"Sao có thể giống nhau?" Nguyệt Tâm Nhan liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi nói bản công chúa hoạt bát đáng yêu, chẳng phải muốn nói ta giống tiểu hài tử không có vị nữ nhân?"
"......" Bách Lý Cơ Nhiên đột nhiên bị nghẹn một chút, nha đầu này thật đúng là khó chơi.
"Vào đi thôi, đứng ở cửa có chút thất lễ." Khanh Dạ Ly mở miệng ngắt lời hai người, dẫn đầu đi vào. Nguyệt Tâm Nhan lúc này mới từ bỏ, cũng đi theo hắn vào trong.
Bách Lý Cơ Nhiên xoa xoa mũi, có chút bất đắc dĩ. Cái lưỡi hùng hồn của hắn từ trước đến nay đều quyến rũ cả nam lẫn nữ, không ngờ có một ngày không thể dùng được.
Bởi vì Yến Túc và Yến Hi Thành thân mang chức quan, ngày thường ngoại trừ thượng triều, bọn họ còn có rất nhiều quan vụ cần phải xử lý, vì thế không ở trong phủ, tất cả mọi chuyện đều do Yến Ngưng Lạc xử lý.
Nhóm nữ nhân hậu viện sớm đã nghe được tiếng gió, lần lượt muốn đi tới chính sảnh tìm hiểu một phen. Nhưng đã bị Yến Ngưng Lạc nói qua, khách quý hôm nay tới phủ không giống như khách bình thường, nếu như có va chạm, đến lúc đó không phải chỉ đơn giản là nhận trừng phạt nho nhỏ. Nàng ta vừa nói ra những lời như vậy, cho dù các nàng không kiềm chế được trái tim xao động, cũng không dám bước chân ra ngoài.
Khách tới hôm nay chính là Vương gia và công chúa tôn quý của một quốc gia, mặc dù Khanh Dạ Ly luôn luôn điệu thấp, nhưng thân phận hắn vẫn ở nơi đó. Hơn nữa một chuyện ám sát lúc trước, tâm phúc Vệ Khải của hắn cũng không yên tâm để hắn và Cửu công chúa đơn độc ra ngoài.
Mặc dù ở đây, ngoại trừ hoàng cung, thủ vệ nghiêm ngặt nhất chính là Vĩnh An Vương phủ, nhưng không ai chắc chắn chuyện gì có thể phát sinh ngoài ý muốn. Vì vậy, Vệ Khải tự mình mang theo một đội bảo vệ tinh nhuệ bên người, không thu hút sự chú ý. Đoàn người bao gồm cả Vệ Khải chỉ có mười lăm người.
Một đội người kia đều mặc áo giáp màu xanh, mỗi người đều cao lớn uy mãnh tuấn mỹ bất phàm, có thể nói cực kỳ bắt mắt. Một đám nha hoàn thị nữ đều đỏ bừng mặt mỗi khi bọn họ đi ngang qua.
.......Edit: Emily Ton......
Khanh Bắc ngồi xếp bằng đả tọa tu luyện ở trong phòng một đêm, mặc dù một đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại rất tốt. Khi đạt tới cảnh giới nhất định, không cần ngủ nghỉ cũng dễ như trở bàn tay.
Khi hắn đi ra ngoài, tiểu nha hoàn đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, cung kính đứng một bên, "Nhị công tử, có thể dùng bữa."
Một lát sau Khanh Vũ bước vào. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu trắng cực kỳ ngắn gọn, khác biệt với những bộ váy duyên dáng bình thường, bối tóc lên cao, dung nhan thanh tú tinh xảo càng thêm mỹ diệu, trên má còn có một lớp mồ hôi mỏng.
"Tỷ đã làm gì vậy?" Khanh Bắc kinh ngạc nhìn nàng nói.
Khanh Vũ rót một chén trà làm ấm cổ họng, bất đắc dĩ nói, "Dược điền của ta không phải đều chết rồi sao? Vì thế ta phải xử lý chúng, trồng thêm một đám mới."
Khanh Bắc co giật khóe môi, "Những chuyện đó sai hạ nhân làm không phải tốt hơn sao? Vì sao muốn trồng một lứa mới."
Khanh Vũ nghe vậy thì bực mình trợn trắng mắt, "Những tiểu bảo bối đó của ta đều có kịch độc, ngoại trừ ta biết cách xử lý thế nào, người khác chỉ cần dính vào sẽ chết ngay lập tức. Ta không muốn Du Nhiên Cư xảy ra án mạng. Ừm, bởi vì trông chúng rất đẹp, tâm tình ta sẽ tốt hơn khi nhìn thấy chúng."
"......" Nàng thật sự đã chọn ra được câu trả lời mà hắn không thể bác bỏ.
Hai người đang dùng đồ ăn sáng, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Khanh Vũ muội muội." Giọng nói ngọt ngào quá mức kia, đúng là của Yến Tích Nhu. Nàng ta mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, giống như một con bướm hồng đang nhẹ nhàng bay, ngọt ngào lay động lòng người.
Phía sau là Yến Tích Vũ một thân váy dài màu xanh nhạt. Hai người này từ trước tới nay đều như hình với bóng. Rõ ràng quan hệ ngoài mặt không phải tốt như vậy, nhưng bọn họ vẫn dính chặt bên nhau, thật sự khiến người không thể hiểu được.
Nghe thấy giọng nói, Khanh Vũ có chút sửng sốt một chút, sau đó nhướng mày nhìn qua, "Hai vị tỷ tỷ có chuyện gì?"
Khi gặp lại Khanh Vũ, hai người vẫn choáng váng vì mỹ mạo nghịch thiên của nàng một chút, sau đó lại nhìn thấy thiếu niên dung nhan tuấn tú tuyệt luân tương tự bên cạnh, "Đây là Tiểu Bắc sao? Mấy năm không gặp càng thêm tuấn mỹ."
Khanh Vũ, "......"
Khanh Bắc, "......"
Hai người này, chẳng lẽ là tới làm thằng hề hay sao?
Du Nhiên Cư xa như thế, chẳng lẽ các nàng chạy tới đây là vì muốn ca ngợi vẻ đẹp của bọn họ?
Hai tỷ muội dường như không nhận thấy được sắc mặt bọn họ, Yến Tích Nhu giống như rất quen thuộc trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khanh Vũ, thân mật giữ lấy cánh tay nàng, "Khanh Vũ, sau khi ăn sáng xong, chúng ta cùng nhau ra ngoài tản bộ đi!"
"?!"Khanh Vũ vẻ mặt mờ mịt sững sờ ở nơi đó, thiếu niên đối diện nhìn nàng bằng một ánh mắt thâm trầm.
"Hai nữ nhân này đang có ý đồ xấu xa nào đó, muốn hại chúng ta?"
"Nhìn không giống, hơn nữa sau lần trước, các nàng đối xử với ta rất tốt."
"Biết người biết mặt không biết lòng. Các nàng nhất định lại nghĩ biện pháp lừa tỷ ra ngoài khiến tỷ mất mặt. Trước kia những chuyện xảy ra như vậy không thiếu, tỷ hãy nhớ lâu lâu một chút!"
Khanh Bắc ngay lập tức nghĩ về Khanh Vũ sáu năm trước, nàng từng ngây ngốc một lần khi bị hai người kia trêu cợt như thế.
Nhìn thấy Khanh Vũ không trả lời, Yến Tích Nhu ngay lập tức có chút nóng nảy, "Khanh Vũ, muội biết hôm nay trong phủ có khách quý tới chơi hay không?"
"Khách quý?" Du Nhiên Cư vốn rất xa sảnh chính, bởi vậy bên này thật sự không nghe được tiếng gió gì.
"Đúng vậy, muội biết người tới là ai hay không?"
Khanh Vũ nhướng mày, "Ai?"
"Là Cửu công chúa và Thương Hải Vương! Muội không muốn đi xem hay sao?" Vẻ mặt Yến Tích Nhu hưng phấn nhìn nàng nói.
Yến Tích Nhu từ nhỏ đã sùng bái anh hùng, vì thế cho dù Thương Hải Vương có ác danh bên ngoài, nàng ta trước sau vẫn rất mê luyến. Lần trước cung yến ngồi xa như vậy, căn bản là nhìn không rõ. Nhưng lần này, không ngờ hắn lại tới Vĩnh An Vương phủ!bg-ssp-{height:px}
Làm sao các nàng có thể không kích động? Rốt cuộc có thể nhìn thấy hắn rất gần!
"Thương Hải Vương tới đây?" Lời này vừa ra, Khanh Vũ không có phản ứng kích động nào, nhưng vẻ mặt Khanh Bắc đang nhìn hai tỷ muội lại ngẩn ra một chút, sau đó kinh ngạc hỏi.
Yến Tích Nhu vừa nhìn thấy cơ hội, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói, "Tiểu Bắc, đệ cũng rất muốn nhìn xem đúng không? Thương Hải Vương ngày thường không dễ nhìn thấy, chỉ mấy ngày nữa hắn sẽ quay về Lâm Uyên, lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa!"
Bên ngoài luôn đồn đãi người nọ đáng sợ cỡ nào, nhưng vài người ở đây dường như rất sùng bái hắn.
Khanh Vũ nhướng mày, sau đó cười nói, "Nếu các tỷ tỷ muốn đi xem Thương Hải Vương, vì sao không tự mình đi, tới đây kêu ta làm gì?"
Lời này vừa nói ra, Yến Tích Nhu ngay lập tức phẫn nộ, vì thế Yến Tích Vũ mở miệng giải thích, "Bởi vì Yến Ngưng Lạc ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng đều không được đi tới sảnh ngoài, ra lệnh cấm túc chúng ta. Nàng ta là đích nữ, chúng ta không dám cãi lời."
"Nhưng ta có thể làm gì?" Khanh Vũ bất đắc dĩ nói.
"Muội đương nhiên khác." Yến Tích Vũ theo bản năng nói giọng có chút kích động, sau đó dường như nhận ra mình thất thố, hơi thu liễm một chút, "Muội có khẩu dụ của phụ vương, không kẻ nào dám ngăn cản muội. Ngoại trừ Yến Ngưng Lạc, trong phủ này muội là người có quyền lên tiếng nhất."
"Có phải vậy không?" Khanh Vũ dùng một bàn tay vuốt ve cằm, con ngươi quyến rũ lười biếng hơi nheo lại, "Nhưng ta không muốn đi xem Thương Hải Vương gì đó. Chính sảnh xa như vậy, đủ để ta nằm phơi nắng ngủ trưa trong tiểu viện này."
"Nhưng......"
"Theo ta, Thương Hải Vương ngoại trừ vẻ bề ngoài khác với người thường chúng ta, có chút hiếm lạ, nhưng chẳng phải cũng là một người có một mũi và hai mắt sao? Không có gì hay." Nói xong, Khanh Vũ lười biếng ngáp một cái.
Trên mặt Yến Tích Nhu được viết "Sao lại có người không có hứng thú với Thương Hải Vương như thế?"
Ngay cả Yến Tích Vũ luôn che dấu cảm xúc cũng sửng sốt một chút, dường như không ngờ nàng sẽ có phản ứng thế này.
Hai người tiếp tục miệng lưỡi thuyết phục hồi lâu, Khanh Vũ vẫn không dao động, cuối cùng quả thực khiến các nàng vô cùng tức giận, muốn nói một vài câu khó nghe để phát tiết một chút, nhưng nhìn khuôn mặt mỹ diễm xinh đẹp kia, các nàng không tài nào nói ra được, đành phải mang theo vẻ mặt căm giận rời đi.
Nhìn thân ảnh các nàng tức muốn hộc máu, Khanh Vũ không thể không bật cười thành tiếng.
"Tỷ tỷ, tỷ thật sự không tò mò chút nào về Thương Hải Vương hay sao?" Khanh Bắc kinh ngạc nhìn nàng, giống như đang nhìn một nhân loại đến từ dị giới, mặc dù nàng vốn là người đến từ dị giới.
"Hả?" Khanh Vũ chớp chớp mắt nghi ngờ, "Vì sao ta phải tò mò?"
Ngay từ đầu, nàng dường như chẳng hề biểu hiện một chút quan tâm nào cả.
"Nhưng nếu đệ nói với tỷ về những sự tích của hắn, tỷ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đối với người này." Khanh Bắc vẻ mặt kiên định nói.
"Ồ, vậy đệ nói nghe một chút."
"Chưa nói tới điều gì khác, tương truyền Thương Hải Vương cũng tới từ dị giới, không phải là người của thế giới chúng ta."
Khanh Vũ có chút kinh ngạc, "Người dị giới?"
Trùng hợp thế sao?
"Không sai, hơn nữa hắn đến Lâm Uyên Quốc cách đây mười mấy năm trước, gần đây được phong là Thương Hải Vương, dưới một người trên vạn người. Mười mấy năm trước Lâm Uyên Quốc còn ở vào thời kỳ chiến loạn, sau khi Thương Hải Vương tới, trực tiếp bình định cục diện Lâm Uyên Quốc. Nếu không phải bảy năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại Lâm Uyên Quốc chính là nước đứng đầu tam quốc. Lâm Uyên Quốc có một vị đế vương trí tuệ hơn người, tâm tư cẩn thận, hơn nữa Thương Hải Vương là một trợ giúp cường đại, trở thành cường quốc đứng đầu là điều tất nhiên."
Sau khi Khanh Vũ nghe xong thì gật gật đầu, "Đúng thật là một nhân tài, nhưng thanh danh sát thần từ đâu mà có?"
"Đó là lúc Thương Hải Vương nâng đỡ tân đế đăng cơ, có một đám phần tử phản nghịch có ý đồ hạ độc thủ tân đế bệnh tật ốm yếu, Thương Hải Vương bởi vì tức giận đã huyết tẩy hoàng cung. Nghe nói ngày ấy máu tươi nhiễm đỏ cả một khu vực biển phía ngoài hoàng cung, từ đó thành danh." Tiểu tử Khanh Bắc không hổ là người ủng hộ trung thành của Thương Hải Vương, hiểu biết không ít chuyện của hắn.
"Dường như hắn không phải hung ác tàn bạo giống như lời đồn, đều là tin vịt." Khanh Vũ hiểu biết nói.
"Chuyện này mỗi người có quan điểm khác nhau, suy nghĩ sẽ khác nhau." Khanh Bắc tự tin nói, sau đó đột nhiên cười cười, "Nhưng thật ra có một chuyện rất trùng hợp."
Khanh Vũ mỉm cười, nâng chén trà lên uống một ngụm, "Chuyện gì?"
"Dòng họ của Thương Hải Vương rất đặc biệt, cùng họ với chúng ta. Hắn họ Khanh."
"Khanh?" Khanh Vũ hơi hoảng hốt một chút, không biết nhớ tới điều gì.
Thiếu niên không chú ý tới sự biến hoá của nàng, tiếp tục nói, "Đúng vậy, hắn gọi là Khanh Dạ Ly."
Ngón tay mảnh khảnh cứng đờ, chén trà trong tay nhất thời nắm không chắc, rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng "choang" giòn tan.
Khanh Bắc hoảng sợ, nhìn biểu tình của nàng không đúng, vội vàng quan tâm hỏi, "Tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra với tỷ?"
Khanh Vũ lấy lại tinh thần, một lần nữa cầm một cái chén khác lên, rót trà và uống một ngụm, "Không sao, vừa rồi tỷ nghe không rõ. Đệ nói tên của Thương Hải Vương gọi là gì?."
"Ồ, hắn gọi là Khanh Dạ Ly. Bởi vì rất ít người dám gọi tên của hắn, dần dần không mấy người có thể nhớ rõ tên hắn gọi là gì."
Tên hắn... là Khanh Dạ Ly.
~~~Hết chương ~~~