Mấy ngày sau, hắn đều đưa nó đi làm, tình tứ như một cặp vợ chồng ấm áp. Nhưng anh em chớ hiểu lầm, tụi nó chỉ đang "diễn thì diễn cho đến cùng" trích lời tảng băng Bắc Cực. Mà nó thấy lời hắn nói cũng có lí phết vốn chi giờ tụi nó đang cùng trên một con thuyền. Một ngày đã chót lọt mong rằng những ngày sau cũng suôn sẻ hehe.
Nó cảm ơn hắn xong, ngó trước ngó sau mới an tâm xuống xe.
Đang đi, có một bàn tay che mắt nó từ phía sau, thậm chí nó còn cảm nhận được rõ đang cố nín cười để dọa nó, giả giọng khàn khàn: "Kha kha đoán xem ta là ai?!"
nó hoàn toàn không phản ứng, thản nhiên trù dập, mặt đanh lại giả vờ nghiêm nghị " lớn rồi còn trẻ con như vậy bao giờ mới gả đi được đây!"
"haha ai được chồng soái ca kim cương vương lão ngũ đưa đi làm đâu mà biết!!! Đây ế quen rồi! Ê mấy hôm nay tình củm lắm nha thấy mùi biến đổi nhé!" Mặc Nhiên cà khịa lại, mặt diễn đầy chiều sâu
Nó chột dạ vội che miệng cô nàng, nhỏ miệng quát: "xuỵt! Người khác nghe thấy thì xong luôn. Tôi chưa muốn nổi nhất công ty đâu nhé"
"hehe sợ gì ở đây có tôi với bà thôi ai biết chứ. Ề tối đi đu đưa đi Cinema đi" Mặc Nhiên hẩy hẩy nó, rủ rê
"chậc chậc sao hai chị em ta có thể hiểu lòng nhau đến vậy nhỉ? tèn tén ten" nó vừa cười vừa móc từ túi ra hai vé xem phim thượng hạng, lượn lờ trước mặt Mặc Nhiên
"ầy, chúng ta là bạn của nhau là chuẩn xác nhất quả đất rồi đấy!!! Vé đã có auto chiến" Mặc Nhiên nhìn nó, cười híp mắt, giơ tay lên đập tay với nó
"đúng! Đã lâu không xem phim cùng nhau rồi"
"Lúc đi hết mình lúc về vẫn ế hehe đùa thôi lúc đi hết mình lúc về hết buồn " Mặc Nhiên nhây nhây đùa với nó, cả hai cùng cười đi vào LP
===============================
Tối, tan làm nó và Mặc Nhiên nháy nhau rồi nhanh chóng chuồn. lịch đã lên hẹn giờ chỉ còn xách người lên và đi.
Bọn nó chọn một rạp chiếu phim nhỏ, mang vẻ cổ xưa pha chút hoài niệm. Rạp chiếu phim này lúc học đại học bọn nó thường xuyên trốn học đến đây, nhớ lại vẫn thấy như ngày hôm qua thật sự rất vui. Nó luôn nhớ có một câu nói thế này:" thanh xuân là hồi ức, kỉ niệm, là có bạn bè rủ nhau đi chơi, có một người thật lòng yêu mình, một người sẵn sàng chờ đợi và một người yêu nhưng không hồi đáp"
Thanh xuân của nó thì gần đủ hết vị rồi chỉ thiếu người thương thôi. HaizHôm nay tôi buồn!!! giờ người đang ở nơi đâu để em chờ đợi lâu!!! tỉ người người thương của nó bao giờ mới xuất hiện đây?!! Sao lại nghĩ đến hắn chứ? Mấy hôm nay tuần suất xuất hiện của hắn thật lớn.
Bọn nó chọn một bộ phim có hơi xưa nhưng thật sự bộ phim này rất hay, đã bao lần nó và Mặc Nhiên xem đều như lần đầu mới xem vậy. Tụi nó ngồi vào hàng thứ hai, chăm chú theo dõi, đương nhiên đã xem phim thì phải có.. bỏng ngô hehe. Vừa nhấm nháp vừa xem còn gì vui bằng!!!
Bộ phim này có tên "thanh xuân là bỏ lỡ" mở đầu bằng một câu trích" thanh xuân là để bỏ lỡ. Bạn có thể bỏ lỡ rất nhiều thứ, có thể bỏ lỡ cả người mình yêu..." sau đó là một cặp đôi trẻ yêu nhau, tình yêu ngây dại, chàng trai cảm nắng cô gái, theo đuổi cô gái, ngày ngày đưa cô ấy đi học, giúp đỡ cô ấy, mua tặng cô ấy những món quà giản đơn, nói những lời chân thành, ấm áp nhưng cuối cùng vì một tai nạn mà họ bỏ lỡ nhau, chia xa nhau. Cô gái vì quá yêu chàng trai đã quyết định sống cả đời cô độc vì trái tim không thể mở ra thêm một lần nữa.
Mặc Nhiên đã sắp khóc đến nơi, xem đến đoạn cuối thì ôm nó òa khóc. Con gái mà bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong vẫn ẩn chứa sự yếu đuối đã được cất giấu.
Nó biết Mặc Nhiên luôn khao khát có một tình yêu như thế, có một người quan tâm mình dù chỉ là những điều bình dị như vậy. Con gái mạnh mẽ nhưng vẫn chỉ là con gái. Thành thật nó biết Mặc Nhiên thích Hắc Phong nhưng Hắc Phong là người hắc đạo quá nguy hiểm vốn chi người lạnh lùng như thế liệu có sẵn sàng mở lòng?
"Giản Hi huhuuhu....Phim hay quá!Cảm động quá đi!"
"Khóc đi" Nó vừa vỗ về Mặc Nhiên, vừa lau nước mắt cho cô nàng
"Xem xong phim thật muốn được quan tâm như nữ chính" Mặc Nhiên nhìn nó, cảm thán nhân tiện tranh thủ tẩy não cô bạn
Nó phì cười, trêu đùa cà khịa:" vậy tìm anh nào mà yêu thì như nữ chính ngay chứ có gì đâu"
" Hừ tui có người rồi nhé!! Chỗ này có sổ đỏ rồi bớt cà khịa lại nhé nghiệp quật bây giờ"
Mặc Nhiên hừng hực quyết tâm nói, tay chỉ vào góc ngực trái.
Nó cảm thán:" Xem xong phim động lực lớn nhỉ tự tin ghê gớm chơi hẳn sổ đỏ cơ đấy"
"hehe chuyện"
Tụi nó ra khỏi rạp cũng khá muộn. Mặc Nhiên định rủ nó đi chơi đêm nhưng bị nó phũ phàng dập tắt. Nó bắt xe cho cô nàng xong thì đứng chờ bắt xe của mình. Trời về đêm hơi se lạnh khiến nó phải đan chéo tay vào nhau giữ ấm.
Chờ một lúc thì có xe đến gần, cơ mà cái xe này giống xe hắn thật đó nhưng xe giống nhau là chuyện bình thường nên nó cũng chẳng để tâm, quay lên chờ xe tiếp. Với cả đã taxi thì làm gì có chuyện dùng xe xịn xò đi bắt khách như thế người ta gọi là thần kinh có vấn đề.
Xe kia dừng trước mặt nó, hắn hạ cửa kính xuống, lạnh lùng nói, giọng dịu nhiều:"lên xe đi"
nó bĩu môi, chậc chậc so với nam chính phim đó hắn tạch hết điểm ga lăng, ấm áp nhưng muộn rồi giờ ga lăng hay không không quan trọng quan trọng về được đến nhà là ok hết!hehe.
"Anh từ công ty về à?" nó nhìn quần áo hắn mặc trên người vẫn nguyên sơ mi quần âu liền đoán thử
"ừ" hắn có dịu giọng hơn, hắn đã cởi sẵn áo sơ mi của mình đưa cho nó, giọng không lạnh không ấm
"Mặc vào giờ thời tiết đang thay đổi sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khác nhau nên mang dự phòng thêm áo"
"Cảm..ơn" Nó rụt rè nhận lấy. Nhìn hắn đang tập trung lái xe không hề có biểu cảm gì khác khiến nó thấy hơi hụt hẫng, rất nhanh quay đi che dấu. Trời ơi Nhịp tim của nó ôi con mẹ nó lại đập mạnh nữa rồi. hắn chỉ vô tình thôi tim à mày đâu cần nhảy loạn xạ lên như vậy. Tao mới là chủ nhân của mày mà. bất lực ghê gớm!!! Nó cảm giác mình không bán tim mà vẫn bị mất đồ ấy.
mẹ kiếp! hắn lại mất tự chủ về suy nghĩ!
Bầu không khí tạm chìm xuống, nó vội tìm chủ đề nói chuyện để không nghĩ nghĩ đến những điều bất thường kia nữa.
"ơ thế sao anh biết tôi ở đây? à tôi biết rồi anh đi bàn chuyện làm ăn đi ngang qua đây tiện đường thấy tôi liền cho tôi đi nhờ. HAHA wwhat"t healt chuẩn không cần cần chỉnh luôn"
Nó giơ một tay, tự hỏi tự trả lời, vẻ mặt "tôi nói đúng rồi chứ gì!" nhìn hắn đầy vui vẻ, khoái chí.
Người con gái này...chỉ đơn giản thế đã thấy vui??? Nhưng tiếc một điều câu trả lời đó chỉ có một phần đúng, không phải hắn nhân tiện hắn là có chủ đích thậm chí ngay chính bản thân hắn cũng chẳng hiểu tại sao. Rốt cuộc nó có gì đặc biệt để hắn luôn mất kiểm soát như vậy?!!
"đến đây làm gì vậy?" hắn lãnh đạm hỏi
"à tôi cùng Mặc Nhiên đi xem phim hihi.Phim hay cực xem hoài không chán"
Nó nhanh nhảu kể nội dung phim,vô tư nói:" sau này nếu anh có ai nhớ dẫn cô ấy đi xem phim mua hoa tặng cô ấy, mua son nè mua giày cho cô ấy nữa chỉ cần như thế là đủ rồi tôi đảm bảo cô ấy sẽ thấy rất hạnh phúc hehe"
"tại sao?"
"tại vì như thế con gái sẽ cảm thấy được quan tâm. Anh chán thật đó còn vô tâm nữa" nó cảm thán, nghĩ gì nói lấy xong mới biết mình lỡ lời liền lảng:" ừm theo tôi thấy anh như vậy khẳng định không cần làm gì phái nữ đều yêu thích hehe thật đó anh không cần nghe lời tôi nói đâu tôi xàm đó"
Nó cười đầy ngu ngốc nhìn hắn chữa cháy. Nó có nên load lại não bộ để tình trạng hoạt động tốt hơn không nhỉ?
Tụi nó về đến nhà nhẹ nhàng trở về phòng. Hắn sang thư phòng tắm rửa nhân tiện xử lí nốt công việc.
Đêm hắn vào phòng ngủ lấy ít tài liệu thấy chăn nó đắp kéo xuống phân nửa liền đến đặp lại chăn cẩn thận bấy giờ người nào đó mới thả lỏng ngủ tiếp.
Thật giống cún con! Lúc ngủ cũng trẻ con vậy nữa!
Lần thứ rồi tốc độ mất kiểm soát của hắn ngày càng lớn cứ thế này hắn thậm chí hiểu được chính mình mất!
Hắn liền đứng dậy, lạnh lùng xóa bỏ mọi suy nghĩ mau chóng quay trở lại thư phòng
Cuộc sống luôn có những thứ âm thâm biến đổi từng ngày và tình yêu cũng có những kiểu chuyển từ không được nung nấu thành có!!!