Triệu Tuấn nào từng bị Phùng Uyển bày mưu tính kế như vậy? Trong trí nhớ của y, Uyển nương mà y cưới về luôn lấy y làm đầu. Trước kia, dù nàng chịu oan ức tới đâu, chỉ cần y gặp bất lợi, chỉ cần y không được vui, nàng sẽ nhẫn nhịn. Có đôi khi, rõ ràng bị làm nhục, nàng vẫn cố nén nước mắt nuốt vào.
Uyển nương của y có tài trí hơn hẳn phụ nhân bình thường, nhưng nàng vẫn toàn tâm toàn ý giúp đỡ y, yêu thương y. Nếu không phải như vậy, y cũng không từ một tiểu lại hèn mọn tiến từng bước lên đường làm quan.
Uyển nương yêu y và kính trọng y như vậy đã thay đổi từ lúc nào? Đúng rồi, là nửa năm trước, nửa năm trước khi y trở về nhà sau những ngày chia xa ngắn ngủi, lại phát hiện, kiều thê vẫn là kiều thê đó, nhưng ánh mắt mà nàng nhìn mình dường như có thêm thứ gì đó.
Thứ gì đã làm cho nàng thay đổi? Vệ Tử Dương sao?
Triệu Tuấn thở hổn hển, nhìn chằm chằm Phùng Uyển không chớp mắt. Đáng tiếc, trong ánh mắt phẫn hận của y, Phùng Uyển vẫn bình thản tự tại.
Triệu Tuấn nghiến răng ken két một lúc mới khàn giọng nói: “Uyển nương.” Gọi Phùng Uyển, y giận dữ quát khẽ: “Nàng phụ ta như vậy mà không thẹn với lòng sao?”
Trong tiếng quát khẽ đó, Phùng Uyển vẫn lẳng lặng nhìn y, ánh mắt trong veo đến kỳ dị.
Triệu Tuấn mệt mỏi nhắm mắt lại, mượn động tác này, y giấu những giọt nước mắt chua xót suýt nữa trào khỏi vành mắt.
Nắm tay nện mạnh lên càng xe, Triệu Tuấn oán hận mà nghĩ: Một ngày nào đó, một ngày nào đó ta sẽ có được phú quý, ta sẽ trở thành người trên mọi người. Uyển nương, tới lúc đó ngươi nhất định sẽ phải hối hận! Ngươi sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay của ngươi, ngươi sẽ quỳ trước mặt ta van xin ta tha thứ cho ngươi!
Nghĩ tới đây, nỗi uất hận của y nguôi ngoai phần nào.
Lúc này, đến gần cổng thành, Triệu Tuấn vén rèm xe lên, quát về phía chiếc xe ngựa đằng sau: “Các ngươi đừng vội về nhà, đến Kim Hoằng tự cầu phúc cho ta và phu nhân đi!”
Mệnh lệnh của y nặng nề buồn bực, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên tâm trạng không tốt chút nào. Đám Mi nương không dám phản bác, vội vàng khẽ đáp: “Dạ, dạ.”
Hét xong, Triệu Tuấn kéo màn xe xuống.
Y quay đầu lại lườm Phùng Uyển, phẫn hận nói: “Hồi phủ. Nàng trốn trong phòng Quyên nhi, chưa tới lúc thì đừng ra ngoài.”
Phùng Uyển khẽ đáp: “Dạ.”
Xe ngựa vào thành. Dưới sự thúc giục không ngớt của Triệu Tuấn, xe ngựa chạy băng băng, chỉ chốc lát phu thê đã về phủ.
Lúc này, Vũ nương được tỳ nữ đỡ, run rẩy đi ra.
Nhìn ả chằm chằm, Triệu Tuấn quát lên: “Thân thể không tốt, ra ngoài làm gì?”
Thấy Vũ nương tái mặt muốn khóc, y lại trừng mắt quát: “Tới phòng ngủ của ta nằm.”
“Vâng, vâng.”
Triệu Tuấn đi theo Vũ nương vào phòng ngủ của mình, đã thấy ả ngã trên giường, sau đó y ra lệnh: “Buông rèm xuống.”
“Dạ.”
“Lát nữa sẽ có đại phu tới đây xem bệnh cho phu nhân, thuận tiện ta nhờ ông ta chẩn mạch cho nàng luôn. Nhưng đại phu này đến từ trong cung, rất khó hầu hạ, nàng chỉ cần nhớ dù ông ta có hỏi gì đi nữa, nàng cũng đừng mở miệng, để ta trả lời.” Dặn dò tới đây, y vẫn chưa yên tâm, nặng giọng hơn: “Đã nghe rõ chưa? Dù đại phu có hỏi gì, nàng cũng đừng mở miệng. Nếu vi phu muốn nàng trả lời, nàng cứ ‘À, ừ’ hai tiếng không rõ cho ta!”
Vũ nương cũng thấy hơi kỳ lạ với giọng điệu ra lệnh của y, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, lên tiếng nhận lời.
Sau khi có được lời đáp của Vũ nương, Triệu Tuấn không rời đi, mà đi đi lại lại trong phòng.
Tầm một khắc sau, giọng nói lanh lảnh truyền đến, “Triệu Tuấn đâu? Đại phu tới rồi.” Triệu Tuấn nghe vậy, vội vàng ra ngoài đón tiếp.
Một lát sau, ba tiếng bước chân lục đục tiến về phía này. Trong tiếng bước chân, Triệu Tuấn cung kính khách khí nói: “Đại phu, mời đi bên này.”
Cạch một tiếng, cửa phòng được đẩy ra.
Triệu Tuấn vừa vào phòng liền nhìn về phía giường. Cách tấm mành, bóng dáng mơ hồ của Vũ nương đang an tĩnh nằm đó. Thấy ả không nhúc nhích, tỳ nữ Diễm nhi đứng bên cũng biết điều cúi đầu, khoanh tay đứng đó, y thở phào một hơi.
Lúc này, đại phu đã đến bên giường ngồi xuống, không đợi đại phu mở miệng, Triệu Tuấn đã lên tiếng: “Mau đưa tay ra, đại phu muốn bắt mạch.”
Trong tiếng sột soạt, Vũ nương đưa cổ tay ra.
Đại phu nhìn phụ nhân sau tấm mành, vươn tay đặt lên mạch cổ tay của nàng ta.
Khi tay ông ta vừa đặt xuống, Triệu Tuấn cảm thấy trống ngực cũng đập thình thịch.
Lúc này, đại phu đã chẩn mạch xong một tay, tiếp tục chẩn mạch tay kia.
Một lát sau, ông từ từ thả tay xuống, đứng dậy nói: “Ta kê một phương thuốc, uống thuốc này, một năm sau có thể tiếp tục mang thai.”
Đại phu vừa dứt lời, Vũ nương nằm trên giường vui mừng ngồi dậy. Vừa mới ngồi, Triệu Tuấn liền ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Mau nằm xuống!”
Vũ nương nghe vậy, vội vàng cẩn thận nằm xuống.
Triệu Tuấn lườm nàng ta, quay về phía đại phu tươi cười rạng rỡ nói: “Đa tạ lời tốt lành của lão, mời di giá thư phòng.” Vừa nói, y vừa lấy một đĩnh vàng từ ống tay áo, lén lút nhét vào tay đại phu.
Đại phu khẳng khái nhận lấy, xoay người ra ngoài. Thấy ông ta rời đi, tiểu thái giám bên cạnh cũng vội vã đuổi theo.
Lần này, Phùng Uyển bị roi quất ngã khỏi xe ngựa, lại lăn mấy vòng dưới đất, máu nhuộm đỏ váy. Những kẻ quyền quý ở đó, bao gồm Đại công chúa, không ai nghi ngờ nàng giả mang thai. Vì vậy, lúc họ phái đại phu đến cũng không dặn dò phải chú ý điều gì, ngay cả gã thái giám kia cũng vậy.
Đối với họ mà nói, chuyện Phùng Uyển sảy thai là hiển nhiên, họ phái đại phu tới chỉ tỏ vẻ trấn an nàng thôi.
Triệu Tuấn dẫn hai người tới thư phòng, sau khi đại phu kê đơn, y lại cung kính tiễn hai người lên xe ngựa.
Cho đến khi xe ngựa chạy đi, Triệu Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm. Y đưa tay áo quệt vài lượt trên trán.
Một khắc sau, Triệu Tuấn mới về tẩm phòng của mình, y nói với Vũ nương vẫn đang ngoan ngoãn nằm trên giường: “Dậy được rồi đấy.”
Diễm nhi bước tới đỡ Vũ nương dậy.
Triệu Tuấn ngồi trên giường, y nốc một ngụm rượu lớn rồi nói: “Đại phu vừa nãy là người tài trong cung, tới đây chẩn bệnh cho phu nhân. Ta cầu xin mãi ông ta mới đồng ý chẩn mạch cho nàng đấy.”
Triệu Tuấn ngẩng lên, nhìn Vũ nương bằng ánh mắt ôn hòa, dịu dàng nói: “Thời gian trước nàng đã chạy vạy vì trong phủ, khổ sở nhiều rồi. Lần này lại sảy thai, vi phu rất lo lắng. Nhưng chắc nàng cũng nghe thấy lời đại phu vừa nói, năm sau nàng vẫn có thể thụ thai. Vũ nương, chắc nàng cũng dễ chịu hơn nhiều rồi?”
Thứ Vũ nương cần nhất chính là vẻ mặt, lời nói dịu dàng này của y. Nàng ta nén lệ, nghẹn ngào đáp: “Vâng, vâng.”
“Về đi.”
“Dạ.”
Đưa mắt nhìn Vũ nương vui mừng rời đi, mặt Triệu Tuấn nhanh chóng trở nên âm trầm. Y đi đi lại lại trong phòng, càng suy nghĩ càng thấy tức giận.
Cơn giận này ẩn chứa cảm giác đau thương, khổ sở, khó hiểu không nói nên lời. Trước kia Triệu Tuấn nào đã từng trải qua?
Đại phu vừa đi, Phùng Uyển liền trở về phòng mình.
Trong xe ngựa, sau khi nghe thấy lời Triệu Tuấn nói với hai người Vũ nương, Phùng Uyển liền nghĩ: Được nằm trên giường hai ngày rồi.
Hiển nhiên Triệu Tuấn không muốn cho bất kỳ ai trong phủ biết chuyện này, vì vậy y đuổi đám Mi nương đi, ngay cả gã ngự phu kia y cũng đuổi khéo. Thậm chí còn nói dối Vũ nương và tỳ nữ Diễm nhi.
Như vậy cũng tốt, mấy ngày sau, thân thể của nàng hoàn toàn “bình phục”, khi đó đám tỳ thiếp sinh nghi, chuyện này cũng không thể nói rõ ràng nữa. Gia đình tính mạng của đám tỳ thiếp đều phụ thuộc vào Triệu Tuấn, chắc họ không mật báo chuyện không rõ ràng này đâu.
Hai canh giờ sau, đám Mi nương đã trở lại.
Lúc này trời đã chiều.
Phất nhi bưng hộp đựng thức ăn, nhón chân vào tẩm phòng của Phùng Uyển. Trong phòng, Phùng Uyển không nằm trên sập như yêu cầu của Triệu Tuấn, mà chỉ ngồi dựa, lật thẻ tre dưới ánh mặt trời, vẻ mặt tĩnh lặng, vô cùng bình thản tự tại.
“Phu nhân, nên dùng bữa rồi.”
Khẽ nói, Phất nhi khom người đặt hộp đựng thức ăn trước mặt Phùng Uyển.
Sau đó, ả cúi đầu khoanh tay đứng sau lưng Phùng Uyển.
Phùng Uyển từ từ đặt thẻ tre xuống.
Nàng bưng trà nóng lên, khẽ nhấp một hớp. Lại cầm đũa, gắp hai cọng rau ăn. Giọng nói dịu dàng của Phùng Uyển vang lên trong phòng, “Phất nhi?”
Phu nhân gọi ả.
Phất nhi rùng mình, vội đáp: “Có nô tỳ ạ.”
Phùng Uyển rũ mắt, ngón tay mơn trớn chén trà, rồi im lặng.
Chuyện nàng chưa từng có thai, ngoài nàng và Triệu Tuấn ra, còn có một người biết được.
Người này chính là Phất nhi. Nửa năm nay, Phất nhi vẫn hầu hạ bên nàng, ả cũng biết chuyện nàng không chung giường với Triệu Tuấn. Hơn nữa. Dù Phùng Uyển có thai với Vệ Tử Dương, Phất nhi cũng là người đầu tiên biết được. Dù sao mỗi tháng nàng có kinh nguyệt hay không, không thể gạt Phất nhi hầu hạ bên người được.
Phất nhi cúi đầu, lén lút nhìn Phùng Uyển. Vừa thấy gương mặt lạnh lùng của nàng, Phất nhi lại nhanh chóng cúi đầu.
Tim ả đập thình thịch điên cuồng.
Thấy Phùng Uyển vẫn trầm ngâm không nói gì, Phất nhi cắn răng, quỳ phịch xuống trước mặt Phùng Uyển.
Ả dập đầu xuống nước, cất giọng khẽ khàng nhưng lánh lót kiên định, “Phu nhân yên tâm, Phất nhi nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ phu nhân. Cho đến khi phu nhân khỏi hẳn.”
Ả nhấn mạnh thêm: “Phu nhân đau lòng mất con, thân thể yếu đuối khó chống đỡ, Phất nhi nhất định lấy trung thành làm đầu, không chối từ lao khổ.”
Lời ả nói rất hay. Mười một chữ ‘đau lòng mất con, thân thể yếu đuối khó chống đỡ’ này đã cho thấy lập trường của ả. Nói cách khác, dù ả đối mặt với ai, cũng sẽ một mực khẳng định phu nhân sảy thai thật. Năm chữ ‘lấy trung thành làm đầu’ đang nói cho Phùng Uyển biết, dù thế nào đi nữa, ả cũng không bán đứng Phùng Uyển!
Quả nhiên là người thông minh.
Phùng Uyển nhìn ả rồi rũ mắt thầm suy nghĩ: Phất nhi hệt như kiếp trước, rất thông minh, rất giỏi quan sát nét mặt. Đúng vậy, ta còn lo lắng gì nữa? Với tính cách của ả, ta không đánh đập, ả sẽ không bán đứng ta vào lúc này.
Ả sẽ không ngu xuẩn hại người để gây bất lợi ình.
Mỉm cười, Phùng Uyển nói: “Đứa bé ngoan, đứng lên đi, nói thì cứ nói thôi, quỳ làm gì chứ.”
Nàng đã bao giờ nói với Phất nhi bằng giọng điệu thân thiết như vậy chứ? Lập tức, Phất nhi vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Phùng Uyển, vui mừng đáp: “Vâng, nô tỳ đứng lên đây.”
Vội vàng đứng lên, cung kính lui ra sau Phùng Uyển, Phất nhi cong môi thầm nghĩ: Phu nhân không ghét ta nữa rồi.
Đang lúc này, phía ngoài truyền tới tiếng ồn ào náo động. Phất nhi vội vàng đi ra, ả nhìn ra ngoài, vui mừng quay đầu lại kêu lên: “Phu nhân, người trong cung đến, Thái phi tặng thuốc bổ cho người.”
Nhìn một lúc, ả vui vẻ ra mặt, “Không chỉ có Thái phi, ngay cả phu nhân tướng quốc cũng gửi đồ tới, hình như có chút linh chi và sơn sâm.”
Vừa nói, Phất nhi vừa nhìn về phía Phùng Uyển, thầm nghĩ: Phu nhân quả nhiên tài giỏi. Hôm nay phu nhân đối phó với Đại công chúa như vậy, quả thật thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người ta sợ hãi.
Điều khiến người trongTriệu phủ vui mừng chính là, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Thái phi lại lục đục đưa vài thứ tới. Những đống đồ đưa tới, ngoài thuốc bổ còn có tiền vàng. Chỗ tiền đủ cho gia đình bình thường chống đỡ một năm hai, giúp Triệu Tuấn thoát khỏi cảnh khốn khó. Gương mặt vẫn luôn âm trầm của y rốt cuộc cũng hé lên nét cười.
Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua.
Trong mấy ngày này, Triệu Tuấn không nghĩ cách xử phạt Phùng Uyển. Mà theo y biết, Đại công chúa trở về, lại bị Hoàng hậu cấm bế thêm một thời gian nữa.
Ngày đó, sắc trời trong lành, Phùng Uyển nằm liệt giường đã lâu rốt cuộc cũng ra ngoài. Xế chiều, có một tin tức làm kinh động cả Đô Thành.
Vệ Tử Dương, công thần đệ nhất trong đại chiến đã chiến thắng về triều!
Vệ Tử Dương trở lại rồi!
Nhớ tới thiếu niên tuyệt mỹ hay cáu bẳn này, bất tri bất giác, Phùng Uyển nở một nụ cười. Nụ cười này không giống nụ cười mỉm vẫn luôn hiện trên mặt nàng, nó là nụ cười vô cùng rực rỡ.
Bây giờ Phùng Uyển mới phát hiện, mình hơi nhớ cái tên kia.
Triệu Tuấn nhìn Phùng Uyển phấn chấn đứng trong sân viện, mặt mang nụ cười cười yếu ớt, cơ mặt y co giật mấy lượt. Phụ nhân này, quả nhiên có tình ý với Vệ Tử Dương!
Chỉ nghĩ tới đây y đã phẫn hận không thôi. Nhưng quả đấm của y vừa mới siết chặt, lại từ từ buông lỏng.
Y chậm rãi bước đi về phía Phùng Uyển.
Đi tới phía sau Phùng Uyển, nhìn chằm chằm dáng vẻ thướt tha duyên dáng của nàng, trái tim Triệu Tuấn như bị siết chặt. Hít một hơi, sau khi bình tĩnh lại, Triệu Tuấn khẽ gọi: “Uyển nương.”
Phùng Uyển quay đầu lại.
Thấy vẻ mặt vẫn tươi sáng, không màng danh lợi của nàng, Triệu Tuấn lại hít vào một hơi.
Y nhìn nàng, khẽ nói: “Vệ Tử Dương hồi triều rồi.”
“Ừ.”
“Với chiến công lần này, chắc không ai xem nhẹ hắn là luyến đồng nữa. Với công lao hắn lập được, thăng quan phát tài là điều hiển nhiên.”
Dĩ nhiên Phùng Uyển biết điều này.
Nàng lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn với đôi mắt sáng trong, chờ y nói tiếp.
Gân cơ trên mặt Triệu Tuấn lại co rút, cắn răng, rốt cuộc cũng có thể mở miêng trong ánh nhìn chờ đợi của nàng, “Ta theo hắn tới Đô Thành, vốn là thuộc hạ của hắn. Uyển nương, đêm nay, nàng theo ta đi bái kiến hắn!”
Phu chủ nói mình là thuộc hạ của Vệ Tử Dương!
Y muốn van xin Phùng Uyển cùng đi bái kiến. Hai chữ bái kiến này có ý thuộc hạ ra mắt cấp trên.
Người đàn ông này, sau khi cảm thấy Ngũ điện hạ và Đại công chúa không đáng tin nữa, lại muốn gia nhập dưới trướng Vệ Tử Dương!
Trước đó không lâu y còn giọng nhắc tới Vệ Tử Dương với giọng khinh thường.
Phùng Uyển từ từ quay đầu lại, nàng nhìn Thanh Sơn đằng xa, như thấy được gương mặt tuấn tú như cười như không của Vệ Tử Dương hiện lên trước mắt. Nhẹ nhàng, nàng đáp: “Dạ!”