Editor: Miêu Tử
Beta:Lưu Nguyệt
Tần Si không nói được một lời đứng lên rời đi.
Đi được nửa đường lại quay lại, bước đến cạnh bàn bưng ly trà của nàng lên uống. Uống xong, dường như bình tĩnh không ít, nhìn chằm chằm Linh Cưu trong chốc lát nói:
" Đôi mắt này ở trên gương mặt ngươi mới là tốt nhất, cho nên ta không lấy đi (chỗ này là đào, mà Miêu thấy ghê quá nên đổi lại). Về phần mấy điều ngươi nói, ta sẽ thật sự suy nghĩ."
"Để lại tiền trà."
Linh Cưu gọi giật lại người đang rời đi.
Tần Si không tiếng động dừng bước, đứng thẳng tại chỗ một giây mới quay đầu lại, tiếng nói cùng ánh mắt giống như bỗng nhiên trở nên âm trầm.
"Không đưa."
"Không đưa thì thôi, đâu cần chạy nhanh vậy."
Linh Cưu thu hồi tầm mắt, lấy tay chạm nhẹ vào ly trà trước mặt Tống Tuyết Y, gật gật đầu.
"Độ ấm vừa đủ, uống đi."
May mắn là Tần Si đã đi rồi, nếu không khi nhìn thấy tình cảnh đối lập này, phỏng chừng lại một trận không thoải mái.
"Ừ."
Tống Tuyết Y yên lặng ghi nhớ lời nói của Linh Cưu.
Khí chất dịu dàng tốt đẹp khiến người yêu thương?
Loại người Cưu nhi thích là như thế này sao.
Mặt lạ hơi nâng lên, đúng là mỹ thiếu niên tao nhã, ngay cả cử chỉ uống trà cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Lại nói khí chất này của thiếu niên thật giống vị trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian.
Chuyện tranh thủ tình cảm đang lặng yên diễn ra mà chẳng ai nhận ra.
Giữa trưa, một tiếng rống giận tê tâm liệt phế vang khắp toàn bộ đại viện Tống gia, kinh động cả đám người Tống Đạo Trăn đang ở trong đại viện.
"Đại thiếu gia, Cưu chủ nhân, là tiếng kêu của nhị thiếu gia."
Sắc mặt Hà Nghiên không tốt nhắc nhở.
"Ừ."
Tống Tuyết Y một chút cũng không loạn.
"Đi xem đi." Linh Cưu nói.
Lúc ba người đi tới Thu viện, gặp đám người Tống Đạo Trăn cũng vừa mới tới cửa.
Tống Đạo Trăn thấy hai người Linh Cưu không có biểu hiện gì, thái độ cũng không tính là ác liệt,
"Ta nghe âm thanh có chút quen thuộc, là ai bị cấm túc trong này?"
Tống Tuyết Y nhàn nhạt nói: "Tống Thu Hiên."
"Nói ngươi tốt bụng thì thật sai lầm."
Tống Đạo Trăn sau khi nghe được đáp án, lắc đầu nói:
"Chẳng bằng nói ngươi tâm ngoan thủ lạt ( độc ác;âm hiểm), nhưng ngươi còn giữ mạng Tống Thu Hiên. Nói ngươi không ác, ngươi lại đối xử với đệ đẹ ruột như vậy, nghe tiếng kêu của hắn hẳn là rất thống khổ ."
Hắn lấy thái độ người ngoài đến xem, quan hệ giữa hắn và Tống Thu Hiên cũng không được mặn mà gì cho lắm, lúc trước hẳn là Tống Thu Hiên đơn phương lấy lòng hắn.
"Vào xem."
Trong đội ngũ Tống gia Tố Tuyết thành có người mở miệng nói.
Tống Đạo Trăn đi đầu, mọi người cũng theo nhau đi vào trong Thu viện.
Bố trí của Thu viện cũng không tệ, một sân đầy tuyết được dọn dẹp sạch sẽ, xung quanh cũng có tỳ nữ đi lại, một chút cũng không nhìn ra cảm giác bị giam giữ.
Lúc này một bóng đen nhanh chóng lao ra khỏi phòng, theo đó là một trận tanh tưởi bốc lên.
"Tống... Tống Đạo Trăn? Các ngươi đến giúp ta sao?"
Âm thanh khô khốc tràn ngập kích động, một người mặc đồ đen vọt tới trước mặt Tống Đạo Trăn.
Phanh!
Tống Đạo Trăn cơ hồ không chút do dự đá một cước về phía người tới, sau đó vội vàng lui về phía sau vài bước, bịt mũi chán ghét nói:
"Ai vậy?"
Không cần những người khác trả lời, kẻ áo đen đã hô to:
"Ta là Tống Thu Hiên ! Tống Thu Hiên đây! Trăn ca, ngươi nhất định phải giúp ta, giúp ta!"
Khi nói chuyện, còn sợ người khác không biết thân phận của hắn, đột nhiên xốc miếng vải đen đang quấn trên đầu lên, lộ ra khuôn mặt khủng bố.
Trên gương mặt vàng như nến đầy những nốt đỏ tím, lông mi thưa thớt, hai mắt dầy đặc tơ máu lại đục ngầu, ánh mắt chớp động điên cuồng, môi khô nứt tím tái. Một đầu tóc rối bù không chải lòa xòa rơi xuống, không còn phong thái kiêu ngạo không kiềm chế được như trước, giờ đây chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn lôi thôi chật vật.
Tống Đạo Trăn lại liên tục lui lại mấy bước, ánh mắt nhìn Tống Thu Hiên hiện lên vẻ khiếp sợ, chán ghét cũng càng thêm mãnh liệt.
Thật sự là trên người Tống Thu Hiên rất thối , động tác khua tay chân cùng với xốc mũ lên của hắn, sau đó mở miệng nói chuyện, đều bốc lên mùi tanh tưởi tràn ngập không khí.
Tống Tuyết Y đã sớm dùng tay áo che trước miệng mũi Linh Cưu.
"Tống Tuyết Y, ta rút lại lời nói lúc trước, ngươi là thực ngoan (độc ác; thâm độc)."
Tống Đạo Trăn sau khi phục hồi tinh thần lại nhìn Tống Tuyết Y, ánh mắt lộ ra vài phần thăm dò.
Khí chất xuất chúng này, giống như thiếu niên bằng ngọc không tỳ vết, thế nhưng lại có loại dụng tâm ác độc cùng thủ đoạn này ?
Tống Tuyết Y cũng không giải thích.
Linh Cưu nói:
"Là chính bản thấn hắn không khống chế được sắc tâm, cùng nữ tử mang bệnh giao hoan mới có thể biến thành như vậy."
Thấy bọn Tống Đạo Trăn đều nhìn qua, lại nói tiếp:
" Nhốt hắn ở nhà là vì bảo hộ thanh danh Tống gia, Tuyết Y ca ca cũng không có ngược đãi hắn, ăn ngon mặc đẹp còn có người hầu hạ, cố tình hắn lại ghi hận Tuyết Y ca ca, thật sự là rất xấu!"
Bộ dáng đáng yêu trừng mắt liếc nhìn Tống Thu Hiên một cái.
"Tất cả đều là các ngươi tính kế ! Trăn ca, ngươi phải tin tưởng ta! Ngươi nhất định phải giúp ta!"
Tống Thu Hiên cố nén ngứa ngáy trong người, lại một lần nhìn hướng bọn Tống Đạo Trăn.
Tống Đạo Trăn làm sao có thể chịu được hắn tới gần, liên tục lui về phía sau khiến hắn ( Tống Đạo Trăn) mất kiên nhẫn, muốn giơ chân lên đá hắn (Tống Thu Hiên) . Vừa giơ chân đá lại bị Tống Thu Hiên ôm lấy đùi,
"Trăn ca, ngươi hẳn là đến giúp ta, nhất định là đến giúp ta ! Chỉ cần các ngươi cho ta dược, giúp ta chữa khỏi bệnh, tất cả Tống gia, hết thảy ta đều cho các ngươi!"
Tống Thu Hiên đã nhận định bọn Tống Đạo Trăn là tới giúp hắn, bởi vì trước đó, hắn đã phái chim đem thư cầu cứu Tống gia. Nhưng mà hắn lại không biết, lúc đó chim đưa tin của hắn đã bị một mũi tên bắn rơi, biến thành một mâm thịt nướng.
"Tê."
Tống Đạo Trăn bị ôm đùi hít một ngụm khí lạnh, cả người run rẩy. Chỉ cần là nam nhân, đều không chịu nổi loại bệnh này, biết rõ tiếp xúc như vậy sẽ không lây bệnh, cũng khiến người ta ghê tởm.
"Cút sang một bên."
Lại một cước đá bay Tống Thu Hiên.
Lúc này Tống Đạo Trăn chỉ dùng vài phần khí lực, một đá toàn lực của võ giả tầng bốn, ít nhất phải là võ giả tầng ba cao nhất mới có thể thừa nhận , nhưng lúc này Tống Thu Hiên lại là một người bệnh yếu ớt, toàn thân đều không có bao nhiêu khí lực.
Kết quả chính là Tống Thu Hiên bị đá bay xa ước chừng ba thước( khoảng m), ngã xuống đất nhất thời không đứng lên được, ói ra một ngụm máu trên mặt đất.
Bằng mắt thường Linh Cưu có thể thấy được cả người hắn tràn ngập tử khí, đây là biểu hiện của tính mạng không thể kéo dài, nghiêng đầu thấp giọng nói với Tống Tuyết Y:
"Hắn sắp chết."
Tống Tuyết Y có chút vuốt cằm, không có bao nhiêu phản ứng.
"Tống Thu Hiên, mấy tháng không gặp, ngươi vẫn không chịu nổi giống lúc trước?"
Tống Đạo Trăn chán ghét nhìn ống quần mình, nếu không phải vì hình tượng tạm thời, hắn thật muốn trực tiếp xé xuống miếng vải kia. Nghĩ đến từng bị thứ tanh tưởi chạm vào, cả người hắn không được tự nhiên, cổ tức giận này tự nhiên là phát tiết trên người Tống Thu Hiên.
"Cái gì mà võ giả tầng ba chín tuổi thiên tài thần đồng, căn bản chính là phế vật vô tình ăn được thiên tài địa bảo, ở tổ gia gần năm năm cũng không đột phá được một tầng, sau đó bị phát hiện có chút kỳ quái, liên lụy làm tứ trưởng lão mất mặt mũi."
Thì ra là thế!
Bất kể là Linh Cưu hay tỳ nữ nô bộc ở đây khi nghe lời nói như thế, mới bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra phong quang của Tống Thu Hiên đều là giả , nhưng hắn còn có thể kiêu ngạo tự đại như vậy, không thể không nói là một đóa hoa hiếm có.
Bị người khác vạch trần sự thật cả người Tống Thu Hiên run lên, tiếng rống điên cuồng phát ra từ cổ họng.
"Chậc."
Thật sự không có hứng thú ngây ngốc ở đây, Tống Đạo Trăn xoay người nói:
"Chúng ta đi thôi. Tống Tuyết Y, ngươi đi theo chúng ta, ta có việc thương lượng với ngươi."
"A a a a a!"
Bỗng nhiên, Tống Thu Hiên liên tiếp rống lên so với phía trước vì đưa tới Tống Đạo Trăn đám người còn tê tâm liệt phế hơn.