Tay Lục Thâm đang nâng đùi Kỷ Thanh Thiền chợt cứng lại, Kỷ Thanh Thiền cảm nhận được cường độ tay anh không giống vừa nãy, chỉ nhíu mày, đem lời mắng người nuốt xuống.
Lục Thâm cõng Kỷ Thanh Thiền đến trạm y tế gần núi, bác sĩ chẩn đoán là động mạch xuất huyết nội, ngoài chườm nóng chườm lạnh, cũng chỉ phải chờ cậu hồi phục từ từ.
Lục Thâm gọi điện thoại cho giáo viên của mình và Kỷ Thanh Thiền, nói rõ tình huống rồi bắt xe về trước với Kỷ Thanh Thiền.
Bọn họ về tới khách sạn, Kỷ Thanh Thiền ngồi trên giường, Lục Thâm xốc ống quần cậu lên chườm nóng thuốc bác sĩ mới kê đơn cho cậu, Kỷ Thanh Thiền cúi đầu nhìn Lục Thâm ngồi xổm trước mặt mình, chân bị anh nắm trong tay không an phận mà giật giật.
Lục Thâm ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhăn lông mày, nói đừng nhúc nhích. Kỷ Thanh Thiền dõi theo anh:
"Anh đi thu dọn đồ đạc đi, để tôi tự đắp."
Động tác Lục Thâm ngừng lại, tia hoài nghi xẹt qua mắt: "Cậu tự mình làm được?"
Kỷ Thanh Thiền gật đầu, Lục Thâm chần chờ thả chân Kỷ Thanh Thiền xuống, Kỷ Thanh Thiền co chân lên, chìa tay bụm lại túi chườm nóng ở mắt cá chân.
Lục Thâm nhanh chóng thu thập đồ xong, chuyển đồ xuống lầu trước, rồi mới lên đỡ Kỷ Thanh Thiền, Lục Thâm gọi xe, hai người về trường học.
Hơn tiếng xe mới về tới trường, tối qua không ai ngủ ngon nên rất nhanh đã ngủ hết, khi xe tới trường Kỷ Thanh Thiền tỉnh đầu tiên, Lục Thâm dựa vào người cậu, trán đặt lên bả vai cậu. Kỷ Thanh Thiền mím môi, rũ mắt nhìn đôi mắt Lục Thâm đang nhắm chặt và lông mi đen dày của anh, xuống chút nữa là sống mũi cao, bờ môi mím chặt. Đường viền khuôn mặt lúc ngủ càng thêm sắc bén, không dịu dàng như lúc tỉnh.
Kỷ Thanh Thiền hiếm thấy không đẩy anh ra, chỉ nghiêng đầu, Lục Thâm trong mơ cảm thấy thoải mái, một tấc lại muốn tiến một thước, cũng nghiêng đầu, trực tiếp để mặt mình dựa sát vào cổ Kỷ Thanh Thiền, lông mi run run phớt lên cổ Kỷ Thanh Thiền làm cậu ngứa tê.
"Này."
Kỷ Thanh Thiền nhẹ nhàng nói, giọng chứa đầy sự ghét bỏ và biệt nữu, Lục Thâm dần dần tỉnh lại, sườn mặt bên trái nhận được xúc cảm ôn nhuận non mềm, anh kinh ngạc chớp mắt hai cái, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Do áp sát quá gần, nên lúc Lục Thâm ngẩng đầu đôi môi vừa vặn cọ qua gò má Kỷ Thanh Thiền, rất nhẹ rất nhanh, hai người đồng thời ngẩn ra.
Kỷ Thanh Thiền phản ứng lại trước, trở mặt nói:
"Đừng ngủ nữa, sắp tới trường."
Lục Thâm nhìn gò má người ta gật gật đầu, mới vừa tỉnh ngủ, anh còn đang ngẩn ngơ, đại não trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chưa nghĩ ra mình và Kỷ Thanh Thiền đang đi đâu.
Ánh mắt Lục Thâm trì độn làm Kỷ Thanh Thiền cảm thấy mất tự nhiên, cậu nghiêng đầu sang đối diện với Lục Thâm:
"Anh nhìn cái gì?"
Lúc này Lục Thâm mới rời ánh mắt đi, chột dạ nói không có gì, giả bộ trấn định nhìn đường phía trước:
"Sắp tới trường."
Kỷ Thanh Thiền "ừ" một tiếng, Lục Thâm hỏi cậu: "Nghỉ cuối tuần cậu về nhà sao?"
Du lịch về vừa vặn là thứ sáu, trường học cân nhắc học sinh đi chơi sẽ khá mệt, nên tuần này cho nghỉ ba ngày, thứ sáu thứ bảy chủ nhật, tương đương với kỳ nghỉ lễ.
Hỏi xong Lục Thâm mới thấy mình chưa động não được, Kỷ Thanh Thiền rất ít về nhà, mỗi tháng nhiều nhất chỉ về một lần, chỉ để lấy một ít nhu phẩm cần thiết.
Câu trả lời của Kỷ Thanh Thiền quả nhiên không ngoài ý muốn:
"Ở ký túc xá thôi."
Lục Thâm cũng gần hai tuần chưa về nhà nội, tuần này anh phải về. Anh quyết định đêm nay ở trường, sáng sớm mai sẽ về nhà.
Sau khi tới ký túc xá Kỷ Thanh Thiền chỉ có thể ngồi hoặc nằm, chân không động đậy được, thật ra Lục Thâm cũng không có gì làm, xếp đồ xong cũng nằm lên giường.
"Anh không về nhà sao?"
Kỷ Thanh Thiền hiếm thấy nói chuyện với Lục Thâm, Lục Thâm nâng laptop, định chuẩn bị mở phim xem, quay đầu nhìn Kỷ Thanh Thiền:
"Sáng sớm mai về."
Kỷ Thanh Thiền cúi đầu rũ mắt, đối diện với Lục Thâm, vẻ mặt lộ ra chút phức tạp:
"Pha thuốc chườm nóng tôi tự làm được."
Ngón tay Lục Thâm đặt trên bàn phím ngừng lại, nhếch môi:
"Hôm nay tài xế đưa đón tôi có việc bận, không phải tôi ở lại vì cậu đâu."
Kỷ Thanh Thiền chớp mắt:
"Bà nội anh cả tuần này đã gọi cuộc điện thoại rồi, anh không nhớ bà sao? Đi tàu điện ngầm cũng ra ngoại ô được."
Trong mắt Lục Thâm ánh tia kinh ngạc, anh không ngờ Kỷ Thanh Thiền nhớ được bà nội gọi cho mình bao nhiêu cuộc, tâm lý anh do dự rối rắm.
Chân Kỷ Thanh Thiền bây giờ còn sưng nhưng anh lại không chăm sóc cho cậu được, bác sĩ nói ít nhất một tuần mới hết sưng, tốt nhất đừng đi bộ nếu không sẽ tổn thương sâu hơn.
edit @YinKeAi. beta @bihyuner
Chợt anh nghĩ tới một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
"Kỷ Thanh Thiền, cậu... cậu có muốn đến nhà tôi chơi không?"
Ngữ khí Lục Thâm không tự tin lắm, nhưng vẫn mong đợi tràn đầy nhìn chằm chú Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Lục Thâm, Lục Thâm kích động khép lại laptop, đứng lên bắt đầu sắp xếp đồ cần mang về, vừa làm vừa nói:
"Cậu theo tôi về nhà đi, như vậy tôi có thể chăm sóc cậu được, chúng ta cũng có thể về trường chung."
Kỷ Thanh Thiền chớp mắt:
"Tôi không đi đâu, một mình ở ký túc xá cũng được."
Lục Thâm xoay người, con mắt toả sáng nhìn Kỷ Thanh Thiền, lắc lắc đầu:
"Cậu không biết pha thuốc chườm nóng, tự tắm rửa cũng khó khăn, cậu chịu được ba ngày không tắm hả?"
Kỷ Thanh Thiền ngây ngẩn, vừa định nói Đông Đông sẽ đến, lại nhớ hai ngày trước Đông Đông nói được một phú bà dẫn đi HongKong chơi.
Lục Thâm thấy Kỷ Thanh Thiền do dự, anh nhanh chóng cầm lấy quần áo Kỷ Thanh Thiền, rồi lấy điện thoại gọi một cuộc, tốc độ quá nhanh làm Kỷ Thanh Thiền không có cơ hội từ chối.
Lục Thâm đỡ Kỷ Thanh Thiền ra cửa trường, sớm đã có chiếc xe chờ sẵn ở đó, tài xế chuyên nghiệp chạy tới nhận đồ trên tay Lục Thâm, thuận tiện khom lưng chào Kỷ Thanh Thiền một tiếng.
Kỷ Thanh Thiền nhìn bóng lưng tài xế, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Thâm bên cạnh:
"Không phải anh nói chú tài xế bận chuyện gì sao?"
Lục Thâm lật mặt nhanh như chớp:
"Đây là người khác, người khác á."
Lục Thâm lên xe gọi điện cho bà nội mình, nói bạn học mình sẽ về chung, Cố Tử Vân vừa nghe thì vui cực kỳ, cùng hai bảo mẫu làm thêm mấy món ăn, còn tự chuẩn bị một căn phòng cho người bạn Lục Thâm dẫn về.
"Bà nội tôi trước khi về hưu là một nhà sinh vật học, nhưng bà không như những nhà nghiên cứu cứng nhắc khác mà rất nhiệt tình nên cậu đừng hồi hộp."
Dọc theo đường đi Lục Thâm đã phổ cập sơ qua về bối cảnh và sở thích của bà nội cho Kỷ Thanh Thiền nghe, Kỷ Thanh Thiền lúc đầu không khẩn trương, bây giờ bị Lục Thâm nhấn mạnh nói như vậy thì thực sự có cảm giác căng thẳng.
Xe dừng trước cửa biệt thự nhỏ nhà Lục Thâm, cửa không xa hoa hùng vĩ như những biệt thự khác mà là một cánh cửa gỗ màu nhạt, hai bên cửa là hàng rào không cao, trên hàng rào bò đầy dây leo và các loại hoa cỏ không biết tên, giống như một hoa viên.
Sau khi Lục Thâm bấm chuông, cửa rất nhanh liền mở ra, Kỷ Thanh Thiền hít thở cẩn thận nhìn bà cụ tóc hoa râm sau cửa, trên cổ bà treo một sợi dây kính mắt màu bạc, tóc hơi cuốn lên, đầu tiên nhìn thấy Lục Thâm thì nở nụ cười, giọng nói của người lớn tuổi đặc biệt hiền lành vui vẻ:
"Cục cưng về rồi, bà nội nhớ con quá."
Lục Thâm hơi quẫn bách, không được tự nhiên nhìn qua Kỷ Thanh Thiền, hy vọng cậu không nghe thấy cách bà nội gọi mình, bà nội Cố cũng đồng thời thấy được Kỷ Thanh Thiền, từ ánh nhìn đầu tiên đã mang theo nhiệt tình và từ ái:
"Con là bạn học của cục cưng nhà chúng ta sao? Lớn lên thanh tú quá, con tên gì?"
Kỷ Thanh Thiền không quen việc được trưởng bối nhiệt tình thăm hỏi, đầu ngón tay mất tự nhiên giật giật, biểu tình hơi câu nệ:
"Chào bà, con tên Kỷ Thanh Thiền."
"Thiền Thiền, bà gọi con là Thiền Thiền được không?"
Kỷ Thanh Thiền gật gật đầu, cậu được bà Cố vô cùng tự nhiên từ trên tay Lục Thâm đón lấy, đỡ cậu vào biệt thự. Dọc theo đường đi bà Cố hỏi chân Kỷ Thanh Thiền sao lại bị thương, cái nào đau cái nào không đau hỏi rõ ràng, đến phòng khách liền xem đơn thuốc Lục Thâm đưa.
Bà Cố đeo kính mắt, tỉ mỉ xem rõ thành phần thuốc, cau mày phẫn uất kêu Lục Thâm đừng cho Kỷ Thanh Thiền dùng thuốc đó nữa.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.
"Bà đi lấy thuốc Đông y cho Thiền Thiền, bác sĩ bây giờ không có lương tâm, thuốc này giá cao, thấy các con không biết thì kê đơn trục lợi, thành phần trong này không tốt, tác dụng hồi phục không cao. Cục cưng con dẫn Thiền Thiền lên lầu trước đi, trong phòng tắm có thùng gỗ ngâm chân, con chuẩn bị nước ấm cho Thiền Thiền ngâm đi, bà đi một chuyến đến tiệm thuốc Đông Y."
Không đợi Lục Thâm mở miệng, bà nội Cố nhanh như thoắt, khoác túi bảo vệ môi trường, không nói thêm lời nào liền ra ngoài. Lục Thâm nhìn biểu tình Kỷ Thanh Thiền ngu ngơ ngồi trên ghế salông, không nhịn được cười:
"Tôi đã nói với cậu rồi, bà nội rất nhiệt tình."
Kỷ Thanh Thiền chớp mắt, đây là lần đầu tiên cậu gặp trưởng bối nhiệt
tình đơn thuần như vậy, ngữ khí và thần sắc không hề câu nệ.
Lục Thâm đỡ Kỷ Thanh Thiền lên lầu, dìu cậu qua căn phòng bà nội chuẩn bị, đỡ cậu ngồi xuống giường, rồi đi lấy thùng gỗ cho Kỷ Thanh Thiền ngâm chân bị thương.
Bà nội Cố rất nhanh đã về, tự mình thêm thuốc Đông y vào thùng gỗ rồi điều chỉnh nhiệt độ, trách Lục Thâm pha nước không đủ nóng, chờ thùng gỗ phối chế thuốc xong, Kỷ Thanh Thiền ngồi đó ngâm chân, nhìn bà Cố từ trong túi bảo vệ môi trường cầm cái bọc gì đó ra.
Bà Cố đưa đồ tới trước mặt Lục Thâm:
"Cái này, chờ Thiền Thiền ngâm xong thì bôi, hơi "nặng mùi" nha."
Nói rồi bà Cố nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền:
"Thiền Thiền lát nữa để bé cưng nhà bà bôi thuốc Đông y cho nha, mùi hơi hôi, nhưng hiệu quả cao, con thấy hôi thì xịt nước hoa cho át mùi đi."
Nói xong, bà Cố lại từ trong bao móc ra bình nước hoa đưa cho Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền nghiêm túc nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ bà nội xuống lầu, Lục Thâm mới đem giấy gói mở ra ngửi, nhíu mày lại nói:
"Có "thúi" gì lắm đâu, bà nội nói quá."
Ánh mắt Kỷ Thanh Thiền lóe lên tia ước ao, bà nội vừa nãy khom lưng ngồi xổm đổ thuốc Đông Y cho Kỷ Thanh Thiền, trên tay là vết tích năm tháng lưu lại, cậu nhìn chằm chằm làn nước nâu đậm trong thùng gỗ:
"Bà nội anh tốt quá."