Chỉ cần anh còn sống, anh đi đâu đều sẽ nói em biết.
--------------------------
Tiếng gọi thì thầm của Diệp Phong phát ra từ micro, câu cuối lại cố ý cường điệu: " Tiểu Tinh, bắt máy nhanh hơn rồi." Nghe anh nói, cô im lăng hai giây, lại la lên: " Mấy tháng nay anh chết ở đâu vậy hả?"
Diệp Phong cười khẽ, dường như sự chất vất của cô lại là nguồn vui của anh, mấy tháng nay anh chết ở đâu, cô đã hét lên hỏi anh như thế, cô quan tâm đến sự mất tích của anh, là như vậy sao.
Anh trả lời: " Anh đi Thượng Hải"
Cô lại hỏi tiếp: " Anh không thấy tin nhắn của em à?"
"Thấy rồi."
Cô không bỏ qua: " Vậy tại sao tới hôm nay anh mới gọi cho em?"
Nhất thời im lặng, một lúc sau mới nghe anh nói: " Tiểu Tinh, xin lỗi, anh sợ gọi cho em, nghe được giọng nói em, anh chịu không được muốn trở về thành phố C, anh ở bên này không thể trở về được.“ Cô thật sự quan tâm đến sự mất tích của anh, nhưng, anh lại thật sự thật sự không thể trở về được, giọng nói của anh có nghe có vẻ bi thương.
Hạ Tiểu Tinh nắm chặt điện thoại, nín thở, không lên tiếng, một lúc lâu sau mới trả lời: " Anh đang đóng vai nam chính truyện ngôn tình à, làm gì gọi điện thoại mà bi bi thương thương như vậy, anh sẽ đang nước mắt đầm đìa chứ?"
Lại một hồi yên tĩnh, Diệp Phong bên kia không nói gì, điện thoại chỉ có tiếng vọng lại của khoảng không mênh mông, cô bỗng giống như thấy được anh: ở một nơi nào đó, đang nghe điện thoại, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa, vì cô không ở trước mặt anh nên cũng không thể trả lời.
Anh luôn quên rằng cô đã là vợ người khác.
"Diệp Phong" cô gọi tên anh.
Lại nghe thấy giọng phụ nữ ngắt quãng thấp thoáng bên tai cô qua điện thoại" " Hoan nghênh quý khách...muốn mấy ly?... vị nào? ngọt hay mặn? Cô nhấc chăn, bước xuống giường, vừa lấy áo khoác vừa hỏi: " Diệp Phong, anh đang ở đâu?"
Cuối cùng anh cũng lên tiếng: " Anh xuống máy bay hơn một tiếng trước rồi, bây giờ đang ở thành phố C."
Cô cầm áo len lên, chạm đến cổ áo: " Đợi em một chút, em sửa soạn một chút, phút sau anh gọi lại em nhé." nói xong liền cúp máy.
Cô trùm áo len vào, mặc quần sau đó choàng khăn lên cổ không quên cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài, xuống đến tầng ba liền nghe tiếng mẹ gọi với theo: " Tiểu Tinh, tối như vậy còn đi đâu nữa?"
" Con sẽ về nhanh thôi." Cô trả lời.
Cô đi thẳng đến cổng phía Bắc.
Đêm mùa đông, luôn có một tầng sương mỏng và ánh sáng lờ mờ của đèn đường hắt xuống như tô điểm thêm sự giá lạnh, cô vừa chạy liền thấy một làn khói mỏng bay ra từ miệng sượt qua mặt cô, bay về phía sau, như khói thuốc vậy. Đoàn tàu cao tốc khiến cô dừng bước, trời như càng tối, tàu lại chạy nhanh hơn, khi thành phố vẫn chưa chìm hẳn vào bóng đêm, những ánh đèn neon vẫn luôn chờ đợi ánh mặt trời lùi lại nhường nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cô nhìn thấy bên kia đường dòng chữ: " Tiệm sửa đậu nành Vĩnh Hòa, tấm biển hiệu trước cửa tỏa ra thứ ánh sáng trắng trong trẻo nổi bật giữa màn đêm. Thật lâu đèn mới chuyển sang đỏ, dòng xe ngừng lại, cô băng qua đường.
Đẩy cánh cửa kính viền khung đỏ của cửa tiệm ra, ánh sáng bất chợt chiếu vào mắt cô, đêm đã khuya, cửa tiệm chỉ có vài người khách, người phục vụ đội chiếc mũ hồng nói với cô: ” Hoan nghênh quý khách." cô dường như không nghe thấy laị nhìn về phía một người.
Người đó đang nhìn vào điện thoại, nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại.
Hơi ngây người, anh gọi: " Tiểu Tinh,.." trong mắt anh như thể có ánh sao, dường như là bất ngờ cũng vui mừng, không dám tin, khóe miêng cong lên, muốn cười lại không thể cười.
Cô đi về phía anh, giọng điệu hơi hung dữ. " Xuống máy bay sao không về nhà, anh chạy đến đây làm gì."
Anh đứng lên, nở nụ cười với cô: " Anh đến uống sữa đậu nành." anh nói, ánh mắt anh cũng không nhìn ra được ý gì.
Cô tức giận, không khách khí nói: " Uống cái đầu anh, không sợ nửa đêm đái dầm à." Cửa tiệm rất yên tĩnh, mấy người trong đó nghe thấy tiếng nói của cô đều nhìn qua.
Diệp Phong yên lặng nhìn cô, Hạ Tiểu Tinh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, có lẽ ngay từ khi bắt đầu cô đã biết cô tránh không được.
Diệp Phong dang tay ôm lấy cô.
Chính tại nơi này, hương thơm của sữa đạu nành lan tỏa trong không khí, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên người bọn họ, bảy tám ánh mắt đều đang nhìn họ, anh lại ôm cô chặt hơn.
Nói không nghe được tiếng tim đập thì giống như lừa người vậy, cách một lớp áo đông dày, làm sao có thể nghe được tiếng tim đập, lấy đâu ra nghe được âm thanh ro ro của mạch máu đang tuần hoàn, có chăng của chỉ là nhà văn đem ra để chọc cười thôi, nếu thật sự nghe được, chỉ sợ là mắc bệnh cao huyết áp rất nặng.
Chỉ là ôm chặt bằng một cánh tay, nhưng lại dùng sức của cả một đời chỉ để ôm lấy cô, làm trái đi lời hứa của chính mình. Ạnh hứa với mình không ôm cô, cũng không được hôn cô. Thật ra là ôm không được cô hôn không được cô, nếu có thể anh sao lại không ôm không hôn cô được. Chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Bẵng đi bao nhiêu năm, trôi qua một khoảng thời gian dài đến thế, dường như đã phải chịu sự giày vò của cả mấy đời. Anh cho rằng kiếp này anh không có cơ hội ôm cô, cũng mãi mãi không đợi được ngày này. Sau bao nhiêu cửa ải của năm tháng cuối cùng anh cũng ôm được cô một lần.
Tim lại bắt đầu đau, nhìn thấy cô thì lại đau, do đó anh họ mới đưa anh đi Thượng Hải, đến một nơi cách xa cô. Thế nhưng nếu như không thể đau lòng, không cảm nhận được cảm giác đau đớn ấy, có bao nhiêu cái năm năm nữa thì cũng chả khác gì đã chết đi.
Anh áp mặt vào tai cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, một mùi hương nhẹ nhàng, tao nhã, hơi thở của Hạ Tiểu Tinh từng đợt từng đợt như thổi vào lòng anh. Anh không dám ngửi mạnh, sợ sau này không ngửi được nữa, sợ bản thân mãi mãi chìm đắm trong khoảnh khắc này.
Anh quên rằng người anh đang ôm là anh trộm lấy, cô là của người khác, không phải thuộc về anh. Cho nên, anh nói: " Hạ Tiểu Tinh, anh xin lỗi..." run rẩy, cả thân thể lẫn trái tim đều đang run rẩy.
Có một tầng trắng trong dâng lên trong mắt anh, anh không muốn để cô nhìn thấy, thế nên trước khi ngẩn đầu lên, anh phải chịu đựng. Không thể không buông ra rồi, anh ôm cô có lẽ đã giây, có lẽ, nửa đời người. Anh buông tay ra nhìn Hạ Tiểu Tinh rồi anh cười như một đứa trẻ vừa trộm được kẹo, trên miêng vẫn còn vươn lại vị ngọt của kẹo, dù mẹ đang mắng nhưng vẫn cười thật ngọt ngào và mãn nguyện.
Hạ Tiểu Tinh đưa chân đá anh, không nặng nhưng cũng khiến anh hơi lùi một chút: " Anh muốn chết à." Cô nói, cô không đẩy anh ra, cô vẫn đứng yên cho đến khi anh buông cô ra.
Đá xong cô lại nhớ đến, cuối đầu xuống nhìn, cô lần nào cũng thích đá chân phải, vừa là đá chân trái của anh, anh từng nói, chân này bị thương.
Cô ngẩng lên hỏi: " Có đau không?" biết là hỏi thừa, sao lại không đau, cho anh cơ hội tránh, anh lại không tránh.
Quả nhiên anh cười nói: " Không đau."
Hai người lúc này mới nhận ra mọi người trong tiệm đều đang nhìn mình, nhân viên lúc này đón cô ở của giờ đang đứng bên cạnh cô, tròn mắt sững người nhìn họ như đang xem phim vậy.
Nghĩ lại những cảnh tình cảm thế này thường không thấy nhiều, ở đây cũng không phải sân bay hay trạm xe, nơi này chỉ là một cửa tiệm đậu nành lại diễn ra cảnh phim tình yêu cửu biệt trùng phùng. Trong mắt của người ngoài, họ có thể là như này, một cô gái vội vàng đến, một chàng trai đã lâu mới gặp được người yêu. Hai người đi ra khỏi tiệm, cũng quét qua họ một ánh mắt tò mò.
Gió đông lạnh lướt trên từng con đường, lướt lên mặt những người đi trên đường, tất cả đều như trở về thuở đầu: đứng bên đường chờ xe, những bánh xe xoay đều, cuộn lên trên mặt đường như cuộn lên từng giấc mộng hư ảo.
Anh đưa cô về nhà, đi đường anh nói: " Anh xem tin tức rồi, ba em bị phán năm tù."
Anh và ba của Hạ Tiểu Tinh có duyên gặp một lần. Hồi đó anh ở dưới lầu nhà cô bị ướt mưa cả đêm, là Hạ Văn Cường cho người đưa anh đến bệnh viện. Ông giúp anh lo các thủ tục trong bệnh viện, sau đó đứng bên giường anh nói: " Bác chỉ có một đứa con gái, cháu là đứa trẻ tốt, nếu bác còn có một đứa con gái nữa, bác nguyện lòng gả cho cháu, nhưng lại không thể được rồi. Cháu còn trẻ, nghĩ thoáng một chút, hai đứa nó nửa tháng trước đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, hôn lễ ngày mai là việc nên có. Nếu như cháu buông tay, bác có thể giúp cháu một việc.
Vì vậy, chưa tới một tháng sau đó anh đã được đi Pháp .
Lúc đó, anh thật sự có thể buông tay rồi, năm đầu ở Pháp, anh cho rằng không có cô anh cũng có thể cùng người con gái khác sống đến hết đời này nhưng cuối cùng cũng là anh cho rằng, lý trí không thể thắng nổi con tim.
Cơn gió đêm lãnh lẽo thổi trên mặt anh, những bụi cây bên đường tiểu khu chìm vào sương mù ẩm ướt, có giọt sương đọng trên mí mắt anh. Mỗi lần ở cùng cô anh cứ cảm giác như đang mơ vậy, bây giờ là giờ rưỡi đêm, anh đang đưa cô về nhà.
Hạ Tiểu Tinh " Um " một tiếng nói: " Tin tức nhanh thật, giờ chiều nay mới có kết quả phán quyết."
" Đương nhiên rồi, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin mà."
Lúc ở Pháp, mỗi ngày anh đều tìm những tin tức liên quan đến cô, tìm không ra cô, anh liền tìm về Hạ Văn Cường, Âu Vũ Thanh, từ những người bên canh cô anh tìm manh mối về cô, có như vậy nếu cô xảy ra chuyện gì anh sẽ biết ngay.
Hai người im đi trên đường, một lúc sau, Hạ Tiểu Tinh nói: " Em đã trả tiền cho Hứa Thanh Lan rồi, vì cho em mượn tiền, cô ấy mới cãi nhau với Trần Khải, Trần Khải lại vì chuyện này đẩy cô ấy." cô thấy có lỗi vì cô là nguyên nhân của chuyện này, cô hối hận vì đã mượn tiền Hứa Thanh Lan, sau đó cô bổ sung thêm một câu: " Em lấy tiền của Âu Vũ Thanh trả cho cô ấy."
Diệp Phong quay đầu hỏi: " Hai người làm lành rồi?"
Cô ngừng một lúc: " Không coi như làm lành, ạnh ấy đang theo đuổi em." nói ra câu này cô cũng cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười với Diệp Phong: " Buồn cười chứ, người chồng kết hôn năm giờ lại muốn theo đuổi em."
Diệp Phong không cười, cũng không nói gì Cô nói tiếp: " Nhưng anh ấy đến bây giờ cũng không nói một câu anh ấy thích em." ngừng một lúc. " Chỉ là thích, không phải anh yêu em mà khó nói như vậy sao."
Đã tới dưới lầu nhà cô, hai người đứng đối mặt nhau: " Em vừa lúc gả cho anh ấy liền nói với anh ấy em yêu anh ấy, anh cũng vậy, thích em liền nói cho em biết, tại sao Âu Vũ Thanh lại không làm được?" cô nhìn Diệp Phong, tự cười nói: " Chắc là chỉ có anh và em yêu sâu đậm như vậy mới nói ra, đúng không?"
Diệp Phong tiếp lời cô: "Tiểu Tinh, em biết anh rất yêu em?"
Cô ngẩn ra, Diệp Phong nói tiếp: " Nếu đã biết anh yêu em thì đừng lấy tiền của Âu Vũ Thanh trả cho anh được không?" Anh mong rằng Hạ Tiểu cả đời cũng không trả hết nợ, có như vậy anh với cô mới có một sợi dây liên kết, cô sẽ không quên được anh, sẽ luôn nhớ anh.
Cô lại nói: Em có thể sẽ nhanh chóng trả lại số tiền vạn cho anh, ba có giữ lại cho em một ngôi nhà, chính là ngôi nhà người phụ nữ đó ở, lần trước anh đã cùng em qua đó, trên giấy tờ nhà viết tên em, em cũng đã nói cho cô ta biết chuyển đi, em sẽ ủy thác cho công ty môi giới, bán được nhà, em có thể trả cho anh hơn một nửa số nợ."
Thái độ của Diệp Phong dần thay đổi, dường như biến thành một người đàn ông thành thục:" Em không đi tìm bọn họ chứ?"
Cô lắc đầu: " Không có, là gọi điện thoại, hôm nay phiên tòa của ba người đó cũng tham dự, đúng lúc gặp mặt em liền nói lại với cô ta."
Diệp Phong nhìn cô, nghiêm túc nói: " Em đừng một mình đi tìm họ, nếu cần thì gọi anh đi cùng em, người đàn ông kia không phải người tốt."
Hạ Tiểu nghe Diệp Phong nói như vậy liền nhớ đến mặt mũi người đàn ông đó cô đồng ý: " Được, nếu đi em sẽ nói với anh."
Cô nhìn lên lầu, nói tạm biệt với anh: " Em đi lên đây, anh vừa xuống máy bay, mau trở về nhà đi."
Diệp Phong gật đầu .
Cô quay người bước hai bước trên hành lang bỗng quay lại, cô gọi: " Diệp Phong"
Anh vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn cô, cô nói: " Sau này anh đi đâu thì nói với em một tiếng, không nói trừ khi anh không cần vạn của anh nữa."
Cô không nói: " Nếu không em có thể đi đâu tìm anh." như vậy thể hiện sự quan tâm quan khá rõ ràng, cô không thể nói thẳng như vậy với anh.
Mặt Diệp phong bắt đầu lộ ra nụ cười, anh nói: " Được, chỉ cần anh còn sống, anh đi đâu đều nói cho em biết."
Hạ Tiểu Tinh chỉ cần anh còn sống, anh đi đâu đều nói cho em biết ! Chỉ cần anh còn sống.
Đêm nay, Hạ Tiểu Tinh ngủ ngon hơn cô nghĩ nhiều chắc vì sự trở lại đột ngột của Diệp Phong và ba được giám án tù. Buối sáng tâm trạng cô cơ bản đã cân bằng lại, chỉ có mẹ là không nói tiếng nào. Cô cũng không cách nào an ủi mẹ. Ba xảy ra chuyện, mẹ là người buồn nhất, dù ba phản bội mẹ nhưng mối quan hệ vợ chồng hơn năm đã ăn sâu không dễ gì cắt đứt được.
Ra khỏi nhà, cô đi làm, bến có mười mấy người đang chờ xe, xe cô đi vẫn chưa đến, cô quay nhìn tiệm đậu nành Vĩnh Hòa Phía sau, có người đi ra khỏi tiệm, những tia nắng sớm rọi lên mặt cửa kính sáng chói ánh phản quang, cách khoảng mét, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ người kia.
Một chiếc xe đến, là xe cô đang đợi nhưng cô lại không lên xe. cô có cảm giác gì đó, cô muốn xác nhận lại một chút. Đi qua được nửa vòm cây, cô dừng lại. Diệp Phong từ trong cửa tiệm bước ra. Dự cảm của cô quả không sai. Anh từng bước đi đến trước mặt cô, muốn đến nhìn cô, biết đã bị bắt gặp nên anh đi ra.
Cô cau mày, nghiến răng: " Anh muốn làm gì, theo dõi em?"
Lâu sau, Diệp Phong trả lời: " Chỉ hôm nay nữa thôi, ngày mai anh sẽ không đến nữa, hôm qua trời tối quá, nhìn không kỹ em.
Hạ Tiểu Tinh trừng mắt nhìn anh: " Bây giờ nhìn rõ chưa? Có thấy trên mặt em viết chữ gì không, " đáng ghét"! nhìn rõ rồi thì em phải đi làm đây, lần sau có thể đừng nói chuyện với em kiểu như vậy không?"
Diệp Phong cười, nhìn cô dịu dàng, khẽ nói: " Được."
Hạ Tiểu Tinh nghiến răng, xoay người đi qua bến xe, xe tới, cô lên xe cũng không quay đầu nhìn lại.
Chỉ là, Diệp phong sao có thể không đến nhìn cô. Mấy hôm sau, lúc từ công ty quảng cáo tan làm đi ra khỏi thang máy, cô lại thấy anh ở sảnh lầu .
Ở đằng xa, trước biển quảng cáo gần cửa cô thấy bóng lưng quên thuộc, cao gầy, có chút phong trần lại vô cùng sạch sẽ lịch sự. Cô cho rằng bản thân quá nhạy cảm, xem bóng dáng mọi người qua đường đều thành cái người theo đuổi cô, cô lại gần, thử gọi: " Diệp Phong."
Anh quay đầu loại nhìn cô khẽ nói: " Tiểu Tinh."
Anh đứng ở đây giống như mơ vậy, bởi vì hơn một tháng anh mất tích, có hai lần , anh cứ như vậy gặp được cô. Anh đang đợi cô, đợi cô gọi anh.
Anh đến trước mặt cô, muốn nói với cô rằng anh cũng làm trong tòa nhà này, anh làm cho một công ty thương mại nước ngoài chuyên về xuất nhập khẩu. Anh có thể mỗi ngày cùng cô đợi xe buýt rồi. Cô đứng trước măt anh, anh lại không nói ra được.
Bên cạnh đó là những dòng người tan làm dần dần đi ra, một hồi sau, cô cất lời: " Diệp Phong, anh có thôi đi không, đừng quấn lấy em nữa, chắc không bao lâu nữa em sẽ cùng Âu Vũ Thanh trở về nhà, anh ấy mua một căn nhà, bây giờ đang trang trí, em sẽ chuyển đến ở cùng anh ấy." cô cảm thấy giống như giấc mơ kia, vì trong mơ cô cũng khuyên anh như vậy.
Diệp Phong nhìn cô bằng ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng, anh nói: " Anh không quấn lấy em, anh chỉ cùng em đón xe buýt thôi, nếu như em không muốn để ý đến anh thì cứ xem như anh không tồn tại đi."
Công ty Âu Long, giờ chiều, Âu Vũ Thanh vừa kết thúc một cuộc họp, anh còn mấy chục phút để xử lý một vài việc, anh sẽ ra khỏi công ty lúc giờ chiều, bây giờ mỗi ngày anh đều tan làm sớm hơn tránh bị kẹt xe. Từ ba ngày một tuần đến bốn năm ngày một tuần, anh đều qua chỗ cô, sự thay đổi này cũng chả cần đến một tháng. Ngày ngày ạnh đều muốn gặp cô, hôm nào không gặp được cô anh liền thấy trống rỗng, Hôm sau giờ là anh bắt đầu không ngừng nhìn đồng hồ, cũng không thể đi quá sớm, cô vẫn chưa về đến nhà.
Khi tròn tuổi anh mới nếm được hương vị của tình yêu. Một ngày không gặp như cách ba thu, lời nói của người xưa cũng không phải không không.
Anh đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính, lại có người đến làm phiền anh. Là Long Huy, chỉ có cậu ta là luôn không gõ cửa, anh ngước mắt nhìn người anh em của mình.
Ngày Hạ Văn Cường bị phán tội, anh bị truyền thông chú ý, có phóng viên hiếu kì muốn đào lại lịch sử phát triển của công ty Âu Long, ý đồ tìm hiểu xem có phải anh dựa vào những nguồn vốn khởi nghiệp bất chính hay dựa vào mối quan hệ của gia đình để đưa công ty trở thành một công ty phần mềm tiềm năng hay không? Công ty Âu Long là công ty đã lên sàn chứng khoáng, có tiếng ở nhiều nơi. Nhưng Long Huy đã chặn tin tức lại, cậu ta không phải đến tận chỗ họ mà qua điện thoại mắng vài câu khó nghe.
Anh ta fax cho truyền thông hợp đồng mua bán nhà lúc đầu và giấy chứng nhận chuyển khoản cho nhiều nhà truyền thông và nói với họ: “Long Huy tôi mới là nguồn vốn duy nhất của “con ngựa chiến này” không có tôi sẽ không có anh ta, anh ta muốn đá tôi cũng đá không được, nếu không anh ta làm gì tình nguyện chia tiền cho tôi.” Truyền thông đều biết công ty Âu Long có ông chủ thư hai chỉ chia tiền chứ không làm, sau đó truyền thông lần lượt đồng tình với Âu Vũ Thanh, danh tiếng của Âu Long lại vang xa một lần nữa. Sự thật chỉ có người bên trong mới hiểu rõ.
Long Huy đi đến trước bàn, nhẹ nhàng ném một túi giấy giống lúc trước đến trước mặt anh, thanh âm “bạch” một cái không nặng không nhẹ nhưng lại giống như gõ vào tim anh. Túi giấy lần trước là vài tấm hình và hai tập tài liệu, lần này lại là gì? Anh nhìn Long Huy, đợi anh ta nói rõ là chuyện gì.
Những lúc then chốt anh ta đều nắm được mắt xích: “ Lần đột nhiên mất tích này của anh ta là đến bệnh viện Thượng Hải, diễn biến có chút phức tạp, tình hình không mấy lạc quan.”
Thấy mi tâm Âu Vũ Thanh nhíu lại, anh ta ngừng một lúc, bởi vì những lời tiếp theo, cậu ta sẽ không muốn nghe: “ Anh ta đã về lại thành phố C, làm việc ở một công ty thương mại. Công ty này cũng tính là kiếm được một món hời chỉ với tệ là có thể thuê được một phiên dịch cao cấp thông thạo ba thứ tiếng, Anh, Pháp, Đức.có điều anh ta không thiếu tiền, anh ta vẫn còn nhiều tài sản khác, làm ở công ty này là có mục đích khác.”
Anh lại nói chậm lại: “ Cậu chắc hẳn là không đoán được, mục đích của anh ta là vợ cậu, Vũ Thanh, công ty này và quảng cáo Đồng Thị ở cùng một tòa nhà, anh ta ngày nào cũng cùng với vợ cậu tan làm cậu có biết không?”
Âu Vũ Thanh cuối đầu, nhìn túi tài liệu khá lâu, Long Huy lại nói: “ Cậu có muốn xem thử, có mấy tấm hình ở bến xe.”
Anh đột nhiên đứng lên, nắm lấy chìa khóa trên bàn đi ra cửa, Long Huy sững sờ, gọi một tiếng: “ Vũ Thanh. Anh không để ý đến cậu ta, đi ra khỏi cửa. Hình thì có gì mà phải xem, anh không hứng thú, cái anh muốn xem là cảnh thật người thật kia. Anh phải đi xem xem người đàn ông tên Diệp Phong đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, cũng xem luôn Hạ Tiểu Tinh.