Bạch ưng ‘ngựa quen đường cũ’ tung cánh bay vút lên ngọn cây đại thụ bên cạnh cửa sổ phòng Khải Ca chờ đợi nàng viết thư trả lời cho chủ tử của nó, nếu có thể nói, nó chắc hẳn oán hận không thôi cái vị đang ở quân doanh Băng châu kia, không cho nó thời giờ nghỉ ngơi chút nào, vừa nhận được thư liền hồi đáp rồi thúc giục nó lập tức bay đi, cũng không thèm cho một bữa cơm tử tế, khiến nó gần tháng nay chỉ có thể bắt mồi dọc đường đưa thư, đúng là khổ không nói nên lời.
Khải Ca ở trong phòng đọc đi đọc lại lá thư đến ba lần, phân vân không biết đáp lại như thế nào. Chào mừng hắn sớm trở lại? Không được, vậy nàng chẳng phải lập tức phải đối mặt hắn, bị hắn tóm đước bắt cho hắn một câu trả lời hay sao. Ngươi cứ từ từ đừng về vội? Có vẻ không được hay cho lắm, đến khi hắn trở lại không phiền chết nàng mới là lạ. Chần chừ mãi không hạ bút xuống được, nàng lại bị tiếng gâu gâu Tiểu Ngao vang lên làm gián đoạn.
“Đã trở lại, kết quả như thế nào?”.
“Chỉ có Tiểu Tiểu thành công thôi”.
Cũng phải, việc thức tỉnh huyễn linh lực này chỉ có thể làm được ở một độ tuổi nhất định, giống như Lý Quân Hàn cũng như vậy, đến người còn là thế, động vật tất nhiên không thể khác.
“Đừng buồn, vậy đệ đệ của ngươi thế nào”.
“Khá tốt, là thổ huyễn lực, sau này có thể theo ta lăn lộn được rồi”.
Nói đến đệ đệ làm tâm trạngnó khá hơn nhiều, sau khi sử dụng linh quả, Tiểu Tiểu không chỉ có được năng lực, trí tuệ cũng tăng trưởng lớn, có thể tư duy như một đứa nhỏ tầm năm sáu tuổi, có thể dạy dỗ được. Mẫu thân nó cũng vậy, dù không đạt được huyễn lực, nhưng cơ thể thoát thai hoán cốt, sống thêm sáu bảy chục năm nữa là chuyện không phải bàn, như vậy cũng không tồi.
Nói đến, nó hơi có chút thẹn thùng, cọ tới bên chân nàng, đuôi vẫy qua vẫy lại rồi cuộn lấy một bên chân nàng.
“Chủ nhân, ta cũng không thể bạc đãi đệ đệ, người cho ta năm ba thứ tăng linh lực cho đệ đệ được không?”.
“Hỏa huyễn lực thì không có, nhưng thổ huyễn lực thì lại có một chút, chỉ tiếc đệ đệ ngươi không phải thủy huyễn lực, thứ đó thì không thiếu đâu”.
Nàng cũng không keo kiệt, lấy ra ba đoạn thổ linh căn, một đóa hoa địa diên tinh, đều là thiên tài địa bảo tăng lên thổ huyễn lực. Huyễn nguyên mới hình thành, nó cũng không thể chứa đựng quá nhiều huyễn lực, nàng dặn dò Tiểu Ngao chậm chạp dùng, đừng vội vã. Tiểu Ngao ưng thuận, ngậm lấy đồ vật rồi nhanh chóng ra ngoài, lúc đi qua gốc cây bạch ưng đậu lại, bỗng dưng dừng bước.
Mũi nó ngửi được một mùi vị khác biệt, vừa như quen thuộc, lại vừa như xa lạ, ngẩng đầu lên lại không thấy gì, khiến nó nghi hoặc không thôi. Thế nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra mùi vị này đã gặp qua ở đâu, bèn bỏ qua, quay mông tiếp tục hướng về căn phòng được chủ nhân để riêng cho mẫu thân và đệ đệ của nó.
Chim ưng ngay trên đầu Tiểu Ngao hơi run rẩy, chờ khi Tiểu Ngao đi xa, nó mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú nghiền ngẫm vào một người trong phòng lại đang cầm bút lên yên lặng chờ đợi.
Thư viết qua loa một ít chuyện cuộc sống hàng ngày, sau đó được cột vào ống kim loại, ngay khi nàng định đi ra sân tìm kiếm bạch ưng, đã thấy nó lao vút xuống từ trên ngọn cây, đậu lên bờ cửa sổ, chờ dợi nàng cột ống kim loại trở lại trên chân, sau đó không chờ đợi thêm, bay chối chết về phía chân trời.
Đương nhiên Khải Ca không hay biết sự xuất hiện của Tiểu Ngao làm con bạch ưng vốn luôn tỏ ra kiêu ngạo kia chạy trốn như bị ma đuổi, nàng hiện nay có một vấn đề to lớn cần suy nghĩ, rốt cuộc nàng đối với Mặc Kì Túc, quyết định như thế nào? Nếu thật sự muốn bỏ qua hắn, rời xa hắn, việc nàng cần làm nhất lúc này đó là nhanh chóng đính hôn trước khi hắn trở lại, có lẽ vì đó hắn sẽ chết tâm, sẽ thất vọng triệt để với nàng, kiêu ngạo của hoàng gia không cho phép hắn theo đuổi một người đã có hôn ước, hắn và nàng sau này sẽ không còn liên can nữa.
Nhưng...liệu sau này nàng có thể hối hận hay không? Không, dù hối hận cũng phải quyết tâm. Nàng yêu hắn, cho tới lúc này nàng không thể phủ nhận điều đó, tuy bề ngoài tỏ ra ghét bỏ nhưng nàng vẫn hiểu trong tâm mình luôn chờ đợi bóng dáng cánh chim bay đến từ phía chân trời, mang theo tình yêu của hắn đến bên nàng, từng bức thư đều được nàng cất giữ cẩn thận, từng vật hắn tặng cho nàng đều được nàng mang theo bên người. Thế nhưng...nàng có thể nói gì, không, nàng chẳng thể đáp lại hắn, dù biết hắn có thể sẽ vì nàng làm hết thảy, nhưng xin thứ lỗi cho nàng, nàng yêu hắn, nhưng... không tin vào tình yêu của hắn.
Nàng nhát gan, nàng lo sợ, trong thâm tâm nàng luôn viện lí do vì người thân nên nàng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy chính trị mà hắn sẽ gặp phải, quá nhiều nguy hiểm sẽ rình rập, nhưng đó chỉ là một phần lí do. Thực sự nàng biết bản thân luôn sợ tình yêu của hắn không thể vĩnh cửu, sợ hắn có được rồi sẽ không còn thấy đáng giá, sợ hắn có mới nới cũ, sợ hắn vì đế vị phản bội tình yêu của nàng, sợ hắn...
Đến khi đó, khi nàng đã trầm luân không có lối thoát, nàng sẽ phải làm thế nào? Thà rằng ngay từ đầu đã không có được đến, vĩnh viễn còn lại sẽ chỉ là kỉ niệm đẹp, hắn tốt nhất là cưới về một thê tử danh gia vọng tộc, vươn lên đoạt hoàng vị hoàn thành giấc mộng đế nghiệp thiên thu vạn đại, nàng gả cho một nam tử thành thật, cả đời tương kính như tân, dù không được tình nồng thắm thiết, cũng có thể bình thản qua cả đời, dù sau này phu quân của nàng vì có đủ tiền tài địa vị mà thay đổi, muốn tam thê tứ thiếp thì nàng cũng sẽ cho hắn toại nguyện, vì không yêu, nên cũng sẽ không đau khổ, nàng chỉ cần đảm bảo đứa nhỏ của nàng trong tương lai nhận được những thứ tốt nhất, vậy là đủ rồi.
Cả đêm nàng trằn trọc khó ngủ, xoay qua xoay lại, đến khi mơ màng ngủ được, lại lâm vào giấc mộng chứa đầy hình ảnh Mặc Kì Túc, toàn cảnh bọn họ quen biết nhau, từ lần đầu nàng cứu hắn trong rừng sâu khi còn thơ bé, hắn ở trong nhà nàng chữa thương, thường xuyên kể thật nhiều chuyện thú vị bên ngoài cho nàng nghe. Cho đến niên thiếu gặp lại, lần chạm mặt lướt qua giữa thảm hoa rực rỡ, cho tới gần nhất bọn họ cùng ngồi chung trên xe ngựa, không khí thân mật, thổ lộ thẳng thắn, thậm chí đôi tay hắn còn lướt nhẹ bên vành tai nàng, trên mi mắt nàng. Tất cả, từng lần chạm mặt như một bộ phim quay chậm trình chiếu lại trong giấc mơ của nàng, quấn quýt, khiến nàng như lạc lối không thể thoát ra ngoài.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã qua giờ thỉnh an, à quên mất, tại nhà của nàng, nàng không cần biết đến cái gọi là giờ thỉnh an, cũng không cần biết một đống quy củ cần phải ghi nhớ kia, nàng tự do tự tại, không ai trói buộc, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nàng ngồi trên giường hưởng thụ sự hầu hạ của Noãn nhi, một bên nghe Ngọc Nhi nói nương đã tới, thấy nàng ngủ say nên không gọi nàng dậy, muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt. Tiếp đó nàng yên lặng ăn điểm tâm sáng, sau đó mang theo đại nha hoàn ra khỏi phòng.
Gia gia đang ở trong sân, ngồi trên ghế tựa dài chỉ huy vài tên hạ nhân lật lại dược liệu đang phơi. Sau khi trở về từ kinh thành, nàng quyết định mua thêm nô tài vào viện, hai bà tử lớn tuổi tháo vát, nha hoàn nhỏ tuổi nhanh nhẹn hiểu chuyện, một tiểu tử biết chữ đưa cho đại ca làm thư đồng, đại hán cường tráng sức khỏe tốt, lại luyện qua công phu, vào giang hồ đánh đánh giết giết thì không dám nói, nhưng đề phòng bọn chuột nhắt trộm cướp thì không thành vấn đề. Lúc đầu người nhà cũng không quen, nhưng nàng phân tích đủ điều, mội người lại tự thân trải qua ngày kinh hoàng trước đó, cuối cùng đều bị nàng thuyết phục, một thời gian cũng quen thuộc, gia gia và nãi nãi cũng có người bồi bên cạnh, không lo buồn chán.
Nàng mang nhà hoàn đi bộ tới viện nhỏ nhà Quảng thúc, đưa cho hắn một phong thư, gửi đi cứ điểm của Thiên Sát lâu tại Nguyên Châu, lại từ đó dùng chim ưng đưa về tổng bộ tại Đan Châu, phía trên thư tín có sáp ấn lâu chủ của nàng, sẽ đến đó với tốc độ nhanh nhất. Nàng yêu cầu Lý Quân Hàn tập hợp danh sách toàn bộ tài tuấn trong Nguyên Châu, chỉ cần lớn lên từ đến tuổi, gia cảnh trong sạch, tuấn tú lịch sự, nhân phẩm tốt đẹp, đều đưa tư liệu tới đây cho nàng.
Phải nhanh, trước khi người đó trở lại nàng phải hoàn thành tất cả, nàng không thể làm gì khác là sử dụng mạng lưới của Thiên Sat lâu, sẽ nhanh hơn nàng tự mình điều tra rất nhiều. Nàng đoán Mặc Kì Túc có lẽ còn phải ở lại Băng châu một hai tháng nữa, đến lúc đó, hắn trở lại thì nàng cũng đã là vị hon thê của người khác rồi, hắn, chỉ có thể chúc phúc cho nàng. Nàng áy náy vì sự ích ỷ của mình, nhưng nàng sẽ không thay đổi quyết định, dù cho quyết định đó sau này sẽ khiến nàng day dứt suốt cả cuộc đời. Nàng chưa từng nghĩ tới việc hắn sau khi trở về sẽ làm khó nàng, bởi vì nàng biết hắn yêu nàng, hắn sẽ không nỡ tổn thương nàng, hắn sẽ chấp nhận cho quyết định của nàng, phải không?