Phùng Uyển nghe đến đó, chả hiểu sao lại buồn cười. Nàng cố nén cười, khẽ hỏi: “Hôm đó sau khi chúng ta ra ngoài, bệ hạ lại căn dặn Triệu Tuấn và Đại công chúa chuyện gì?”
Dứt lời, Phùng Uyển ngước mắt nhìn về phía Vệ Tử Dương. Nàng là phụ nhân, tin tức khá hạn hẹp, nhưng chàng thiếu niên trước mắt này thì khác. Nàng biết được, bắt đầu từ hai tháng nay, chàng đã sắp đặt tai mắt trong triều đình.
Vệ Tử Dương thờ ơ nói: “Còn chuyện gì nữa chứ? Không phải là nói đồng ý yêu cầu của Triệu Tuấn, không để cho y và nàng hòa ly, nàng vẫn là chính thê của y sao. Ông ấy còn nói gì nhỉ, nếu Đại công chúa cương quyết muốn gả cho Triệu Tuấn thì cũng có thể, coi như là bình thê của y đi. Cuối cùng bệ hạ lại nói với Triệu Tuấn, từ đây về sau nàng gọi là ‘Phùng phu nhân’.”
Phùng Uyển kinh ngạc.
Nàng nhìn Vệ Tử Dương, không hiểu sao lại không nhịn được mà cong môi lên cười khẽ một tiếng.
Tuy chỉ là một tiếng cười, nhưng Vệ Tử Dương vẫn nghe rõ ràng niềm vui trong giọng cười của nàng.
Chẳng qua lúc chàng nhìn cho kỹ thì Phùng Uyển lại cúi đầu.
Ta vẫn làm chính thê của y nhưng gọi là Phùng phu nhân ư? Đại công chúa muốn gả cho y thì chỉ có thể làm bình thê thôi sao?
Truyện được đăng tải tại thanhthoigian.wordpress
Thú vị, thật là thú vị.
Phùng Uyển mỉm cười thầm nghĩ: Thật sự rất muốn nhìn vẻ mặt lúc ấy của Đại công chúa và Triệu Tuấn quá. Đại công chúa không bỏ được cái thân phận này nhưng phải cúi đầu làm một bình thê của vị quan lục phẩm cỏn con, từ đó chấp nhận làm kẻ dưới quyền ta, nhìn thấy ta cũng phải cung kính vài phần ư?
Nghĩ tới đây, Phùng Uyển rất muốn cười ra tiếng.
Cho tới giờ, Đại công chúa hống hách đến bực nào? Hiện tại, Phùng Uyển cũng rất mong ngày ả gả cho Triệu Tuấn đến nhanh một chút.
Suy nghĩ một lúc, Phùng Uyển hỏi: “Vậy Đại công chúa nghĩ thế nào?” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã biết mình hỏi lầm rồi. Chuyện như vậy, dù Vệ Tử Dương thần thông quảng đại thế nào cũng không biết được. Nếu nàng muốn biết thì phải gặp Đại công chúa mới đúng.
Vệ Tử Dương thấy nàng vui mừng thì lại rất bất mãn. Chàng lạnh lùng nói: “Ông già kia cũng không muốn ta như ý.” Nói tới đây, chàng ngửa người nhìn lên đỉnh màn, hai mắt sáng rỡ, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc ấy thì tiếng Phất nhi cung kính và cẩn thận truyền đến từ phía ngoài, “Phu nhân, Triệu… lang chủ cầu kiến.”
Triệu Tuấn lại tới nữa hả?
Phùng Uyển hơi giật mình, tiếng Vệ Tử Dương lười biếng truyền đến, “Y muốn tận mắt nhìn thấy sao? Vậy để cho y đi vào đi.”
Lời nói vừa dứt, Phùng Uyển ngồi bật dậy. Nàng quay ngoắt đầu nhìn về phía Vệ Tử Dương, nhìn vào đôi mắt tóe lửa của chàng trở nên lạnh lùng, mặt nàng ửng đỏ, khẽ nói: “Không được.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Vệ Tử Dương, Phùng Uyển nói thì thầm: “Dù sao ta và y chưa hòa ly. Nếu phải gánh vác nguyên nhân hòa ly như vậy, lòng ta rất là bất an.”
Nàng vốn tuân theo lễ nghĩa, cho dù thân thiết với Vệ Tử Dương đều phải thôi miên mình vô số lần, sau khi hoàn toàn tuyệt vọng với Triệu Tuấn, nàng mới miễn cưỡng nghĩ thông suốt.
Chẳng qua, cho dù nghĩ thông suốt đi chăng nữa, nhưng phải thân mật với Vệ Tử Dương như vậy ngay trước mặt Triệu Tuấn, dù thế nào nàng cũng không làm được. Ít nhất, bây giờ vẫn không làm được.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vệ Tử Dương, trong phút chốc, Phùng Uyển đỏ mắt, bất tri bất giác mặt trắng không còn giọt máu.
Vệ Tử Dương từ từ nói: “Được.” Chàng nhìn nàng, lẩm bẩm: “Ta về đây.”
Dứt lời, chàng ngồi phắt dậy, đứng ở cạnh giường. Chàng thản nhiên sửa sang lại tóc và vạt áo bị rối do nằm. Theo động tác của chàng, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới mái tóc đen nhánh kia đều bị vạt áo chàng che khuất.
… Rõ ràng là động tác bình thường vô cùng, rõ ràng chỉ là sửa lại vạt áo, vuốt lại đầu tóc, mà sao hành động tự nhiên này của chàng lại quyến rũ khôn tả xiết.
Vô thức Phùng Uyển nhìn đến ngẩn ngơ, tới khi chàng híp mắt phượng lại thì nàng mới giật mình bừng tỉnh. Nàng ngồi bật dậy, cứ như là sợ Vệ Tử Dương giễu cợt, nàng loạng choạng xỏ guốc mộc, chỉ mấy bước đã đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở ra, Phùng Uyển vừa lúc chạm mặt Triệu Tuấn đang bước vội vào.
Hai người đồng thời dừng bước chân.
Triệu Tuấn ngẩng đầu, chẳng hề chớp mắt nhìn vạt áo nàng xốc xếch.
Mà Phùng Uyển lại không chú ý tới vẻ bất thường của Triệu Tuấn, nàng chỉ vội vã quay đầu lại nhìn phía sau.
Phía sau, cửa sổ mở rộng, gió đêm ùa vào, nào còn có bóng dáng Vệ Tử Dương nữa chứ.
Đương lúc này, cổ tay của nàng chợt đau nhói.
Truyện được đăng tải tại thanhthoigian.wordpress
Đúng là Triệu Tuấn đang túm chặt nàng, y nhìn xoáy vào vạt áo nàng bị kéo xộc xệch, mặt xanh lại, đè nén cơn tức giận quát khẽ: “Ai? Người vừa rồi là ai?”
Không đợi Phùng Uyển trả lời, mặt y nhăn lại, tức giận nói: “Có phải là Vệ Tử Dương hay không? Ta nghe được đó chính là tiếng cười của y! Mới vừa rồi y đã vào phòng của nàng, có đúng hay không?”
Nghe thấy y liên tiếp chất vấn, Phùng Uyển hơi buồn cười, nàng từ từ ngẩng đầu lên.
Nàng vừa ngẩng đầu liền đối diện Triệu Tuấn đôi mắt ửng đỏ rơm rớm nước mắt.
Thấy Phùng Uyển sững sờ, môi Triệu Tuấn mím chặt lại, tay y nắm cổ tay nàng lại siết chặt thêm, “Phùng thị A Uyển, khốn kiếp, ngươi đúng là một tiện phụ! Đồ tiện phụ bất trung bất nghĩa, không biết xấu hổ!”
Trong tiếng nói đều là sự phẫn hận khó kiềm nén!
Vẻ mặt Phùng Uyển lạnh lùng.
Nàng từ từ kéo tay ra, nhưng y nắm chặt như vậy thì sao nàng có thể rút ra được?
Phùng Uyển lập tức rũ mắt, hờ hững gọi: “Người đâu!”
“Dạ.” Mấy tiếng nói đồng thời vang lên.
Phùng Uyển lẳng lặng ra lệnh: “Triệu gia lang quân trong người không khỏe, các ngươi đưa ngài trở về đi thôi.”
Những này vừa thốt ra, hai hộ vệ đồng thời tiến lên, lớn tiếng đáp: “Vâng.” Họ bước đi đến bên cạnh Triệu Tuấn, một trái một phải tóm lấy y.
Theo động tác của bọn họ, tay Triệu Tuấn bất giác buông lỏng.
Nhìn Triệu Tuấn xanh mặt và còn thù hằn nhìn mình lom lom nhưng lại không dám phản kháng, Phùng Uyển cúi người nhẹ nhàng thi lễ, nói khẽ khàng: “Tội gì lang quân phải đến đây? Bây giờ Uyển nương và lang quân thật sự đã là người dưng.”
Vừa nói dứt lời, vẻ mặt thù hằn của Triệu Tuấn lập tức cứng đờ. Không kiềm nổi, y càng mím môi chặt hơn, hốc mắt cũng đỏ hơn.
Phùng Uyển rũ mắt cười nhạt, “Quá khứ đã qua rồi, thiếp bây giờ cũng đã là người cũ. Lang quân cần gì phải bỏ gần cầu xa? Thiếp thấy Đại công chúa đối với lang quân rất thâm tình. Quả thực lang quân không nên vì một người đã thành quá khứ mà đắc tội Đại công chúa.”
Từ ngữ tha thiết, thành khẩn vô vàn.
Triệu Tuấn như bị ngây dại.
Dưới sự kèm kẹp của hai hộ vệ, y không khỏi suy nghĩ: Tiện phụ này nói đúng, chuyện của ả, bệ hạ đã có chủ kiến; chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể thay đổi được. Nếu đã quyết định Tứ công chúa hòa thân thì trong lúc này ta vẫn còn có cơ hội với Đại công chúa.
Nghĩ đến Đại công chúa, nghĩ đến quyền thế phía sau ả, lòng Triệu Tuấn lại nhộn nhạo. Y quay đầu lại oán hận lườm Phùng Uyển, thầm cười khẩy: Sở dĩ tiện phụ này ung dung chẳng qua là có Vệ Tử Dương làm chỗ dựa. Chỉ cần ta có được Đại công chúa, chỉ cần ta có thể đè bẹp tên Vệ Tử Dương thì con tiện phụ này còn không phải quỳ trước mặt ta van xin ta chưa chấp ả sao?
Đúng rồi, đúng rồi, ta đây cứ hấp tấp vội vàng như thế thì ả chỉ có càng ngày càng không biết suy xét và càng vênh váo hơn.
Nghĩ thông suốt điều này, Triệu Tuấn lập tức hối hận. Lúc hồ đồ, sau khi Đại công chúa tức giận bỏ đi, chẳng những y không đuổi theo mà cho tới bây giờ còn chưa phái người gửi lời dỗ dành. Đều do con tiện phụ này, là ả mê hoặc tâm trí mình, là ả khiến mình xử sự không bình thường!
Nghĩ tới đây, Triệu Tuấn đã hận tới nỗi không thể lập tức quay về bù đắp sai lầm. Vì vậy, không cần hai hộ vệ áp tải, y đã vội vã quay người.
Thấy Triệu Tuấn vội vã muốn trở về, Phùng Uyển quát khẽ: “Lui ra đi.”
Đám người hầu ngẩn tò te, Phùng Uyển nhíu mày nói: “Sao còn chưa lui xuống?” Giọng điệu nghiêm nghị.
Tất cả mọi người vội vã cúi đầu đáp một tiếng vâng, kể cả hai người hộ vệ kia, sau đó chầm chậm lui về sau.
Truyện được đăng tải tại thanhthoigian.wordpress
Phất nhi đang lui xuống, sau khi nhìn vào đôi mắt Phùng Uyển thì ả lập tức vươn tay đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng đóng lại. Trong căn phòng to lớn như thế chỉ còn lại mỗi mình Phùng Uyển và Triệu Tuấn đang nóng lòng trở về.
Triệu Tuấn bỗng ngừng bước chân. Y không kiềm nổi mà quay đầu lại nhìn về phía Phùng Uyển và quát khẽ: “Ngươi giở trò gì nữa?”
Phùng Uyển chỉ mỉm cười tới gần y. Trong nháy mắt, nàng đã đi tới trước mặt y. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Triệu Tuấn, Phùng Uyển từ từ nghiêng người về phía y. Cảm nhận được hương thơm bay vào mũi, mặt Triệu Tuấn không khỏi từ từ biến thành vui sướng.
Phùng Uyển ghé sát vào y, môi anh đào của nàng kề bên tai y; Nàng cúi đầu, hơi thở như lan: “Có điều này phu chủ chưa biết, phụ nhân trên đời này luôn nhớ mãi không quên người đàn ông đầu tiên của mình… Nếu phu chủ cố tình làm chuyện đó với Đại công chúa thì sợ gì giải quyết không xong chứ?”
Triệu Tuấn không bao giờ ngờ tới Phùng Uyển cận kề mình chỉ để nói những lời này.
Y ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào ánh mắt Phùng Uyển sáng ngời mang theo vẻ lạnh lùng. Y không thể chịu đựng được ánh mắt này, vì vậy y vô thức gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, y liền nhớ lại lập trường hiện tại của hai người, vì vậy mày Triệu Tuấn cau lại cảnh giác hỏi: “Tại sao nàng nghĩ rằng ta muốn có được Đại công chúa?”
Phùng Uyển rũ hai mắt xuống.
Nàng cũng không nhìn hướng Triệu Tuấn nữa mà chỉ hờ hững, bình tĩnh nói: “Mặc dù ta với phu chủ đã thành người xa lạ nhưng một đêm vợ chồng tình nghĩ trăm năm… Tuy Đại công chúa ngang ngược, kiêu ngạo và đáng ghét nhưng chỉ có ả mới giúp được phu chủ một bước lên mây.”
Nói tới đây, nàng quay người lại, lẳng lặng nói: “Tất nhiên, nếu phu chủ không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác.”
Giọng điệu của nàng vô cùng hờ hững, lý do của nàng lại khá đáng tin. Trước kia phụ nhân nàyluôn suy nghĩ cho y như vậy.
Triệu Tuấn nhìn xoáy vào nàng mấy lần. Sau đó y bĩu môi một cái, phất ống tay áo sải bước đi ra ngoài cửa.
“Bịch” một tiếng, tiếng đóng cửa phòng nặng nề truyền đến. Phùng Uyển ngẩng đầu cười nhạt, dưới ánh trăng đôi mắt nàng sáng ngời vô cùng: Thật mong rằng y và Đại công chúa ân ái, rất hy vọng tình cảm của Đại công chúa vững vàng hơn, chịu mất mặt, bị phạt cấm cung và còn cam nguyện là bình thê của y!
Tới khi đó, nhất định ta phải liên tục lượn lờ trước mặt hai người bọn họ…
Thoáng chốc, một đêm đã trôi qua.
Sau một đêm ngon giấc, Phùng Uyển đi ra khỏi viện.
Sau khi chuyện Tứ công chúa hòa thân trở thành kết cuộc đã định, dường như trên phố trở nên náo nhiệt hơn. Đi trong dòng người qua lại, khắp nơi đều đang bàn tán chuyện này.
Mà lúc này, vì lấy sự tín nhiệm của nhân dân nên triều đình cũng bắt đầu cấp phát lương thảo mà ban đầu trưng thu rầm rộ. Tuy phần lớn lương thảo này trộn lẫn với loại cũ nhưng còn tốt hơn là không có mà ăn. Trong khoảng thời gian ngắn, các cửa hàng mặt tiền đã thu lại không ít lợi nhuận.
Từ rất xa, Phùng Uyển đã thấy Vũ nương đứng ở phía trước cửa hàng của nàng ta ngày xưa, đang ra lệnh cho bọn tiểu nhị cất lương thảo triều đình trả lại.
Cảnh tượng này quen thuộc biết bao. Trước đó không lâu, nàng ta còn hăng hái đứng ở chỗ này, khua tay múa chân với bọn tiểu nhị, cũng ra lệnh cho bọn họ đem lương thực vừa mới thu lại cất vào kho. Chẳng qua mấy tháng sau, Vũ nương xinh đẹp ngày xưa đã gầy gò đi không ít, khuôn mặt tái nhợt, thân hình lại càng yếu ớt thiếu sức sống.
Lúc này, Vũ nương cảm nhận được ánh mắt của Phùng Uyển nên quay đầu lại. Nhìn thấy Phùng Uyển, theo phản xạ nàng ta rụt cổ lại. Cũng không dám nhìn nhau với nàng, vội vã vào trong cửa hàng.