Khán Thượng Tha

chương 71: quá khứ của sở trung thiên [ hạ ]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nữ nhân trung niên nhìn ánh mắt của Trầm Di, không khỏi nở nụ cười.

“Ta sẽ tin tưởng Diệp Tình một lần a. Diệp Tình hắn, sẽ không nhìn lầm người.” Sau đó, liền kể cho Trầm Di chuyện đã phát sinh ở Lục gia hơn năm trước.

“Sở Mộng Ngọc là hầu nữ của Lục gia, nàng yêu thiếu gia của Lục gia. Hai người bọn họ đều yêu nhau, nhưng bị lão gia của Lục gia phản đối.”

“Kết quả thiếu gia Lục gia nói cùng Mộng Ngọc bỏ trốn. Mộng Ngọc đã đáp ứng.”

“Nhưng mà khi chờ đợi hắn, lại gặp tay chân của Lục gia. Mộng Ngọc chỉ che chở bụng, sau đó nàng bị người của Lục gia ném trên đường cái, cuối cùng nàng gặp chúng ta.”

“Ngươi cho rằng, ngươi có năng lực, làm cho Sở Trung Thiên từ bỏ cừu hận của hắn? Hoặc không thì giúp đỡ Sở Trung Thiên, đả kích người yêu của ngươi?” Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo, căn bản không thể chung sống một cách hòa bình.

“Ta không biết…ta không biết nên làm như thế nào…nhưng mà ta phải làm những thứ gì.” Trầm Di khẽ thở dài. Nếu như chuyện này, phát sinh ở trên người mình, mình sẽ phải làm sao?

Có khi, còn làm chuyện tàn khốc hơn cả Sở Trung Thiên.

Không biết phải làm gì, nhưng nếu như cái gì cũng không làm thì sự tình chắc chắn là không thể giải quyết được.

Trầm Di đã không còn là Trầm Di gặp chuyện là bỏ chạy như trước kia.

Rốt cuộc đã biết Sở Trung Thiên vì sao liều mạng như vậy, nhưng mà đối thủ của hắn, có phải là quá khủng bố.

Trận chiến đấu này, đối với Sở Trung Thiên là thập phần bất lợi.

Lòng của mình, thật sự hướng về Sở Trung Thiên?

“Xin hỏi ở chỗ các ngươi, có ai trước kia từng làm hầu nữ tại Lục gia không?”

“Có, hình như có hơn mười người. Ngươi không phải muốn từng bước từng bước hỏi đấy chứ? Sự tình trôi qua đã lâu như vậy, bọn họ chắc cũng không còn nhớ rõ.”

“Ít nhất phải thử xem a, đến khi cố gắng làm hết sức rồi, lúc ấy bi thương cũng không muộn.” Sở Trung Thiên kiên cường là vì trên lưng hắn mang theo cừu hận, còn mình trở nên kiên cường là vì sao? Chẳng lẽ bởi vì yêu?

Không muốn để cho bọn họ đánh nhau, Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo, ai trong số bọn họ đều không muốn thương tổn.

Trầm Di cũng biết ý nghĩ của mình có chút ngây thơ, nhưng mà, hắn muốn thử xem.

Nếu như cố gắng đến cuối cùng, cuối cùng vẫn phải đón nhận thất bại, khi đó lại bi thương cũng không muộn.

Đám nữ nhân kia biết Trầm Di tới hỏi sẽ làm chậm trễ bọn họ thời gian nghỉ ngơi, cho nên ngay từ đầu cũng không tình nguyện.

Nhưng mà, tất cả những chuyện này đều biến mất sau khi nhìn thấy Trầm Di đưa ra chi phiếu.

Trầm Di vô cùng nhanh chóng tìm được người từng có quan hệ với Lục gia, sau đó thuận tiện tìm bọn họ tâm sự một chút.

“Thời gian ta ở Lục gia cũng không có lâu như vậy, khi ta tới, tiểu thiếu gia [Chính là Lục Thiên Hạo] đã hơn mười tuổi. Về sau thiếu phu nhân gặp tai nạn giao thông qua đời, mọi người đều nói là do lão gia giở trò quỷ, cho nên thiếu phu nhân mới gặp chuyện không may.”

“Mẹ của Thiên Hạo?”

“Còn có, còn có a, người khác đều nói đại thiếu gia Lục gia ở nước ngoài công tác, nhưng mà thiếu phu nhân muốn gặp đại thiếu gia đều rất khó khăn. Lục gia thật sự có rất nhiều chuyện kỳ quái.”

Mặc dù Lục gia giữ bí mật rất nghiêm khắc, nhưng cũng vẫn để lộ ra vài chuyện phong thanh, mà những người hầu lại đem những chuyện này thành những câu chuyện xưa, dùng để tiêu khiển những lúc nhàm chán.

“Các có biết lão gia là người như thế nào không?” Không biết điều gì mới là quan trong, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nên Trầm Di chỉ có thể tùy tiện tìm một vài vấn đề để hỏi.

“Không biết a, nhưng mà lão gia có chút cổ quái, chính là khi tắm sẽ đuổi tất cả mọi người ra, kể cả con của ông ấy cũng không được.”

Các nữ nhân cũng đã nói đến những chuyện tầm phào, Trầm Di thật sự không biết tìm được cái gì hữu dụng ở đây, cho dù có, cũng có lẽ do mình biết quá ít mà đã bỏ qua mất rồi.

“Đúng rồi!” Một nữ nhân giống như nhớ ra cái gì đó. “Thuộc hạ của lão gia, hình như có rất nhiều xã hội đen.”

Nữ nhân vừa thốt lên xong, những nữ nhân khác đều dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, nữ nhân kia giống như đã làm sai chuyện gì đó, cúi đầu.

“Các ngươi, có phải là còn biết cái gì không!!!” Trầm Di đột nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó kêu lên.

“Thực xin lỗi, chúng ta chỉ có thể nói với ngươi những điều đó thôi.” Một nữ nhân đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài. Những nữ nhân khác cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi theo đi ra ngoài.

“Van cầu các ngươi, nói cho ta biết sự thật được không?”

Nữ nhân đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn vào mắt Trầm Di. Trong ánh mắt Trầm Di nữ nhân nhìn thấy, chỉ có tuyệt vọng.

“Ta thật sự không thể nói cho ngươi biết, chúng ta lúc trước cũng là bởi vì biết quá nhiều, nên lưu lạc thành như vậy. Nếu như ngươi biết toàn bộ chân tướng sự việc, ta sợ…con đường bước ra khỏi nơi này sẽ dẫn tới cái chết.”

Các nàng cũng từng hiếu kỳ, nhưng mà khi biết được chân tướng sự việc, chờ đón các nàng chính là tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông.

“Cái…” Toàn thân giống như không còn khí lực, lập tức ngồi xuống ghế.

Manh mối còn lại, chỉ có thể đi sâu vào trong hoa phố, đi tới hắc bang.

Muốn đi hay không, nếu như đi, chính mình có thể sẽ chết tại đó a?

Có lẽ chết còn có thể tốt hơn a, như vậy tâm hắn cũng không còn đau đớn.

Cắn răng, Trầm Di đi ra ngoài, lại nhìn thấy nữ nhân lúc trước. [Nhưng mà đại thúc a, nữ nhân ở đây quá nhiều không phân biệt được]

“Ngươi sẽ không thật sự muốn đi a?” Nữ nhân tựa ở trên tường, hỏi Trầm Di.

“Ân.” Không muốn khiến mình dừng lại, chỉ cần dừng lại, toàn thân đều bị vây hãm thật sâu trong cảm giác tuyệt vọng.

“Con mẹ nó ngươi điên rồi sao? Ngươi biết đó là nơi nào không???” Nữ nhân trợn mắt, kêu lên với Trầm Di.

Hành động này của Trầm Di trong mắt của nữ nhân không khác nào muốn chết.

“Hiện tại chỉ có thể như vậy a, bằng không nên làm cái gì bây giờ?” Trầm Di nói xong xoay người đi ra ngoài. Không còn để ý đến nữ nhân kia.

Đột nhiên bị người ta kéo lại, sau đó nữ nhân kia hung hăng cho Trầm Di một cái tát. Trầm Di ôm mặt giật mình nhìn nữ nhân trước mắt.

“Tỉnh táo lại chưa?” Trên mặt nữ nhân lộ vẻ tức giận.

“Ngươic có biết không, ngươi như vậy là đi chịu chết. Phương pháp có rất nhiều, ngươi không nên làm như vậy phải không???”

“Ta…” Chỉ cảm thấy kiên cường trước kia mình vẫn luôn ngụy trang, đã bị một cái tát này đánh nát. Kỳ thật toàn thân Trầm Di đều cảm thấy tuyệt vọng cùng bất lực.“Ta hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ….”

Nước mắt không khỏi tụ lại ở hốc mắt.

Càng biết rõ chân tướng sự tình, lại càng cảm thấy bất lực. Nếu như mình gặp phải loại sự tình này, mình thậm chí có khi còn làm mạnh tay hơn Sở Trung Thiên.

Nhưng mà Thiên Hạo thì có làm cái gì sai, chỉ bởi vì hắn họ Lục?

Nhưng mà sự tình đối với Sở Trung Thiên lại là thập phần bất lợi.

Nữ nhân nhìn vẻ mặt thống khổ của Trầm Di, ôm cổ Trầm Di.

Trầm Di đột nhiên ngây ngẩn cả người.

“Ngực cho ngươi mượn. Nhưng mà sẽ thu phí, hơn nữa còn thu gấp đôi, cho nên cứ yên tâm mà dùng a.” Nữ nhân chậm rãi vỗ lưng Trầm Di, giống như đang dỗ dành con mình vậy.

“Cảm thấy thống khổ, thì cứ phát tiết ra đi, nếu không rất dễ phát điên. Lát nữa ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút, trong thành phố có một người bán đồ ăn đã từng là nữ hầu trong một thời gian dài. Hơn nữa đứa con của bà ấy hình như đã từng làm việc ở Lục gia.”

“Cám ơn…cám ơn…cám ơn ngươi…” Trầm Di không biết phải làm như thế nào để cảm ơn về thỏa thuận mới này.

“Nhưng mà tin tức thu được đều phải thu phí a.” Nữ nhân ngẩng đầu lên, tinh nghịch le lưỡi vào Trầm Di.

“Ha ha ta biết rồi…” Lúc này mới phát hiện, nữ nhân thoạt nhìn thập phần trẻ tuổi, thậm chí chỉ có thể coi là là nữ hài. Chỉ là trên mặt trang hóa quá đậm, mới khiến cho người tưởng lầm – tuổi.

“Ta sẽ giúp ngươi hỏi những người này, chắc ngươi còn chưa ăn cơm đi, ta đây có hai thùng mì tôm.” Thiếu nữ nói, giống như nhà ảo thuật mà lấy ra hai thùng mì tôm.

“Cám ơn ngươi…đúng rồi, chờ một chút.” Trầm Di lấy cái vòng tay trên cổ tay xuống. “Ngươi mang cái này đi ra ngoài đi.”bg-ssp-{height:px}

“Không cần, ta từ nhỏ đến lớn đều lớn lên tại đây, cái này cũng là ngươi mang a.” Thiếu nữ khoát tay áo, đi ra ngoài.

Trầm Di cầm mì tôm mà thiếu nữ đưa cho.

Nếu như là mình đến hỏi những vấn đề nà, bọn họ sẽ cảnh giác, nếu để cho thiếu nữ đến hỏi, khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Trường kỳ đích khẩn trương cùng tuyệt vọng, làm cho thân thể thập phần mỏi mệt. Ăn xong, Trầm Di an vị trên giường nằm ngủ.

Lại ngủ một mạch đến tận buổi sáng.

Thiếu nữ thật lâu cũng không trở về, làm cho Trầm Di không khỏi lo lắng.

Một lát sau, cửa rốt cuộc cũng bị người mở ra.

“Ta…ta đã trở về.” Thiếu nữ hơi ngẩng đầu lên, Trầm Di không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Mặt của ngươi làm sao vậy?” Mặt của cô gái hiện lên từng vết xanh tím, nhìn giống như bị người ta đánh.

“Không có, không có việc gì.” Thiếu nữ cúi đầu xuống thấp.

“Ngươi có phải bị người ta khi dễ không???” Chết tiệt, vì sao mình không nghĩ tới thiếu nữ sẽ gặp phải nguy hiểm.

“Ta thật sự không có việc gì, ta tìm được tin tức phi thường hữu dụng rồi, đại thúc ngươi đừng quên trả tiền thì tốt rồi.” Thiếu nữ nói, đi tới trước giường, từ trong ngăn tủ lấy ra viên thuốc.

Sau đó chạy đến chỗ bình nước, do dự một chút, rồi uống thuốc.

“Các loại thuốc, nên ít uống một chút, uống nhiều sẽ không tốt với thân thể.” Nghiêm trọng hơn, thậm chí là vô sinh.

Thiếu nữ nghe được lời của Trầm Di, thân thể không khỏi run lên. Cái mũi không khỏi nhăn lại.

“Đại thúc. Ngươi có thể hôn ta một cái không? Coi như là phần thưởng.” ( gu gồ dịch là “bác có thể hôn em một cái không?” ta có nên để ngôi xưng hô như thế ko nhỉ =)))

Thiếu nữ thầm muốn tìm một người yêu thương mình, khi nàng nhìn thấy Trầm Di quỳ xuống (), bất tri bất giác không muốn xa rời.

Trầm Di hấp dẫn nàng thật sâu, biết rõ đối phương đã có người yêu, cũng biết đối phương cũng sẽ không yêu mình, nhưng mà trong lúc bất tri bất giác, không khỏi muốn đối tốt với đối phương.

Bởi vì tìm được nội dung vô cùng trọng yếu, thiếu nữ bị người ta ấu đả, bị người ta uy hiếp, nhưng mà nàng đã trở lại.

Chưa từng có người nào quan tâm nàng, cho dù nàng uống viên thuốc tránh thai, cũng sẽ không có người nào nói không tốt cho thân thể.

Giờ khắc này nàng thật sự cảm động.

“…” Trầm Di ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thiếu nữ. Cảm tình trong ánh mắt thiếu nữ làm hắn không thể nào bỏ qua, nhưng mà Trầm Di biết rõ, đó là sai trái.

“Ta, ta đã tắm rửa qua, rất sạch sẽ, thật sự, chỉ là hôn nhẹ thôi, cũng không được sao?”

Thiếu nữ cũng biết mình rất bẩn, nhưng mà, nàng chỉ là muốn cảm nhận cảm giác được yêu trong chốc lát. Nước mắt không khỏi tràn quanh hốc mắt.

“Không có, ta thật sự không có ý này…” Trầm Di ôm cổ thiếu nữ. Hắn cảm thấy thiếu nữ vô cùng tự ti, liền nghĩ đến chính mình lúc trước.

“Ta, ta căn bản là không đáng để ngươi yêu mến, ta cũng vô pháp thích ngươi. Chờ ta trở về thì sẽ cùng mama ngươi nói một chút, đem ngươi chuộc ra ngoài.” Trầm Di cảm thấy thiếu nữ trong ngực khẽ run rẩy.

“Sau đó ngươi sẽ tự do, khi đó hãy đi tìm một nam nhân đối tốt với ngươi a, ngươi còn trẻ.”

Trầm Di biết rõ tâm tư của thiếu nữ, cho nên hắn sẽ không để cho thiếu nữ giao trái tim lãng phí ở hắn, có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là phương pháp tốt nhất.

Nhẹ nhàng hôn lên trán thiếu nữ, không có bất luận tâm tư gì cũng chỉ là một nụ hôn đơn thuần.

“Đại thúc ngươi là người tốt.” Thiếu nữ chậm rãi đẩy Trầm Di ra, ngồi xuống giường.“Ta tìm được rất nhiều tư liệu trọng yếu. Ngươi muốn nghe cái nào trước?”

Thiếu nữ lần này chính là dốc hết toàn lực, đã hỏi được gần như toàn bộ vấn đề. Đương nhiên là điều kiện đối phương đưa ra để trao đổi tin tức, nàng cũng đã đáp ứng rồi.

“Ngươi cứ nói từ đầu đi.” Trầm Di thở dài, nhìn khuôn mặt vừa xanh vừa tím của thiếu nữ. Cảm thấy rất áy náy.

“Lão gia của Lục gia khả năng có vấn đề. Bởi vì người khác chưa từng bộ dáng hắn khi cởi sạch.”

“Thiếu gia của Lục gia, sau khi thiếu phu nhân qua đời, liền biến mất, mọi người đều nói là đi nước ngoài công tác, nhưng cũng có người nói thiếu gia bị lão gia nhốt.”

“Cái này…” Trời ạ, những tin này, thiếu nữ lấy được từ nơi nào.

“Ta nghĩ manh mối mà đại thúc ngươi muốn ta đã tìm được rồi.” Cái giá của nó là qua một đêm với lão thủ lĩnh.

“Lục gia Đại thiếu gia, muốn bỏ trốn cùng với người nữ hầu. Nhưng mà hắn bị lão gia phát hiện ra, lão gia sai thuộc hạ đem nữ hầu kia đánh chết, nhưng mà nữ hầu kia đã cầu xin bọn họ tha cho nàng. Bởi vì trong bụng nàng đang có đứa trẻ. Những người kia mềm lòng, đem nàng ném trên đường cái, đó là giới hạn lớn nhất họ có thể làm.”

Cái này, điều này chẳng lẽ chính là cơ hội xoay chuyển sự tình?

“Còn có về sau, thiếu gia Lục gia cưới một nữ nhân có tiền, nhưng quan hệ giữa bọn họ không tốt, về sau nữ nhân kia cũng có con.” Đứa bé kia chính là Thiên Hạo.

Nếu như nỗi hận của Sở Trung Thiên là thù hận với cha hắn, chuyện kia còn có cơ hội xoay chuyển. Nhưng mà nếu như hắn hận toàn bộ mọi người của Lục gia?

“Nếu như chuyện này truyền ra, thực sự là một bê bối lớn. Nhưng mà, bê bối này lại không gây nguy hiểm đến tính mạng.” Rồi lại có thể cứu vãn Sở Trung Thiên. Chìa khóa của vấn đề dường như đã tìm được rồi?

Dù sao cha của Thiên Hạo, thật sự yêu nữ hầu kia.

Không khỏi cười khổ, vì sao Sở Trung Thiên cùng Lục Thiên Hạo lại là anh em, hai người bọn họ, nhìn thật chẳng giống nhau chút nào a!!!

“Đại thúc, ngươi thật sự có thể dẫn ta rời khỏi này?” Trong ánh mắt của thiếu nữ, có khát vọng đối với tự do.

“Có thể…” Lời này, Trầm Di vừa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy thiếu nữ nhảy tới.

“A…đại thúc, ta quá yêu ngươi…” Thiếu nữ dùng sức mà ôm lấy cổ Trầm Di, khiến Trầm Di có cảm giác hít thở không thông.

“Đại thúc, làm cha nuôi của ta a…”

“Gì????”

Vì sao sau một hồi như vây, hắn lại có thêm một đứa con gái.

Trầm Di đáp ứng trở thành cha nuôi của thiếu nữ.

Cho dù thiếu nữ không có yêu cầu Trầm Di chuộc nàng, Trầm Di cũng sẽ chuộc, bởi vì nàng nói cho Trầm Di rất nhiều chuyện. Những nữ nhân kia tuyệt đối sẽ xa lánh nàng, gây khó dễ cho nàng.

Hai người ngồi ở trên xe taxi, tâm tình của Trầm Di rất tốt. Thỉnh thoảng lại cùng con gái nuôi trò chuyện vài câu.

“Nhưng mà ngươi không thể ở tại nhà ta.” Trầm Di sợ phiền toái, dù sao, một đứa con gái nuôi tuổi, thật sự khó quản lý.

Thiếu nữ ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười.“Yên tâm, ta sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cha nuôi đâu.”

“Ngươi tìm cho ta trường học, ta ở lại đó là được a.”

“Đúng rồi, cha nuôi.”

“Cái gì?” Trầm Di quay đầu, chỉ thấy con gái nuôi hắn vẻ mặt xấu xa cười.

“Có cần ta dạy cho ngươi một hai chiêu không?”

“Không cần.” Trầm Di đỏ mặt cự tuyệt nói.

“Đúng rồi, cha nuôi.”

Trầm Di không biết lúc này đối phương muốn hỏi vấn đề gì, đến cả đáp cũng chẳng muốn đáp.

“Ngươi là ở mặt trên hay là mặt dưới.”

Truyện Chữ Hay