Tôi đã kết hôn với em gái mình.
“Chúc mừng!”
“Chúc mừng nha, Takuro!”
Những lời chúc phúc của những đứa bạn vang lên cùng những cánh hoa anh đào nhảy múa trên không trung dưới bầu trời quang đãng khi tôi, Matsubara Takuko, cuối cùng đã kết hôn với em gái, hay nói đúng hơn là với người từng là em gái mình. Từ ngày hôm nay trở đi, em ấy sẽ là vợ của tôi.
“Liệu hồn đấy! Bọn tao còn chưa xơ múi được gì thì mày đã có hạnh phúc trong tay rồi!”
“Cóc ghẻ có ăn thịt được thiên nga đi chăng nữa thì cả hai vẫn đẹp đôi lắm!”
“Hôn đi! Hôn đi! Còn chờ gì nữa mà không hôn đi!”
Những tiếng reo hò mãnh liệt cứ thế được thốt lên. Dù cho mấy lời chúc phúc ấy toàn khịa nhau là chính, nhưng hôm nay vẫn là một ngày cực kỳ hạnh phúc đối với tôi. Cảm ơn, tôi sẽ sử dụng thật tốt số tiền chúc phúc của mọi người cho mà xem.
À quên, còn một yêu cầu nữa mà.
Đây là một đám cưới theo phong cách cổ điển. Dưới bầu trời xanh thẳm, những ánh nắng chan hòa của mùa xuân chiếu rọi khắp sân của nhà thờ thiêng liêng như đang cổ vũ tôi thực hiện phân cảnh lãng mạn tiếp theo. Tôi nhìn vào “vợ” đang đứng kế bên.
Ánh mắt ta chạm nhau, em thẹn thùng mỉm cười, em dễ thương nhất trên đời.
Ngay cả thế, nghĩ về chuyến hành trình đã đưa chúng tôi đến cuộc sống hiện tại, lòng tôi lại rạo rực nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Kết hôn với em gái, cuộc sống của tôi cứ như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Cá chắc ngay cả Chúa cũng không ngờ được tôi có thể nắm tay em gái mình và cùng nhau hướng về tương lai hạnh phúc ở bên người mình yêu.
Nếu có thể du hành về quá khứ, tôi chắc chắn sẽ nhắn nhủ với bản thân rằng
“Matsubara Takuro, đừng bỏ cuộc. Một tương lai bất ngờ đang chờ đợi mày ở phía trước, cuộc sống vô vị của mày rồi sẽ được tô điểm thêm nhiều sắc màu rực rỡ cho mà xem.”
Những cánh hoa anh đào đang nhảy múa trong làn gió xuân ôm lấy toàn bộ lễ đường như muốn chứng giám cho lời thề nguyện của hai chúng tôi. À, phải rồi, chính vào khoảng thời gian này trong năm khi các cánh hoa anh đào thỏa sức tung bay, số phận đã kéo chúng tôi lại gần nhau mà.
Mức độ cảm tình: +∞