[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 4: Hóa điệp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tế Nam là một thành lớn - trong thành lớn thì thú hoan lạc gì cũng có, tự nhiên là phồn hoa đô hội hơn thị tập của tiểu thôn trang gấp trăm gấp nghìn lần.

Tiết mục long trọng nhất của ngày hôm nay là Triệu công tử đến Hóa Điệp lâu ở thành Nam xem hạc múa.

Hóa Điệp lâu kỳ thực là thanh lâu cao quý nhất trong thành, đa phần các nữ tử trong đó đều chỉ mãi nghệ không mãi mãi tiếu, hiến sắc không hiến thân, là một nơi tiêu tiền cao cấp, cũng là thắng địa nổi tiếng trong vùng.

Chuyện khác không nói, chỉ riêng một màn Hóa Điệp Vũ nổi tiếng của Hóa Điệp lâu, các nữ tử hoạt sắc sinh hương, ôn nhu mỹ lệ như những con bướm rực rỡ sắc màu bay lượn giữa vườn hoa, có thể nhìn mà không thể chạm vào đã đủ để người ta không tiếc ngàn vàng, xem một lần rồi lại muốn xem lần nữa, trăm lần cũng không thấy chán.

Hôm nay Hóa Điệp lâu có một đôi bạch hạc, cổ dài chân nhỏ, mào đỏ mắt xanh, sải cánh nhẹ nhàng, cứ ở đấy múa lượn mà không chịu bay đi, trở thành kỳ quan.

Chuyện này đã làm kinh động đến Triệu Yên Hiệp Triệu công tử.

Triệu Yên Hiệp dẫn theo năm mươi tư vị sư phụ của y, đi xem hạc múa.

Ý của túy ông không ở rượu, ý của Triệu công tử không ở hạc, mà là ở vũ.

“Hóa Điệp Vũ”.

2.

Kỳ thực ý của Triệu công tử cũng không phải “vũ” mà là ở “điệp”.

Nghe nói mới đến một mỹ nhân, dung nhan tuyệt thế, làm tất cả giai lệ ở Hóa Điệp lâu phải lu mờ.

Vì vậy Triệu Yên Hiệp nhất định phải đi xem thử. Cách nghĩ và cách làm này của y, so với đa phần các công tử tiêu tiền như rác thật không khác nhau là mấy.

Vì vậy hai con hạc kia múa hay không múa, không hề liên quan gì đến y. Khi y nhìn thấy đôi chân cao lêu nghêu như cành trúc của hai con hạc, liền nghĩ đến đôi chân đều đặn mềm mại của mỹ nhân, thật hận không thể rút cung tên ra bắn chết cả hai.

Nhưng y sẽ không làm vậy.

Y cười cười nhìn hạc múa. Xem xong còn làm một bài thơ, đề trên tường, khiến người người đều tán thưởng không ngớt.

“Thơ hay, thơ hay!”.

“Thật kinh thế hãi tục, tài năng tuyệt thế!”.

“Triệu công tử văn võ song toàn, khiến ta không thể không viết một chữ ‘phục’ trong lòng mình”.

Triệu Yên Hiệp mỉm cười, nhấp một ngụm rượu. Y biết những kẻ này nhìn thơ không bằng mắt, mà bằng miệng. Y cũng biết chỉ cần người người đều nói Triệu công tử đến đây xem “Hạc Vũ” là đủ rồi. Lúc này, chợt nghe một thanh âm thánh thót vang lên, đôi mắt Triệu Yên Hiệp liền sáng rực lên như có chút tửu ý, bởi vì y biết “Điệp Vũ” mà y mong đợi sắp diễn ra.

Y nheo nheo đôi mắt đẹp của mình, tự chuốc rượu tự uống rồi tự nói với mình: “Tế Nam Triệu công tử, sắp xem hồ điệp múa rồi”.

Không ngờ hồ điệp chưa tung cánh thì đã có một người xuất hiện.

Người này mặt lớn tai to, râu dài áo rộng, mặt đầy chính khí, khóe miệng mỉm cười, không phải Ngô Thiết Dực thì còn ai vào đây được nữa.

Y đành phải đứng dậy.

Bên cạnh y có năm mươi bốn người kỳ hình quái trạng, có người buộc tóc ngang hông, có người lồng ngực vừa to vừa rộng, có người lưng gù, có người già nua mệt mỏi.. tất cả đều là sư phụ của y, tất cả cũng đều hoảng loạn đứng dậy.

Quản sự, quản gia, tú bà của Hóa Điệp lâu cũng vội vàng đứng lên nghênh tiếp.

Một thanh niên ăn vận như bộc nhân trong Hóa Điệp lâu không nhịn được bật lên hắt xì hơi hai tiếng.

3.

Tiếng hắt hơi này, đã làm cho bao nhiêu quản sự lớn nhỏ, quy nô, tú bà đều giật mình đánh thót, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một tên quy nô chạy tới tát cho tên bộc nhân kia mấy cái tát, làm cho mặt y cúi gằm xuống, miệng mắng chửi: “Đồ đáng chết, đồ đáng chết, Triệu công tử ở đây, Ngô đại nhân tới, vậy mà ngươi cũng dám hắt hơi...”.

Lời còn chưa dứt, một tên lão quy nô khác đã đập cho y một cái vào đầu: “Ngô đại nhân vừa mới giá lâm, ngươi đã nói chết chết chết cái gì hả...”.

Tên tiểu quy nô há hốc miệng, vốn định nói: “Không phải ông cũng vừa nói ba chữ “chết” hay sao, còn nhiều hơn cả tôi nữa!”.

Nhưng sờ sờ vết đau trên đầu, y lại không dám lên tiếng nữa.

Đúng lúc này, lại có người há miệng ngáp.

Cái ngáp này, hết sức từ từ, hết sức chậm chạm, những người có mặt ở đây, bao gồm Trương công tử, Lý công tử, Trần công tử, còn có cả Triệu công tử nữa, tất cả đều cưa từng thấy người nào ngáp vừa dài vừa chậm chạp lười nhác như vậy.

Người vừa ngáp kia dường như đã ngủ một giấc năm trăm năm, chậm chạp mở mắt, vừa hé ra một chút nhìn xung quanh, khóe mắt lại khép xuống như đang treo quả tạ nặng ngàn cân vậy. Nhìn dáng vẻ của y, phảng phất như còn muốn ngủ thêm năm trăm nữa.

Quy nô không ai dám đánh y.

Trong trường hợp như vậy, có thể khiến bọn quy nô không dám phát tác, chỉ có một loại người.

Khách nhân.

Vị công tử lười nhác này tốt xấu gì cũng là một khách nhân.

Người đến xem “Hóa Điệp”, ít nhất cũng phải tốn mười lăm lạng bạc... đương nhiên, đối với Triệu công tử, mười lăm lượng bạc chỉ là một chút bạc vụn thưởng cho bọn quy nô - nhưng có thể bỏ ra mười lăm lượng để xem một màn múa, đối với quy nô lớn nhỏ trong Hóa Điệp lâu, thì thà đi về đắc tội với lão tử của mình thì chúng cũng không đi đắc tội với người đó.

Vì vậy vị công tử này ngáp dài, nhắm mắt như muốn ngủ, không người nào dám đi thưởng cho y mấy bạt tai.

Sự xuất hiện của Ngô Thiết Dực, màn Điệp Vũ sắp khai diễn, đối với y, đều không bằng một giấc mộng.

Nhưng Ngô Thiết Dực là đại quan ở địa phương, chuyện y cướp của giết người, đến giờ vẫn còn chưa được chính thức công bố, vì vậy những công tử tài tử ngồi đây đều cố tận hết tài a dua xu nịnh của mình, để hòng mong Ngô Thiết Dực chú ý đến, ngõ hầu sau này làm bàn đạp để dễ dàng bình bộ thanh vân.

Ngô Thiết Dực mỉm cười, gật gật đầu thị ý, rồi bước lại gần Triệu Yên Hiệp. Hai người cười lên ha hả, ôm chặt lấy nhau, dụng lực vỗ vỗ vào lưng đối phương, biểu thị thân tình.

“Triệu công tử!”.

“Ngô đại nhân!”.

Lúc này những tiếng nịnh hót bắt đầu vang lên xung quanh hai người: “Triệu công tử và Ngô đại nhân, một văn một võ, phong lưu hào phóng, thật không thể nào tìm ra được người thứ ba nữa!”

“Nói bừa, Ngô đại nhân cũng văn thái phong lưu, Triệu công tử lại càng võ nghệ siêu quần, lẽ nào chỉ là một văn một võ không thôi?”

“Phải đó, phải là văn võ song toàn, một thân phú quý, còn là lương đống của quốc gia nữa”.

“Thật tài tình, thật tài tình!”.

“Hay quá, hay quá!”.

Trong lúc mọi người đang xúm lại xun xoe nịnh hót, thì một hán tử trông có vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt đặc biệt sáng lại lặng lẽ lấy ra một hồ lô rượu, ngửa miệng uống liền mấy ngụm lớn, sau đó dùng ống tay áo bằng tơ lụa đắt tiền mới mua lau lau khóe miệng, rồi lại cất hồ lô trở lại tay áo.

Chúng nhân đều đang bận bịu xun xoe với hai nhân vật quan trọng, không ai chú ý đến cử động này của hán tử.

Cũng không ai chú ý xem Ngô Thiết Dực đang thì thầm với Triệu Yên Hiệp: “Tình hình không cho phép ta lộ diện quá lâu, hay là đi trước đi?”.

Triệu Yên Hiệp vẫn giữ nụ cười ôn nhu văn nhã, thấp giọng đáp lại: “Xem xong Điệp Vũ rồi đi cũng chưa muộn, ở đây không ai có thể động tới ngài được, sau này cũng không có ai biết ngài đã tới đây, cứ yên tâm!”.

Ngô Thiết Dực không nói gì.

Tiếng sáo tiếng đàn tấu lên, bát âm tề hưởng, tiếng tiêu tiếng đàn như rót vào tất cả chúng nhân, đầu tiên là nhỏ như tiếng tơ, sau đó lại giống như hồng chung đại cổ, long ngâm hổ tiếu, sau rồi âm vận lại đột nhiên biến chuyển mềm mại - một màn múa tuyệt thế, chuẩn bị bắt đầu.

Chúng nhân lần lượt trở lại chỗ ngồi.

Hán tử đã nhanh nhẹn vượt qua mười bảy mười tám người, từ vị trí của chàng chỉ cách Ngô Thiết Dực chưa đầy mười thước.

Chỉ cần lại gần lại thêm ba thước nữa, chàng sẽ lập tức xuất thủ.

“Lần này, bất luận thế nào, cũng không thể để hắn trốn thoát lần nữa”.

Chàng thầm nghĩ: “Lần này nếu để Ngô Thiết Dực thoát mất, vậy thì sẽ không dễ tìm được hành tung của hắn nữa!”.

Vì vậy, chàng chuẩn bị khi đến được khoảng cách vạn vô nhất thất, thì mới bất ngờ xuất thủ bắt giữ đối phương.

Do dung mạo tuyệt thế cùng vóc dáng yểu điệu thướt tha của các vũ nương, nên người người đều chen chúc lên nhìn, lọt thỏm giữa đám đông, nên chàng rất dễ tiến dần về phía mục tiêu!

Trong lòng chàng không ngừng nhắc nhở bản thân: “Cẩn thận, cẩn trọng, trấn định, Truy Mệnh à Truy Mệnh... lần này ngươi không thể để tên lão hồ ly này trốn thoát nữa!”.

Vì vậy chàng cứ tiến dần, nhích dần về phía đối phương, thần tình trên mặt như kẻ đang say sưa trong tiếng ca điệu nhạc.

Vào lúc chàng lại gần đối phương thêm bốn thước, đang định xuất thủ thì tiếng nhạc đột nhiên lớn dần, tựa như cưỡi gió cưỡi mây, lanh canh vui tai, vừa ngọt ngào lại vừa lả lướt, một thân hình nhỏ nhắn thướt tha lướt ra như cánh bướm lượn giữa vườn hoa đang khoe sắc.

Nữ tử này đôi mắt đẹp long lanh, gò má ngọc tràn đầy sức sống, mềm mại như người không có xương, vẻ đẹp của nàng làm lu mờ mọi vẻ đẹp khác. Khi nàng múa lên, mỗi một bước, mỗi một cái vặn người đều khiến người ta rung động, chỉ muốn lao lên đỡ lấy thân hình mềm nhũn đó, nhưng lại thấy nàng như cây liễu đung đưa trước gió, ổn định và vững chãi, múa lượn tung bay, chỉ thấy nàng vừa xoay tròn, đai lưng, dải váy và các mảnh y phục đều bay lên, cả người nàng giống như một đóa hoa đang nở rộ vậy. Hai má mỹ nhân cũng giống như vầng mây lúc rán chiều, toát lên một vẻ mảnh mai yểu điệu, nhưng cũng không mất đi vẻ hiên ngang mạnh mẽ.

Đám công tử hào hoa cứ ngây người ra nhìn, cho đến khi nàng dứt điệu múa, từ từ lùi lại như một đám mây thì tiếng vỗ tay như sấm mới vang lên.

Tiếng vỗ tay vừa ngừng lại, nữ tử kia lại bắt đầu múa, lúc đầu thì những đồ trang sức nhỏ trên người nàng va vào nhau kêu leng keng, hết sức vui tai, đến lúc điệu múa vào nhịp nhanh, trông nàng giống như một làn khói bốc lên từ lòng đất, uyển chuyển dịu dàng. Đến đoạn cao trào, đột nhiên hóa thành một luồng sáng chói mắt, lao thẳng về phía Ngô Thiết Dực.

Màn múa Hóa Điệp này, khi “Hóa Điệp”, chính là thời khắc bắt đầu của một trường chém giết.

4.

Nữ tử kia vừa xuất hiện cùng với tiếng nhạc, Truy Mệnh đã ngây người, hoàn toàn ngây ra.

Bởi vì nữ tử ấy chính là Ly Ly.

Ly Ly đã đến đây.

Tại sao Ly Ly lại tới Hóa Điệp lâu?

Ly Ly đương nhiên không thể là nữ tử phong trần trong Hóa Điệp lâu này được, nàng tới đây, chắc chắn là có dụng ý.

Đợi một người.

Cừu nhân sát phụ.

Giờ đây Ngô Thiết Dực đã tới rồi.

Ngô Thiết Dực đã tới, Ly Ly nhất định sẽ động thủ.

Thời khắc động thủ thích hợp nhất, đương nhiên chính là lúc màn Hóa Điệp Vũ kết thúc.

Truy Mệnh vừa nghĩ tới điểm này, Ly Ly đã xuất thủ rồi.

Truy Mệnh thậm chí không kịp tranh lên xuất thủ trước, cũng không kịp lên tiếng ngăn cản... Ly Ly đã hóa thành một đạo kiếm quang rực sáng, đâm thẳng tới tâm khẩu Ngô Thiết Dực.

Ngô Thiết Dực hiển nhiên cũng bị bất ngờ. y đã gặp Ly Ly một lần trong mưa. Nhưng Ly Ly trên vũ đài ngày hôm nay và Ly Ly trong mưa trước đó, một người giống như đóa mai khôi dưới ánh mặt trời rực rỡ, một người giống như đóa phù dung trong mưa, có sự khác biệt rất lớn.

Chúng nhân chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hãi, thì đạo cầu vồng rực rỡ đã đến sát người Ngô Thiết Dực.

5.

Mắt thấy đạo cầu vồng sắp bắn thẳng vào ngực Ngô Thiết Dực, chúng nhân chợt thấy một đạo bạch quang lóe lên, phát sau mà đến trước.

“Cách!”.

Đạo cầu vồng rực rỡ bắn ngược lên nóc nhà, y phục rực rỡ tung bay, hạ xuống cách đó hơn trượng.

Ly Ly sắc mặt trắng bệch, thanh kim kiếm trên tay chỉ còn lại một đoạn.

Trước mặt Ngô Thiết Dực đã có một người đứng chắn.

Thì ra đó là tên bộc nhân nhìn có vẻ ngốc nghếch khi nãy.

Hiện giờ tên bộc nhân ấy đó hoàn toàn không còn có vẻ ngốc nghếch nữa, y đứng ở đó, thần tình lãnh mặc đến cực đoan, giống như một đám mây trắng, cao quý và lãnh mặc.

Trên tay y có kiếm.

Một thanh đoạn kiếm dài một thước bảy thốn.

Đồng tử của Truy Mệnh như thu lại: Chàng biết người này là ai.

Tên bộc nhân vừa bị người ta đánh cho mấy bạt tai vì tội hắt hơi không đúng lúc này, chính là Kiếm Thần Tiêu Lượng.

Trên tay Tiêu Lượng tuy chỉ là một thanh đoạn kiếm, nhưng nó đã từng đánh bại cửu đại danh kiếm. Chiết Kiếm - dù chỉ là một thanh kiếm rỉ sét, nhưng có thể đánh bại cửu đại danh kiếm thì cũng đủ để trở thành thần binh lợi khí trong truyền thuyết rồi, huống hồ thanh Chiết Kiếm trong tay Tiêu Lượng lại là thanh kiếm danh động thiên hạ của Chiết Kiếm Môn. Vì vậy, cũng có người gọi thanh đoạn kiếm trên tay Tiêu Lượng là Chiết Kiếm Tiên Sư.

Kiếm pháp của Tiêu Lượng có cao như vậy không? Truy Mệnh không biết, nhưng chàng đã thấy vừa rồi Tiêu Lượng chỉ một kiếm đã đánh bại Ly Ly.

Chàng nhảy vụt tới, chặn trước mặt Ly Ly.

Chàng vừa nhảy lên, Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp đã cảnh giác: Nếu đã có một tên thích khách, không thể đảm bảo là không có kẻ ám toán thứ hai.

Truy Mệnh vừa bổ tới, Ngô Thiết Dực và Triệu Yên Hiệp đã đánh mắt ra hiệu cho nhau, phá mái ngói nhảy lên.

Truy Mệnh muốn đuổi theo, nhưng chàng không thể bỏ lại Ly Ly ở đây một mình: chàng phải bảo vệ cho nàng.

Chỉ là nếu chàng muốn bảo hộ cho Ly Ly, thì sẽ không thể chặn Ngô Thiết Dực lại!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hàng trăm suy nghĩ đã lướt qua đầu Truy Mệnh. Trong năm mươi tư vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp, ít nhất cũng có ba mươi hai người bổ tới bao vây lấy họ vào giữa.

Kiếm Thần Tiêu Lượng ngẩng đầu lên, mục quang sáng rực lên nhìn chàng.

Truy Mệnh chỉ thấy ánh mắt y, sắc bén như hai thanh kiếm.

Đúng lúc này, có một người sải chân bước ra, đứng chặn trước mặt chàng.

Người này không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói một câu: “Huynh đi! Chỗ này để cho đệ!”.

Câu này chỉ có mình Truy Mệnh nghe thấy.

Chỉ nhìn thấy bóng lưng đó, chàng đã như muốn bật kêu thành tiếng, nghe được thanh âm đó, chàng lại càng khẳng định, buột miệng thốt: “Tứ sư đệ!”.

Người này lưng hùm eo gấu, mũi thẳng má cao, mắt hổ sáng ngời. Chỉ thấy chàng quay đầu lại cười cười đáp: “Tam sư huynh, là đệ!”.

Chỉ nghe chàng nói: “Đệ muốn thử kiếm, hay giao Tiêu Lượng cho đệ!”.

Truy Mệnh thoáng chần chừ, Lãnh Huyết lại nói: “Truy tung thuật đệ không bằng huynh, việc truy đuổi để huynh phụ trách”.

Hai hàng lông mày của Truy Mệnh hơi giãn ra, rồi nói nhanh: “Giúp ta bảo vệ Ly Ly!”.

Dứt lời thì liền tung mình đuổi theo hướng Ngô Thiết Dực, Triệu Yên Hiệp vừa bỏ chạy!

Mười mấy vị sư phụ của Triệu Yên Hiệp cũng gầm lên tức giận đuổi theo, muốn giữ chân chàng lại. Người thanh niên lưu lại Hóa Điệp lâu ngược lại rất yên tâm, bởi vì chàng biết khinh công của tam sư huynh mình. Ngoại trừ đại sư huynh, không ai có thể đuổi kịp y được. Chỉ cần chàng có thể chế ngự được Tiêu Lượng là được.

Tuy chàng biết nơi này chỉ có mình chàng chiến đấu với địch nhân. Nhưng chàng không hề sợ hãi.

Một chút cũng không.

Bởi vì chàng là Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết trong Tứ Đại Danh Bộ.

Truyện Chữ Hay