Vào ngày Doãn Hạo Vũ vào đoàn, Lưu Chương có lái xe đến đón cậu.
Phim điện ảnh vừa mới quay xong nên lịch trình của cậu khá là dày đặc, vậy nên Doãn Hạo Vũ đã đánh thêm cho Lưu Chương một chìa khoá dự phòng để y có thể đến cùng cậu giải quyết công việc bất cứ lúc nào.
Lưu Chương tháo giày đá sang một bên lối đi, bước vào phòng khách nhà Doãn Hạo Vũ.
Nhà Doãn Hạo Vũ chỉ là một căn hộ tiêu chuẩn với một phòng khách, ba phòng ngủ, diện tích cũng không lớn.
Yêu cầu duy nhất của Doãn Hạo Vũ là phòng chứa quần áo phải thật lớn, thậm chí lớn hơn cả phòng ngủ cũng được vì số lượng quần áo của cậu thật sự rất nhiều.
Lần nữa nhìn sơ căn nhà, Lưu Chương không khỏi hồi tưởng lại.
Mấy năm trước Doãn Hạo Vũ một mình tới Trung Quốc, lang thang rất lâu để chọn nhà rồi chọn căn này, sau đó lại làm việc chăm chỉ để mua lại.
Cũng đã mấy năm, bày trí của căn hộ vẫn không thay đổi, vẫn đơn sơ tối giản như vậy, nhưng đây lại chính là nơi an cư lạc nghiệp của Doãn Hạo Vũ.
Y đi xung quanh và tìm thấy Doãn Hạo Vũ trong phòng ngủ chính.
Cậu đang ngồi xếp bằng ở đầu giường, bên cạnh giường có hai chiếc vali lớn.
Hiện tại, cậu đang đặt một cuốn sổ trên đầu gối và đang cúi đầu nghiền ngẫm điều gì đó.
Chiếc kính gọng đen to trên mặt hơi lõm xuống chạm vào sống mũi.
"Xem cái gì vậy? Chuẩn bị đi." Lưu Chương đứng ở cửa phòng nhìn vào trong.
“Anh đến rồi?” Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu, đẩy kính, nói, “Em đang xem lại kịch bản, đi thôi.” Cậu đứng dậy, cất tập kịch bản vào ba lô rồi đẩy ra một chiếc va li.
Lưu Chương bước vào, giúp cậu kéo một chiếc vali khác, nói: "Em thay đồ rồi? Lần này không mang nhiều đồ nữa?"
“Lần này là vào đoàn quay phim, nhóm trang phục sẽ cung cấp trang phục, khác với việc tham gia biểu diễn và làm các chương trình tạp kỹ trước đây.” Doãn Hạo Vũ đi theo Lưu Chương ra khỏi phòng: "Hơn nữa, ăn mặc đẹp cũng có ích lợi gì, quan trọng nhất phải có kỹ năng tốt."
“Tốt, biết nghĩ như vậy là tốt.” Lưu Chương cười.
Doãn Hạo Vũ xuống ghế sau xe thương vụ do công ty bố trí, lại lấy kịch bản ra, lật từng trang, Lưu Chương ngồi ở ghế lái quay mặt đi nửa đường, thông qua kính chiếu hậu nhìn băng ghế sau, sau đó quay lại lần nữa, khởi động xe.
Doãn Hạo Vũ bất lực nhướng mày, cậu biết tại sao hôm nay Lưu Chương lại có vẻ hài lòng như vậy.
Trước giờ, Doãn Hạo Vũ luôn là một nghệ sĩ an phận, không có ý muốn giành giật, ngay cả khi có Alpha bên cạnh cũng luôn lãnh đạm hờ hững.
Lưu Chương sau khi tốt nghiệp đại học hàng top không theo nghề mà chọn làm quản lý nghệ sĩ để trải nghiệm cuộc sống.
Vì vậy nên y cũng không có ý định theo nghề lâu.
Cả hai người Lưu Chương và Doãn Hạo Vũ đều là những người tầm thường trong lĩnh vực mình làm nên khi kết hợp cũng không có bước tiến quá nổi trội.
Tùy hứng, tự tung tự tác là dành cho Doãn Hạo Vũ.
Chỉ cần không quan trọng, những lần đánh tiến của công ty đưa ra cho cậu đều bị bỏ qua.
Hôm nay, thái độ chủ động như vậy của Doãn Hạo Vũ quả thực hiếm thấy, khiến Lưu Chương có chút cảm thán.
Cậu tự nghĩ rằng có thể Lưu Chương không biết rằng trở thành một diễn viên là lý tưởng mà bản thân cậu luôn muốn hướng đến mà nổ lực đến hôm nay.
Y vừa lái xe vừa nói: "Sau khi gia nhập đoàn làm phim, đừng có tỏ thái độ như trước, em phải kết giao với mọi người và trở thành bạn bè với họ.
Phải học cách khiêm tốn, đặc biệt là với các tiền bối của.
Em phải tôn trọng mọi người."
Doãn Hạo Vũ thản nhiên đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiền bối...!Tâm trí của Doãn Hạo Vũ đột nhiên hiện lên hình ảnh Châu Kha Vũ trong bức ảnh công bố hôm trước, lông mày thẳng và sắc nét, đuôi môi mỏng khẽ rũ xuống.
Chính là loại Alpha xấu xa hung dữ cậu không muốn đến gần nhất.
Tuy nhiên, Châu Kha Vũ chỉ hơn Doãn Hạo Vũ hai tuổi, mà hắn lại có thể đạt đến tầm cao này trong lĩnh vực điện ảnh là do hắn vốn đã có kỹ năng diễn xuất vượt trội.
Doãn Hạo Vũ tự nghĩ rằng chỉ cần đóng một vài cảnh đối mặt với Châu Kha Vũ, sau cũng sẽ giảm thiểu gặp mặt hay trò chuyện riêng là được.
Nghĩ đến đây, Doãn Hạo Vũ lại âm thầm nghiên cứu kịch bản.
Bộ phim có tên "Tiền hậu", chủ yếu kể về câu chuyện của một thanh niên Alpha tên là Lương Vĩnh Chí, đã đi du học để thoát khỏi gia đình và thay đổi số phận của mình, nhưng vì một số lý do không còn lựa chọn nào khắc phải trở về quê hương.
Doãn Hạo Vũ trong đó đóng vai Omega tên Lai Ty, là bạn trai ngoại quốc mà Lương Vĩnh Chí quen khi đi du học.
Doãn Hạo Vũ không có nhiều cảnh, phân cảnh phức tạp nhất có lẽ là cảnh là mâu thuẫn khi chia tay với cậu và Lương Vĩnh Chí chia tay và phân đoạn bản thân quyết định từ bỏ.
Doãn Hạo Vũ nghiêng người dựa vào thành ghế phía sau, nhìn những án mây dày đặt trên bầu trời ngoài cửa sổ không để cho một tia sáng mặt trời chiếu qua, làm bầu trời trong quang đãng hơn rất nhiều.
Cậu tự nghĩ rằng không khó để nhập tâm vào vai Lai Ty.
Doãn Hạo Vũ cực kỳ đồng tình với suy nghĩ của nhân vật này: đau đớn có thể chữa lành, quên đi người không xứng cũng không quá khó.
Đến phim trường, Lưu Chương để lại Doãn Hạo Vũ hành lý rồi lái xe rời đi, gần đây y đã tiếp nhận một người mới, có rất nhiều việc phải lo lắng.
Nhân viên tại chỗ giúp Doãn Hạo Vũ cất tạm hành lý.
Cậu không có gì nên định chào giám đốc và trợ lý giám đốc trước.
Phía trước, Ngô Vũ Hằng mặc một chiếc áo sơ mi lụa, cầm bộ đàm hướng dẫn mọi người, giọng nói của anh ấy là giọng nhẹ nhàng tự nhiên của omega, nhưng giọng điệu của thì bình tĩnh và không hề yếu mềm chút nào.
Doãn Hạo Vũ đợi một hồi, Ngô Vũ Hằng nói xong mới tiến lại gần: "Giám đốc Ngô."
Ngô Vũ Hằng mỉm cười, vỗ vai Doãn Hạo Vũ trìu mến: "Chào, dạo này anh bận quá, không có thời gian gặp em."
"Không quan trọng.
Sau khi anh gọi cho em lần trước, em đã hiểu thông điệp mà anh muốn truyền tải cho mình." Doãn Hạo Vũ nói.
Sau khi cậu quyết định đảm nhận vai diễn này, một ngày nọ thì nhận được cuộc gọi từ Ngô Vũ Hằng, anh có thái độ rất ôn hòa, nói rằng ngoại hình của Doãn Hạo Vũ rất phù hợp với Lai Ty thời trẻ, anh ấy cũng đã xem các bộ phim truyền hình của Doãn Hạo Vũ ở Thái Lan khi còn nhỏ và nghĩ rằng cậu có tiềm năng.
Cuộc nói chuyện này làm Doãn Hạo Vũ vừa biết ơn vừa hoảng sợ.
Lúc này, các diễn viên khác lần lượt tới tìm Ngô Vũ Hằng, nên Doãn Hạo Vũ lui vào góc tường chờ đợi, có chút buồn chán mà lim dim.
Châu Kha Vũ xuất hiện.
Hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu đen dài, khóa kéo ôm chặt lấy xương quai xanh, chỉ để lộ một chút áo len cổ lọ bên trong, phối với quần tây đen may tỉ mỉ ở phần thân dưới.
Hắn cao hơn Doãn Hạo Vũ tưởng tượng, đến mức luôn cúi đầu khi nhìn mọi người.
Châu Kha Vũ đi một đoạn đường, đi đến đâu đều được những Omega ở đó ngưỡng mộ trầm trồ.bg-ssp-{height:px}
Châu Kha Vũ đến nói chuyện với giám đốc.
Thẩm Giai Nghi, người vừa rồi không ai thấy, đột nhiên từ đâu xuất hiện.
Đỉnh đầu chỉ đến ngực của Châu Kha Vũ, trên mặt mang theo ý cười vui vẻ cười nói.
Doãn Hạo Vũ bĩu môi.
Lễ khai mạc diễn ra rất đơn giản, Ngô Vũ Hằng và nhà sản xuất đã lên phát biểu.
Khi dọn hương theo từng đợt, hai diễn viên chính đi trước, Doãn Hạo Vũ phía sau nhìn theo bóng lưng của họ.
Sau khi quan sát, Doãn Hạo Vũ đã tìm hiểu một chút về hình ảnh tính cách của các bạn diễn.
Trong số đó, Châu Kha Vũ có vẻ là người khó tính nhất, hắn hầu hết đều trưng bọi mặt lạnh, ngay cả trợ lý mà hắn mang đến cũng im lặng như bị câm.
Tối đó cùng nhau ăn tối.
Đoàn phim đã đặt một phòng riêng lớn trong một khách sạn gần trường quay, đạo diễn, nhân viên sáng tạo chính và hai diễn viên chính ngồi chung một bàn.
Các vị trí khác ngồi ở bàn khác.
Doãn Hạo Vũ nhìn quanh bàn ăn, ngoài chính mình ra, bàn này còn có một Omega khác, những người khác đều là Alpha.
Bên cạnh Doãn Hạo Vũ là ngôi sao hạng hai tên là Vương Chính Hùng, người đóng vai tù nhân mà Lương Vĩnh Chí quen biết khi bị bắt về đồn cảnh sát giam giữ trong phim.
Vương Chính Hùng là một Alpha cao, gầy và đẹp trai, sau vài lần trò chuyện với Doãn Hạo Vũ, y đã dùng đũa công cộng để giúp Doãn Hạo Vũ rau diếp luộc mà cậu không thể với tới.
Vương Chính Hùng nhìn Doãn Hạo Vũ ăn một miếng rau diếp nhỏ giọt như thỏ ăn cỏ, nói: "Tuy rằng cần giữ gìn thân hình, nhưng Omega không nên ăn kiêng quá mức, sẽ không tốt cho việc trao đổi hormone."
Doãn Hạo Vũ có chút kinh ngạc nhìn y thêm vài lần: "Anh biết tôi là Omega?"
“Thực ra, thoạt nhìn cậu thực sự không giống Omega, cậu không hiền lành mềm mại như họ, nhưng tiếp xúc nhiều sẽ nhận ra.” Vương Chính Hùng nói.
Doãn Hạo Vũ giơ điện thoại lên xem mặt mình, hỏi: "Rõ ràng đến vậy sao?"
Vương Chính Hùng mỉm cười không trả lời.
Yin Haoyu là một người rất giỏi trong việc giao tiếp, nhanh chóng đặt những lời chỉ dẫn trước đây của Lưu Chương ra sau lưng, bắt đầu nói chuyện và cười với những người bên cạnh.
Vương Chính Hùng cũng ồn ào khiến không khí bàn tiệc này càng thêm sôi động.
Ngược lại, bàn kia có vẻ yên tĩnh hơn.
Doãn Hạo Vũ có thể nghe thấy những cuộc trò chuyện riêng lẻ ở bàn bên kia.
Ngô Vũ Hằng và Châu Kha Vũ, nói với nhau vài thứ không quan trọng.
Thẩm Giai Nghi ngồi cạnh Châu Kha Vũ, trông có vẻ lo lắng và kiềm chế, hết nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ khác.
Lúc này, Vương Chính Hùng đang nâng ly với những người xung quanh, giả vờ nghiêm túc: "Rất hân hạnh được gặp.
Xin hãy gọi tôi bằng tên tiếng Anh của tôi, Oscar."
"Tại sao? Cậu không thích tên Vương Chính Hùng à?" Có người nói đùa.
“Không phải vấn đề là nó có nghe hay hay không.” Vương Chính Hùng, hay còn là Oscar, lắc đầu nguầy nguậy: "Tâm trí giống như một sóng điện từ hút những thứ có cùng từ trường trở lại, hãy gọi tôi bằng cái tên Oscar, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thực sự có thể giành được giải thưởng đó.
Patrick, cậu hiểu không?" Y quay đầu lại chân thành hỏi Doãn Hạo Vũ, điều đó khiến mọi người bật cười.
Thanh âm ở bàn này lớn hơn một chút, người ở bàn kia nghe thấy liền nhìn sang.
Doãn Hạo Vũ đang mỉm cười và đập vào cùi chỏ của Oscar, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Châu Kha Vũ.
Hắn nhướng mi liếc về hướng này, sau đó lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.
Yin Haoyu không thể giải thích được cảm thấy như thể mình như bị đóng băng, nụ cười trên môi cũng tắt.
Nữ diễn viên có kinh nghiệm nhất bàn, chị Thụy Hoa, đề nghị nâng ly chúc mừng, vì vậy mọi người cầm ly rượu lên với cô ấy, tạo thành một vòng tròn.
Ngô Vũ Hằng và những người xung quanh cũng đứng dậy.
Doãn Hạo Vũ quay trở lại bàn với những người khác.
Ngô Vũ Hằng đột nhiên nắm lấy cậu nói: "Chờ đã." Sau đó quay đầu lại: "Kha Vũ, lại đây."
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Giai Nghi đang ngồi trên bàn ngẩng đầu lên liếc nhìn Doãn Hạo Vũ.
Cậu nhìn thấu tâm tư của y, đối phương đang giả vờ dè dặt, nên Doãn Hạo Vũ chỉ lén liếc nhìn Thẩm Giai Nghi.
Một giây tiếp theo, một bóng người cao lớn chặn tầm nhìn của Doãn Hạo Vũ về phía Thẩm Giai Nghi.
Châu Kha Vũ đứng bên cạnh Ngô Vũ Hằng, nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ mà không nói một lời.
“Em chào hỏi chưa?” Ngô Vũ Hằng cười hỏi.
“Còn chưa.” Doãn Hạo Vũ nói, đưa tay về phía Châu Kha Vũ trước: “Anh Châu, chào anh.”
“Xin chào.” Châu Kha Vũ nhẹ gật đầu.
Giơ tay ra đáp lại cái bắt tay của cậu.
Doãn Hạo Vũ cảm thấy hình như nhiệt độ tay của người kia hơi thấp.
Ngô Vũ Hằng nói: "Hạo Vũ, nếu có gì không hiểu, em có thể hỏi trực tiếp Kha Vũ bất cứ lúc nào mà không cần khách sáo với cậu ấy."
Châu Kha Vũ cười với Ngô Chính Văn: "Chính anh đã giao việc cho tôi, tôi làm sao có thể từ chối."
Ngô Vũ Hằng không để tâm đến những gì hắn nói, tiếp tục nói với Doãn Hạo Vũ, "Đôi khi cậu ấy nói chuyện có chút thẳng thắng quá mức, cứ tập quen đi."
Doãn Hạo Vũ có thể thấy rằng Châu Kha Vũ và Ngô Vũ Hằng rất thân thiết với nhau.
Cả hai đã cùng nhau làm một số bộ phim và một trong số đó đã giành được giải thưởng.
Có được vị trí diễn viên thân thiết của một đạo diễn nổi tiếng là điều mà các diễn viên trẻ khác không thể không mơ tới, và Châu Kha Vũ dường như đã quen với điều đó.
Nghĩ đến điều này, Doãn Hạo Vũ cảm thấy rằng đối mặt với Châu Kha Vũ làm động lực của cậu vô tình bị rút ngắn lại.
Sau khi trò chuyện, cậu liền quay trở lại bàn ban đầu và không thể không uống một ly lớn với Oscar để tăng cường can đảm..