khóc, rõ ràng là có người tìm ra nhược điểm của Xích Ảnh kiếm.” Chu Sa nói, “Quản hắn như thế nào, đánh ngất trước đi.”

Ám vệ đồng loạt nhìn Mộ Hàn Dạ.

“Che lỗ tai lại được không?” Thẩm Thiên Lăng còn đang chậm rãi dỗ dành hắn.

“Ngươi đừng đến đây!” Huyết sắc trong mắt Tần Thiếu Vũ càng đỏ đậm.

“Sao ta không thể đến.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục tới gần hắn, ngữ điệu giống như hai người đang nói lời tâm tình, “Chúng ta đã thành thân rồi.”

“Lăng nhi!” Thanh âm Tần Thiếu Vũ khàn khàn rống giận.

“Ngươi xem, ngươi còn nhận ra ta là ai.” Thẩm Thiên Lăng vươn tay, “Đưa tay cho ta.”

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ hung tợn, ánh mắt đã dần dần rối loạn. Mộ Hàn Dạ từ lưng ngựa thả người nhảy lên, ra tay đánh về phía hắn.

Dù sao cũng là huynh đệ của mình, dù thế nào cũng không thể hạ sát chiêu, lòng vừa nghĩ vậy, thì Tần Thiếu Vũ cũng đã lắc mình lao về phía khác, vững vàng đứng cách mọi người không xa.

Cuồng phong liên tục gào thét không ngừng, tiếng tiêu cũng không dứt. Tần Thiếu Vũ như Tu La đứng dưới ánh trăng, ánh mắt tựa như đến từ vực sâu địa ngục.

“Bảo vệ công tử nhà ta!” Ám vệ rống với ảnh vệ Thất Tuyệt quốc, sau đó lập tức đá vào bụng ngựa chạy đi, muốn giải quyết mấy thứ lơ lửng giữa không trung trước. Thẩm Thiên Lăng đứng cạnh Mộ Hàn Dạ, muốn tìm cơ hội tới gần, trái tim gần như nhảy lên cổ họng.

“Đừng đến gần.” Mộ Hàn Dạ một phen kéo lấy hắn, “Ma tính xuy tâm, không phải chuyện nhỏ đâu.”

“Hắn sẽ không tổn thương ta.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi để ta qua đó đi.”

“Không được, nếu không cẩn thận làm ngươi bị thương, đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.” Mộ Hàn Dạ ném Thẩm Thiên Lăng cho ảnh vệ, “Bảo vệ cho tốt!”

“Dạ!” Ảnh vệ đồng loạt lĩnh mệnh, bảo vệ Thẩm Thiên Lăng bên trong vòng vây.

Ám vệ bên kia còn chưa chạy tới gò núi, thì một tiếng kèn bỗng lướt qua trời đêm, tiếng trống ù ù chấn thiên nổi dậy, một đám Diêm La binh tay cầm đao kiếm, như thủy triều lao ra từ phía chân trời, từng trận tiếng hô giết ập tới từ phía trước, mỗi người đều có một vòng khói mê bao quanh.

“Liệt trận chuẩn bị nghênh chiến!” Mộ Hàn Dạ còn đang giao đầu cùng Tần Thiếu Vũ, Lưu Chấn dứt khoát tiếp nhận lệnh kỳ.

“Giết!” Tiếng hô của quân đội Thất Tuyệt chấn động trời đất, nhanh chóng bài binh bố trận.

Tiếng trống trận đinh tai nhức óc, những người ở đây rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng tiêu như tiếng than khóc kia nữa, nhưng Tần Thiếu Vũ lại là ngoại lệ. Tiếng tiêu càng lúc càng rõ ràng, trong lòng phảng phất như có một ngọn lửa đang cháy, mạch máu căng chặt gần như sắp nổ tung, đầu óc dần mất đi lý trí, chỉ muốn chém giết một trận ra trò. Giống như có trăm ngàn con kiếm di chuyển theo gân mạch, tâm linh gào thét muốn nổ tung, nhưng thân thể vẫn theo bản năng duy trì một tia lý trí cuối cùng, gắt gao nhìn vào đôi mắt đen láy ở phía xa.

Thẩm Thiên Lăng bị ảnh vệ chắn ở phía sau, nước mắt chảy xuống, mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại, đáy mắt chỉ còn một mình hắn.

Hai quân đã bắt đầu chém giết, ám vệ cũng bị một nhóm quân địch ngăn cản, vì tránh xảy ra thêm nhiều phiền toái, Mộ Hàn Dạ nhanh chóng quyết định, vung kiếm đánh tới Tần Thiếu Vũ, cho dù bị mình gây thương tích, thì cũng đỡ hơn để mặc ma tính của hắn sống lại. Thẩm Thiên Lăng siết chặt hai tay, trái tim mắc trên cổ họng. Tần Thiếu Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người phóng ra xa.

Mộ Hàn Dạ cắn răng đuổi theo —— nếu hắn đánh với mình thì cũng thôi đi, nhưng còn chạy tới địch doanh thì là thế nào?

“Thiếu Vũ!” Thẩm Thiên Lăng ở phía sau kêu lên.

Đầu Tần Thiếu Vũ gần như sắp nổ tung, thầm nghĩ phải trốn thoát vào thời khắc cuối cùng. Tuy trong lòng đã vô cùng rối loạn, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy, nếu hiện tại mình động thủ, thì sau này có lẽ sẽ phải hối hận cả đời.

Nội lực của Mộ Hàn Dạ và Tần Thiếu Vũ không chênh lệch nhiều, nhưng khinh công lại kém hơn hắn. Dù sao khinh công của Thẩm gia cũng độc bộ thiên hạ, làm nửa đứa con trai của Thẩm gia, ít nhiều gì Tần Thiếu Vũ cũng sẽ được Thẩm lão trang chủ chỉ bảo. Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn, Mộ Hàn Dạ thầm rủa một tiếng, nếu không phải sợ hắn bị bắn thành người què, thì gần như đã muốn dùng đến cung tiễn.

Cuồng phong càng lúc càng lớn, bóng trắng phía chân trời xa xa giống như có người chỉ huy, chậm rãi di chuyển sang hai bên, chừa ra một khoảng trống ở giữa. Mộ Hàn Dạ vừa định nghĩ xem đám người này định giở trò gì, thì một người tóc trắng mặc áo bào đen đã bay lên giữa không trung.

Thẩm Thiên Lăng từ xa nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt.

Hoàng Đại Tiên đứng ở cạnh y, đáy mắt cũng có chút lo lắng.

Mắt thấy khoảnh cách giữa Tần Thiếu Vũ và cồn cát càng ngày càng gần, người mặc áo bào đen lấy ra một cây sáo nhỏ, đặt ở bên môi thổi lên, ngăn lại tiếng tiêu xung quanh, như những con độc xà chui vào tai mọi người. Tần Thiếu Vũ chợt dừng lại, bị cát bao vây, hai chân gần như lún vào mặt cát.

Tận dụng thời cơ, trường kiếm của Mộ Hàn Dạ tựa như hắc ưng từ giữa không trung đâm xuống, Tần Thiếu Vũ lắc mình tránh thoát, tay phải nắm chặt lưỡi kiếm, trong hai tròng mắt như có liệt hỏa thiêu đốt. Mộ Hàn Dạ thầm cả kinh, mắt thấy máu tươi đã chảy theo thân kiếm, mà đối phương lại không hề có ý buông tay, bản thân chỉ đành buông ra trước, tránh cho ngón tay hắn bị chém đứt.

Tiếng sáo không ngừng phiêu tán giữa không trung, Tần Thiếu Vũ gào thét tựa như một con thú bị nhốt trong lồng. Mộ Hàn Dạ cảm thấy đây là lần uất ức nhất trong đời mình —— muốn khống chế Tần Thiếu Vũ, lại sợ hắn bị thương, đành phải thoái nhượng từng bước; muốn đánh rớt bóng đen kia, lại sợ sau khi mình đi, Tần Thiếu Vũ lại càng mất khống chế, nếu lúc này hắn lộn trở bắt đầu giết người lung tung, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Dưới tình huống này thì không thể lo lắng nhiều, Mộ Hàn Dạ chỉ có thể dùng hết toàn lực đánh tới. Tần Thiếu Vũ chỉ toàn né tránh, hình như cũng không muốn so chiêu với hắn. Người mặc hắc bào ở giữa không trung nhìn thấy, phất tay ra hiệu cho những bóng trắng xung quanh cũng thổi tiêu và sáo theo mình. Ngực Tần Thiếu Vũ càng nóng hơn, gần như điên cuồng mà dùng tay đánh vào cát, nội lực cao thâm truyền xuống đất, khiến cả mặt đất gần như đang rung chuyển.

Một ngụm máu tươi nảy lên cổ họng, hơi thở Tần Thiếu Vũ chậm lại, ngây ngốc xoay người, hai mắt tựa như con rối.

Cuồng phong phần phật thổi qua, tiếng tiêu như tiếng chuông tang inh ỏi. Tần Thiếu Vũ đi từng bước một, tới gần Mộ Hàn Dạ.

Tiếng cười của bóng đen kia truyền khắp không trung, phất tay rải ra vô số tiền giấy.

Mộ Hàn Dạ siết chặt hai tay, nhíu mày nhìn hắn. Tần Thiếu Vũ hai mắt vô hồn, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn như tiếng dã thú rên rỉ, trên mặt đầy vết máu, trông thật đáng sợ.

Tiếng sáo của hắc y nhân càng lúc càng cao vút, Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, chợt mở mắt ra nâng lên tay phải, nhưng không đánh tới Mộ Hàn Dạ, mà là đánh vào ngực mình.

“Tần huynh!” Mộ Hàn Dạ thầm kinh hãi, xông lên định ngăn hắn lại, nhưng đã có người tới trước một bước.

Một viên ngọc màu lam dùng tốc độ nhanh như sấm chớp, khó khăn lắm mới đánh bật được tay của Tần Thiếu Vũ. Chân trời truyền đến một thanh âm hùng hậu, “Ai dám tổn thương đồ nhi của ta?”

“Sư tôn!” Ám vệ cực kỳ vui mừng.

“Sư phụ!” Thẩm Thiên Lăng cũng kinh hỉ.

“Quỷ Thủ tiền bối?” Hoàng Đại Tiên và Chu Sa cũng giật mình.

Hai con Phượng Hoàng kim sắc kêu lên một tiếng trong trẻo, xuyên qua cát vàng mù mịt vỗ cánh bay tới, một lão giả râu bạc trắng đứng trên lưng Phượng Hoàng, trong ngực còn ôm một con Tiểu Phượng Hoàng mập mạp.

“Chíp!” Cục Bông sung sướng xòe ra hai cánh.

Gặp được gia gia rồi!

Tuy rằng chỉ có một gia gia, không gặp được một gia gia khác nữa.

Nhưng vẫn rất vui vẻ!

Lúc tiếng kêu trong trẻo của Phượng Hoàng vang lên, thân hình Tần Thiếu Vũ thoáng lung lay, quỳ xuống trên cát.

Mộ Hàn Dạ đi đến nâng hắn dậy, nghĩ nghĩ, một chưởng đánh ngất.

Ám vệ vất vả lắm mới chạy như điên tới đành phải dừng chân lại, làm bộ như mình không thấy gì hết.

Quanh thân hai con Phượng Hoàng kim sắc là khí phách vương giả không ai bì nổi, bay vút tới chỗ những bóng trắng. Người mặc hắc bào sợ đến biến sắc, vội vàng bảo người phía dưới kéo mình xuống, nhưng móng vuốt cực lớn cũng đã đến trước mặt, chỉ thấy từng trận đau nhức truyền đến, thét to một tiếng rớt từ trên cao xuống.

Những bóng trắng kia đứng trước Thượng Cổ hung cầm, cũng đều không chịu nổi một kích. Thậm chí ngay cả Cục Bông cũng giống như viên đạn nhỏ nhảy bật lên, vươn móng vuốt hung hăng cào lên mặt một tên trong đó, sau đó khí phách quất đầu, rớt thẳng xuống.

“Chíp!” Còn chưa nắm vững kỹ năng bay a.

Đại Phượng hoàng cúi người lao xuống, hứng đệ đệ lên lưng, sau đó lãnh diễm quay đầu liếc một cái.

Cục Bông ngẩng đầu nhìn trời, vừa rồi chưa có gì xảy ra hết.

Bộ dáng vừa vô lại vừa nghiêm túc, vừa nhìn là biết con ruột của Tần cung chủ.

Hoàn toàn không cần nghi ngờ.

“Giết!” Lưu Chấn nhân cơ hội lay động chiến kỳ, dẫn theo quân đội Thất Tuyệt như thủy triều lao tới cồn cát. Đám Diêm La binh ban đầu còn mang mười phần sát ý, giờ thấy hang ổ nhà mình bị phá huỷ, tất nhiên cũng sợ hãi, rất nhanh đã để Thất Tuyệt quốc chiếm thượng phong, quân lính tan rã chạy trốn bốn phía. Tử Yến Quang hí dài một tiếng dẫn đầu chạy trước, Mộ Hàn Dạ ném Tần Thiếu Vũ cho ám vệ, bản thân thả người lên ngựa, suất lĩnh quân đội trùng trùng điệp điệp giết qua.

Thẩm Thiên Lăng vội vã chạy tới, bên cạnh là Hoàng Đại Tiên và Chu Sa, còn có ảnh vệ Thất Tuyệt quốc.

“Mang Tần cung chủ về phủ An Bình Vương trước đi.” Chu Sa kiểm tra mạch đập cho hắn, “Có Quỷ Thủ tiền bối ở đây, chắc là không sao đâu.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ám vệ cõng cung chủ nhà mình chạy về, thuận tiện không quên nói lời cảm tạ với tiểu đồng bọn, tỏ vẻ sau này nếu có cơ hội gặp nhau ở Thục Trung, thì nhất định phải mời khách ăn lẩu.

Ảnh vệ Thất Tuyệt chỉ xem như không nghe thấy, ai nấy xoay người lên ngựa đi giết địch.

Từng trận hàn quang giết chóc nổi lên bốn phía, đại mạc yên lặng ngàn năm bị vô số máu tươi nhuộm đỏ. Lúc trời gần sáng, Thất Thế tháp ầm ầm ngã xuống, chuông đồng to lớn nát tan, nhanh chóng đã bị cát vàng cuồn cuộn bao phủ.

Trận chiến này ngắn ngủi nhưng thảm thiết, dân chúng trong thành tuy trái tim đều vắt ngang trên cổ họng, nhưng cũng không quá lo lắng —— với bọn họ, Mộ Hàn Dạ chính là quân vương mạnh mẽ nhất trời đất, chỉ cần có hắn ở đây, thì Thất Tuyệt quốc sẽ vĩnh viễn không bị ngoại địch quấy nhiễu, mặc kệ là La Sát quốc, hay là quỷ hồn lơ lửng giữa không trung kia, đều không thể bước vào thành trì nửa bước.

Trong phủ An Bình Vương, Thẩm Thiên Lăng lau sạch thân thể cho Tần Thiếu Vũ, rồi thay một bộ tiết y mới. Chu Sa bưng một chén thuốc đi vào, “Có thể thuận khí trị nội thương, uống trước đi.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cầm thìa chậm rãi đút cho hắn, Tần Thiếu Vũ lại không chịu phối hợp, cắn chặt khớp hàm. Vất vả lắm mới đút vào được một thìa, lại từ khóe miệng chảy ra hết phân nửa.

Ám vệ tiếp thu ý kiến quần chúng nói, “Không thì để chúng ta bóp miệng cung chủ ra?”

Thẩm Thiên Lăng buông chén thuốc, đỡ Tần Thiếu Vũ dậy.

Ám vệ ai nấy xoa tay, định giúp phu nhân mở miệng cung chủ, thậm chí còn nghĩ xem có nên tìm một khúc cây sắt chống lên không.

Thẩm Thiên Lăng uống một ngụm thuộc, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy má hắn, từ từ truyền qua.

Ám vệ tập thể = 口 =!

Chu Sa nhìn đến bừng bừng hưng trí.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, cổ họng khẽ trượt, đem nước thuốc nuốt xuống.

Thẩm Thiên Lăng cười khẽ, đem cả chén thuốc từng ngụm từng ngụm uy hết vào. Quay đầu chỉ thấy ám vệ không biết đã biến mất từ khi nào, trong phòng chỉ còn lại mình Chu Sa, đang cười như không cười mình.

Mặt Thẩm Thiên Lăng đỏ lên.

Chu Sa cảm khái, “Đời này cũng đáng.”

Mặt Thẩm Thiên Lăng sắp cháy luôn rồi.

Ám vệ trốn ở ngoài cửa, lấy bông gòn nhét lỗ tai —— tuy rằng có thường xuyên nhìn lén, nhưng mà trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng gì gì đó, thật là mặt đỏ tai hồng.

Chúng ta không thấy gì hết á.

Sau khi uống thuốc xong, sắc mặt Tần Thiếu Vũ tốt lên một chút, hô hấp cũng càng thêm vững vàng. Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên giường, luôn nắm lấy tay hắn, không hề chớp mắt.

Phía Đông dần sáng lên, cửa viện truyền đến tiếng “chi nha”, rồi sau đó liền nghe thấy ám vệ đồng loạt hô lên, “Tham kiến sư tôn!”

Thẩm Thiên Lăng vội vàng đứng lên, Quỷ Thủ thần y cũng đã đẩy cửa đi vào, trên đầu có một con Tiểu Phượng Hoàng đang ngồi, rất đáng yêu. Phía sau còn có Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên.

“Sư phụ.” Thẩm Thiên Lăng nghênh đón.

“Thiếu Vũ thế nào rồi?” Quỷ Thủ thần y hỏi.

“Chu Sa cô nương có sắc thuốc cho, uống xong thì cứ ngủ thiếp đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tay bị thương, nhưng không nghiêm trọng.”

Quỷ Thủ thần y ngồi ở bên giường, chẩn mạch cho hắn, sau đó nói, “May là Tiểu Diệp Tử viết thư cho ta.”

“Hiện tại không sao chứ?” Đây là vấn đề Thẩm Thiên Lăng quan tâm nhất.

“Yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Quỷ Thủ thần y nói, “Ta đương nhiên sẽ trị tốt cho hắn.”

“Đa tạ sư phụ.” Thẩm Thiên Lăng hơi nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi, “Tối hôm qua rốt cuộc có chuyện gì?”

“Vương thượng!” Quỷ Thủ thần y còn chưa kịp nói chuyện, ngoài cửa đã có thị vệ vội vã nói, “Tiểu vương gia bị thương.”

“Sao hắn lại bị thương?” Mộ Hàn Dạ thầm buồn bực, “Tối hôm qua cũng đi ra ngoài sao?”

“Cái này thì không có, tiểu vương gia luôn ở trong Vương phủ.” Thị vệ trả lời.

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Không phải là tự mình té chứ?”

“Không phải.” Thị vệ nói, “Đêm qua sau khi Vương Thượng và Lưu phó tướng dẫn binh ra ngoài, tiểu vương gia nghe được tin tức, lập tức nói mình cũng phải đi giết địch. Ai ngờ còn chưa dẫn theo thân vệ ra ngoài, thì một thanh kiếm màu đỏ đột nhiên từ trong phòng bay ra, đả thương tiểu vương gia.”

Mộ Hàn Dạ: …

Vậy cũng được sao?

Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Xích Ảnh kiếm?”

Ám vệ cũng hiểu ra, “Kiếm của cung chủ luôn để trong hành lý trong phòng, đúng lúc bay khỏi Vương phủ.”

“Không nghiêm trọng chứ?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Cũng không nghiêm trọng, chỉ sợ hãi quá mức thôi.” Thị vệ nói, “Thanh kiếm kia vừa vặn tông vào ngực tiểu vương gia, rồi cùng nhau té vào chuồng gà. Tiểu vương gia bị té nên hôn mê, thanh kiếm kia thì còn ở trong chuồng gà không ai dám động tới.”

Mộ Hàn Dạ dở khóc dở cười, dẫn Hoàng Đại Tiên đi thăm Mộ Liệt Diễm.

Quỷ Thủ thần y cười lắc đầu, bảo ám vệ đi lấy Xích Ảnh kiếm về.

“Cũng bởi vì tiếng tiêu, nên Xích Ảnh kiếm mới bay loạn khắp nơi sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Quỷ Thủ thần y nói, “Lúc trước Thiếu Vũ muốn lấy Xích Ảnh kiếm, kỳ thật ta cũng có chút do dự, nhưng sau này thấy hắn tư chất không tệ, nên cũng không ngăn cản nữa. Chỉ là không ngờ đến cuối cùng hắn vẫn bị yêu kiếm gây thương tích, nhưng cũng không phải là chuyện xấu.”

Cái này còn chưa phải là chuyện xấu? Thẩm Thiên Lăng lo lắng nhìn người trên giường.

“Tận sâu trong lòng mỗi người đều có ma tính tồn tại, phần lớn sẽ có thể che giấu cả đời, nhưng có số ít lại ma tính nuốt chửng rơi vào tuyệt cảnh, mà chỉ có cực ít người, sau khi bị ma tính cắn nuốt, mới có thể hồi sinh từ cái chết.” Quỷ thủ thần y nói, “Thiếu Vũ chính là người trong số cực ít đó.”

“Cho nên có thể lập tức bình phục sao?” Thẩm Thiên Lăng chỉ quan tâm đến vấn đề này.

“Không chỉ khôi phục, công lực còn có thể mạnh hơn.” Quỷ Thủ thần y vuốt râu cười nói, “Đợi khi Thiếu Vũ sống lại, ngay cả Thiên Phong cũng không phải đổi thủ của hắn.”

“Chừng nào mới có thể tỉnh?” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi.

Quỷ Thủ thần y nói, “Hình như ngươi không có chút hứng thú nào với võ công của hắn cả.”

Sao ta phải thấy hứng thú với võ công chứ, ta chỉ có hứng thú với người của hắn thôi, đây là nam nhân của ta! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi, “Ngày mai có thể tỉnh sao?”

Quỷ Thủ thần y dở khóc dở cười, “Chậm nhất là ngày mốt sẽ tỉnh, ta đi bốc thuốc cho hắn đây.”

Như vậy mới phải chứ. Thẩm Thiên Lăng thở ra một hơi, đắp chăn lại cho hắn.

“Thẩm công tử.” Sau khi Lưu Chấn xử lí xong quân vụ, cũng đến thăm Tần Thiếu Vũ.

“Lưu phó tướng.” Thẩm Thiên Lăng mời hắn vào trong.

“Tần cung chủ không sao chứ?” Trong tay Lưu Chấn còn cầm theo một giỏ trứng gà.

Thẩm Thiên Lăng: …

Lưu Chấn nói, “Nghe nói là tập tục của Sở quốc, người thăm bệnh phải mang theo lễ vật.”

Thẩm Thiên Lăng đành phải nói lời cảm ơn, tự tay rót ly trà cho hắn, lại hỏi, “Tối hôm qua rốt cuộc là thế nào?”

“Là người của Chu Giác.” Lưu Chấn nói, “Nương theo gió lớn trong đại mạc, dùng tơ mảnh câu người lên, đợi khi gió nổi, thì có thể giống như quỷ hồn bay giữa không trung, hắc y nhân dẫn đầu bị Phượng Hoàng cào mù hai mắt, đến nay hôn mê chưa tỉnh, quân y còn đang chữa trị. Những Diêm La binh khác cũng bị bắt hết làm tù binh, chờ Vương Thượng thẩm vấn.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Lưu phó tướng vất vả rồi.” Tối hôm qua may mà có hắn, bằng không lúc Mộ Hàn Dạ bị cản chân, Thất Tuyệt quốc rất có thể sẽ chịu thiệt.

“Công tử khách khí, đây là chuyện thuộc bổn phận của mạt tướng.” Lưu Chấn nhìn xung quanh.

Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Lưu phó tướng đang tìm người?”

“Không phải.” Lưu Chấn vội vàng lắc đầu, sau đó lắp bắp nói, “Tiểu Phượng Hoàng không ở đây sao?”

Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Trong y quán đó, ở cùng sư phụ.”

Lưu Chấn gãi gãi đầu, sau đó ha ha cười gượng nói, “Vậy mạt tướng cáo từ.” Vốn định nhân cơ hội xoa xoa một chút.

Ám vệ ở một bên vô cùng cảm khái, thiếu cung chủ nhà ta đúng là khí phách, ngay cả tướng quân uy mãnh như thế cũng có thể thu vào trướng.

Chúng ta không tự hào chút nào đâu.

Hắc y nhân thổi sáo kia, chính là vị vu sư “có vài phần thủ đoạn” mà Chu Giác mời tới. Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Vực, thông hiểu các loại thuật pháp kỳ môn, cùng từng có không ít quan hệ với giáo chủ Ma Giáo, trước đây khi sư huynh của Tần Thiếu Vũ bị Phượng Cửu Dạ làm hại, hắn cũng từng thấy được Xích Ảnh yêu kiếm ở Tây Vực. Vốn muốn lấy làm của riêng, nhưng lại sợ bị ma tính của kiếm khí gây thương tích, chỉ có thể cắn răng buông tay. Sau khi trở về rốt cuộc không cam lòng, cứ luôn tìm tòi về bí mật của Xích Ảnh kiếm, mong có một ngày có thể lấy để mình sử dụng. Đáng tiếc bí mật tìm thấy đều không phải là cách phá giải, mà chỉ toàn là cách chiêu ma.

Cũng chính bởi vì như vậy, sau khi nghe thấy Tần Thiếu Vũ đã đến Thất Tuyệt quốc, hắn lập tức chủ động hướng Chu Giác xin đi giết giặc, bày ra tầng tầng mưu kế. Vốn muốn lợi dụng An Bình Vương giả xui khiến mọi người vào đại mạc, rồi mới nghĩ bọn nhốt họ vào loạn thạch trận tiêu diệt, nhưng lại không ngờ sẽ bị đám người Mộ Hàn Dạ nhìn thấu, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy lui cầu tiến, nghĩ cách giải quyết Tần Thiếu Vũ trước rồi nói sau.

Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, cho dù có hao hết tâm tư, thì kết quả cuối cùng vẫn là tà bất thắng chính, bản thân cũng rơi vào kết cục đui mù, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Lại qua hai ngày, Tần Thiếu Vũ quả nhiên từ từ tỉnh dậy, mở mắt nửa ngày mới nhìn rõ được người trước mắt, sau đó khẽ nhíu mày, “Sao lại là ngươi?”

Mộ Hàn Dạ nói, “Vậy nên là ai?”

Cổ họng Tần Thiếu Vũ khô khốc, “Lăng nhi đâu?”

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nhìn thẳng hắn một hồi, sau đó thật sâu, thật sâu, thở dài.

“Ai…”

Truyện Chữ Hay