Bởi vì thế cục tam phiên đang đến thời khắc mấu chốt, Khang Hi gần đây thập phần bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thời gian làm bạn cùng tiểu gia hỏa cũng cực kì có hạn. Đợi đến lúc hắn trở về, tiểu gia hỏa tuyệt đối đã ngáy o..o... rồi. Khó có được hôm nay hắn rút trống được thời gian cùng tiểu gia hỏa dùng bữa, vì vậy thượng triều xong liền vội vàng trở về.Tiểu gia hỏa liên tiếp vài ngày tỉnh dậy đều không thấy Khang Hi, lộ ra rất không vui, con ngươi đen nhánh thường hữu ý vô ý chuyển ra phía ngoài cửa, luôn vừa nghe thấy tiếng bước chân liền chạy ra, sau đó lại thất vọng trở về, chỉ là không chịu thừa nhận chính mình nhớ Khang Hi. Hôm nay, lại nghe thấy tiếng bước chân, lập tức từ trên ghế nhảy xuống, dọa đám nô tài tâm đều vọt lên cổ họng, thấy nó không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu gia hỏa chạy tới bám cửa, thò ra cái đầu nhỏ, thấy Khang Hi đi tới, trong mắt có cao hứng, lại lần đầu tiên không có vươn tay muốn hắn ôm. Ngược lại là Khang Hi bị dọa nhảy dựng, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa kia bĩu môi, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm mình. Thấy bộ dáng kia, Khang Hi liền hiểu rõ, tiểu gia hỏa này là đang tức giận.
Tiến tới, một tay bế tiểu gia hỏa lên, ước lượng, nắm lấy cánh tay tròn như củ sen, nhéo nhéo cái má phính, cười trêu chọc, "Bảo Thành nặng lên rồi, hoàng a mã đều sắp bế không nổi."
Tiểu gia hỏa nhìn nhìn tay mình, lại trợn mắt trừng trừng nhìn Khang Hi, bộ dáng thập phần khôi hài.
Khang Hi cố nén ý cười, ôn nhu nói: "Bảo Thành, sao vậy, thế nào lại buồn bã ỉu xìu rồi?"
Tiểu gia hỏa vừa nghĩ tới mấy ngày không có gặp Khang Hi, lại nghĩ tới... những nô tài kia nói, người lớn đã có đệ đệ thường không thương ca ca nữa, Khang Hi vừa mới ôm nó đã ghét bỏ nó nặng. Tiểu gia hỏa chợt cảm thấy ủy khuất, hai tay vòng quanh cổ Khang Hi, đầu rũ xuống, "Hoàng a mã, đừng không cần Bảo Thành." Hốc mắt đều đỏ, giống như chỉ cần Khang Hi nói không cần nó, nó sẽ lập tức khóc cho hắn xem.
Khang Hi thấy thế, nhịn cười, giả bộ như vẻ mặt nghiêm túc, ho khan vài tiếng, trêu ghẹo, "Cái kia còn phải xem Bảo Thành có nghe lời hoàng a mã không." Tiểu gia hỏa dốc sức liều mạng gật đầu, rất sợ gật đầu chậm một chút, Khang Hi sẽ không cần nó nữa.
"Hoàng a mã hiểu Bảo Thành nhất, sao có thể không cần Bảo Thành?" Khang Hi cọ xát khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, mang theo vui vẻ cam đoan nói. Tiểu gia hỏa giống như ý thức được bản thân bị hoàng a mã nhà mình đùa giỡn, hốc mắt vẫn đỏ lại mất hứng hừ một tiếng, đem đầu quay đi, không chịu phản ứng hắn.
Khang Hi lắc tiểu gia hỏa, "Hoàng a mã đền cho ngươi là được."
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, con ngươi đen nhánh nghi hoặc chuyển động. Khang Hi thừa cơ hung hăng hôn lên mặt tiểu gia hỏa một cái, cười nói: "Như vậy, Bảo Thành có thể không tức giận nữa."
Tiểu gia hỏa kịp phản ứng thì đã bị a mã nhà mình ăn hết đậu hũ rồi, mất hứng trừng Khang Hi.
Khang Hi cực kì muốn cười lại không dám cười, rất sợ chọc tới tiểu tổ tông này, "Bảo Thành, rất nhớ hoàng a mã?"
Tiểu gia hỏa ngẩng mặt, hai tay ghét bỏ lung tung lau chỗ má bị Khang Hi hôn, rầm rì nói, "Không có."
Nhìn nhóc con rõ ràng nhớ mình lại xấu hổ, chết cũng không chịu thừa nhận, Khang Hi thật nhịn không nổi rồi, cười to, "Không có thì không có, hoàng a mã nhưng lại rất nhớ Bảo Thành." Ôn nhu dụ dỗ tiểu gia hỏa.
Tiểu gia hỏa lúc này mới nở nụ cười.
"Hoàng thượng, nên dùng thiện rồi." Lương Cửu công công thức thời chen vào nói.
Khang Hi nghe vậy, chỉ nhẹ gật đầu, ôm tiểu gia hỏa đi vào nội điện.
Trên bàn cơm, tiểu gia hỏa thập phần không an phận ở trong lòng Khang Hi giãy dụa, liều mạng giày vò hắn. Không biết là ghi hận Khang Hi mấy ngày nay không ở cùng nó hay là ghi hận hắn vừa rồi nói nó béo. Nhất định không chịu yên ổn ăn cơm, khiến cho Khang Hi luống cuống tay chân. Một hồi chỉ huy Khang Hi muốn ăn cái này, Khang Hi vừa mới gắp lên, nó lại chỉ huy muốn ăn cái kia. Giằng co cả buổi, hai cha con ai cũng không ăn được mấy miếng. Tiểu gia hỏa cầm trong tay cái đũa so với nó còn to hơn vung vẩy, lại suýt nữa chọt vào mắt, dọa tim Khang Hi thót lên. Lúc này thực sự phát hỏa, buông đôi đũa trong tay, "Đến cùng có muốn dùng bữa nữa hay không?" Hắn nghĩ đến quát tiểu gia hỏa hai câu, để nhóc con này an phận ngoan ngoãn lại.
Không biết làm sao, tiểu gia hỏa bị hắn sủng căn bản không sợ hắn, hừ một tiếng liền quay mặt đi chỗ khác.
Khang Hi tức đến giơ tay, muốn vung xuống, tiểu gia hỏa lúc này mới bị dọa, hắn nhìn bộ dạng sợ hãi kia, lại yên lặng thu tay trở về, "Còn có nghe lời hay không?" Thấp giọng nói.
Tiểu gia hỏa chợt cảm thấy ủy khuất, thừa dịp Khang Hi không chú ý liền thoát ra khỏi ngực hắn, "Hoàng a mã, xấu...." Vành mắt đỏ lên liền hướng bên ngoài chạy. Đợi Khang Hi phục hồi lại tinh thần, ở sau lưng tiểu gia hỏa hô, "Ranh con, ngươi đi vào cho ta." Thân ảnh của nó đã không thấy đâu.
Đứng dậy định đuổi theo nhưng đúng lúc này lại có công văn cấp báo làm hắn không thể thoát thân. Lại nghĩ tới tiểu gia hỏa bị hắn chiều quen đã có chút thị sủng mà kiêu, bất đắc dĩ lắc đầu, đành lại phải cho người đuổi theo nhìn nó, ý định gạt nó một lần.
Tiểu gia hỏa chạy, chạy, chạy, cũng không biết đã chạy tới chỗ nào, thấy Khang Hi cả buổi cũng không có tới tìm mình, ủy khuất không phải một, hai phần, nghĩ đến Khang Hi vừa thấy nó đã ghét bỏ nó, còn hung với nó, lập tức liền đem hết thảy tội lỗi đổ lên người Dận Chỉ mới sinh, cũng sinh khí a mã nhà nó không quan tâm nó. Trốn dưới tàng cây thút thít cả buổi cũng không có người đến dỗ, tiểu gia hỏa tự nín, thu hồi nước mắt, nhặt một viên đá ném vào trong hồ, "Hoàng a mã, xấu, xấu, xấu, ta không cần ngươi, không cần ngươi nữa..." Tiểu gia hỏa vừa ném đá vừa nghiến răng nghiến lợi nức nở.
Khang Hi nghe được hồi báo nhi tử nhà mình khóc vẫn là đau lòng. Nghe được tiểu gia hỏa nói không cần hắn, một giây tiếp theo hắn liền muốn đi đánh tiểu tử đó, lại bất đắc dĩ mà đau lòng lắc đầu. "Còn dám không cần trẫm, nuông chiều ngươi quá rồi." Dù nói thế nhưng trong lòng luôn có chút tâm thần không yên, ý định tranh thủ thời gian xử lý xong nhưng tấu chương này rồi đi dỗ nhi tử.
"Ngươi làm sao vậy?" Dận Thì nghi hoặc hỏi. Nó vốn không muốn phản ứng với tiểu gia hỏa này, chỉ là vô tình đi ngang qua đây, nghĩ đến bởi vì tiểu tử này mà mình phải chịu ủy khuất, nó liền không muốn phản ứng đến, còn muốn hung hăng đánh tên nhóc đó. Thế nhưng mà nhìn tiểu gia hỏa bình thường được Khang Hi sủng đến coi trời bằng vung đột nhiên có ngày bộ dạng đáng thương, trên gương mặt đỏ bừng còn treo vệt nước mắt, nó vẫn vô thức đi tới hỏi.
Tiểu gia hỏa nhìn thấy "kẻ thù", hung hăng xoa xoa khuôn mặt càng lau càng bẩn, ngẩng mặt, "Ai cần ngươi lo." Bộ dạng khinh thường.
Dận Thì nhìn mà phát hỏa, hừ một tiếng muốn bỏ đi.
Tiểu gia hỏa nhìn nhìn xung quanh, ngoại trừ Dận Thì căn bản không có người khác, nơi này là nơi nào nó cũng không biết. Kỳ thật mọi người đều trốn ở sau cái cây cách đó không xa để coi chừng nó. Tiểu gia hỏa bởi vì hờn dỗi mà chưa ăn được gì, bụng ọt ọt ọt ọt kêu lên. Tiểu gia hỏa ôm bụng, mắt nhìn Dận Thì muốn bỏ đi lại không muốn buông mặt mũi nhờ Dận Thì dẫn mình về.
Dận Thì thấy tiểu gia hỏa đáng thương nhìn mình, không biết làm sao, cũng không đành lòng, từ trong ngực móc ra bánh ngọt đưa qua, "Cho ngươi."
Tiểu gia hỏa nhìn Dận Thì một cái, muốn cự tuyệt nhưng cái bụng không chịu thua kém, trưng ra một bộ dạng rất miễn cưỡng nhận lấy, biểu lộ như nhận được đồ thừa người ta vất đi, đến một câu cám ơn cũng không có.
Dận Thì nhìn mà một ổ giận trong bụng, định không thèm để ý đến nữa, thấy phương pháp ăn không còn hình tượng của tiểu gia hỏa kia lại buồn cười, ôm bụng cười ha ha. Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, hai con ngươi vô tội nhìn nó.
Dận Thì lúc này mới xấu hổ sờ sờ đầu, "Ngươi ăn từ từ thôi, bị nghẹn ta không có nước cho ngươi uống đâu." Tóm lại vẫn là trẻ con, cãi nhau ầm ĩ một trận rồi thôi. Tiểu gia hỏa kỳ quái nhẹ gật đầu. Hình như nhớ tới Khang Hi ghét bỏ mình béo, tiểu gia hỏa không có ăn hết, chống cằm, mất hứng nhìn phía xa.
Dận Thì nghiêng đầu, mắt nhìn tiểu gia hỏa, cầm khối điểm tâm, nhìn nhìn, cắn thử một miếng, "Không có hỏng a."
Đẩy đẩy tiểu gia hỏa, "Ngươi không phải đói bụng sao? Sao không ăn nốt?"
Tiểu gia hỏa lắc đầu, "Ta no rồi." Nghĩ đến vừa có đệ đệ, Khang Hi liền hung với mình, tiểu gia hỏa có chút đồng tình với Dận Thì bên cạnh. Bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng Dận Thì, "Ta về sau không khi dễ ngươi nữa."
Nếu để Khang Hi biết con của hắn nghĩ hắn như vậy, tuyệt đối sẽ phun ra một búng máu, đây là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết oan. Rõ ràng là tiểu gia hỏa tự không nghe lời trước, mình mới hung với nó, thế nào lại đổ lên đầu Dận Chỉ vừa mới học đi.
Miếng bánh ngọt trong miệng Dận Thì thiếu chút nữa phun ra, sờ lên cái trán vô cùng bẩn của tiểu gia hỏa, lại sờ lên trán mình, "Không có phát sốt a." Lẩm bẩm lầu bầu.
Tiểu gia hỏa kỳ quái nhìn động tác của Dận Thì, đôi mắt to vô tội chớp chớp, "Ngươi làm cái gì đó?"
"Ngạch nương của ta nói, người lúc sinh bệnh sẽ thần trí không rõ, tâm tính mới đột nhiên thay đổi." Dận Thì rất nghiêm túc nói, ý tứ kia chính là ngươi bị bệnh rồi mới có thể nói ra những lời kia.
Tiểu gia hỏa lại rất chân thành lắc đầu, "Ta không có sinh bệnh." Ghét bỏ đẩy tay Dận Thì ra.
"Vậy sao?" Dận Thì nhích lại gần, một bộ không tin. Tiểu gia hỏa thấy thế, mất hứng, vẫn chưa có người nào dám nghi ngờ nó, đem bánh ngọt còn lại toàn bộ ném lên mặt Dận Thì, "Không có là không có." Quả nhiên là nhóc con tính tình không tốt.
Bánh ngọt đập lên mặt Dận Thì, nó cũng bất mãn rồi, xoa xoa mặt, hai đứa xô xô đẩy đẩy đánh nhau bên hồ. Không đợi đám nô tài phía xa xa phục hồi tinh thần, tiểu gia hỏa đã không biết không đứng vững hay làm sao, đột nhiên rớt xuống hồ, dọa Dận Thì ngây người, sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Đám nô tài trốn một bên lúc này đều lao đến, tiểu gia hỏa thập phần đáng thương ở trong hồ vùng vẫy.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, không tốt rồi...." Lương Cửu công công vội vàng chạy đến, trên trán đầy mồ hôi.
Khang Hi không vui nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"
"Thái tử, thái tử, thái tử bị rơi xuống hồ." Lương Cửu công công vội vội vàng vàng nói.
Khang Hi kinh ngạc nửa khắc, bút trong tay rơi xuống đất, trong mắt là không thể tưởng tượng nổi. Nhấc chân vội vàng chạy ra ngoài, lòng bàn tay rịn mồ hôi cho thấy hắn có bao nhiêu khẩn trương cùng bối rối, cũng oán chính mình không nên hồ nháo với tiểu tử kia.
Lảm nhảm Khổ thân Dận Thì, em đúng là làm ơn mắc oán mà.