Doãn Hạo Vũ đã ngủ thiếp đi.
Cậu đã ngồi cả đêm để xem kịch bản.
Cậu cũng không biết tại sao mình có nhiều năng lượng như vậy, cuốn kịch bản còn bị cậu lật đến sắp tách rời.
Khi mặt trời ló dạng vào buổi sáng, cậu tự nhủ mình là Lai Ty, một Lai Ty không bị bất kỳ nỗi ám ảnh nào kìm chế và có thể buông tay một cách dứt khoát.
Buổi sáng, bối cảnh quay vẫn là căn hộ của Lai Ty.
Mọi người ra vào trong studio, để lại Doãn Hạo Vũ ngồi nghĩ linh tinh.
"Hạo Vũ." Giọng của Ngô Vũ Hằng truyền đến.
"Hả?" Doãn Hạo Vũ định thần lại, chỉ thấy mình đang ngẩn người ngồi ở ghế bên cạnh màn hình.
Ngô Vũ Hằng nghiêng người trên ghế, đối mặt với Doãn Hạo Vũ nói: "Đây là cảnh quay cuối cùng, em cảm thấy thế nào?"
"Không tệ." Doãn Hạo Vũ nói.
Ngô Vũ Hằng ngước mắt lên nhìn Châu Kha Vũ đang đứng cùng một chỗ nói chuyện với các diễn viên khác rồi mỉm cười: "Em có vẻ hơi căng thẳng.
Nếu không hiểu gì có thể hỏi Kha Vũ.
Cậu ấy có kinh nghiệm, em có thể điều chỉnh cảm xúc của mình bằng cách nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn."
Doãn Hạo Vũ cười ngặt nghẽo: "Được rồi, em sẽ làm." Sau đó cậu cúi đầu giả vờ đọc kịch bản.
Ánh mắt Ngô Vũ Hằng lưu lại trên mặt cậu một hồi, sau đó vỗ vỗ bờ vai của cậu, đứng dậy đi nói chuyện với quay phim.
Châu Kha Vũ cũng đi tới, Ngô Vũ Hằng đã nói gì đó với hắn ta.
Vậy nên, Châu Kha Vũ đã quay đầu nhìn sang.
Ngón tay lật kịch bản của Doãn Hạo Vũ đông cứng.
Quá trình quay phim chính thức bắt đầu, mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Doãn Hạo Vũ đã cân nhắc một đêm qua, tất cả các chi tiết lời thoại đã được khắc sâu trong tâm trí của cậu, vì vậy mà việc nhập vai vào thời điểm này chưa bao giờ mượt mà hơn.
Nó êm ái đến nỗi cậu cảm thấy như thể linh hồn của mình bị kéo đi, có thể thành người khác nhìn được cái cách cậu và Lương Vĩnh Chí đã cãi nhau.
Lương Vĩnh Chí nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Trong mắt hắn có một cảm xúc không tên.
Hắn miệng mở ra rồi đóng lại, cố gắng giải thích điều gì đó.
Sau đó là phần diễn xuất của Lai Ty.
Sự vụng về đêm qua sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Cuối cùng, cuộc trò chuyện với Lương Vĩnh Chí đã đi đến hồi kết không thể cứu vãn, Lai Ty nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười rất nhẹ.
Lương Vĩnh Chí ngồi xuống bên giường, cúi đầu, dường như mất hết sức lực: "Lai Lai, em là một cá thể tự do, em sinh ra là của đất trời, anh không thể thay đổi được cuộc sống của em."
"Em hiểu rồi." Lai Ty nói, "Anh không thuộc về nơi này.
Em không thể cho bạn một tổ ấm."
"Ý anh không phải vậy..." Lương Vĩnh Chí ngẩng đầu lên.
"Em muốn đóng cửa sổ." Lai Ty ngắt lời hắn, đi tới bên cửa sổ, vươn tay kéo lại, nói: "Trời lạnh quá."
Với động tác của cậu, bờ hồ mù sương và đỉnh núi tuyết lập tức bị cô lập với bên trong.
Lai Ty đối diện với khung cửa sổ đang đóng chặt, nói: "Anh có nhớ lần cùng nhau ngắm sao băng không?"
Lương Vĩnh Chí chậm rãi đứng lên, nhìn bóng lưng của cậu, khàn giọng nói: "Lai Ty..."
"Những gì anh nói ngày đó là đúng.
Mọi quyết định trong đời đều là tình cờ.
Anh quyết định đến, may mà quen em.
Giờ anh đã quyết định ra đi, em chúc anh có một tương lai tươi sáng." Giọng cậu rõ ràng, "Anh đi đi, bảo trọng."
Lương Vĩnh Chí đột nhiên bước tới, kéo Lai Ty vào lòng, ôm cậu từ phía sau.
Lương Vĩnh Chí ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào vai Lai Ty, nước mắt ấm nóng men theo đường cổ Lai Ty chảy vào ngực cậu.
"Crack - kết thúc!"
Doãn Hạo Vũ đứng tại chỗ, cậu nghe thấy quay phim hét lên: "Máy G cần đổi thẻ."
Lúc này, cậu chợt nhớ ra trong cảnh cuối cùng vừa rồi, có một máy quay sẽ quay cận cảnh khuôn mặt của nam diễn viên.
Nghĩ như vậy, Doãn Hạo Vũ cảm động rơi lệ trên mặt.
Sức mạnh của bàn tay trên eo của Doãn Hạo Vũ dần dần buông lỏng, cậu nhìn lại thì thấy đôi mắt đỏ hoe của Châu Kha Vũ vẫn còn những vết nước.
Đây lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ nhìn thấy biểu hiện cảm xúc của hắn.
Ngay cả khi nó thuộc về vai diễn, trái tim của Doãn Hạo Vũ đã có chút rung động.
Đột nhiên, cậu nắm lấy cánh tay còn chưa rời đi của hắn bằng lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt của mình, sau đó quay lại, áp mặt lên bàn tay của hắn.
Châu Kha Vũ thân thể rất ổn định, trầm mặc một lát, giơ tay ôm đầu Doãn Hạo Vũ, nói: "Kết thúc vui vẻ." Giọng nói của hắn dịu dàng hiếm thấy.
Với động tác của Châu Kha Vũ, khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ bị áp vào ngực hắn, mũi Doãn Hạo Vũ cay xè, đôi mắt bị nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn.
"Chúc mừng Doãn Hạo Vũ, bảng B của Before and After đã hoàn thành xuất sắc vai diễn." Giọng của Ngô Vũ Hằng vang lên từ bên cạnh.
Châu Kha Vũ buông tay, kết thúc cái ôm ngắn ngủi.
Doãn Hạo Vũ nhìn thấy những giọt nước mắt của mình trên ngực Châu Kha Vũ.
Đoàn làm phim đã tiến lên, gửi hoa cho Doãn Hạo Vũ.
Một số diễn viên đã đến để chúc mừng, thậm chí Hiểu Khánh đã đến để chụp ảnh với cậu.
Trong lúc đang dùng khăn giấy thấm nước còn sót lại trên khóe mắt, phát hiện Thẩm Giai Nghi cũng đến, Thẩm Giai Nghi cười vỗ tay: "Patrick, chưa thấy anh khóc bao giờ đó nha."
Doãn Hạo Vũ thản nhiên nói: "Tôi với cậu không thân lắm, bình thường ít gặp qua.
Hơn nữa đừng gọi Patrick, tôi là Doãn Hạo Vũ."bg-ssp-{height:px}
Thẩm Giai Nghi bẹt miệng, lè lưỡi.
Doãn Hạo Vũ để ý được rằng Châu Kha Vũ đã đi rất xa, và sau vài lời nói với Ngô Vũ Hằng, hắn đã rời đi cùng với trợ lý của mình.
Gần đó, nhóm đạo cụ đang chuyển cảnh vẫn bận rộn như mọi khi.
Trước mặt họ là những người bạn, người đồng nghiệp đang trò chuyện, cười nói cùng nhau.
Tất cả những điều này thực sự kéo Doãn Hạo Vũ trở lại thực tại.
Cậu không có nhiều cảnh quay, cộng với việc tập luyện chặt chẽ và hiệu quả, chỉ mất chưa đầy một tháng kể từ khi nhập đoàn đến khi kết thúc.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không có gì thay đổi.
Đây là đầu tiên của cậu ở Trung Quốc, cậu nên rất vui khi công việc được hoàn thành xuất sắc.
Nhưng Doãn Hạo Vũ lại cảm thấy có chút hụt hẫn: Nó thực sự kết thúc rồi sao?
Sau khi Doãn Hạo Vũ trò chuyện xong với những người xung quanh, chưa kịp đặt bó hoa đang cầm xuống, cậu đã nhanh chóng bước ra ngoài.
Tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được xe đưa đón của Châu Kha Vũ, cửa ra vào và cửa sổ đều bị đóng chặt nên cậu không thể nhìn thấy bên trong.
Doãn Hạo Vũ gõ vào cửa kính xe: "Anh Châu?"
Cửa sổ hàng ghế sau bị cuốn xuống.
Châu Kha Vũ ngồi ở ghế trong, hai mắt đỏ ngầu lúc nãy đã biết mất, hắn nhìn nghiêng, trầm mặc đợi Doãn Hạo Vũ lên tiếng.
Cậu nói, "Tôi có một vài điều muốn nói với anh."
"Vào đi." Châu Kha Vũ nói.
Doãn Hạo Vũ mở cửa xe, ôm bó hoa lớn, vụng về trèo lên, ngồi vào chỗ bên cạnh Châu Kha Vũ.
Trên xe chỉ có Châu Kha Vũ, đang đắp chăn mỏng trên đùi.
"Tôi có quấy rầy anh không?" Doãn Hạo Vũ ngây người hỏi.
Châu Kha Vũ giúp cậu cầm lấy bó hoa, đặt nó dưới chân mình, rồi hỏi: "Cậu muốn nói gì với tôi?"
Gió đối lưu tràn vào từ khe hở giữa các cửa sổ, thổi hơi lạnh lên sống lưng Doãn Hạo Vũ.
Cậu hắng giọng nói, "Tôi muốn nói rằng, cảm ơn sự hướng dẫn của anh trong suốt thời gian qua, tôi đã học được rất nhiều điều."
Châu Kha Vũ nói: "Kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự đã được cải thiện.
Đây là kết quả nỗ lực của bản thân.
Nhưng để nói rằng nó hoàn toàn hoàn mỹ là một lời nói dối.
Vẫn còn chỗ để cải thiện.
Cậu không thể tự mãn".
Doãn Hạo Vũ trong lòng thở dài.
Chắc chắn rằng, đến lúc phải nói lời chia tay thì việc bị trách mắng vẫn là điều khó tránh khỏi.
May mắn thay, Châu Kha Vũ chỉ nhìn cậu và không có ý tiếp tục nói.
Doãn Hạo Vũ ngồi một hồi, có chút xấu hổ nói: "Vậy tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước."
"Ừm." Châu Kha Vũ nói
"Anh Châu, chúc quá trình quay phim sau này của anh những điều tốt đẹp nhất.” Doãn Hạo Vũ đưa tay ra.
Hai người nắm tay nhau khiến cậu nhớ lại cảnh lần đầu gặp gỡ.
Lòng bàn tay của Châu Kha Vũ vẫn còn hơi lạnh, nhưng lần này sức lực của hắn không nhẹ như lần trước, khiến cho Doãn Hạo Vũ cảm thấy tay mình rất đau.
Lúc này, có người gõ cửa xe: "Anh Châu, anh có ở đó không?" Giọng Thẩm Giai Nghi từ bên ngoài truyền đến.
Doãn Hạo Vũ buông tay ra, cậu nghiêng người ôm bó hoa dưới chân, đứng dậy quá nhanh khiến đầu có chút choáng váng, cả người đều phát run.
Cậu cảm giác được cánh tay của mình được Châu Kha Vũ đỡ lấy, giọng nói nghiêm nghị quen thuộc từ bên cạnh truyền đến: "Đừng quên lời tôi nói với cậu, đến bệnh viện kiểm tra."
Nghe giọng điệu của hắn, Doãn Hạo Vũ theo thói quen căng thẳng không dám giải thích gì nên vội vàng gật đầu.
Doãn Hạo Vũ mở cửa xe.
Thẩm Giai Nghi đứng bên ngoài nhìn thấy cậu với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cậu xuống xe, đứng lên hỏi: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
"Em tới đây để tìm anh Châu để tập kịch bản." Thẩm Giai Nghi mặt mày rạng rỡ, kiễng chân nhìn vào trong xe: "Anh Châu có sao không? Sắp tới có rất nhiều cảnh xúc động, em lo sẽ không thể bắt được cảm xúc."
Giọng nói của Châu Kha Vũ phát ra: "Buổi chiều."
"Đúng rồi, anh Châu, hẹn gặp lại!"
"Ừm." Châu Kha Vũ đóng cửa lại.
Doãn Hạo Vũ chậm rãi bước đi, đi được một đoạn, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Cậu nhìn thấy Thẩm Giai Nghi vẫn đứng bên cạnh xe, quay lưng về phía cửa, ngượng ngùng cười, thân hình mảnh mai lộ ra vẻ hi vọng.
Cậu quên không nhìn đường, chân đột nhiên va vào bậc đá bên cạnh.
Có một cơn đau nhói ở mu bàn chân.
Doãn Hạo Vũ dừng lại tại chỗ, nụ cười máy móc vẫn duy trì trên khuôn mặt cậu dần dần biến mất.
Cậu không biết tại sao mình lại cười, có lẽ cậu đang cười chính mình.
Đó là bởi vì trong lòng cậu lúc này rối rắm không muốn nói, bởi vì cậu nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong Thẩm Giai Nghi..