Buổi sáng đến. Khi mà Saito mở mắt dậy trong phòng của lữ quán thì thấy Shisei đang ngủ trong vòng tay trái cậu.
Chỉ thế thôi thì rõ là chuyện xảy ra thường xuyên, nhưng mà chẳng chỉ như thế. Con bé Maho đang nằm trong cánh tay phải, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn chằm chằm lên Saito.
“Chào・buổi・sáng♪ Onii-chan. Đêm qua anh dữ dội ghê (thả tim)”
“Anh mày đã làm cái gì cơ———!?”
Saito đã chuẩn bị tinh thần để chết. Chẳng hiểu sao mà bộ dạng của Maho lẫn Shisei chỉ còn là bộ đồ lót.
Maho đưa ngón trỏ lên môi.
“Suỵt~……Anh mà lớn tiếng như thế sẽ làm cho em bé giật mình mất đó!?”
“Kết quả có sớm quá rồi đấy!? Mẹ trẻ là sinh vật gì đấy!?”
“Kya~, kết quả này nọ nữa chứ. Onii-chan dâm quá~♪”
Shisei mở mắt dậy.
“Cặp với Ani-kun vất vả thật sự. Một đêm hạ gục cả hai người.”
“Anh hoàn toàn chẳng nhớ cái gì cả!?”
“Vì Ani-kun ngáy ngủ nên đương nhiên ký ức lẫn lý trí cũng không có. Chỉ là ở đấy đã có dục vọng ham muốn của anh dành cho đám ngây thơ bọn em thôi.”
“Phải~ phải~! Onii-chan hoàn toàn là gorilla ha! Giữa chừng còn hét lên ‘Ư Hô Ư Hô’ rồi bắt đầu vỗ ngực nữa!”
“Anh làm cái chuyện như thế á!? Rõ ràng là xạo mà! Cơ mà hoàn toàn là xạo đúng không!”
Saito định tống cổ đám em gái mình ra khỏi giường.
Nhưng mà lúc đó, cánh cửa ra vào đã được mở ra rồi.
“Sa-, Saito……? Đã đến giờ ăn sáng rồi……cậu dậy chưa……?”
Akane bẽn lẽn dòm vào từ ngoài lang.
Saito siêu tốc phong ấn Maho và Shisei vào trong tấm futon.
“Ấy, ấy~, có thể nói là đã tỉnh, có thể nói là chưa tỉnh……Cơ mà đến ngay, Akane đi trước đi……”
Saito chỉ lộ nửa thân mình ra khỏi tấm futon, định đánh trống lảng đi, nhưng mà con bé Maho đến bám lấy chân của cậu. Vùng hông cậu nhồn nhột, không biết là do Shisei hay Maho. Có đứa còn đang liếm ngón tay cậu nữa.
“M-, mấy đứa bây……thôi ngay đi……”
“Ưfưfưfưfư~, không dừng được đâu~. Làm cho onee-chan nổi trận lôi đình nào♪”
“Ani-kun cần phải bị phạt.”
Saito lặng lẽ tiếp tục đấu tranh với hai đứa em gái đang thích gì làm đó ở trong tấm futon.