Nói về cái tên Lập Cập cũng thật tùy tiện, bởi vì lần đầu tiên tôi gặp Lập Cập, cả hai chúng tôi đều run rẩy trong bóng tối.
Chính là con mèo tôi mang về khi bị bắt cóc.
Lập Cập là một chú mèo mướp lông vàng trắng, người ta nói mười con mèo mướp thì chín con béo, con còn lại thì rất béo, nó chắc là con đặc rất đó. Từ khi tôi mang nó về, nó đã béo lên rõ rệt, nhưng dù béo đến mức đó, nó vẫn chạy nhanh hơn tôi.
Không gây hại gì, nhưng rất xúc phạm.
Mọi người đều nghĩ kiếp trước tôi và Lập Cập nhất định có quen biết, vì nó quá quấn tôi, mắt nhìn tôi lúc nào cũng lấp lánh, lúc mới về nhà tôi, ngoài tôi ra nó không cho ai chạm vào, như một đứa trẻ, rất thông minh.Vì vậy, khi Lập Cập dần thích nghi, anh Thẩm không nói lời nào liền đưa nó đi triệt sản...
À thì...
Anh trai thường nói: “Biết đâu kiếp trước hai đứa đã hứa hẹn cùng làm mèo để ở bên nhau nhưng kết quả là em lại làm người.”
Tôi: “…”
“A! A! A! Em nhớ ra rồi, Hạ Cảnh Sâm, anh anh anh, kiếp trước, anh chính là con chó vàng to nhà bên cạnh!!!”
“Cút đi!”
“Hu hu hu, anh dữ quá, em sợ quá~”
“...”
“Này này này! Anh, đừng đi!”
“Hừ, Hạ Cảnh Khanh, biết lỗi chưa...”
“Chạy đây!”
“…”