Hoàng cung mười lăm tháng tám dăng đèn kết hoa, dù năm nay cắt giảm dạ yến nhưng chiều hôm đó vẫn diễn ra yến tiệc quân thần sum vầy. Khải Ca theo phụ mẫu vào cung, lúc này vẫn còn sớm, yến tiệc còn chưa bắt đầu, ngoài phụ thân và nhị thúc theo các vị đại nhân bồi hoàng đế đi dạo, còn lại bọn họ đều vinh dự được ngắm nghía ngự hoa viên trứ danh của hoàng gia. Mẫu thân và nhị thẩm có vòng tròn quan hệ của mình, đã tụ tập các phu nhân quen thuộc lại bồi tiếp nhau, các đệ đệ tuổi còn nhỏ cũng có nhóm bạn chơi riêng của mình, nàng đành tìm mấy người Ngữ Vân, Vân Yên, Khả Nhu, Linh Lung đứng cùng chung một chỗ.
Bọn họ ngồi cùng nhau trong một lương đình bên hồ, trong hồ đài sen xanh non lấp ló, lác đác vài bông sen nở muộn còn cố tỏa hương. Họ chỉ vừa vào đình ngồi xuống đã có cung nữ tiến vào mang theo trà bánh hầu hạ, đúng là nhanh nhẹn. Vài cô gái nhỏ đang thích thú trò chuyện với nhau, khoe cho nhau biết những chuẩn bị cho tiệc trà đêm nay. Một nhóm người bước vào lương đình, có vài người nàng quen biết, cũng có vài người nhìn rất lạ mặt. Dẫn đầu là Vương Lam Ngọc, một thân tố y nhã nhặn, khí chất thanh cao nổi bật trong đám người. Thấy bọn họ nhóm bằng hữu của nàng liền thôi trò chuyện, nhìn xem bọn họ muốn làm gì.
“Thần nữ tham kiến Vân Yên quận chúa”.
Vương Lam Ngọc hành lễ, nhóm nữ nhân đành sau nàng cũng quy củ hành lễ theo. Đình ngắm cảnh không lớn, nhóm người của nàng ngồi trong đình cũng không còn chỗ, rốt cuộc bọn họ chen chúc vào đây làm gì? Nàng tò mò nhưng không lên tiếng, yên lặng theo dõi Vương Lam Ngọc được cho miễn lễ đã đứng thằng người dậy, dù cằm nhỏ không hếch lên nhưng nàng vẫn nhìn thấy nét cao ngạo trong ánh mắt nàng ta, nhưng rất nhanh thu liễm, trở về khuôn mặt đoan trang nhàn thục trước đó.
“Quận chúa cùng các vị tiểu thư chỉ ngồi trong đình ngắm cảnh có vẻ hơi nhàm chán, không biết có muốn cùng chúng ta tham gia cuộc thi nhỏ đang tổ chức tại ngự hoa viên không?”.
“Là thi cái gì vậy?”.
Hoắc Ngữ Vân vẫn luôn nhanh nhảu, lập tức lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là so tài chút cầm kỳ thi họa, cũng nghe nói quận chúa và các vị tiểu thư thành lập Chiêu Dương xã cùng nhau học tập, bọn thần nữ cũng muốn được mở mang kiến thức, dự định học theo thành lập một thi xã cùng nhau vui đùa một chút”.
“Lại muốn bắt chước chúng ta kìa “.
Linh Lung ngồi ngay cạnh nàng bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm. Nàng khẽ cười, thì ra là muốn so đo chuyện này, trước đó nàng còn khá thưởng thức tài năng vị này, không ngờ tâm tính cũng không được như vẻ ngoài đạm mạc không tranh kia của nàng ta. Nhưng nàng cũng không nói, để cho quận chúa là người có địa vị nhất ở đây ra mặt đi. Vân Yên quận chúa tuy thích náo nhiệt nhưng cũng là người rất tinh tế, sao không phát hiện ra tính toán của nàng, còn không phải muốn bạn họ làm đá kê chân để trợ danh tiếng cho thi xã sắp thành lập của nàng ta hay sao.
“Thi thố thì khi nào cũng có dịp, không gấp một lần này, tỷ muội chúng ta đang thưởng trà vãn cảnh rất vui vẻ, chưa có ý muốn rời khỏi, tiểu thư tìm người khác có hứng thú thử xem”.
Vân Yên bóng gió tiễn khách, cầm lên tách trà nhấp một ngụm, không cho thêm Vương Lam Ngọc một ánh mắt nào. Không nghĩ tới nhóm người trong đình lại từ chối thẳng thừng như thế, Vương Lam Ngọc không thể làm gì khác là cáo lui, nhưng trong bụng nghẹn một cỗ hỏa không có chỗ phát. Khải Ca ở trong bụng thầm giơ một ngón tay cái về phía Vân Yên, quá có phong phạm hoàng gia rồi.
Bên này Khải Ca đang vui vẻ trong lương đình thưởng trà, nói chuyện phiếm, cách đó xa một nửa cái hoàng cung, trong cung điện của thất hoàng tử điện hạ, một bầu không khí quỷ dị đang bao trùm. Trong thư phòng thất hoàng tử ngồi sau án đang cầm một sấp tư liệu dày, là hai ngày nay người của hắn tra được toàn bộ về nàng từ khi còn nhỏ tới lớn các loại sự kiện đã xảy ra. Trong lòng hắn nổi lên một đống câu hỏi, một đống nghi ngờ. Mặc dù rất thích thú người mình thích tài giỏi như vậy, nhưng, nàng thật sự chỉ hơn mười tuổi thật hả? Là kém mười hai tuổi vài tháng.
Có rất nhiều thứ xảy ra xung quanh nàng đáng ngờ, mà bản thân nàng cũng đã đủ khiến người khác có rất nhiều hoài nghi. Hắn nhớ lại nàng trong ký ức, là một tiểu cô nương nhanh nhẹn hoạt bát, khôn ngoan láu lỉnh hay tò mò về mọi sự việc mà nàng không biết. Gia thế của nàng phải nói là cũng bình thường như bao người khác, có chăng khác ở chỗ nhà nàng có học hơn nhiều so với các nhà còn lại trong thôn. Vậy nhưng hiểu biết, tài năng khác của nàng tới từ đâu, hắn tra qua toàn bộ người nhà của nàng không có gì khác lạ, ngoại trừ nàng, phải nói vì nàng mà gia đình của nàng thay đổi rất nhiều. Nàng càng lớn càng mang đến như sự thay đổi to lớn cho gia đình nàng.
Nàng không chỉ tự gây dựng sản nghiệp trải ra khắp Nguyên Châu, kéo dài tới tận kinh thành, còn có thể quen biết được với Triệu lão. Nàng làm như thế nào? Triệu lão vốn nổi tiếng tầm mắt cao, tính tình khó gần, nàng làm sao mà quen biết được, sau đó lại còn trở thành cháu gái nuôi của lão. Chưa kể tới, nàng làm thế nào trở thành người tu luyện? Hắn đã gặp nàng đi ra từ hướng hàn đàm trong Vân Mộng sơn, lại còn cưỡi trên một con mãnh thú khác thường, dù nàng nói nàng không phải người tu luyện cũng sẽ không ai tin. Rốt cuộc, nàng là ai?
Mặc Kì Túc thôi tự thắc mắc một mình trong phòng, trở về nội thất thay y phục, sau đó mang theo Tiểu Thịnh Tử, bọn người Kiếm Nam thị vệ hướng về ngự hoa viên. Không nghĩ tới đi ra cửa liền bắt gặp đệ đệ muội muội đang tới tìm hắn. Dù không muốn nàng nhìn thấy Mặc Kì Tương một chút nào, nhưng hôm nay là yến tiệc, hắn cũng không thể cản đệ đệ lại được.
“Hoàng huynh, chúng ta cùng tới ngự hoa viên thôi”.
Muội muội Mặc Kì Tĩnh hớn hở đi tới kéo một góc tay áo hắn, tay còn lại đang lôi kéo tay áo Mặc Kì Tương bước tới.
“Tĩnh Nhi, muội là công chúa hoàng gia, phong thái của muội đi đâu rồi”.
Ánh mắt nghiêm khắc bắn tới, nào có thấy vẻ mặt ôn nhu như khi ở trước mặt Khải Ca, giọng nghiêm nghị răn dạy. Tiểu cô nương đứng lại, bĩu bĩu môi nhỏ nhắn, không tình nguyện buông tay áo hắn ra, cúi xuống sửa sang lại vạt váy của mình, bước tới một bước nhún nhẹ gối, nhỏ giọng.
“Muội ghi nhớ, xin hoàng huynh thứ lỗi”.
“Được rồi, đi thôi”.
Mặc Kì Túc hài lòng gật nhẹ đầu, mặt không biểu tình dẫn đầu đi về phía trước. Mặc Kì Tương cho muội muội một ánh mắt an ủi, sau đó nhanh chân bước theo sau hoàng huynh của mình. Tĩnh công chúa không thể làm gì khác, dậm dậm chân đuổi theo hai vị ca ca. Tiểu Thịnh Tử ở tít phía sau nuốt nước mắt vào trong. Đây mới là thất điện hạ uy nghiêm của nô tài, cuối cùng thì ngài cũng quay trở lại. Trong bụng lại cảm thương cho tam công chúa, ngoại trừ vị kia ra, hắn chưa thấy điện hạ cho ai sắc mặt tốt, kể cả tam công chúa thân muội muội này. Càng không nói tới lũ nô tài bọn hắn. Hôm nay không biết vị tiểu thư kia có vào cung không, nếu có, không biết tam công chúa sẽ khóc như thế nào vì bị phân biệt đối xử đây.
Nhanh chóng cất đi ý tưởng trong đầu, hắn nhanh chân đuổi theo các chủ tử đã đi trước.
Đang đuổi theo phía sau chủ tử, bỗng hắn bị một tiểu hoàng môn ngăn lại, nói nhỏ vào tai hắn vài câu rồi rời đi. Chủ tử nhà hắn, không ngờ ngài còn cho người theo dõi người ta cơ đấy. Hắn chỉ dám khinh bỉ trong lòng về sự phân biết đối sự giữa người trong lòng và thân muội của thất điện hạ, sau đó liền nhanh chóng đi lên nhỏ giọng bẩm báo tin tức vừa nhận được. Thất điện hạ gật nhẹ, đĩnh đạc đi về phía trước như không có gì, đến vài ngã rẽ cũng bước đi khoan thai như không có gì xảy ra. Tiểu Thịnh Tử lại phun trào trong lòng, ngài giả bộ, cho ngài giả bộ. Ngoài mặt thì như không để tâm nhưng sao khúc rẽ nào của ngài cũng cùng gần đến chỗ vị kia thế. Đi qua cầu mái vòm sẽ đến lương đình kia, thì thất hoàng tử bỗng dừng lại, sai hắn đến mời Khải Ca tiểu thư tới đây.
“Hoàng huynh, Tiểu Thịnh Tử đi mời ai vậy?”.
Tam công chúa không nén nổi tò mò, dù biết hoàng huynh sẽ không trả lời nhưng vẫn không sợ chết hỏi ra tiếng. Không ngờ lần này lại có thể nhận được câu trả lời.
“Các người cũng từng nghe mẫu mậu kể lần ta gặp nạn khi năm tuổi phải không, nàng là ân nhân cứu mạng ta khi đó”.
“A”.
Tam công chúa và Cửu hoàng tử đang ngây ngẩn vì hoàng huynh có thể mở miệng trả lời, lại ngạc nhiên vì đáp án thêm một lần nữa. Dù không cần thiết nhưng thất điện hạ vẫn muốn đệ đệ muội muội đối với nàng có sự tôn kính, dù sao sau này cũng phải gọi một tiếng hoàng tẩu phải không.
“Không phải người đó tại Nguyên Châu sao?”.
“Nàng mới tới kinh thành gần đây, đệ có gặp quá một lần rồi, nhưng khi đó ta còn chưa biết nàng chính là người đó”.
“Vậy nàng là người nhà kinh quan ạ”.
“Nghĩa nữ Triệu Khiêm lại bộ thị lang”.
Hắn nói nhiều như vậy, là muốn đệ đệ muội muội hiểu rõ, đối hắn nàng là rất có ý nghĩa, biết điều thì đối xử tốt với nàng. À không A Tương thì tốt nhất là cách xa nàng ra. Hắn hận không thể ở trước mặt nàng nói với nàng chúng ta đã có duyên gặp mặt lần đó nhưng như vậy thì quá lỗ mãng, ánh mắt mơ màng của nàng nhìn hắn và đệ đệ hôm hoa yến hắn cũng đủ biết nàng không phân biệt được người nàng gặp là ai.
Tĩnh công chúa còn định hỏi thêm gì nữa nhưng phía trước Tiểu Thịnh Tử đã đi tới, phía sau hắn là một vị tiểu thư tầm tuổi nàng, phía sau nàng có nha hoàn đi theo, quy củ cúi thấp đầu, không dám chính diện chạm mặt quý nhân. Nàng đang định nhìn cho kỹ càng ân nhân của hoàng huynh một chút, thì bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng.
“Đệ mang muội muội đi trước một bước, ta có chuyện muốn nói với nàng”.
Cửu hoàng tử rất biết điều, chưa chờ Khải Ca nhún gối hành lễ đã miễn lễ, nhanh chóng túm muội muội muốn hóng chuyện đi nhanh về phía trước, trả lại không gian cho thất ca hắn. Hai huynh muội họ liền đến lương đình bên hồ, từ đó vẫn có thể nhìn ra cảnh tượng trên cầu.
“Thất điện hạ, không biết người cho gọi tiểu nữ đến là có việc gì?”.
Nàng nhẹ hỏi, mắt khẽ liếc dáng người cao lớn trước mặt. Vẫn là ánh phượng thâm sâu đen nhánh hút hồn, khuôn mặt đường nét góc cạnh mỹ cảm, vầng trán rộng, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mỏng vừa phải nhưng đỏ mọng như một quả anh đào chín, lúc này nét nghiêm nghị đã tan rã hết từ bao giờ, chỉ còn lại ánh mắt nhìn nàng chăm chú, sâu trong đôi mắt ấy tràn ngập ôn nhu khó nói thành lời.
“Đã nói lúc không người gọi ta là Túc ca ca, muội đã quên?”.
Giọng nói mềm nhẹ nhưng không cho phép cự tuyệt. Trong mắt chỉ có bóng ảnh của nàng, trong đó là một tiểu cô nương trông non nớt ngây ngô như một của táo xanh mọng tươi mát. Hắn phát hiện mỗi khi tham gia tiệc xã giao nàng luôn cố ăn mặc rất trẻ con, là vô tình, hay đang có che dấu điều gì, lại đề phòng điều gì?
Khải Ca thở nhẹ ra một chút, biết hắn không thích liền đổi xưng hô.
“Túc ca ca, huynh gọi ta có việc?”.
Mặc dù nàng gọi hắn thân thiết hơn, nhưng trong giọng nói vẫn chưa có sự thân thiết như hắn mong muốn. Hắn quyết định không chần chừ nữa, đánh đòn phủ đầu.
“Ta có vài việc muốn hỏi muội. Hương Cư là của muội?”.
Ta biết mà, cuối cùng thì cũng hỏi đến, Khải Ca nghiến răng nghiến lợi trong lòng một lần nữa rủa xả Bạch Cảnh Ninh lẫn Mặc Kì Lam hai cái đồ nhiều chuyện, bề ngoài vẫn giả như rất ngạc nhiên.
“Sao huynh biết điều đó?”.
“Vô tình nghe được thôi. Vậy Thần Lộ và Đan Tuyền tửu cũng là của muội rồi?”.
“Đúng vậy”.
“Ta muốn biết, muội có từng đi qua Vân Mộng Sơn hay không?”.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, sao hắn lại hỏi như vậy, người đó, là hắn sao? Nàng ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm, đúng là ánh mắt này, là hắn phải không?
“Xem ra khi đó đúng là muội? Ta đã tìm muội rất lâu”.
Hắn, lời này là có ý gì? Trái tim nàng lại tăng tốc, trên mặt thấy nóng rực, nàng cúi đầu, che đi vầng má đã hơi ửng hồng. Vậy đúng là hắn phải không. Hắn tìm nàng sao? Để làm gì?
Mặc Kì Túc liếc thấy vành tai nàng ửng hồng, nội tâm nhộn nhạo. Xem ra nói trực tiếp ra vẫn là tốt nhất. Hôm nay đến đây thôi, nếu ép tới nữa hắn sợ nàng sẽ chạy trốn mất. Mặc Kì Túc rất vui vẻ dừng lại câu chuyện, lần sau hắn sẽ có cớ hẹn gặp nàng hỏi về chuyện Thủ hộ thần, đúng là một công đôi việc.
“Đi thôi, chúng ta qua lương đình, đừng để mọi người chờ lâu”.
Khải Ca ngây ngốc đi theo sau hắn, vẫn chưa thoát ra được suy nghĩ của bản thân, thì ra là hắn, thật sự là hắn.