Nàng mải suy nghĩ, không chú ý tới có hai người đang tới gần, đến khi khoảng cách còn rút ngắn lại cách một bước chân, một giọng nói trong hai người mới vui vẻ vang lên.
“Khải...C... Khải Minh....”.
“Khải Minh huynh đệ, đã lâu không gặp”.
Nàng hồi thần, nhìn thấy hai người trước mắt, cũng rất vui vẻ. Đây không phải La Thanh Phong, thanh mai trúc mã đã lâu không nhìn thấy mặt hay sao? Vị còn lại, lại chính là Bạch nhị thiếu gia đã gặp ở kinh thành cách đây không lâu. Nàng sau khi trở về từ kinh thành, nếu không bận rộn việc kinh doanh, thì chính là suy tư đại kế trốn tránh thất điện hạ, làm gì có thời gian đi gặp mặt bạn bè, người thân? Nay đã gặp ở đây, tất nhiên là phải chuyện trò mới được.
Cũng sắp tới giờ cơm trưa, liền sai Đại Bảo tới Hương Cư đặt một phòng bao, Tiểu Bảo trở về báo với người nhà một tiếng, trưa nay nàng sẽ dùng cơm ở bên ngoài. Khải Ca gặp lại bạn thân, mọi sự ưu sầu đều vứt bay lên chín tầng mây, nào còn nhớ tới thùng dấm chua to đùng ở nhà trong thư phòng nhỏ đang buồn bực nghe thủ hạ báo cáo hành tung của tiểu nương tử nhà mình.
Lúc sau lại có mật thám tới báo cáo, nghe nói nàng cùng hai nam nhân đến Hương Cư ăn cơm, lại còn ngồi trong nhã gian, buồn bực trong lòng thất điện hạ đã sớm sôi trào thành thùng dấm chua lòm tỏa ra khắp bốn phía. Không nói hai lời, liền lập tức xuất hiện ở nơi đó ngay lập tức.
Gõ cửa, người ra mở là Đại Bảo. Tên nhóc này nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng áp thấp tỏa ra xung quanh thất điện hạ liền rùng mình một cái, rất không có nghĩa khí lùi lại hai bước, vừa vặn nhường ra một khoảng trống cho thất điện hạ bước vào.
“Minh đệ, ta vừa tới đây đã nghe nói đệ cũng dùng cơm ở đây, sẽ không ngại cho vi huynh thêm một chiếc bát , một đôi đũa chứ?”.
Thất điện hạ mặt dày mày dạn làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, rất tự nhiên đi tới, ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất còn lại ngay bên cạnh nàng. La Thanh Phong thấy có người tới, tự giác dừng lại câu chuyện dang dở, đưa ánh mắt dò hỏi hướng về phía nàng. Hắn không chú ý tới người bạn ngồi bên cạnh, Bạch công tử ánh mắt đầu tiên từ kinh ngạc, rồi đến nghi hoặc, ngỡ ngàng, rồi vui vẻ, từng sắc thái thay đổi lung linh nhấp nháy như bóng đèn led thời hiện đại.
Vị này không phải Hoắc Mặc công tử đã gặp ở kinh thành cách đây không lâu hay sao, thật đúng là có duyên gặp mặt. Bạch Cảnh Ninh vốn hào sảng, thích kết giao, không để ý tới ánh mắt chứa ánh đao của Khải Minh, mừng rỡ sắp xếp.
“Sao có thể ngại, ha ha , tiểu nhị, mang thêm bát đũa vào đây”.
La Thanh Phong cũng không biết thân phận thật sự của thất điện hạ, lại thêm Mặc Kì Túc cố gắng thu hồi khí thế của mình, khiến cho mấy người họ vừa ăn uống vừa trò chuyện cũng rất hòa hợp. Thất điện hạ biết rõ người này là bạn thanh mai trúc mã của nương tử nhà mình, cũng tỏ ra khách khí một chút, vừa là nể mặt người trong lòng, vừa là muốn thông qua hắn tìm hiểu hết những chuyện liên quan đến nàng, những chuyện xảy ra khi hắn không ở bên, hắn tất cả đều muốn biết.
Nếu thất điện hạ biết được La Thanh Phong tiểu huynh đệ thời còn thơ bé từng suýt nữa trúng tuyển danh sách người có thể được chọn làm phu quân của nương tử nhà mình, hội tụ đủ các tiêu chuẩn của người phu quân kiểu mẫu nhị thập tứ hiếu trong lòng nàng, thì không biết hắn có thể còn vui vẻ nâng chén trò chuyện với người ta một cách thoải mái như thế nữa hay không?
Mặc Kì Túc biết hai người này đối với nàng đều là những người bạn quan trọng, vì thế cho dù hắn rất không vui hắn ở riêng trong nhã phòng với họ, nhưng thùng dấm chua cũng không sôi trào lên nữa, nhất là nghe được chút chuyện thời nhỏ của nàng. Có vẻ tất cả những hành đồng nghịch ngợm hồi nhỏ của nàng đều bị La Thanh Phong quy kết hết cho nhân vật hư cấu Hà Khải Minh này? Hắn tới đây vài ngày, còn biết được nàng trong trong giới thư sinh trẻ tuổi của Nguyên châu rất có tiếng nói, được xưng là Mục Triết công tử, một trong tứ đại công tử nổi tiếng nhất Nguyên Châu.
Tuy hắn không có quyền phản đối nàng kết giao bằng hữu, thế nhưng nhất quyết sau này hắn không thể để nàng thường xuyên tụ hội cùng một đám nam nhân được, trừ khi có hắn ở bên cạnh.
Hắn đưa ý chỉ của phụ hoàng cho nàng, nàng giống như hắn dự đoán, cũng không có nhiều phản ứng, xem ra nàng với vị ở Vân Mộng Sơn kia cũng có mối quan hệ không nhỏ. Trước đó hắn cũng không hỏi rõ ràng, sợ nàng phản cảm với hắn. Nhưng bây giờ thì khác, nàng không phải đã ngầm thừa nhận mối quanhệ của hai người họ rồi hay sao, có thể hỏi rõ ràng, tương lai thêm một trợ lực cho việc tứ hôn hắn muốn cầu phụ hoàng.
Vâng, thất điện hả có hơi vô xỉ, không coi ai ra gì chỉ dựa vào một nụ hôn mà kiên quyết nhận vơ quan hệ của mình cùng người trong lòng đã tốt đẹp đến mức có thể bàn đến chuyện cưới xin rồi. Nhưng cũng phải nói thái độ của nàng dành cho hắn khác hắn trước kia, có chút gần gũi, đôi khi lại ngượng ngùng e lệ khiến thất điện hạ sung sướng như bay lên tầng mây. Tuy nhiên lực cản từ Triệu đại nhân lại không hề giảm bớt khiến hắn vo cùng nhức đầu, vị này cũng lớn tuổi rồi, sao vẫn lo chuyện bao đồng quan tâm đến việc yêu đương mặn nồng của tuổi trẻ là sao, vị này lại còn tìm đủ các lí do ngăn cản hắn gặp gỡ nương tử tương lai nữa, thất điện hạ không vui vẻ, cũng vô cùng buồn bực. Nếu là người khác, thất điện hạ đã cho người đó đi thăm thú âm tào địa phủ một phen rồi cũng nên.
Nhưng vị này được Khải Ca cung kính gọi một tiếng tổ phụ, trong thân phận Khải Minh còn có một cái danh tôn sư đáng kính, ông còn là thân tín đáng tin cậy nhất của phụ hoàng, hắn cũng không dám có hành động gì. Chỉ có thể vui vẻ chịu đựng, mong chờ ông sớm cảm động bởi tấm chân tình hắn dành cho nàng, tác hợp cho bọn họ.
Mọi việc kinh doang tại Nguyên châu đã sắp xếp xong xuôi, nhưng bọn họ vẫn chưa thể lên đường hồi kinh, nàng nói, nàng cần chờ một người. Trong lòng hắn dấy lên một hồi chuông cảnh báo, dù nàng không hé lộ thông tin gì, nhưng không hiểu sao hắn có trực giác ngươi mà nàng chờ chắc chắn là nam nhân, còn là một nhân vật không hề đơn giản.
Đã không thể thường xuyên được gặp nàng, vậy mà nàng còn không chịu nói rõ ràng, càng khiến trong lòng hắn như có một con mèo hoang dã giương móng vuốt nhẹ nhàng cào vào lòng hắn, vô cùng khó chịu. Càng làm hắn buồn bực là thái độ của nàng dành cho hắn không hề giống như một thiếu nữ đang đắm chìm trong tình yêu chút nào, quá bình tĩnh, quá lí trí, không biết có phải đây là báo ứng của ông trời dành cho hắn khi kiếp trước kiếp này luôn coi thường không để ý tới tình cảm những người con gái khác dành cho mình hay không.
Chắc không phải vậy, hắn chỉ biết càng phải yêu nàng hơn nữa, chiều chuộng nàng hơn nữa, khiến cho nàng quen thuộc với việc có hắn làm bạn, cho tới một ngày nàng không thể sống thiếu hắn, nàng không thể không có hắn, tới lúc đó hắn mới thực sự an tâm nàng sẽ không đột ngột rời khỏi chính mình.
Đôi khi hắn cũng rất phiền muộn vì suy nghĩ tiêu cực này của mình, nhưng hắn không thể không cẩn thận, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nàng có từng có ý muốn dựa vào một cuộc hôn nhân không tình cảm để chạy trốn tình yêu của hắn, hắn sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra lần thứ hai, nàng chỉ có thể yêu hắn, chỉ có thể thành thân cùng hắn, chỉ có thể sinh con cho hắn, ngậm kẹo đùa cháu cùng hắn. Dù nàng cảm thấy hắn như vậy là quá bá đạo, quá không nói lý, thì cũng xin nàng cho hắn được như vậy chỉ một lần này, hắn không bao giờ có thể nghĩ tới việc không có nàng bên cạnh.
Nàng biết bởi vì hành động trốn chạy tránh né trước đó của mình khiến chàng lưu lại một bóng ma trong như, như thể nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào, đành nói cho chàng một bí mật có thể khiến chàng vui vẻ, thả lỏng hơn.
“Muội đã tiếp nhận một nhiệm vụ, đó là trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Đại Chiêu quốc, huynh nói xem, vậy phu quân của người phụ nữ tôn quý nhất Đại Chiêu quốc này, sẽ là ai?”.