Khai Quốc Công Tặc

quyển 4 chương 137: vấn đỉnh (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Đậu Kiến Đức muốn đánh Bác Lăng?

- Điều này sao có thể?

- Khi nào?

- Lão Đậu này, sao một chút tin tức cũng không có lộ ra ngoài?

Không đợi Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao ở trước bản đồ phân tích rõ ràng, chư tướng dưới trướng đều xúm lại tiến lên, mồm năm miệng mười nghị luận.

Sắc mặt Trình Danh Chấn tái nhợt, há miệng thở dốc không biết nên nói thế nào.

Mới chỉ xem xét thời thế, vào lúc này, ở sâu trong nội tâm hắn đang trào sóng mãnh liệt, hai tai nghe như có tiếng sấm, đánh cho người hồn bay phách lạc!

Nếu Lưu Vũ Chu liên thủ với Tiết Cử công kích Lý Uyên, bất kể là và công hay là tư, Lý Trọng Kiên đều không thể không cứu. Bác Lăng Quân một khi không qua được Hồ Lĩnh, Đậu Gia Quân liền có thể lao thẳng tới Thượng Cốc, phong kín đường về của Lý Trọng Kiên. Đó là một cơ hội tốt dù đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, sự tồn vong hưng suy, bản thân cùng với một vài nhân vật hạng hai sau lưng Đậu Kiến Đức mới có thể thấy được, bản thân Đậu Kiến Đức không có khả năng bỏ qua.

Về phần khi nào, đương nhiên là sau khi binh mã của Tiết Cử và Lưu Vũ Chu liên kết đánh vào Sơn Tây. Mà nguyên nhân Đậu Kiến Đức không để lộ kế hoạch này cho Minh Châu Doanh ũng rất đơn giản, đầu tiên, đây gần như là Đậu Gia Quân bao trùm Hà Bắc, tiến tới nhất một bước mấu chốt tranh đoạt thiên hạ, chưa đến thời điểm xuất binh, không thể nào tuyên bố mưu kế quan trọng như thế ra ngoài. Tiếp theo, Minh Châu Doanh đối với Đậu Gia Quân mà nói, dù sao chỉ là thế lực bên ngoài dựa vào. Dù là bản thân Trình Danh Chấn cũng vẫn chưa đầu nhập hẳn vào trong trung tâm Đậu Gia Quân, những người khác càng không được Đậu Kiến Đức tín nhiệm!

- Ta đoán không sai! Ta thấy được! Chỉ có đánh bại Lý Trọng Kiên, Đậu Gia Quân mới có khả năng tranh giành thiên hạ. Nếu không, mặc dù dưới trướng mời chào được nhiều binh mã bao nhiêu đi chăng nữa, nhiều giang hồ hào kiệt đi chăng nữa, Đậu Gia Quân cũng không dám rời khỏi Hà Bắc nửa bước!

Chưa bao giờ giống như bây giờ, Trình Danh Chấn có thể nắm chắc thế đấu cờ như hiện nay. Nhưng hắn vẫn nói không ra lời, cũng không nghe rõ mọi người đang nói cái gì. Nháy mắt hiểu ra, khiến hắn không chỉ là khiếp sợ và vui sướng. Cùng với tiếng sấm sét quay cuồng bên tai, trong lòng hắn đang có một âm thanh đang không ngừng kêu to. Khàn cả giọng, nói năng lộn xộn.

Xem xét thời thế, dựa thế làm. Đây là thiên cơ mà nhiều người vẫn nói! Thời gian đám người Tiết Cử, Lưu Vũ Chu xuất binh ứng với thời gian sau khi vụ chiêm thu hoạch nhập kho, khoảng cách với hiện tại ít nhất còn có hơn hai tháng. Mà mình ở hơn hai tháng trước, đã đoán được Đậu Gia Quân sắp triển khai hành động!

Nếu năm nắm giữ bản lĩnh này, Minh Châu Quân quyết sẽ không rơi vào kết cục bị người ta thâu tóm. Lúc Trương Kim Xưng Binh bại, thực lực của Minh Châu Quân cũng không hề kém Đậu Gia Quân bao nhiêu. Mà Minh Châu Quân lại thủy chung không có nắm chắc cơ hội, Đậu Gia Quân lại nhảy trở thành bá chủ nam bộ Hà Bắc.

Hiện tại mới lĩnh ngộ, đích xác hơi muộn, Trình Danh Chấn biết vậy, trong lòng tiếc nuối, không cam lòng. Trình Danh Chấn có thể cảm giác được linh hồn mình đang giãy dụa. Nhưng sau vài tiếng cười khổ, ánh mắt của hắn lại dần dần sáng lên. Trên mặt cũng dần dần khôi phục sự bình tĩnh.

Ít nhất, học được thuật xem xét thời thế của Đậu Kiến Đức, sau này sẽ càng an ổn hơn. Trong lòng hắn tự an ủi mình. Đồng thời, tiếng nghị luận của chúng thuộc cấp lại lần nữa truyền vào lỗ tai của hắn, tuy rằng vẫn hỗn loạn nhưng không còn lọt ra ngoài nữa.

- Lão Đậu người nọ ăn không được thiệt. Lần trước gặp hạn trong tay Bác Lăng Quân, đương nhiên phải tìm cách đánh lại một đòn rồi.

Đây là quan điểm của Hùng Khoát Hải, hơi thô một chút, nhưng nói đúng tính cách của Đậu Kiến Đức.

So sánh ra, Ngũ Thiên Tích từng hộ tống đội lương thực đi tới Trường Thành, tận mắt nhìn thấy trận ác chiến này, nhìn vấn đề độ mạnh yếu sâu sắc hơn so với Hùng Khoát Hải.

- Không chỉ riêng vấn đề tìm hay không tìm, mà là Đậu Vương Gia thích đầu cơ trục lợi. Đường đường chính chính đối chiến cùng Bác Lăng Quân, mặc dù có thể đánh hạ Bác Lăng, bên chúng ta cũng có tổn thất cực kỳ thật lớn. Cho nên không bằng nước đục bắt cá!

- Tuy nói thì nói vậy, nhưng lần trước không đánh được, lần này chẳng lẽ có thể mò được tiện nghi gì hay sao?

Tuy rằng trên danh nghĩa là một thành viên của Đậu Gia Quân, ấn tượng của Vương Phi đối với Đậu Kiến Đức cũng không phải tốt lắm, liếc mắt nhìn Ngũ Thiên Tích cười lạnh hỏi.

- Lần trước Đậu Vương Gia sở dĩ Binh bại, cũng không phải hoàn toàn bởi vì thực lực và chiến thuật không bằng người!

Ngũ Thiên Tích hiện tại rất có phong độ của một đại tướng, căn bản không cần quan tâm giọng điệu nói chuyện của Vương Phi, quay đầu lại, vô cùng kiên nhẫn giải thích với mọi người.

- Lần trước Đậu Gia Quân đầu tiên là tấn công Hà Gian rất lâu không thắng lợi, nhuệ khí bị giảm sút. Mặt khác lão Đậu Hà Gian cũng không ngờ Bác Lăng Quân mới vừa từ phía bắc trở về, còn có khí lực tiến hành nửa đường chặn giết đối với mọi người. Đợi khi binh mã của Vương Tông quy hàng, trong lòng còn tồn oán khí, chưa chiến trước vỡ. Hơn nữa dưới trướng tướng quân Vương Phục Bảo rất nhiều người đều vừa mới cùng Bác Lăng Quân kề vai chiến đấu, cũng không muốn trở mặt nhanh như vậy!

- Đúng rồi, ngoại trừ lão Đậu ra, thật đúng là không có người nào da mặt dầy như thế. Chân trước mới rút binh mã lên Trường Thành, sau lưng đã tấn công vào sào huyệt của đồng minh rồi.

Vương Phi bĩu môi, gật đầu thừa nhận lời nói hết sức có lý của Ngũ Thiên Tích.

- Không chỉ có thế thôi đâu.

Ngũ Thiên Tích tiếp tục giải thích với mọi người, ý nghĩ càng lúc càng rõ ràng.

- Trọng Kiên là một đạo ngưỡng tranh đoạt của Đậu Vương Gia. Không đánh bại Lý Trọng Kiên, hắn liền không thể xác lập sự tin tưởng của mọi người đối với việc tranh đoạt thiên hạ. Cho nên chỉ cần có cơ hội, cho dù là chỉ một đường cơ hội nhỏ bé, hắn cũng nhất định phải nếm thử!

Kết luận này, không khác gì lắm đối với quan điểm của hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao. Đậu Gia Quân cùng Bác Lăng Quân năm nay chắc chắn sẽ có một trận chiến, cũng không có khả năng giữ bất luận thực lực gì. Làm một chi lực lượng phụ thuộc vào Đậu Gia Quân, Minh Châu Doanh không thể không đếm xỉa đến. Mà một khi Minh Châu Doanh giết qua sông Bạch Câu, quan hệ tin tưởng lúc trước Trình Danh Chấn dùng kế sách lấy cớ lãnh giáo đồn điền với Lý Trọng Kiên để tạo nên cũng theo đó mà hoàn toàn sụp đổ. Trước kia quận Tương Quốc áp dụng kế sách đồn điền nuôi dưỡng dân không khác với sáu quận Bác Lăng, Trình Danh Chấn một khắc càng không ngừng một khắc càng không ngừng với Bác Lăng Quân. Bởi vậy với tính cách thích mua danh chuộc tiếng của Lý Trọng Kiên, chưa chắc đã xé mặt xâm nhập phía nam. Mà nếu Minh Châu Doanh chủ động phát khởi tiến công hướng bắc, thứ mà Trình Danh Chấn trên tay có thể ràng buộc Lý Trọng Kiên liền không tồn tại. Song phương nếu là địch quốc, chỉ cần Đậu Gia Quân không thể đánh hạ sáu quận, Bác Lăng Quân sớm muộn gì sẽ giết qua đầm Cự Lộc!

Nghĩ được như vậy, Trình Danh Chấn thanh hắng giọng, cười cắt ngang lời nghị luận của mọi người.

- Hôm nay chúng ta nói chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã chuẩn. Cho nên sau khi trở về, ai cũng đừng đem lời ngày hôm nay tiết lộ ra ngoài. Nhưng tất yếu chuẩn bị chúng ta còn phải làm, nói cho cùng chúng ta cũng là một bộ phận của Đậu Gia Quân, một khi có quân lệnh hạ xuống, đoàn người không thể không chấp hành!

- Thuộc hạ cẩn tuân hiệu lệnh của giáo đầu.

Vương Nhị Mao, Ngũ Thiên Tích cùng các tướng Minh Châu Doanh đáp ứng. Theo sau, Vương Nhị Mao do dự một chút, thấp giọng nhắc nhở.

- Nếu không ngươi gửi thư cho Vương đại ca, thăm dò từ hắn xem sao?

- Phỏng chừng cũng không dò được gì. Vương đại ca tính cách hào sảng thẳng thắn, nhưng lời không nên nói, hắn tuyệt đối sẽ không nói với chúng ta!"

Trình Danh Chấn gật gật đầu, tiếp theo vừa cười vừa lắc đầu.

- Vẫn nên dựa vào chính mình đi. Ngươi cũng đừng quay về Hàm Đan nữa, hai tháng này vất vả một chút, cùng đám người Thiên Tích, Khoát Hải nắm chặt thời gian luyện binh. Trong chốc lát ta hạ mệnh lệnh triệu hồi Đoàn Thanh đến, Minh Châu Doanh chúng ta lúc này tuy rằng không nhiều binh mã lắm, nhưng phương diện áo giáp khí giới có thể chuẩn bị được sung túc một chút!

- Cũng chỉ có thể làm như vậy!

Các tướng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất không được tự nhiên. Nếu chiến sự bùng nổ trong vòng ba tháng, hiện tại bắt đầu tăng cường quân bị, sức chiến đấu của Minh Châu Doanh chưa chắc có thể đề cao bao nhiêu, ngược lại lại phải lãng phí rất nhiều võ mồm giải thích với Đậu Kiến Đức về nguyên nhân tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh. Bởi vậy, còn không bằng đang giả bộ hai phương diện chuẩn bị và huấn luyện một chút, đề cao năng lực sinh tồn trên chiến trường cho các tướng sĩ. Như vậy, mặc dù bắc chinh thất bại, cơ hội, đoàn người bình an rút về sào huyệt cũng nhiều một chút.

Chỉ trong chốc lát, không khí trong phòng nghị sự lại trở nên có chút áp lực. Làm nhân mã bên ngoài của Đậu Gia Quân, đoàn người chưa có lòng trung thành bao nhiêu với Đậu Kiến Đức. Nhưng lúc này quần hùng tranh giành, đoàn người cũng không rõ ai sẽ là người thắng sau cùng. Sở dĩ kiên trì đến bây giờ chưa bỏ đao xuống, là vì vật lộn một con đường sống cho mình. Nhưng rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu, trong lòng mọi người cũng không có đáp án.

- Nếu ngươi ngày đó cưới Đậu Hồng Tuyến làm bình thê thì tốt rồi.

Phát giác không khí nặng nề, Vương Nhị Mao cười trêu ghẹo.

- Ít nhất hy sinh ngươi, có thể làm cho lão Đậu thêm tín nhiệm chúng ta!

- Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy!

Trình Danh Chấn không kìm nổi cười lên.

- Ai chẳng muốn có tam thê tứ thiếp, nhưng cũng không phải là ai cũng có bản lĩnh đó. Dù gì trông cậy vào mình cũng đã khó mà lo nổi bữa cơm rồi, huống chi có hai bà vợ xinh đẹp như hoa, một ăn xin ở thành đông, một làm xiếc ở thành tây, kiếm được tiền toàn bộ phải nộp lên, mới nuôi được gia đình. Đây chẳng phải là mơ mộng hão huyền sao!

Mọi người nghe nói, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó bị chọc cho cười ha ha. Nghèo phải có cơm ăn, mọi người ai cũng không muốn luân lạc đến tình trạng này. Một khi không có thực lực và năng lực để chống đỡ, dã tâm của con người càng lớn, chỉ sợ bị chết cũng càng nhanh, sẽ chẳng khác gì một tên ăn mày mộng tưởng có hai bà vợ xinh đẹp mỹ mạo phải đi ăn xin để nuôi sống gia đình.

Sau khi cười xong, không khí trong phòng lập tức thoải mái lên nhiều. Vương Phi quơ quơ đầu, cười khổ hỏi.

- Cũng không biết lão Đậu lúc này phần thắng trên phía bắc có mấy thành? Đừng ăn trộm gà không thành lại mất đi nắm gạo, chúng ta không có nhiều của cải gây sức ép với hắn đâu.

Lời nói này lại đúng trọng điểm khiến mọi người lo lắng. Mọi người ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Trình Danh Chấn. Tuy rằng đoán được sắp phát sinh chiến sự, Trình Danh Chấn cũng không nắm chắc kết quả của cuộc chiến. Ngẫm nghĩ một chút, đưa ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng sang Ngũ Thiên Tích.

- Ngươi nên nói thì hợp lý hơn, trong này chỉ có ngươi từng quen biết với Bác Lăng Quân, hiểu biết thực lực chân chính song phương địch ta!

- Bác Lăng Quân trải qua một trận chiếnTrường Thành tổn thất thật lớn, có thể sống sót cũng đều là lão Binh bách chiến!

Ngũ Thiên Tích do dự một chút, bước đến trước bản đồ, chỉ từng tòa thành trì trên đó, giới thiệu với mọi người.

- Với thực lực của trận chiến này, thủ sáu quận khẳng định vất vả. Lại tiếp tục điều động một bộ phận binh mã đi cứu viện Lý Uyên, phòng ngự đích xác sẽ trống không. Nếu Đậu Vương Gia lấy lực lượng toàn bộ để lên phía bắc, chiến sự mới bắt đầu, có lẽ có thể đánh nhau làm tướng lĩnh Bác Lăng vội vàng không kịp chuẩn bị. Nhưng chiến tuyến càng đẩy lên hướng bắc, quân ta gặp phải lực cản cũng sẽ càng lớn. Đặc biệt thời điểm gặp phải trận chiến công thành, nhiều người cũng phải ra trận. Mà một khi bị ngăn cản dưới thành, không thể tốc chiến tốc thắng. Đến lúc đó Lý Trọng Kiên rút quân về tự cứu, La Nghệ lại dẫn Hổ Bí thiết kỵ giết qua đến.

Ngũ Thiên Tích cười lắc lắc đầu, ngón tay vẽ ra hai điểm giao nhau xám xịt ở trên bản đồ.

Truyện Chữ Hay