Khanh Vốn Phong Lưu

chương 88: ai phủ đầu ai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguyệt Nương bước nhanh đến, sau khi thấy Phùng Uyển thì tò mò nhìn chằm chằm nàng một lúc, mới nhún chào nàng: “Phu nhân.” Giọng nói yêu kiều trong trẻo, rất dễ nghe.

Phùng Uyển gật đầu, nàng thờ ơ nói: “Quản lý tốt nô tỳ nhà ngươi.” Bỏ lại một câu này, Phùng Uyển xoay người.

Khó khăn lắm mới xoay người đi, giọng nói lão mụ tử kia lại truyền đến: “Phu nhân đi đâu vậy? Phủ Vệ tướng quân sao?” đây không chỉ là tò mò, mà là một loại giễu cợt ác ý.

Phùng Uyển quay đầu lại. Khóe mắt nàng liếc nhìn mặt trời một chút, nghĩ ngợi nói: Đã đến giờ rồi, nếu mấy quý nữ kia muốn đến giờ này đã đến rồi.

Nghĩ đến đây, nàng lên tiếng, lạnh nhạt quát lên: “Người đâu!”

“Dạ.” Trả lời nàng là ngự phu.

Phùng Uyển lạnh lùng đáp: “Ác nô lấn chủ, đuổi cho ta!”

“Ngươi dám!” Lão mụ tử kia hét lên một tiếng, bốn năm người hầu Nguyệt Nương mang đến đã đồng loạt chạy tới, đứng phía sau bà ta.

Về phần Nguyệt Nương, sắc mặt tỏ vẻ sợ hãi, cứ như không rõ chuyện gì mà đứng đó, vừa tò mò vừa bất an nhìn tình cảnh này, cứ như không hề liên quan đến mình.

Ngự phu bước đến sau lưng Phùng Uyển, thấp giọng nói: “Phu nhân?”

Phùng Uyển không để ý đến y, chỉ cười lạnh với Nguyệt Nương: “Sao hả? Mới vừa vào cửa, đã dung túng lão nô lấn chủ, còn muốn giết ta phải không?”

“Ngươi đừng đổ tội cho nữ lang nhà ta!” Lão mụ tử kia trợn to đôi mắt ti hí, the thé kêu lên: “Cả Đô Thành, ai chẳng biết ngươi là dạng phụ nhân gì? Ác nô lấn chủ? Ta khinh! Ngươi là chủ tử gì chứ?”

Bà ta vừa nói xong, mấy tiếng cười cố kiềm nén liền vang lên.

Mấy kẻ cười đó chính là bọn nô tỳ mà Nguyệt Nương mang đến.

Phùng Uyển nhếch miệng, nàng cũng không quay đầu lại, mỉm cười với ngự phu: “Nguyệt Nương nhận định phu nhân ta đây có tư tình với Vệ Tướng quân, danh tiết quan trọng, không thể sơ suất. Ngươi đi Vệ phủ, nói cho tướng quân biết chuyện này đi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều dại ra.

Không đợi ngự phu đáp lời, tiếng cười the thé sắc lạnh của lão mụ tử kia lại truyền đến: “Ơ ơ, thật là chuyện buồn cười, lão nô nói nàng ta mấy câu, nàng ta ngược lại không biết xấu hổ, còn định gọi gian phu đến cứu viện.”

Lời nói khó nghe cực kì.

Phùng Uyển tự nhiên xoay người, nhìn đám người Mi Nương, lên tiếng: “Nguyệt Nương giựt dây lão nô này nói những gì, đã nhớ chưa? Nếu kinh động đến lang chủ, kinh động Ngũ điện hạ với các quý nhân khác, có biết nói thế nào không?”

Nàng vừa nói nói xong, Vũ Nương dẫn đầu lớn tiếng đáp “Phu nhân yên tâm, tất nhiên sẽ không sai một chữ.”

Hai người Mi Nương cũng nói: “Đã nhớ ạ.”

Phùng Uyển vừa mở miệng liền nhắc đến lang chủ, còn nói sẽ kinh động đến Ngũ điện hạ và các quý nhân. Lúc này, lão mụ tử kia rốt cuộc biến sắc mặt, bà ta quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nương.

Đôi mắt trong như nước chuyển động trên gương mặt mỹ lệ của Nguyệt Nương, thần sắc sợ hãi nhìn lão mụ tử, trong mắt hiện vẻ bất an.

Ở cùng phu chủ mấy ngày, cả ngày y đều oán trách chán ghét phu nhân. Nàng ta cũng cho là, phu nhân này hèn yếu, lúc này thấy Phùng Uyển muốn làm lớn chuyện, Nguyệt Nương nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy có điểm không ổn.

Bất kể phu nhân làm gì, nàng ta cũng chỉ mới vào phủ không đến một ngày. Chỉ không đến một ngày đã gây chuyện, nói thế nào cũng mất mặt. E là thúc phụ của phu chủ cũng sẽ thất vọng với mình.

Nghĩ đến đây, ngự phu liền xoay người đi, Nguyệt Nương vội vàng cười, giọng nói sợ hãi thánh thót kêu lên: “Phu nhân,” khẽ cúi ngươi với Phùng Uyển, Nguyệt Nương ngẩng gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay lên, hai mắt ngấn nước tỏ vẻ đáng thương “Phu nhân, là Nguyệt Nương không biết cách dạy nô tỳ, người đừng trách Ôn di.”

Tư thái yếu đuối và một câu nói nhẹ nhàng biết bao.

Phùng Uyển thờ ơ, thần thái ung dung, dùng ánh mắt người trên nhìn xuống, liếc Nguyệt Nương, quát kẽ: “Còn không đi?”

Tất nhiên nàng ra lệnh với ngự phu!

Ngự phu chắp tay, lớn tiếng đáp: “Dạ.”

Gần như y vừa đáp lời, Nguyệt Nương liền cắn môi, nghẹn ngào nói: “Phu nhân không chịu tha thứ cho Nguyệt Nương sao?” Nàng ta lau nước mắt tuôn ra ngoài “Ta đi tìm phu chủ trở về khuyên phu nhân.”

Muốn lấy Triệu Tuấn ra dọa nàng?

Phùng Uyển cười một tiếng, khóe mắt nàng liếc về phía ngoài cửa phủ, ra hiệu cho ngự phu một ánh mắt, ý bảo y đừng hành động.

Khi Nguyệt Nương lao ra chừng năm sáu bước, một trận âm thanh ồn ào truyền đến, chỉ một lát sau, cửa phủ liền truyền đến tiếng nói yêu kiều của mấy nữ lang “Phùng thị A Uyển có đây không?”

Mấy quý nữ kia lại tìm đến cửa rồi.

Ngự phu nhìn thoáng qua Phùng Uyển, thấy nàng khẽ gật đầu, liền lớn tiếng đáp: “Phu nhân nhà ta ở đây.”

“Có nhà sao, thật tốt quá.” “Ơ, sao hôm nay lại có nhà?” Trong tiếng la hét ầm ĩ, một đám oanh oanh yến yến đi vào.

Mấy người vừa bước vào đều xuất thân bất phàm, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp. Vệ Tử Dương tuấn mĩ tuyệt thế, lại có cá tính. Một thiếu niên lang như thế, bất kể người khác nói nhảm ra sao thì vẫn khiến mấy thiếu nữ hoài xuân luôn ngưỡng mộ.

Các nàng vốn ngưỡng mộ Vệ Tử Dương đã lâu, nên chỉ muốn gặp người Vệ Tử Dương coi trọng và bản thân các nàng cũng tôn trọng Phùng Uyển.

Vừa bước vào, hai mắt các nàng đã đảo một vòng trên người đám tỳ thiếp, đồng thời nhìn về phía Uyển Nương. Tuy dung mạo Nguyệt Nương, Vũ Nương hơn xa Phùng Uyển, nhưng chỉ cần Phùng Uyển đứng đó mang theo sự ung dung tao nhã, đã khiến cho đám nữ lang đều tự nhiên cảm thấy, người Vệ tướng quân thích chỉ có thể là nàng.

Một nữ lang nhanh nhạy, nhìn thấy tình cảnh trong sân, nàng ta tò mò hỏi: “Các ngươi đang cãi nhau sao?” Nàng ta nhìn Nguyệt Nương, tò mò hỏi: “Ngươi là ai? Hai ngày trước tới đây không thấy ngươi.”

Ngự phu bên cạnh đáp: “Phiền nữ lang quan tâm, người này, là thiếp thất mà tối qua lang chủ nhà ta mới mang về.”

Thiếp thất à? Nữ lang kia lập tức bỏ qua, mấy nữ lang khác cũng thế. Với thân phận của các nàng, tỳ thiếp này nọ, nhìn nhiều một chút cũng đã là coi trọng lắm rồi.

Nữ lang kia chạy đến trước mặt Phùng Uyển, cười nói: “Tỷ là Phùng tỷ tỷ sao? Hì hì, đi ba ngày rồi, cuối cùng mới thấy tỷ.”

Phùng Uyển mỉm cười đáp lễ, nàng chuyển mắt nhìn ngự phu đang đứng bên cạnh quát khẽ “Còn sững sờ ở đó làm gì? Nhanh đến phủ Vệ tướng quân.”

Bốn chữ “phủ Vệ tướng quân” vừa nói ra, chúng nữ lang liền kích động, nữ lang kia vội kêu lên: “Đến phủ Vệ tướng quân? Sao lại phải đi?”

Phùng Uyển nghe vậy, thờ ơ nói: “Thiếp thất mới đến, khăng khăng coi đệ đệ Vệ tướng quân là gian phu của ta, ta muốn mời chàng đến đây chủ trì công đạo.”

Mấy chữ “Vệ tướng quân là gian phu của ta” mà Phùng Uyển vừa nói ra, mặt của chúng quý nữ đều đồng loạt biến sắc. Mấy ngày nay, các nàng đã nghị luận rất nhiều lần, nói đến nói đi, chúng nữ nhất trí nhận định, Vệ Tử Dương là người trọng tình trọng nghĩa, chàng cảm động và nhớ đến sự giúp đỡ của Phùng Uyển, lại thấy nàng bị nhà chồng ức hiếp, có lòng muốn kéo nàng về dưới trướng của mình để bảo vệ.

Vì vậy, hành động chàng đối với nàng là báo ân, coi Phùng Uyển như người thân.

Giờ phút này, Phùng Uyển vừa nói lời này ra, hoàn toàn xác minh suy nghĩ của các nàng. Đồng thời, là người ngưỡng mộ Vệ Tử Dương, các nàng vô cùng tức giận với Nguyệt Nương: Nói Vệ tướng quân là gian phu của phụ nhân này, đây chẳng phải là bôi nhọ Vệ tướng quân, hủy hoại hình tượng của chàng sao?

Vèo vèo vèo, mấy ánh mắt đều phóng về phía Nguyệt Nương!

Mấy nữ lang này, ai ai cũng thân phận cao quý, các nàng cũng không phải một phu nhân dễ bị ức hiếp như Phùng Uyển!

Chỉ trong chốc lát, Nguyệt Nương bị ánh mắt của mấy nữ lang này làm sợ hãi, chột dạ, hốc mắt nàng ta đỏ lên, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra.

Lão mụ tử kia cũng sợ hãi, có điều bà ta vẫn cắn răng chắn trước mặt Nguyệt Nương.

“Thiếp thất mới vào cửa đã dám lấn át phu nhân mình như thế à? Ta nói này Phùng thị A Uyển, tỷ thật không ổn rồi, khó trách Vệ tướng quân không yên lòng.” Nữ lang dẫn đầu kia lên tiếng. Giọng nói nàng ta vừa thốt ra, nữ lang thanh tú nhất trong đám người liền vung tay ra lệnh: “Đi lên, cho thứ đê tiện này mấy tát, dám chửi bới Vệ tướng quân, phải bắt ả nhớ thật lâu!”

“Dạ!”

Hai vú giá bước nhanh lên trước, Nguyệt Nương vội vàng lui ra sau, nước mắt rơi như mưa, các bà cười lạnh, một vú già kêu lên: “Ơ hay, nơi này cũng không có đàn ông, ngươi rơi lệ cho ai xem?” Có người kêu lên: “Nhìn cử chỉ lẳng lơ như thế, cũng khiến cho chủ tử ngột ngạt, càng không thể tha!”

Vừa nói, một vú già liền đưa tay chụp cánh tay Nguyệt Nương. Đúng lúc này, lão mụ tử kia liền hét lên, khàn giọng kêu: “Các ngươi dám! Đây là Triệu phủ, muốn ra oai thì về chính phủ mình mà làm!”

Lời này của bà ta nói cũng sai, lại nói, nếu lời này do Phùng Uyển nói, vậy thì khí thế mười phần, đám nữ lang dù kiêu căng cũng phải lùi bước.

Thế nhưng, bà ta chỉ là một lão nô, quan trọng là, chủ mẫu của Triệu phủ lúc này đang đứng bên cạnh, vẻ mặt ngầm đồng ý.

Vì vậy, hai vú già không do dự, người còn lại đẩy mạnh lão mụ tử kia ra. Chỉ là các bà vừa tóm lấy Nguyệt Nương, lão mụ tử kia liền vọt lên.

Lần này, bà ta vừa xông vào vừa kêu lên: “Còn lo lắng cái gì? Bảo vệ chủ tử!” Tất nhiên bà ta kêu mấy nô tỳ Nguyệt Nương mang theo.

Đám nô tỳ sửng sốt, vội lao đến.

Đám nữ lang không ngờ, chỉ là muốn bạt tai một thiếp thất tầm thường của một quan nhỏ, lại bị ngăn trở nhiều như thế. Một nữ lang cả giận nói: “Với chúng ta còn làm trò như thế, không biết xưa nay đối đãi với phu nhân nhà các ngươi thế nào.”

Nàng ta hét lớn: “Lên, toàn bộ lên hết, dạy dỗ đám tiện nô này cho đến lúc chúng biết tôn ti mới thôi!”

Nàng ta vừa nói xong, mấy nô bộc đồng thời đáp lại: “Dạ!” Cùng lúc đó, mấy nữ lang khác cũng lệnh cho người hầu nhà mình xông lên.

Người Hồ không đặt nặng chuyện gia giáo, sinh ra con gái cũng hệt như mấy nhà giàu mới nổi, kiêu căng bốc đồng vô cùng. Tính cách như thế, nếu các nàng căm tức, cứ thuận theo cho các nàng tát một cái thì chuyện gì cũng qua. Nếu kháng cự, mọi chuyện sẽ diễn biến theo kiểu không thuận theo thì không buông tha.

Giờ phút này, tình cảnh của Nguyệt Nương chính là như thế, nàng ta dù sao cũng xuất thân nhà nghèo cửa nhỏ, sao có thể biết ứng đối linh hoạt? Nàng ta dung túng cho lão mụ tử này vừa náo loạn, thì lập tức chuyện này đã không thể vãn hồi được nữa.

Gần hai mươi người hầu vọt lên, bao vây đám người Nguyệt Nương, hầu như mỗi người đều bị hai nô tỳ kèm lấy. Đặc biệt là Nguyệt Nương và lão mụ tử kia, bị hai người đàn bà cường tráng kèm chặt, sau đó, vú già liền vung tay, “Bốp ——”, “Bốp –“, “Bốp –” mấy tiếng tát vang dội không hề lưu tình liền giáng xuống.

Nữ lang đứng gần Phùng Uyển nhất kêu lên: “Đánh, đánh mạnh vào! Chỉ là một tiểu thiếp, đánh chết ta đền Triệu quan nhân đứa khác.”

Đánh chết thì đền cho người khác ư?

Nàng vừa nói ra, ngay cả đám người Mi Nương Vũ Nương đều rùng mình.

Khi mặt Nguyệt Nương bị tát mạnh hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sưng lên, nước mắt nước mũi lộn xộn, tiếng nói Phùng Uyển yếu ớt vang lên: “Nữ lang trượng nghĩa, A Uyển cảm kích vô cùng. Nhưng nàng ta là thiếp thất lang chủ mới vừa nạp, cũng là gia thế trong sạch. Nếu như nàng ta chết vì A Uyển, chỉ sợ không ổn.”

Lời nàng nói rất có lý, nhân lúc chúng nữ lang đang suy tư, Phùng Uyển lại nói: “A Uyển và phu chủ náo loạn, Vệ tướng quân lại muốn quan tâm. Nói không chừng chàng lại muốn bắt ta đến Vệ phủ mà che chở. Aizz.”

Nàng vừa nói xong, mấy nữ lang liền giật mình, kêu lên: “Dừng tay. Nể mặt phu nhân, bỏ qua cho các ả đi.”

Chúng nữ lang hạ lệnh, người hầu liền bỏ lại đám người Nguyệt Nương mặt mũi xanh mét, lui xuống.

Mấy nữ lang nhìn nhau, cuối cùng, một nữ lang đi lên trước. Nàng đến trước mặt Nguyệt Nương, đá mạnh một phát, quát lên: “Chuyện hôm nay đến đây là thôi, tiện nô như ngươi nếu có gan nói chuyện này cho phu chủ nhà ngươi biết, thì bản cô tử gặp ngươi một lần, sẽ đánh ngươi một lần!”

Một nữ lang khác cũng nói: “Đúng vậy, nếu dám ăn nói nhảm nhí, ngay cả ta cũng sẽ gặp ngươi một lần liền đánh một lần. Ta cũng muốn thử xem, phu chủ với cả cha mẹ của ngươi, có bảo vệ nổi tính mạng của ngươi hay không!” Các nàng nghĩ, chỉ cần tiểu thiếp này không dám tố giác, trượng phu của Phùng thị Uyển nương cũng sẽ không trách cứ nàng. Vợ chồng hai người không cãi nhau, Phùng thị Uyển Nương cũng sẽ không cần Vệ tướng quân đón đến Vệ phủ.

Nguyệt Nương vốn đến từ một địa phương nhỏ, do cha mẹ nuông chiều lớn lên, nàng ta đã từng thấy qua tình cảnh này, nhưng đã lần nào bị đánh nhục nhã như vậy đâu?

Nàng ta ngã xuống đất, khóc không thành tiếng, nghe chúng nữ lang nói xong, vội vàng kêu lên: “Không dám, trăm triệu lần không dám.”

Vừa nói, nàng ta vừa nằm trên đất gào khóc.

Dạy dỗ một tiểu thiếp chỉ là chuyện nhỏ. Đám nữ lang thấy nàng ta đáp ứng, cũng không để ý nữa. Các nàng quay sang Phùng Uyển, cười nói: “A Uyển, đi dạo thôi.” “Đúng vậy đúng vậy, A Uyển, chúng ta ra ngoài trò chuyện?” “Nơi này thật rối loạn, ra ngoài thôi.”

Dưới sự chèo kéo của chúng nữ lang, Phùng Uyển đáp nhẹ một tiếng, váy dài tung bay, tự nhiên theo các nàng rời khỏi Triệu phủ.

Nguyệt nương đưa mắt nhìn Phùng Uyển rời khỏi qua màn nước mắt, nàng ta òa lên, khóc thảm thiết hơn nữa.

Hai má bị tát mấy cái, đau rát vô cùng. Vì vậy, nàng ta vừa bụm mặt, vừa đau khổ nghĩ: Phu chủ gạt người, thúc phụ cũng gạt người! Bọn họ đều nói phu nhân này dịu dàng trung thực. Mẫu thân nói, chỉ cần gặp người như thế, phải ra oai phủ đầu nàng, có lần sợ hãi này, sau này thấy nàng ta đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó, dù nàng ta không phải phu nhân, cũng sẽ là phu nhân. Nhưng vì sao lại có chuyện như thế?

Lão mụ tử bị đánh vô cùng tàn nhẫn, trên mặt không chỉ có mấy cái tát, trên bụng cũng bị đá mạnh mấy cái. Thấy nữ lang nhà mình khóc lớn tiếng như thế, bà ta vừa đau lòng vừa xấu hổ, vội vàng bò qua, khóc thút thít an ủi: “Nữ lang đừng khóc, còn nhiều thời gian, ả cũng chẳng thể nuôi mấy quý nữ công chúa kia trong phủ. Chúng ta nhiều người, sẽ tìm cơ hội đánh trả.”

Thấy nàng ta kêu gào như thế, Phất Nhi đứng bên cạnh lắc đầu, thầm nghĩ: Bị thiệt thòi lớn như thế, còn tưởng phu nhân là người ngồi không sao!

Ả ngẩng đầu, nhìn cửa phủ, mắt chợt lóe sáng, thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ ngự phu bảo vệ phu nhân như thế, hẳn là đã trở thành tâm phúc của phu nhân rồi. Nay trong phủ nghèo đói, người người ăn không đủ no, nhưng chỉ có phu nhân và ngự phu này mặt mày hồng hào rất có tinh thần. Rõ ràng như thế, phu nhân còn nói nàng không có tiền thì ai mà tin?

Truyện Chữ Hay