Ngụy Lăng Thiên vừa đi đến gần đã nghe được rõ ràng lời cô nói.
Anh cho cô ánh mắt khinh thường.
Cô gái này đúng là mặt dày không biết liêm sỉ là gì thật.
Con gái gì mà có thể mở miệng ra, là xin xỏ không ý tứ như thế.
"Không biết liêm sỉ." Ngụy Lăng Thiên trừng mắt nhìn cô.
Trần Vũ lúc đầu còn ngạc nhiên sau đó lại mỉm cười.
Anh không ngờ cô gái này có thể thẳng thắng đến mức đáng yêu như thế nhưng khi nghe Ngụy Lăng Thiên nói cô không biết liêm sỉ.
Anh nhíu mày nhìn Ngụy Lăng Thiên, rồi lại giật mình.
"Chào anh Ngụy Tổng.
Hôm nay anh đến Vũ Yên với ai thế? Đã ăn xong chưa, hay để tôi mời anh một bữa nhé." Trần Vũ mỉm cười đưa tay bắt tay với Ngụy Lăng Thiên.
"Trần Tổng.
Nhân viên của tôi vừa cứu anh nên việc anh mời cơm là khẳng định.
Có đều không phải bây giờ vì chúng tôi vừa ăn xong nhưng mạng của anh chắc không chỉ rẻ bằng bữa cơm thế thôi phải không?" Ngụy Lăng Thiên vừa bắt tay với Trần Vũ vừa nói.
Trần Vũ nghe được Ngụy Lăng Thiên nói cô gái trước mặt là nhân viên của anh thì bất ngờ.
Sau đó lại càng vui vẻ hơn.
Anh kêu người đến dọn dẹp đám người dưới đất rồi lại dặn dò người đi làm một thẻ hội viên vip miễn phí một năm đến cho anh.
"Cô gái tôi đồng ý với cô, sẽ cho cô không những thẻ hội viên bình thường mà còn là thẻ vip miễn phí một năm.
Chỉ cần cô đến Vũ Yên, đều được ăn miễn phí.
Cô cảm thấy như vậy có được chưa." Anh mỉm cười.
Đường Tiểu Yên còn đang oán giận Ngụy Lăng Thiên nghe vậy sáng mắt.
"Được..
được..
quá được đi chứ.
Haha.
Cảm ơn anh nhiều Trần Tổng.
Anh thật tốt.
Chắc chắn nhà hàng của anh trong tương lai sẽ càng ngày càng nổi tiếng."
Ngụy Lăng Thiên tức giận với ánh mắt của cô nhìn Trần Vũ.
Mắng thẳng cô không có tiền đồ rồi xoay người đi về phía xe.
Cũng chẳng thèm chào hỏi Trần Vũ thêm câu nào.
Đường Tiểu Yên chẳng quan tâm anh mắng cô.
Cô mỉm cười nhìn Trần Vũ sau khi nhận được thẻ từ tay anh ta.
Cô cảm ơn rối rít, hẹn lần sau gặp lại rồi quay người lên xe.
Trần Vũ đứng nhìn bóng lưng cô.
Anh không biết tại sao giây phút này, anh cảm giác tim mình khác lạ.
Anh thử đưa tay sờ trán nhưng không nóng.
Anh mỉm cười lắc đầu rồi quay người đi vào trong nhà hàng.
Trên xe.
Ngụy Lăng Thiên lại lên cơn tức nghẹn, khi thấy cô cứ nhìn tấm thẻ cười ngu ngốc.
Chỉ một tấm thẻ hội viên vip thế thôi, cũng làm cô ta vui vẻ như thế.
Cô chắc chắn là một kẻ tham tiền không biết liêm sỉ.
Vì tiền có khi cô còn bất chấp tất cả.
Anh âm thầm cho cô ánh mắt khinh bỉ.
Đường Tiểu Yên đang vui đến mức không biết rằng, mình đang bị Ngụy Lăng Thiên xem thường.
Chỉ ra tay nghĩa hiệp một chút, vậy mà có thể đổi lại phiếu ăn miễn phí một năm, đã thế còn là đẳng cấp năm sao.
Trời ơi..
sao cô có thể không vui được chứ.
Một năm tới dù cô không còn một đồng xu trong túi cũng không sợ chết đói nữa rồi.
Cô vui vẻ đưa tấm thẻ lên miệng hôn chụt chụt.
Sao đó mới cẩn thận đặt vào túi còn nhẹ nhàng vuốt v trên đó vài cái.
"Cô hám của như vậy.
Có cần suy nghĩ lại còn số trong hợp đồng không?" Ngụy Lăng Thiên cuối cùng vẫn không nhịn được mà xiên xỏ cô.
Đường Tiểu Yên nghe thế ngước mắt lên nhìn anh.
Cô chớp chớp đôi mắt.
Sau đó đưa tay lên vỗ một cái bốp vào vai anh.
"Ngụy Lăng Thiên.
Cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Tôi cũng cảm thấy con số lúc đầu tôi viết, hình như hơi ít so với công lao của tôi thì phải.
Được rồi tôi sẽ nghe anh suy nghĩ lại.
À..
mà hợp đồng đã ký rồi có thể sữa lại còn số sao?"
Đường Tiểu Yên vẻ mặt nghi ngờ.
Và rồi cô nhìn thấy mặt Ngụy Lăng Thiên đen thui.
Cô còn cảm giác được không khí trong xe hơi lạnh thì phải.
Cô rùng mình đưa tay ôm lấy vai mình xoa.
Nếu có thể giết cô thần không biết quỷ không hay ngay lúc này.
Anh thề anh sẽ bóp cht cô ngay lập tức.
Dám đánh anh.
Vậy mà cô dám đánh anh.
Đã vậy còn dám mơ tưởng muốn lấy thêm tiền của anh.
Cô nghĩ cô là ai chứ.
Anh hít sâu cố gắng kiềm chế tâm trạng đang sắp nổ tung của anh.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói với cô.
"Cô bớt mơ tưởng hão huyền đi.
Tôi sẽ không cho cô thêm một đồng một xu nào nữa.
Còn nữa cô dám đánh tôi.
Cô..
chết..
chắc rồi."
Đường Tiểu Yên giật mình.
Chẳng phải anh nói muốn cho cô thêm tiền sao.
Sao giờ lại nói ngang ngược như thế.
Còn nữa cô thật sự không phải cố ý đánh anh.
Cô chỉ là phản ứng hơi phấn khích một chút thôi mà.
Anh có cần phải nhỏ nhen tính toán thế không nhưng cô nào dám nói như thế với anh cho anh nghe.
Đúng là tên đàn ông khó chìu.
À lại sai rồi, phải là tên gay khó chìu.
Thư ký Giản đang lái xe cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tổng giám đốc cũng nhỏ nhen quá rồi.
Anh âm thầm thắp hương cầu nguyện cho phu nhân trong lòng.
Hy vọng cô ấy sẽ sống sót qua ngày mai.
Về đến nhà Ngụy Lăng Thiên kêu cô lập tức đến phòng giải trí với anh.
Đường Tiểu Yên ngơ ngác không hiểu nhưng vẫn đi theo.
Phòng giải trí.
Đường Tiểu Yên ngơ ngẩn nhìn xung quanh.
Có thể tin được không.
Phòng giải trí trong miệng anh ta là thế này sao.
Nó to bằng một khu vui chơi cỡ nhỏ ở trung tâm thương mại.
Vậy mà anh chỉ gọi là phòng giải trí.
Trời đất ơi.
Trong phòng này trò gì cũng có.
Anh ta cũng người lớn ghê nhỉ.
Ngụy Lăng Thiên bước đến bàn bóng bàn rồi lên tiếng gọi cô.
Kêu cô qua chơi với anh.
Đường Tiểu Yên ngạc nhiên.
Tự nhiên kêu cô đến đây chơi bóng bàn với anh.
Anh lên cơn động kinh gì à.
Cô khó hiểu.
"Có thể đổi sang trò khác không? Trò này tôi không biết chơi đâu.
Hay chúng ta chơi đua xe mô hình d kia đi.
Tôi chưa chơi trò đó bao giờ." Đường Tiểu Yên cố gắng thương lượng với anh.
"Qua đây." Ngụy Lăng Thiên mặt đầy sát khí nhấn mạnh lần nữa.
Đường Tiểu Yên biết không thể thay đổi được ý anh nên cũng rầu rĩ bước qua.
Bây giờ cô đã hiểu những lời hù dọa cô trên xe của anh là như thế nào rồi.
Cô biết hôm nay ải này, cô khó có thể toàn thây mà qua rồi.
Sự thật như cô nghĩ.
Ngụy Lăng Thiên điên cuồng đánh sang phía cô.
Mới đầu cô còn đỡ được chút ít nhưng càng đánh anh ta càng đánh nhanh hơn, mạnh hơn, ác liệt hơn.
Cô cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa.
Trái bóng đập thẳng vào vai cô.
Bởi vì lực khá mạnh nên cô đau đớn rên lên.
Đường Tiểu Yên âm thầm oán hận.
Ngụy Lăng Thiên chết bầm.
Anh dám trả thù tôi bằng cách hèn hạ này.
Đúng là đồ đàn bà.
Ôi đau chết cô rồi.
Đường Tiểu Yên vừa mắng anh vừa đưa tay xoa vai của cô.
Chắc bây giờ nó bầm tím luôn rồi.
Cái tên đáng ghét này.
Cô trừng lớn mắt về phía anh.
Ngụy Lăng Thiên thấy đã được ý đồ.
Lúc này tâm trạng anh mới thoải mái dễ chịu hơn.
Dám đánh anh à.
Anh cho cô biết mùi đau đớn.
Anh khẽ nhếch mép rồi đi đến bên cạnh cô.
"Ôi đánh trúng cô rồi à.
Xin lỗi nhé.
Tôi..
tôi..
cố ý đấy.
Đáng đời.
Hừ." Ngụy Lăng Thiên hừ lạnh rồi bỏ cô lại quay người ra khỏi phòng.
Đường Tiểu Yên trợn trắng mắt.
Vậy mà anh ta lại thừa nhận anh ta cố ý.
Còn nói với cái giọng đáng ghét như vậy.
Tức chết cô mà.
Thù này có ngày cô sẽ bắt anh trả.
Anh ta chắc chắn sẽ chết chắc với cô.
Cô ôm bả vai đau đớn đi về phòng.
Trên hành lang cô gặp dì giúp việc.
Cô khẽ cắn môi đôi mắt ngân ngấn nước đầy uất ức.
Khi đi ngang qua dì giúp việc còn cố ý hít hít mũi.
Dì giúp việc nhíu mày giữ cô lại.
Hỏi cô bị làm sao.
Không khỏe chỗ nào.
Có cần giúp đỡ không.
Đường Tiểu Yên lắc đầu nói không sao.
Rồi giả vờ nói
"Cháu không sao.
Lúc nãy Ngụy tổng chỉ vô tình đụng trúng cháu làm cháu ngã thôi.
Vai cháu cũng không có mắt, đụng trúng cạnh bàn nên hơi đau một chút.
Cháu về phòng thoa chút thuốc là được.
Cảm ơn dì.".