Khai Quốc Công Tặc

quyển 4 chương 135: vấn đỉnh (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mưa xuân, tích tí tách bắt đầu từ lập xuân cho đến tiểu mãn không ngừng. Trong ruộng hoang, trên sườn núi, từng tầng màu xanh được nước mưa làm dịu đi, tựa như cầm bút vẽ tạo nên một cảnh sắc bừng bừng sức sống. Bên bờ sông, bên cạnh kênh dẫn nước, mạch, cốc, tiêu, lúa mà các hộ gia đình dựa vào để sống căn bản cũng đều hút đủ hơi nước, tươi tốt khỏe mạnh. Trên bầu trời, mây trắng sà xuống, họa mi, chim hoàng oanh, yến, đỗ quyên, từng đàn từng đàn hót líu lo, biểu thị một năm được mùa đã đến.

Đây là một mùa màng tốt khó có được. Thời tiết ấm áp đến sớm, mưa được cấp đủ, càng khó có được chính là, từ Đậu Kiến Đức, Lý Uyên, Lý Mật, Tiêu Hiến, Đỗ Phục Uy và các hào kiệt liên tục quật khởi, thì ngay cả những tiểu bảo trại chung quanh dần dần bị tiêu diệt, bị chiêu hàng, không tiếp tục rảnh để gây họa cho dân chúng rồi. Việc cần làm là tranh đoạt dân tâm, chuẩn bị cho ngày sau tranh giành ngôi thiên hạ, các lộ hào kiệt đều thúc đẩy một loạt kế sách có lợi cho dân chúng, khinh phú mỏng dịch, quân điền giảm lương, ban đầu chỉ hận mình kiềm chế không nhiều, giờ phút này lại e ngại mình mang đến cho dân gian lợi ích quá ít, sẽ đuổi dân chúng đến dưới sự cai trị của người khác.

Dân chúng Trung Nguyên cũng không mang thù quá, chỉ cần cho họ một con đường sống, bọn họ dễ dàng quên những hành vi trước kia của ngươi. Nói một cách khác, ngươi đã từng là sơn tặc cũng tốt, quan lớn cũng thế, bọn họ cũng không quá quan tâm so đo. Chỉ cần ngươi hiện tại ít thu một chút thuế ruộng, ít thu một chút thị thuế, quản lý huynh đệ dưới tay nhiều hơn để bọn họ không tùy ý đoạt nam bá nữ, ngươi chính là thanh thiên Đại lão gia của dân chúng. Bọn họ nguyện ý thế đời đời kiếp kiếp cung phụng ngươi, coi ngươi là Chân Long Thiên Tử để quỳ bái!

Ngoại trừ điền sản trước mắt và quan lớn được chư hầu phái tới ra, Giang Nam xa xôi và tái ngoại xảy ra chuyện gì, dân chúng cũng cũng rất ít quan tâm. Nhất là bởi vì khoảng cách quá xa, lôi đình mưa móc đều không rơi đến đầu mọi người, khóc hay cười cũng vậy, là chuyện của người khác, có quan hệ gì với họ đâu? Thứ hai thì là vì tin tức truyền đi chậm, liên tục nhiều năm rối loạn làm cho thương nhân gần như đoạn tuyệt, địa phương khác xảy ra chuyện gì khi truyền đến nhà họ, thì đã muộn mất ba tháng rồi, quan tâm cũng là mù quan tâm mà thôi, không bằng đi trồng hai luống ruộng còn hơn. Trường Nhạc Vương cũng tốt, Đường vương cũng thế, Trịnh vương cũng tốt, Vương gia đến nhà ai cũng vậy, vẫn không thể thu hồi bao nhiêu tiền vốn? Khi mùa xuân mượn lương thực, mượn nông cụ của người ta cũng không phải là mượn không đấy, Được chú ý có mượn có còn, có vốn có lợi. Tuy rằng nhóm quan lão gia mới nhậm chức cười giống như Bồ Tát, nhưng ta cũng không thể không cân nhắc, tránh chọc người ta trở mặt?

So với đám dân chúng thấp cổ bé họng đơn giản dễ dàng thỏa mãn tâm tư mà nói, nhà giàu quyền quý địa phương, còn có người đọc sách nhớ lại nghiệp lớn mười ba năm đông đến nghiệp lớn mười bốn năm hạ mấy tháng nay, có thể đã cảm thấy kinh tâm động phách rồi. Khởi điểm là người Đột Quyết tụ tập binh cả nước xuôi nam, rất có thể tiếp tục tái diễn Ngũ Hồ loạn Hoa. Nhưng không đợi mọi người quyết định dời cả nhà thoát khỏi hay là ở lại “Thuận theo thiên mệnh”, thì Bác Lăng Quân Đại tổng quản Lý Trọng Kiên đã mang theo binh mã của mình lên Trường Thành.

Đối với sự cố chấp và ngu trung của Lý Trọng Kiên, rất nhiều người đều cười nhạt nói:

- Bọ ngựa đấu xe, hắn còn cho là mình là Quan quân Đại tướng quân sao? Dựa vào sáu quận Bác Lăng lấy một chút lực lượng, hắn dựa vào cái gì ngăn cản bốn mươi vạn lang kỵ của gia tộc A Sử Na?

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người chính là, tiếng cười chưa rơi, binh mã Đường vương Lý Uyên, bộ khúc của Trường Nhạc Vương Đậu Kiến Đức, xã dũng của Hà Gian Quận Thủ Vương Tông, thiết kỵ của U Châu La Nghệ và lâu la của Úy Châu Trì Đức Duệ, vô số người nổi danh, vô số giang hồ hào kiệt không đội trời chung với người Đột Quyết, từng đầu hàng Đột Quyết vùng đất phương bắc trước sau đều đến dưới chân Trường Thành. Một trận ác chiến xảy ra, máu chảy khắp nơi, Lang kỵ cuối cùng không vượt quả được Trường Thành nửa bước!

- Xem ra vận số của Đại Tùy chưa hết!

Nghe được tin chiến thắng từ phương bắc, rất nhiều thân sĩ hiển đạt tại trong lòng âm thầm cân nhắc. Nhưng tin tức tốt mang đến hưng phấn nhiệt tình chưa kịp qua đi, tin dữ theo sát sau từ phía nam truyền tới. Vũ Văn gia được Hoàng Đế Đại Tùy coi trọng nhất đã tạo phản, đem giết sạch sẽ Tùy Đế Dương Quảng, Thục vương Dương Tú, Tề vương Dương Giản và hoàng thân quốc thích. Tổ chim bị phá, sao có thể còn lại trứng? Trong hỗn loạn, Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn, Tả Dực Vệ Đại tướng quân Lai Hộ Nhi, thư ký giam Viên Sung, Hữu Dực Vệ tướng quân Vũ Văn Hiệp, Thiên Ngưu Vũ Văn Tiêu, Lương Công Tiêu cùng quý tộc hậu duệ quyền thần có liên can tất cả đều u mê rớt đầu.

Tuy rằng từ lúc hai ba năm trước, thiên tử Đại Tùy Dương Quảng đã biến thành con rối rồi, nhưng có con rối còn hơn là không có, dù sao vẫn có chênh lệch đấy. Khi Dương Quảng còn sống, tuy rằng thế gia đại tộc và đám đệ tử đọc sách đều oán thầm ông ta, cả thấy ông ta là hôn quân từ cổ chí kim hiếm có, nhưng chỉ cần ông ta còn sống, mọi người vẫn có thể tiếp tục u mê mà sống, không cần phải gấp gáp đứng thành hàng. Hiện giờ Dương Quảng chết rồi, tương đương đám đông tự lừa gạt che mắt mình cũng đã kéo tấm vải xuống rồi. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, phía tây dựng lên một Đại Vương làm Hoàng đế, phía nam dựng lên Tần vương làm thiên tử, phía đông dựng lên Việt Vương mặc long bào. Rốt cuộc ai mới là chân mệnh thiên tử? Ai là nghịch tử nhị thần? Không một ai nói rõ ràng. Nhưng duy nhất có một điểm rõ ràng, là ba Thiên Tử Đại Tùy kia cũng chưa thực quyền, Lý Uyên, Vũ Văn Hóa Cập và Vương Thế Sung sau lưng bọn họ mới là đao khách chân chính.

Nếu quả thực phải đối mặt với ba đao khách cũng tốt, tài tuấn trong hào môn đại hộ không chỉ có một, tuấn kiệt cũng không chỉ có một, phân chia ném về ba nơi, tựa như Gia Cát gia thời Tam Quốc, dù gì cũng có ném đúng thời điểm ấy nhưng hôm nay ngoại trừ Lý Uyên, Vũ Văn Hóa Cập và Vương Thế Sung làm ba đao khách ra, ở trên đất Đại Tùy, còn có Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, Đỗ Phục Uy, Tiết Cử và tất cả hơn hai mươi gia chư hầu lớn nhỏ. Điều này thật có thể khiến hco nhóm thế gia đại tộc thích đầu tư đặt cược đầu óc choáng váng hoa mắt. Tài năng tuấn kiệt trong tộc nhiều hơn nữa cũng không đủ nhiều như vậy. Chân Long Thiên Tử phân chia, nhưng vạn nhất để sót, mà phương hướng kia lại thật sự là nơi vương khí, vậy thì phiền phức lớn rồi. Trên đời này nhiều cuộc đánh bạc cũng không phải là bạc trắng thật sự, mà là tính mạng của con cháu, tiền đồ của cả gia tộc. Thế chấp toàn bộ tài sản, theo tân Thiên tử nhất thống giang sơ, cả gia tộc đều đi theo phụ tá sẽ thăng chức rất nhanh, nhưng mà một khi sai lầm, thì có nghĩa vạn kiếp bất phục. Mặc dù Tân hoàng đế rộng lượng không tìm ngươi gây phiền phức, nhưng điền sản, của cải trong nhà cũng không thể tránh bị đám người đi theo vua rình mò, chỉ cần gia tộc mới quật khởi phất tay, gia tộc cũ đổi danh đổi họ, chỉ là chuyện giây lát.

Không có cách nào khác chu toàn, đành phải tìm một nơi trong thiên hạ có khả năng đặt cược nhất. Có gia chủ thông minh lập tức làm ra quyết định, nhưng rất nhanh, gã phát hiện quyết định của mình không đáng tin cậy vô cùng. Các đao khách chư hầu này, không ngờ nhất thời không phân ra được cao thấp. Dựa theo địa bàn lớn nhỏ và binh lực nhiều ít, vốn Đường công Lý Uyên chấp chưởng thiên hạ, đặc biệt khi ông ta chiếm được sự ủng hộ của hai người Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Trọng Kiên và U Châu Đại tổng quản La Nghệ, mơ hồ đã lộ ra hương vị ta mặc kệ hắn là ai. Nhưng một trận ác chiến trên Trường Thành, bởi vì nhóm hào kiệt Trung Nguyên là gấp gáp tụ hội, giữa phối hợp lẫn nhau còn lạ lẫm, làm cho các phương tham chiến tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Trong đó tinh nhuệ Bác Lăng dưới trướng Lý Trọng Kiên và thiết kỵ Hổ Bí dưới trướng La Nghệ là nhiều nhất, đánh một trận xong, hai người lập tức tuyên cáo quân cờ trên bàn cờ thiên hạ đã bị loại. Là một trong chủ lực tham chiến, tướng sĩ Lý Uyên cũng bị tổn thất không nhỏ, bộ hạ của hai người con trưởng Kiến Thành và con thứ Thế Dân tổn thất gần nửa, mà hơn mười vạn nương tử quân chiến dưới trướng trưởng nữ Uyển nhi sau trận chiến không còn đủ năm nghìn, binh mã còn lại, bao gồm chủ soái Lý Uyển Nhi, đại tướng Vương Nguyên Thông, Tề Phá Ngưng đều hóa thành hùng quỷ thiên thu thủ hộ biên quan!

Thực lực Lý Uyên vừa giảm, các lộ chư hầu khác đều lập tức lại một lần nữa nổi dậy. Dựa vào Địch Nhượng lưu lại hai kho lúa lớn đầy lương thực của cải là Thượng Lạc, Lê Dương, Ngụy công Lý Mật giục ngựa rong ruổi, đông kéo dài đến Văn Đăng, tây kéo dài đến Hứa Xương nắm vùng đất màu mỡ trong tay. Lý Mật không cam lòng như thế, Trịnh quốc công Đại Tùy Vương Thế Sung vỗ án, mượn dùng của cải tích trữ trong đông đô Lạc Dương và nội phủ binh Đại Tùy, đánh Đông dẹp Bắc, trước tiên đánh bại đại tướng Sài Thiệu dưới trướng Lý Uyên, trọng đoạt Nghi Dương. Theo sát sau lại đánh sang Lý Mật, đánh hạ Yển Sư. Không ngờ thế lực giữa hai người Lý Mật và Lý Uyên lại đánh ra được một mảnh thiên địa rộng lớn. Trường Nhạc Vương Đậu Kiến Đức cũng không chịu lạc hậu, đem rút binh mã ra khỏi trận chiến Trường Thành, nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của đại tướng Vương Phục Bảo của Đậu Gia Quân mấy ngày hôm trước vẫn là đồng minh, Hà Gian Quận Thủ Vương Tông đau khổ trốn tránh hơn hai tháng. Thẳng đến khi tin tức Dương Quảng bị giết truyền đến, mới rốt cục từ bỏ ý niệm thủ tiết vì Đại Tùy trong đầu, mệnh thuộc cấp mở cửa thành ra, đem nửa quận Hà Gian trong tay dâng tặng cho Đậu Kiến Đức.

Sau khi đánh hạ được hơn nửa quận Hà Gian, Đậu Kiến Đức được voi đòi tiên, thử thăm dò thò xúc tu tới phía tây. Kết quả ở vùng ngoại ô huyện Bác Dã bờ tây sông Hô Đà "Không cẩn thận" đụng phải mấy ngàn tàn binh dưới trướng Lý Trọng Kiên, bị đối phương huých cái đầu rơi máu chảy. May có Vương Phục Bảo cứu viện kịp thời, mới có thể toàn thân trở ra, không bị mất nửa quận Hà Gian vừa mới đoạt được trong tay.

Đậu Kiến Đức khuếch trương bị ngăn trở, thực lực của thúc cháu Lý Uyên, Lý Trọng Kiên lại lần nữa khiến đoàn người nhìn với cặp mắt khác xưa. Thúc cháu bọn họ như côn trùng trăm chân, chết vẫn đứng vững. Mà phía bắc Hoàng Hà các chư hầu khác như bầy kiến, liên hợp lại đủ để cắn nuốt voi lớn. Trong lúc nhất thời, các lộ thế lực bờ nam Hoàng Hà không ngờ tạo thành thế giằng co ngắn ngủi, ai cũng nuốt không nổi ai, ai cũng diệt không được ai. Chỉ có thể trước tiên áp chế dã tâm của mình, thu hồi nắm quyền lại, âm thầm hạ thủ ở hai mặt tinh binh và nội chính.

Hào kiệt hai bên bờ sông Hoàng Hà quấy thành hỗn loạn, hào kiệt hai bên bờ Trường Giang sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Thừa dịp Dương Quảng bị giết hình thành hỗn loạn lớn, hào kiệt huyện La Tiêu Tiển xưng đế ở Nhạc Dương, quốc hiệu là Đại Lương, lập tức dấy binh cả nước xuôi nam, phá được Hán Dương, Châu Nhai, tiến thẳng đến Giao Chỉ, binh lực mở rộng lớn đến bốn trăm ngàn.

Gần như đồng thời Tiêu Tiển ở mọi nơi công thành, hào kiệt Giang Hoài Đỗ Phục Uy phá Cao Bưu, chiếm Lệ Dương, tự hiệu là Đại tổng quản đông nam Đại Tùy. Lấy bạn tốt Phụ Công Thạch làm Trưởng sử, nghĩa tử Vương Hùng Đản làm Đại tướng quân, tiêu diệt lục lâm hào kiệt chiếm cứ các nơi ở Giang Hoài hơn một trăm nhà, giết cường hào hơn ba mươi họ, khiến cho hai bờ sông Hoài khí tức đổi mới hoàn toàn.

Đã bị Đỗ Phục Uy dẫn dắt, Vũ Văn Hóa Cập ở Giang Đô giết cường hào lấy lương thực tích trữ, Vương Thế Sung ở Đông đô trừ quyền thần, giết những nhà này sung ngân khố quốc gia. Lý Uyên ở Trường An vì tích trữ quân lương cho quân lính dưới trướng, giết hơn bốn mươi nhà cựu thần Đại Tùy. Trong phút chốc, rất nhiều đầu người đang do dự nhìn thiên hạ đại thế còn chưa rõ ràng cũng đã cuồn cuộn rơi xuống đất.

Nhắc tới cũng kỳ, sau khi những gia tộc được thế nhân coi là rường cột nước nhà bị giết, Trung Nguyên vỡ nát lại một lần nữa lộ ra bừng bừng sức sống!

Truyện Chữ Hay