Mặc Kì Túc hơi bồn chồn, lúng túng, trước mặt hắn lúc này là hai vị lão giả, một khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng lườm nguýt hắn mà trước đây hắn chưa bao giờ thấy qua, một vị còn còn lại vốn trông rất hiền hòa, lúc này cũng đang nghiêm nghị soi xét, dù không đến mức nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới, nhưng cũng khiến lông tóc hắn dựng hết cả lên. Hắn có cảm giác, mình giống như miếng thịt lợn bày trên quầy chợ, bị lật qua lật lại soi mói kĩ càng vậy.
Đêm qua thức quá muộn, hắn phân vân mãi, cuối cùng chấp bút viết một bức thư gửi về kinh thành dâng lên phụ hoàng. Bao nhiêu năm qua, hắn luôn quy củ, nghiêm nghị lạnh lùng, thái độ luôn bình tĩnh không sợ hãi, kể cả khi đối mặt với phụ hoàng, nhưng lúc này hắn không thể bình tĩnh nổi. Hắn chỉ chậm nửa tháng nữa, thì nương tử hắn tâm tâm niệm niệm có khi cũng trở thành vợ người ta rồi.
Hắn dẫn quân hồi kinh, vốn chỉ định đến xác nhận chính xác tin tức Thanh Phong mang về – nàng, cũng là người giống như hắn, sau đó liền quay lại đại quân, cùng lúc hồi triều. Không nghĩ tới, còn chưa gặp được nàng, đã nghe được tin tức thủ hạ báo cáo khiến hắn tức điên lên, liền không thèm suy nghĩ cho người chặn đường Triệu đại nhân, còn hắn trực tiếp tới tóm nàng lại. Không nghĩ tới không chỉ tóm được nàng, còn thành công chiếm đi nụ hôn đầu của nàng. Nghĩ tới đây, tâm thần hắn lại lâng lâng, nhớ tới bờ môi mềm ngọt của nàng, vòng eo thon vừa vòng ôm của hắn, còn có....
Ánh mắt hắn không tập trung, trong đầu như cuốn phim quay chậm đặc tả lại cảnh tượng hôm qua hai người thân mật, ngọt ngào,... Đúng lúc này hắn đánh một cái rùng mình, ánh mắt tỉnh táo lại đối diện với ánh mắt trợn tròn như muốn giết người của Triệu đại học sĩ đại nhân.
Hừ, tên tiểu tử chết tiệt này chắc chắn đang mơ tưởng đến cháu gái bảo bối của lão, cái nụ cười đáng khinh bỉ kia là sao, không phải là đang có chủ ý xấu gì với dưỡng tôn nữ của lão chứ. Triệu Trị đại nhân nâng cao cảnh giác, thầm may mắn khi nãy đã viện một lí do cũ rích khiến cháu gái tránh mặt đi.
“Không biết ngài khi nào thì trở lại hành trình hồi kinh cùng đại quân?”.
Chỉ cần Khải Ca theo ta cùng hồi kinh, vậy chúng ta liền lập tức lên đường.
Suýt chút nữa thì hắn đã buột miệng nói ra lại, cũng may đã kìm lại được. Triệu đại nhân ở nội kinh nổi tiếng là nghiêm khắc, lại cố chấp, hành vi chặn đường của hắn ngày hôm qua đã để lại ấn tượng rất không tốt, hắn không nghĩ làm cho sự việc thêm rắc rối. Triệu lão là thân tín của phụ hoàng, nếu lão nói một chứ ‘không’, dù phụ hoàng có uy nghiêm hoàng gia đến mấy cũng sẽ không vì hắn mà làm lạnh lòng lão trung thần. Như vậy chẳng phải nương tử đến miệng rồi còn bay mất?
“Đại nhân, việc ta tới đây đã dâng thư về kinh, tạ tội với hoàng thượng”.
“Ý ngài là sẽ không theo đại quân hồi kinh?”.
Triệu đại nhân nhất quyết làm khó, không buông tha người. Cũng may thất điện hạ tuấn tú bất phàm, ngay lập tức đã nghĩ ra lí do bám lấy nương tử chưa qua cửa.
“Đại nhân có điều không biết. Ta phụng mệnh hoàng thượng, chịu trách nhiệm việc liên lạc ở ‘ Vân Mộng Sơn’, việc này Hà tiểu thư có liên quan rất lớn, lần này mạo muội đến đây, mong tiểu thư cùng ta hồi kinh, báo cáo rõ ràng lên hoàng thượng”.
Ta đến phụ hoàng cũng dâng ra, xem ông ngăn cản thế nào. Thất điện hạ ở trong lòng đắc ý một phen, đẩy việc công lên làm lá chắn cho việc vô trách nhiệm của mình.
Hà gia gia ngồi một chỗ vẫn hữu ý vô ý đánh giá tiểu tử trước mặt, cũng không ai nói cho ông ngồi đối diện kia là một trong đứa con trai cao quý của thiên tử Đại Chiêu, chỉ biết người thanh niên này đang có ý với tiểu tôn nữ, ông tất nhiên phải đánh gia cho kĩ càng, nghĩ tới đây, thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó tôn nữ đã từ đứa nhỏ ôm trong lòng lớn lên thành tiểu khuê nữ, một hai năm nữa, đã có thể bắt đầu tìm lương duyên rồi.
Người ngồi bên cạnh ông lại không yên bình như thế, lúc này khuôn mặt nhăn nhó lườm nguýt l;ập tức thay đổi, khí tức nghiêm nghị, trí tuệ lập tức phát huy, nghiêm túc nghiền ngẫm thông tin mới nghe thấy. Ca Nhi sao lại có liên quan đến sự việc kia, nhưng nhìn thất điện hạ thái độ nhàn nhã, liền đặt lo lắng trong lòng xuống, có liên quan cũng không nhất thiết là việc xấu.
Việc này cháu gái không hề nhắc tới, có lẽ chỉ là liên quan vòng ngoài, nhất định vị điện hạ này muốn quấn quýt lấy tôn nữ, mới nói như vậy. Triệu đại nhân coi như cũng đoán đúng một nửa, Mặc Kì Túc muốn có cơ hội ở bên cạnh người trong lòng nhiều hơn, mới mặt dày lôi kéo quan hệ, một nửa còn lại, ông không hề biết rằng nàng không những chỉ liên quan, mà còn liên quan lớn. Mười hai tháng sau, nếu không có sự trợ giúp của nàng, Đại Chiêu quốc có thể sẽ rơi vào đại loạn to lớn trước nay chưa từng có.
Thất điện hạ sau khi nhanh miệng bịa ra một lí do, liền tự khen mình một phen, quyết định tối này phải gửi tiếp một phong nhữa về kia thành. Hắn suýt nữa thì đã quên mất việc này, phải cho phụ hoàng biết mức độ quan trọng của nàng dâu tương lai, khiến phụ hoàng trợ giúp hắn nhanh chóng cưới nương tử vào cửa mới được.
Ngự thư phòng rộng lớn đèn đuốc sáng trưng dù ban ngày hay ban đêm, lúc này hoàng đế đại Chiêu quốc ngồi sau án, mở ra bức thư vừa được gửi về từ Nguyên châu. Lão thất luôn tỏ ra lạnh lùng cũng có ngày hôm nay. Tiểu tử Mặc Kì Vân trong miệng Vân quy lão, cũng chính là thiên tử tôn quý nhất Đại Chiêu quốc, nắm trong tay lãnh thổ rộng lớn, hơn mười nước phụ thuộc, binh mã trăm vạn, trước triều uy nghiêm khí phách, lúc này đang không hề khách khí cười nhạo con trai của chính mình.
Thực tế Mặc Kì Túc là đứa con trai hắn yêu quý nhất, từ nhỏ đã tuấn tú lịch sự, thông minh giỏi giang, rất giống hắn khi còn nhỏ, không kể đến dung mạo có phần giống hắn, khí phách hào hùng, nhưng cũng không mất đi vẻ nho nhã mẫu mực, rất được lòng hắn. Tuy đối người ngoài lúc nào cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đối xử với huynh đệ khác mẫu cũng không hề kiêu ngạo, đối với quyền lực có tham vọng, nhưng không lúc nào cũng bừng bừng dã tâm nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế.
Chưa kể đến mẫu phi hắn cũng là vị sủng phi mình ưa thích, ngoại thích lại là trung thần phái bảo hoàng, rất biết chừng mực, không ham binh quyền, khiến hắn càng thêm một phần yêu thương đứa con trai này. Thất điện hạ từ trước tới nay không gần nữ sắc, khiến cho hoàng đế dù không nói ra, nhưng trong lòng cũng tương đối lo lắng. Các huynh đệ bằng tuổi hắn không người nào là hậu viện sạch sẽ không một bóng người như hắn, hoàng đế chỉ lo lão thất nhà mình trong trong quân doanh lâu ngày bị nhiễm thói hư tật xấu của đám binh lính cấp dưới, hoặc lại theo bước vương đệ mình đi ngao du sơn thủy khắp nơi, cái tốt không học lại dắt về cho hắn một đệ muội là nam nhân, thì hắn chỉ còn nước lau lệ.
Cuối cùng hắn cũng có người để ý, hoàng đế cũng coi như thở ra một hơi, cũng cười thầm trong lòng, mấy lần hắn muốn vì con trai chọn vài nữ tử hiền thục, đều bị hắn trong sáng ngày tối cự tuyệt. Cuối cùng còn không phải viết thư trở lại, cầu xin hắn thành toàn hay sao. Chỉ cần nữ tử này gia thế trong sạch, dù thế nào hoàng đế cũng sẽ đồng ý cho một vị trí trong hậu viện thất hoàng tử. Còn về vị trí nào, còn phải xem vị cô nương này gia thế có đủ đưa ra bàn luận hay không mới được.
Hoàng quý phi gần đấy mong chờ con trai đi đánh trận mà ăn ngủ không ngon, liền mang cho nàng chút tin tức vui vẻ, cùng nàng ăn một bữa cơm vậy. Hoàng đế tâm trạng vui vẻ phất tay áo, mang theo thư của con trai ngồi long liễn đi về phía Khôn Thái cung.