Editor: LunaYang
Tạ Nghiên cảm thấy bản thân cũng giống như con tôm, nhưng sợ mình không ăn Hoắc Duyên Niên sẽ hiểu lầm là cố ý để lại cho Hàn Mạt Mạt, cho nên mới ăn một hộp tôm hấp.
Một tay bóc vỏ đầy dầu, ăn no quá nên có chút mệt mỏi, cuối cùng Tạ Nghiên cũng cầm một cốc nước mận chua cùng Hàn Mạt Mạt đi đăng ký học đàn.
Khi rời đi, Hàn Mạt Mạt rõ ràng là rất thất vọng, bộ dáng lưu luyến đó nếu ai không biết còn nghĩ rằng Hoắc Duyên Niên mới là chồng của Hàn Mạt Mạt. Ngược lại, Hoắc Duyên Niên rất bình tĩnh, Tạ Nghiên nghĩ đến việc mỗi ngày trong lớp đều phải đợi Hàn Mạt Mạt cùng nhau về ăn cơm tối, có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, cho nên Hoắc Duyên Niên cũng bình tĩnh lại.
Tòa nhà của Hoắc thị nằm ở một vị trí thịnh vượng, xung quanh là dãy nhà cao tầng, một số tòa nhà bắt mắt, nhưng khi xe chạy ra ngoài một đoạn, nhìn lại, tòa nhà tráng lệ cao hàng trăm mét của Hoắc thị vẫn là sự tồn tại bắt mắt nhất.
Hàn Mạt Mạt vừa lên xe đã gửi một tin nhắn, Tạ Nghiên nhìn cảnh vật bên ngoài để làm quen với thành phố.
Đột nhiên, trong chiếc xe yên tĩnh vang lên tiếng nhạc du dương, Tạ Nghiên nghĩ điện thoại mình đổ chuông, động tác cầm điện thoại cứng ngắc, thấy Hàn Mạt Mạt nghe điện thoại, mới nhận ra là nhạc chuông của mình giống hệt Hàn Mạt Mạt.
Đừng nói gì cả, hãy thay đổi nhạc chuông điện thoại trước. Nhạc chuông điện thoại ban đầu của Tạ Nghiên sử dụng là ost của Conan, bởi vì trong thời gian đó anh mới xem phim mới của Conan, nhưng khi đến đây, nhạc chuông ban đầu khá hay nên không thay đổi, ai biết rằng có mối liên hệ này.
Nữ chính đằng kia hô lên một tiếng A Hành rồi bắt đầu ừm ừm ừm, Tạ Nghiên đoán rằng nam chính đang nói với nữ chính, anh không nghe rõ cuộc trò chuyện của họ cho lắm. Anh chọn một cái tên từ trong đám nhạc lạ để thay thế.
Sau khi thay đổi nhạc chuông xong, cuộc điện thoại của nữ chính cũng kết thúc, Tạ Nghiên đang định đặt máy xuống thì một tin nhắn hiện ra.
[Chú ý đến giáo viên dạy piano họ Tôn, đừng để hắn ta tiếp cận Mạt Mạt, Khương Hành. ]
Liên quan gì đến tôi?
Tại sao nam chính và nhân vật phản diện bận bịu với sự nghiệp, anh phải làm bảo mẫu trông nữ chính, không được trả lương, lại bị hai người chèn ép hết lần này đến lần khác?
"Anh Tạ Nghiên, anh có khó chịu sao, sắc mặt anh rất xấu?" Hàn Mạt Mạt lo lắng hỏi.
Tạ Nghiên nhíu lại, trong lòng đáp,trong lòng cô không phải không biết sao còn hỏi?
Tạ Nghiên với vẻ mặt nghiêm nghị cùng Hàn Mạt Mạt đến Trung tâm đào tạo âm nhạc Flying Man. Trung tâm đào tạo nằm ở một khu vực rất xa xôi. Gần đó là một số nhà hàng mì Lão Vương và quán ăn hoành thánh của Dì Trương. Nhiều tiểu khu xung quanh là khách quen.
Tạ Nghiên không biết Hàn Mạt Mạt coi trọng trung tâm đào tạo này như thế nào, nhưng cuối cùng anh đã hiểu sau khi gặp giáo viên Tôn mà Khương Hành nói.
Thầy Tôn Phi Tường nhìn không đến tuổi, đang ngồi trước mặt họ và giới thiệu về khóa học, anh ta có đôi lông mày mềm mại và nụ cười như gió xuân, vòng eo thẳng tắp thể hiện sự sang trọng của một người hiểu biết. Và người này dạy nhạc, có khí chất nghệ sĩ quanh người, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên khóe mắt, càng làm tăng thêm dấu vết tà khí. Ngoại hình thuần khiết va chạm với ác linh này, chẳng trách Hàn Mạt Mạt thương nhớ.
"Cô Hàn là nhân viên văn phòng. Nói chung, chúng tôi sẽ sắp xếp lớp học vào buổi tối hoặc cuối tuần, chủ yếu là để tiện cho cô Hàn." Tôn Phi Tường cẩn thận giới thiệu kỹ về giờ học của họ.
"Vậy thì buổi tối đi, cuối tuần tôi đi học lớp làm gốm, có lẽ không có thời gian qua đây." Hàn Mạt Mạt đã quên mất vẫn còn có Tạ Nghiên đang ngồi bên cạnh, mặt mày tràn đầy ý xuân, ai sáng mắt cũng có thể nhìn thấy tâm tư của cô ta.
"Tôi dạy lớp cuối tuần, và lớp piano vào buổi tối do cô Vương của chúng tôi dạy. Tôi đã nhờ cô ấy đến nhà trao đổi với cô Hàn về những vấn đề cụ thể." Tôn Phi Tường luôn nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt. Không thể nhìn ra liệu có hứng thú với Hàn Mạt Mạt hay không.
"Tôi suy nghĩ một chút. Tôi sẽ đến lớp của thầy Tôn. Tôi tương đối nhút nhát. Anh trai của tôi quá bận nên không thể ở với tôi mọi lúc. Tôi quen với thầy Tôn. Tôi không muốn đổi giáo viên." Hàn Mạt Mạt háo hức giữ Tôn Phi Tường.
Tạ Nghiên nhìn với đôi mắt lạnh lùng. Vào cuối tuần, Hàn Mạt Mạt và Khương Hành hẹn hò, học gốm cái qué gì. Giờ lại gọi anh là anh trai Tạ Nghiên.
Nhưng không sao, kêu anh đi học cùng, bây giờ thì không cần nữa. Tạ Nghiên ngồi ăn dưa không quá kích động, âm thầm gửi tin nhắn cho Hoắc Duyên Niên về việc Hàn Mạt Mạt không đi cùng với anh.
Điều này không phải vì anh từ chối đi học cùng, mà là vì người ta không cần anh nữa vì đã có mục tiêu mới.
Hoắc Duyên Niên trả lời ngay lập tức.
[Theo dõi Mạt Mạt và chăm sóc người họ Tôn kia. ]
[Knmb] Thấy anh bị liệt =))
你麻痹 Nǐ mábì = Anh bị liệt đọc giống anh đang bận = 你忙吧 Nǐ máng ba
Edit mấy chục chương mới hiểu cái từ NMB này chạy về chú thích cho mọi người: