Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Ninh nghiêng người cắn nhẹ vào môi Lục Tấn Uyên. Anh quay phắt người lại, tất nhiên Lục Tấn Uyên không hài lòng với cách làm của cô, anh ôm lấy eo cô xoay người lại, giành lại quyền chủ động. Ôn Ninh giật mình trợn to hai mắt, cơn buồn ngủ vừa nãy liền biến mất. Đưa tay ra chạm đến ngực của Lục Tấn Uyên, nhưng cô không thể nào đẩy ra được, ngược lại không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, khiến cô bắt đầu thấy mê man.
Khi Lục Tấn Uyên buông cô ra, Ôn Ninh gần như bị thiếu không khí, nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh với một đôi mắt đẹp như sương. Lục Tấn Uyên thấy vậy liền bật cười, bộ dạng của em lúc này có thể dọa được ai đây, dễ thương quá. Tuy nhiên, anh ấy không tiếp tục làm thêm điều gì nữa, chỉ đứng dậy, rời khỏi giường và nói “Ngủ ngon".
Ôn Ninh theo dõi theo từng động tác của anh, anh nằm xuống một cách tự nhiên, cả khuôn mặt cô vẫn còn đang ngây ngốc. Sau khi cô kịp phản ứng trở lại thì Lục Tấn Uyên đã nằm xuống, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ say rồi. Cảm thấy hơi khó chịu, tự nhiên tên chết tiệt Lục Cẩm Viễn này không thể ngủ nhanh như vậy được, thấy cô nhìn cứ chằm chằm, anh không nhịn được mà trêu chọc cô, "Sao thế, anh tưởng là em muốn ngủ rồi chứ? Anh về rồi, em lại không ngủ nữa à? Hay em có ý gì khác đây?"
"Anh mới là người có ý khác đấy, mau ngủ đi". Ôn Ninh thấy Lục Tấn Uyên đang cười đắc ý, cả người liền ngượng ngùng như muốn chui xuống đất, cô kéo chăn bông che mặt, quay lưng lại, cố gắng ngủ mặc kệ Lục Tấn Uyên có ngủ hay không. Nhìn thấy Ôn Ninh đã cuộn tròn như một quả bóng, Lục Tấn Uyên mới không nói gì nữa.
Ôn Ninh hôm nay khá mệt nên cô chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Thấy yên tĩnh, Lục Tấn Uyên đi tới kéo chăn bông ra khỏi mặt cô, bất lực lắc đầu. Ngủ thế này không sợ tắt thở hay sao, cô gái này này thật là ngây thơ. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đang ngủ say của cô, trái tim Lục Cẩm Viễn bỗng trở nên mềm yếu, thấy đôi lông mày mảnh mai của cô bất giác nhăn lại trong giấc ngủ, anh liền đặt lòng bàn tay ấm áp của mình chạm lên. Có vẻ như những chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn khiến cô buồn, cần phải giải quyết càng sớm càng tốt. Lục Tấn Uyên nhẹ nhàng hôn lên cái trán mịn màng của Ôn Ninh, sau đó liền ngủ say. Ngủ ngon cả một đêm.
Khi Ôn Ninh tỉnh lại, Lục Tấn Uyên đã không còn ở đó. Lục An Bảo vẫn ngủ rất say, nhưng tư thể ngủ của cậu bé thật sự không thoải mái chút nào, nằm trên giường, hai chân đè sang chăn bông của Lục Tấn Uyên, đúng là không còn chút hình tượng nào. Cũng may là chiếc giường này đủ lớn, nếu không, Ôn Ninh sợ cậu sẽ bị lật xuống đất mất.
“An Bảo, dậy đi, hôm nay cháu phải đi học."
Ôn Ninh cúi người bóp chiếc má mềm mại của Lục An Bảo, cậu bé thấy có gì đó vướng víu liền xua tay, “Thôi mà, đừng quấy rầy cháu, để cháu ngủ."
Nói xong, không phải là sự kiêu ngạo thông minh mà anh thường giả vờ với Ôn Ninh. Ôn Ninh không khỏi tự hỏi đứa nhỏ này luôn giả vờ ngoan ngoãn với cô, lúc đứng dậy thì khá tức giận. Lục Tấn Uyên nghe thấy tiếng trong phòng, biết hai người họ đã tỉnh, liền bước vào, thấy Ôn Ninh đang dỗ An Bảo dậy, khung cảnh thật đẹp, nhưng không biết tại sao, thái độ của cậu bé lại khiến anh ấy không vui.
"Lục An Bảo, con có dậy hay không đây?” Khi giọng nam trầm của Lục Tấn Uyên vừa vang lên, Lục An Bảo bất giác run lên, mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt đẹp trai đang mặc bộ đồ màu đen.
“Dậy dậy, dậy ngay nào.”
Nhìn thấy An Bảo nghe lời Lục Cẩn Niên như vậy, Ôn Ninh không khỏi lắc đầu, cô không biết mình có phải ngày thường nuông chiều nó quá nên bây giờ không còn chút uy nghiêm nào hay không. Nhìn thấy Lục An Bảo rời đi, Lục Tấn Uyên bắt đầu nhìn sang Ôn Ninh, "Dậy đi nào, bữa sáng đã chuẩn bị xong, hôm nay anh có một cuộc họp báo, cần phải xốc lại tinh thần chút” Ôn Ninh gật đầu, “Buổi họp báo hôm nay có cần em giúp gì hay không?
Lục Cẩm Viễn suy nghĩ một chút, anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, tuy rằng không cần làm gì, nhưng.. “Không phải là không có việc để làm, nhưng mà em có đồng ý làm hay không thôi." Lục Tấn Uyên nói nhỏ vài câu với Ôn Ninh. Ôn Ninh nghe xong đã ngẩn người ra, “Như vậy có được không?"
"Trông cậy vào em đó." Lục Tấn Uyên không hề gượng ép, nắm tay Ôn Ninh đi