Lễ giáng sinh năm hai cao trung.
—Kết cục năm nay cũng kết thúc bằng việc làm thêm……
Himari thở dài lấy một hơi sau khi rửa xong đồ đạc trong tiệm giải khát.
Nhỏ mừng vì có thể nhận được tiền làm thêm, nhưng một nữ sinh cao trung với vẻ đẹp cũng phải khiến hoa lá nghiêng mình mà lại chẳng bên cạnh ai vào đêm giáng sinh thế này, thật là đáng thất vọng. Saito, người mà nhỏ để ý kể từ hồi năm nhất, bây giờ có lẽ đang tổ chức tiệc với cô em họ xinh đẹp chăng.
Himari vừa có chút buồn, vừa bước ra khỏi tiệm giải khát.
Ở bên ngoài tiệm, có ông người tuyết đang đứng chống nạnh.
Không, đấy không phải là ông người tuyết. Akane mà tuyết phủ đầy cả trên đầu lẫn vai đang run cầm cập đứng đấy chứ.
“Akane!? Cậu đang làm gì đấy!?”
Himari thất kinh.
“Vì tớ chưa tặng quà giáng sinh cho cậu mà!”
Akane với cặp mắt hơi chút ngấn lệ đưa cho Himari cái hộp được bọc rất đẹp.
“Ở ngoài trời lạnh lắm, cậu đợi tớ bên trong tiệm cũng được vậy mà.”
“Vì ở trong tiệm rất đông khách mà. Tớ không thể ở lâu trong tiệm mà làm phiền Himari làm việc được.”
Quả đúng là một cô bạn thân nghiêm túc.
Himari mở cái hộp ra thì thấy bên trong có một vòng cổ màu vàng kim. Nó có đính ngôi sao, rất ư là thời trang. Có thể hiểu được cô đã cố gắng tìm thứ hợp với sở thích của Himari.
“……Cảm ơn nhé, Akane. Tớ hạnh phúc lắm.”
Nhỏ cảm thấy con tim đã trở nên lạnh lẽo của mình dần dần trở nên ấm áp. Từ lúc còn nhỏ, Akane lúc nào cũng cứu giúp lấy Himari mỗi khi nhỏ đang yếu lòng cả.
“Vậ-, vậy, tớ về nhé.”
“Khoan đã.”
Himari nắm lấy tay của Akane khi cô đang quay lưng đi mà dường như xấu hổ.
“Hiếm có dịp rồi, bọn mình đến ngắm cây thông sáng đèn ở nhà ga không? Đi hẹn hò ngắm thông nào!”
“Hai đứa con gái ư?”
“Cậu không muốn sao?”
“Tất nhiên là OK rồi. Rồi lúc quay về cũng mua cả bánh kem ở cửa hàng tiện lợi gần đó nào.”
Himari và Akane nắm tay rồi cùng nở nụ cười với nhau.