Liếc mắt thấy gương mặt nghiêm túc của anh, Hồ Nhất Hạ sợ tới mức cười lên: "Lãnh Tĩnh không thể nào bán tô
Chiêm Diệc Dương cũng không ép cô xuống xe, dựa vào cửa xe, giữa hai lông mày viết nhất định phải được: "Vậy nếu như cô ấy thật giúp anh không giúp em thì sao?"
Thừa số hiếu chiến bên trong Hồ Nhất Hạ bị treo lên thật cao, lúc này tốn hơi thừa lời sèn soẹt: "Vậy chị lập tức đi đăng ký với cậu! Chị cũng giúp cậu trả đồng tiền chi phí!"
Chiêm Diệc Dương mím môi nghiêng mặt về một bên, khóe miệng có đường cong nâng lên; Hồ Nhất Hạ tin chắc cách mạng hữu tình của mình và Lãnh Tĩnh bền chắc không thể gãy, vẫn bắt chéo chân, tỏ vẻ đại gia hơn ai khác, ngồi xem anh thảm bại như thế nào.
Chỉ tiếc cô nói xong không tới nửa phút, một chiếc xe nhỏ vàng óng thắng gấp ở đường xe đối diện.
Nghe tiếng thắng xe, Hồ Nhất Hạ vô vị liếc một cái, trong nháy mắt liền từ đầu ngón tay cương đến đầu ngón chân.
Chỉ còn lại cặp mắt cử động —— thẳng tắp nhìn người từ trên xe xuống rất là vui vẻ chạy về phía Chiêm Diệc Dương, đôi tay dâng lên thẻ căn cước.
Hai ngón tay Chiêm Diệc Dương đang kẹp thẻ căn cước của cô lắc lắc trước mắt cô, một khắc kia, Hồ Nhất Hạ nhất thời sinh ra một loại xung động tự đâm hai mắt, cái gì gọi là họa từ miệng, cái gì gọi là một câu thành sấm?
Là cái này. . . . . .
Chiêm Diệc Dương còn không chịu thả cô, gương mặt tỏ vẻ xin lỗi: "Thật ngại quá, phiền em trả tiền rồi."
Dáng vẻ đáng đánh đòn này của anh thật khiến người ta không còn lời nào, Hồ Nhất Hạ trừ cười khan, vẫn là cười khan, quả quyết phân tích tình thế địch ta, lại lườm Lãnh Tĩnh rõ ràng tỏ vẻ không liên quan một cái, Hồ Nhất Hạ quyết định thật nhanh, không nói hai lời liền túm Lãnh Tĩnh lên xe
Cửa xe "Phanh" một tiếng đóng lại ở trước mặt, Chiêm Diệc Dương lại không ngần ngại chút nào, xoay người, dựa vào nắp xe hơi lõm. Lãnh Tĩnh xuyên thấu qua kính chắn gió liếc mắt nhìn lại: "Ha ha ha, còn đẹp hơn lúc mình nhìn thấy anh ta ở cửa đài truyền hình lần trước."
"Mình đã bước một chân vào hố lửa, cậu còn có tâm tình nhìn đàn ông?"
"Nhìn dáng vẻ dễ chịu của anh ấy, thật không giống với cầm thú mà cậu nói."
"Lãnh cô cô! ! !"
Lãnh Tĩnh không chút đồng ý, vẫn không nháy mắt thưởng cảnh đẹp, không yên lòng ném ra một câu: "Cậu đã mang thai, không lấy anh ta thì lấy ai?"
"Làm ơn! Cậu biết rõ ràng đó là giả!" Hồ Nhất Hạ trực tiếp xoay mặt Lãnh Tĩnh trở về.
Lúc này Lãnh Tĩnh mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh quyền uy, nhìn cô như nhìn một học sinh ngu ngốc, "Mình biết rõ cậu không có mang thai, việc này không sai, nhưng những người khác cho là cậu mang thai."
"Trừ cậu ra, mình không có đề cập với bất kỳ ai chuyện như vậy!"
Lãnh Tĩnh đặc biệt đồng tình nhìn cô, chỉ thiếu đưa tay vuốt tóc cô: "Cậu không nói, không có nghĩa là cầm thú tiên sinh của cậu sẽ không nói."
O__O" . . .
Thấy cô trong nháy mắt thẩn thờ, Lãnh Tĩnh bất đắc dĩ than thở: "Mấy ngày ngắn ngủi mà thôi tin tức cũng đã truyền đi rộng rãi, tiếp tục truyền nữa, giả cũng truyền thành thật rồi, đến lúc đó cậu phải làm
Hồ Nhất Hạ tiêu hóa lời nói của Lãnh Tĩnh, nhất thời giật mình, có chút khó tin nghiêng mắt nhìn Chiêm Diệc Dương bên ngoài, không thể tin được dưới tình huống mình hoàn toàn không biết chuyện, vận mạng của cô đã không thể tự khống chế: “Anh ta. . . . anh ta nói tin tức này cho ba mẹ mình biết?"
"Hai ngày nay ba mẹ cậu gạt cậu gọi điện thoại cho mình mấy lần, giọng điệu kia, nói rõ là muốn nhờ mình thăm dò ý tứ. Mình cũng khó xử, càng không nói, ba mẹ cậu càng nhận định hai người muốn lên xe trước rồi mua vé bổ sung."
-_-|||
Lãnh Tĩnh ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai cô: "Người lớn khẳng định mong đợi hôn lễ mau chóng xong, tránh cho đêm dài lắm mộng, nhưng lại sợ ảnh hưởng tâm tình cậu, cho nên chỉ có thể tới tàn phá mình. Bạn tốt, suy nghĩ vì mọi người chúng tôi, cậu liền gả đi."
Hồ Nhất Hạ hoàn toàn im bặt, trong đầu liên tục luân chuyển bốn chữ như ngựa chạy: cưỡi! Hổ! Khó! Xuống!
Thật lâu, rốt cuộc Hồ đồng chí chịu tiếp nhận thực tế cơ hồ mệt lả mở cửa xuống xe, chuyển đến trước mặt Chiêm Diệc Dương, hút năm sáu ngụm khí mới rốt cuộc thông được cổ họng: "Tôi có việc muốn thẳng thắn với anh. . . ."
Bộ dạng thấy chết không sờn này của cô hiển nhiên khiến người khác hết sức hưởng thụ, không nói gì nhướng đuôi lông mày lên, ý bảo cô tiếp tục. Trong nháy mắt Hồ Nhất Hạ liền bị khí thế mạnh mẽ của anh bao vây, trị giá dũng khí ầm ầm rơi xuống dưới.
Nên vào cục dân chánh nhận lấy cái chết, hay là thẳng thắn tất cả với người đàn ông trước mặt này, sau đó tiếp nhận đủ loại sống không bằng chết sau này, nhưng tối thiểu có thể giữ được mạng nhỏ? Hồ Nhất Hạ rất nhanh có kết luận, nắm quyền, cắn răng, cúi đầu tránh tầm mắt anh, bất cứ giá nào!
"Thật ra thì tôi lừa anh, tôi căn bản
Không đợi cô nói xong, Chiêm Diệc Dương khoan thai nhận lấy đề tài: "Không có mang thai?"
Hồ Nhất Hạ ngơ ngẩn.
Từ từ từ từ ngẩng đầu lên.
(⊙_⊙)
"Anh, anh. . . ."
Trong mắt Chiêm Diệc Dương đều là ranh mãnh: "Thật ra thì anh đã sớm biết."
"Vậy anh còn. . . ."
Sự bi thống của Hồ Nhất Hạ lại bị cắt đứt một lần nữa: "Anh chỉ muốn xem, trừ bảo anh ẵm em leo lầu cộng thêm phái anh đi làm đông làm tây, cô gái nhỏ còn có thể làm xằng làm bậy đến mức nào."
Nhìn anh lộ ra tư thái người thắng, Hồ Nhất Hạ giống như nhìn thấy trước mắt có một cây cờ trắng vui sướng nâng lên —— trò chơi chỉnh nhau này, cô bị bại hoàn toàn.
Nín thở trầm ngâm hồi lâu, Hồ Nhất Hạ mới từ trong cảm giác đưa đám vì bị đùa phục hồi tinh thần lại, thay một bộ dáng hếch mũi lên mặt, ngón tay rung động rung động chỉ vào lỗ mũi Chiêm Diệc Dương: "Vậy tôi hỏi anh, anh rốt cuộc nói gì với ba mẹ tôi?"
"Nói anh muốn phụ trách với em và em bé, nhưng em tựa hồ không quá tình nguyện."
Lúc này anh lại hết sức thẳng thắn, Hồ Nhất Hạ lại càng rối rắm, gạt người cuối cùng bị gạt, đùa lửa phải tự thiêu!
Vẫn là cô hay la lối om sòm lành nghề hơn, tỏ vẻ hung ác: "Tôi sẽ kiện anh, anh nói tin tức giả với mọi người, khiến tôi không xuống đài được, càng khiến chính anh không xuống đài được, đến lúc đó bị biết rồi, tôi xem Chu nữ sĩ thu thập anh thế nào!"
Nhắc tới Chu nữ sĩ, Chiêm Diệc Dương tựa hồ có điều cố kỵ, Hồ Nhất Hạ thích xem bộ dáng đau khổ của anh, tối thiểu như vậy khiến cho trái tim bị trêu chọc của cô dễ chịu hơn chút, đáng tiếc anh chỉ cau mày suy nghĩ một chút, liền rộng mở trong sáng ——
Hồ Nhất Hạ bị ánh mắt sáng rỡ mà anh đột nhiên quăng tới làm cả kinh đổ mồ hôi liên tiếp, đáng tiếc đường chạy trốn của cô đã sớm bị anh nhìn thấy, còn chưa kịp lui về phía sau, đã bị anh lấn người đến gần:
"Vậy thì trước khi bị biết, khiến cho em thật sự mang thai."
Ánh mắt giống như dã thú kia ——
Hồ Nhất Hạ không có tiền đồ lại run bắn cả người rồi.
Thừa dịp cô ngẩn ngơ trong gió, Chiêm Diệc Dương đưa tay vòng sau lưng ra, cầm chiếc nhẫn muốn đeo vào cho cô, Hồ Nhất Hạ nhìn viên kim cương chói đến mắt muốn mù này, lại nhìn mặt của anh, cơ hồ muốn khóc: "Anh không phải cầu hôn, anh rõ ràng là xâm lược. . . ."
Cô đang tự lẩm bẩm, không có một chút khí thế phách lối, Chiêm Diệc Dương lại như bị lời của cô nhấn tạm khóa ngừng, cứng đờ. Hồ Nhất Hạ cho rằng anh vẫn sẽ không để ý tiếp tục đeo chiếc nhẫn vào tay cô, thời điểm rút tay về lại nghĩ xem có nên nhân cơ hội đá anh một cước hay không ——
Không ngờ tới anh đột nhiên thay đổi phương hướng, giơ tay lên giữ cái ót cô.
Hồ đồng chí luôn theo nguyên tắc "Xinh đẹp khiến người cảm thấy lạnh lẽo" chỉ khoác một cái áo khoác mỏng ngoài trang phục công sở, lúc này chỉ cảm thấy gió lạnh phía sau tiếp trước đập vào cổ cô, cả người nổi da
Chỉ là rất nhanh một phần da nhỏ liền bị hô hấp của anh thổi ấm áp, Chiêm Diệc Dương cởi dây chuyền của cô ra, trong nháy mắt đã xỏ chiếc nhẫn vào dây chuyền, đeo lên cho cô lần nữa.
Nhưng anh vẫn giữ vững tư thái khẽ khom người về phía cô, dựa vào bên tai cô không khỏi than tiếc: "Thật không xong, anh còn tưởng rằng em yêu anh rồi."
Hồ Nhất Hạ nín lặng! Đúng! Không tin giọng mất mác này xuất phát từ cái miệng của con sói xám lớn lai hồ ly này!
Cô sửng sốt hai giây rồi lập tức nghiêng đầu nhìn anh. Môi của anh chỉ cách cô một chút, lông mi khẽ rũ xuống, nhìn lại thật giống là bị rất nhiều uất ức, Hồ Nhất Hạ chỉ có thể cười yếu ớt lui về phía sau, thản nhiên đi tới xe của Lãnh Tĩnh.
Lúc qua đường còn cực kỳ lo lắng sói xám lớn sẽ hung tàn nhào tới, trong nháy mắt khiến cho cô muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, sau đó ngậm cô nửa chết nửa sống vào cục dân chánh làm thủ tục. Nhưng ——
Cô lại thành công chạy trốn!
Kinh ngạc! Cực kỳ kinh ngạc! Khii cô trở lại chiếc xe nhỏ màu vàng Lãnh Tĩnh cũng đã đạp ga khởi động, Hồ Nhất Hạ còn có chút không thể tin, hơi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về Chiêm Diệc Dương vẫn đứng tại chỗ như tên trộm: "Quỷ quái quá. . . ."
"Thế nào?"
Mình càng ngày càng có cảm giác có lỗi với anh ta. . . . Nghĩ lại, lời này thật là lạ, Hồ Nhất Hạ không thể làm gì khác hơn là hậm hực đổi lời nói: “Anh ta biết mình giả mang thai!"
Cả Lãnh Tĩnh cũng la hoảng lên, cả tay lái cũng không để ý, xe chạy không yên, Hồ Nhất Hạ thật sợ mình khó giữ được tánh mạng, cũng may Lãnh Tĩnh thở ra, khôi phục tỉnh táo.
"Vậy sao anh ta vội vã kết hôn với cậu?" Lãnh Tĩnh cũng không còn trông cậy vào cô có thể nói ra nguyên cớ, không đợi cô đáp lại đã tự suy đoán, “Anh ta cho rằng cậu giả mang thai là vì gạt cưới? Sau đó anh ta liền muốn thuận nước đẩy thuyền cưới cậu? Theo lý mà nói, anh ta làm như vậy, nếu như không phải là bởi vì trên người cậu có cái gì đáng để anh ta mưu đồ như vậy, vậy cũng chỉ còn dư lại một loại khả năng —— anh ta yêu thảm cậu."
Người họ Chiêm mới vừa nói thích, bên này Lãnh cô cô đã trực tiếp tấn thăng thành "Yêu" rồi, Hồ Nhất Hạ không thể tiếp nhận, im lặng nhìn trời, lại chỉ thấy mui xe dán giấy hoa lòe loẹt.
Lãnh Tĩnh còn đang phân tích đạo lý rõ ràng, miệng đầy "tình yêu" không rời, Hồ Nhất Hạ nhất thời không có khống chế được miệng, cứ như vậy ném ra một vấn đề cực tục: "Yêu là gì?"
Nói xong mới phát giác hỏi thật đột ngột, đầu óc chuyển một cái, bổ sung nói rõ: “Anh ta trêu mình như vậy là yêu?"
"Mình cảm thấy thế, mỗi người đều có cách biểu hiện tình yêu riêng. Tựa như hai người bọn họ ——" Lãnh Tĩnh bĩu bĩu môi về giấy dán Doraemon phía trên mui xe, "—— Tình yêu của Doraemon với Nobita, chính là dẫn cậu ta lên trời xuống biển, sau đó ngày ngày ăn bánh rán chung."
Ngụy biện! Hồ Nhất Hạ vỗ trán.
Nhưng sự ngụy biện này, Lãnh Tĩnh lại càng nói càng hăng say: "Tình yêu của KFC đối với MacDonald, chính là vĩnh viễn xuất hiện ở trong phạm vi chung quanh đối phương thước, lặng lẽ nhìn đối phương, sau đó bán gà của mình đắt hơn đối phương đồng; tình yêu của Lý Mạc Sầu đối với Lục Triển Nguyên, chính là yêu ngươi yêu đến giết chết ngươi, sau đó ngày ngày ngâm xướng hỏi thế gian tình là gì, khiến người thề nguyền sống chết."
Hồ Nhất Hạ bất đắc dĩ khiển trách: "Cậu cứ thêu dệt tiếp!"
Bảo cô thêu dệu tiếp, cô cũng thêu dệt tiếp: "Tình yêu của cậu đối với Hứa Phương Chu, là lúc anh ta còn là 'khuê nữ' thì cậu làm chuyện xấu mỗi ngày, dám giới thiệu cho anh ta biết cô nàng nước Mĩ, cô nàng Nhật Bản, cô nàng châu Phi, chờ anh ta thật nộp hết không thắng được xe rồi, cậu lại hối hận chỉ biết tìm mình kể khổ. Cho nên, không chừng cách Chiêm Diệc Dương yêu cậu, chính là ngày ngày đùa với cậu như vậy!"
Cánh cửa sổ xe vẫn chưa được đóng lại, gió lạnh thổi vào, Hồ Nhất Hạ nghiêng đầu đón gió, trong lòng yên lặng cầu nguyện: gió ơi, cầu xin người thổi con đi đi! Thổi đi đi!
Cầu nguyện cũng không ứng nghiệm, Hồ Nhất Hạ bình yên vô sự trở lại công ty, gió thổi đã giảm nhỏ, cũng không đủ thổi loạn tóc cô, thả cô xuống ven đường rồi, chiếc xe vàng nhỏ nháy mắt lái đi xa, Lãnh Tĩnh đi thật là vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng mấy quan điểm khiến lòng người không tập trung đã rót vào tai cô, vẫn thủy chung quấn Hồ Nhất Hạ, không mất đi được.
Buổi chiều đã trễ nên không có ai cai quản cô, dù sao tin đồn vẫn chưa từng dừng lại, hai Phó tổng đều có quan hệ không bình thường với cô. ai cũng nghĩ cô "Phía trên có người", nhưng cô gái nhỏ bình thường cũng không có diễn xuất ngang ngược kiêu ngạo gì, những người khác đối với cô cũng mềm mỏng hơn.
Hồ Nhất Hạ nhận điện thoại của mấy nhà máy hiệu buôn, ghi vào mấy phần báo cáo của các ngành đưa lên, so với mấy phần văn kiện nghiệp vụ, lại nhìn thời gian, đã sắp đến giờ cùng người khác đến cơ sở tuần tra sự phát triển.
Nhưng khi cô gọi điện thoại nội tuyến đến chỗ phụ tá hành chánh, lại bị báo cho: "Phó tổng điện thoại tới nói rằng hành trình buổi trưa đều hủy bỏ."
"Gì?" Hồ Nhất Hạ vụt đứng lên từ chỗ ngồi.
"Tôi vừa định nói chuyện này với cô, tiểu Hồ, cô gửi tờ fax cho căn cứ bên kia. . . ." Lời của phụ tá hành chánh, Hồ Nhất Hạ nghe câu được câu không, bất tri bất giác giơ tay lên sờ dây chuyền, trong đầu quanh quẩn đều là bộ dáng người khác đón gió mà đứng, vẻ mặt như
Tin tức khủng khiếp hơn vẫn còn ở phía sau ——"Tiểu Hồ hồ?"
Trong nháy mắt, thanh âm trầm thấp lão luyện của phụ tá hành chánh biến thành thanh âm nữ cao vút tràn đầy vui mừng, đầu óc Hồ Nhất Hạ thật sự theo không kịp tiết tấu, chỉ có thể nghe đầu kia điện thoại tiếp tục nói: "Cũng may lỗ tai bác thính, nghe được Tiểu Lộ Tử gọi ‘ Tiểu Hồ ’ ở trong điện thoại liền lập tức quay lại, bác đã đoán là cháu, quả nhiên!"
Hồ Nhất Hạ rốt cuộc thu hồi thần trí: "Chu nữ sĩ?"
"Bác vốn là muốn tìm Đại Dương Dương, nào biết đến không gặp." nửa đoạn trước mơ hồ mất mác của Chu nữ sĩ thoáng cái liền thay đổi thành nửa đoạn sau vui sướng vô cùng, "Bây giờ cháu có rãnh hay không? Phòng làm việc ở đâu? Bác sẽ đến chỗ cháu ngay."
Thật là đau đầu nhức óc, nếu như Chu nữ sĩ mở miệng nói đến cháy nội tương lai, cô. . . Hồ Nhất Hạ cự tuyệt suy nghĩ hậu quả, cố gắng khiến thanh âm nhẹ nhõm: "Chu nữ sĩ ngài xuống đây đi, cháu ra cửa thang máy đón ngài."
Hồ Nhất Hạ đứng ở bên ngoài thang máy, ngẩng đầu nhìn số tầng lầu còn đang thay đổi, những số đỏ đang lóe lên thật khiến người ta hoảng loạn, cô tình nguyện thưởng thức mủi giày của mình —— đầu cô còn chưa kịp cúi xuống, thang máy đã "đinh" một tiếng tới nơi.
Cửa thang máy mở, Hồ Nhất Hạ nhìn thấy gương mặt tràn đầy thích ý của Chu nữ sĩ, thật không biết nên khóc hay cười.
Hồ Nhất Hạ đang hết sức mâu thuẫn điều chỉnh nghiêm vẻ mặt, tầm mắt nghiên nghiên, lại nhìn thấy ánh mắt của người bên cạnh Chu nữ sĩ —— nhất thời, gương mặt Hồ Nhất Hạ xơ cứng.
Sắc mặt của người kia, cũng không tốt hơn cô bao nhiêu.
Chu nữ sĩ thủy chung giữ vững bộ dáng cười như hoa nở, dẫn đầu đi ra thang máy, lộ ra vui sướng khi dạy dỗ người khác: "Đã mang thai sao còn mang giày cao gót?"
Hồ Nhất Hạ cả kinh đến mặt trắng bệch, thẳng tắp nhìn chằm chằm thang máy, người bên trong cũng bất động giống cô, giống như mất đi năng lực di động, cho đến khi cửa thang máy sắp khép lại lần nữa ——
Hồ Nhất Hạ nhất thời giựt mình tỉnh lại, cực kỳ mạo hiểm bỏ lại một câu: "Chu nữ sĩ hiện tại cháu có chuyện, ngài chờ cháu một chút." Vừa nói liền vội vàng chạy vào thang máy.
Cửa ngay sau một khắc, khép lại.
Hai mặt gương trong thang máy chiếu rọi gương mặt co quắp của cô, Hồ Nhất Hạ nhìn người trước mặt, vô ý thức bắt đầu nắm ngón tay, lúng túng không biết mở miệng từ đâu, mắt thấy thang máy sắp về đến lầu , Hồ Nhất Hạ rốt cuộc nặng ra ba chữ: "Hứa Phương Chu. . . ."
Hứa Phương Chu từ nãy giờ vẫn không có nhìn thẳng cô, hiện tại cũng keo kiệt nhìn, Hồ Nhất Hạ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, dù năm đó cô suýt nữa không tốt nghiệp, mà anh không thể không làm ra mấy nghiên cứu thành quả khiến giáo sư đơn độc ký tên, mượn việc này đổi cho cô một số điểm, khi đó gương mặt thối của anh cũng bị cô dùng vé xem phim làm tan rã, nhưng bây giờ. . . . . .
Quả đấm của anh nắm thật chặt, Hồ Nhất Hạ chần chờ đưa tay, sắp đụng phải mu bàn tay nổi gân xanh của anh rồi, anh lại đột nhiên giơ tay lên giống như chạm điện.
"Người vừa rồi, là mẹ Chiêm Diệc Dương?" thanh âm Hứa Phương Chu giống như là từ kẽ răng nặn ra, âm lượng hơi nhỏ, nhưng Hồ Nhất Hạ chỉ cảm thấy màng nhĩ bị thanh sắt hung hăng kéo.
"Anh hãy nghe em nói. . . ."
Hồ Nhất Hạ cũng không rõ tại sao trong đầu mình đột nhiên toát ra ý niệm như vậy: lời thoại trong phim truyền hình thường xuất hiện, đối phương bình thường đều phát điên vừa lắc đầu vừa nói: ta không nghe ta không nghe ta
Nhưng Hứa Phương Chu trước mặt, thật bình thản, cơ hồ giống như dư âm của ngày tận thế: "Anh đợi em trên sân thượng thật lâu, em đi đâu vậy hả?"
". . . . . ."
Lúc này đến phiên cô im miệng không nói.
Hứa Phương Chu nghiêng người sang nhìn kỹ cô, chiếc nhẫn treo trên dây chuyền thật chói mắt, thật không thể bỏ qua, Hứa Phương Chu từ từ lui về phía sau một bước, thật giống như bị đột nhiên đánh thức: "Xin lỗi, khiến em khó xử."