Khi gọi tới ba chữ "Nhạc Yên Nhi", biên kịch ngồi cạnh Dạ Đình Sâm thấy rõ bàn tay hắn bỗng nhúc nhích.
Nhạc Yên Nhi vừa xuất thần, chẳng ngờ đến lượt mình nhanh như vậy, cô vội giao đồ đạc cho Diệp Hiểu Như rồi đi về phía bục diễn.
Bước lên bục rồi cô mới nhớ ra mình sẽ phải thử vai trước mặt Dạ Đình Sâm.
Trên danh nghĩa, cô là vợ của Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác đó.
Bây giờ phải thử vai trước mặt hắn, nói không hồi hộp là giả.
Nhạc Yên Nhi muốn quay đầu bỏ chạy nhưng nhớ tới lời Danny nói, biết rằng đây là một cơ hội khó kiếm được, cuối cùng cô cắn môi, dấn từng bước về phía trước.
Nhân viên hậu cần tới đeo cáp treo cho cô rồi cảm thán một câu:
- Cô gầy quá, eo còn nhỏ hơn cô Khương Tuệ Lâm vừa rồi.
Nhạc Yên Nhi đang cúi đầu, không dám nhìn về phía Dạ Đình Sâm nên nghe thế, cô cũng chỉ cười cười.
Trong ngành giải trí, nói bạn gầy nghĩa là đang khen bạn, bởi lẽ tỷ lệ TV sẽ khiến người ta trông có vẻ béo hơn một chút, chỉ có gầy vừa đủ mới có thể đẹp khi xuất hiện trước ống kính.
- Xong rồi.
Nhân viên hậu cần kéo dây, thử cảm giác, thấy Nhạc Yên Nhi xinh đẹp nên lại nói thêm một câu:
- Cố lên.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười thân thiện, cô cúi xuống nhìn những người phía dưới, cách một khoảng ba mét, đám đông như bị dồn ép lại, không còn thấy rõ mặt ai, cũng nhờ vậy mà sự lo lắng khi thấy Dạ Đình Sâm cũng giảm bớt đi chút ít.
Hắn dám nhìn, cô còn không dám diễn hay sao? Nhạc Yên Nhi quyết tâm, cô nhấc chân lên rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Sau đó, eo cô bị giật mạnh lại.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn cáp treo, vừa nhảy nửa mét mà cáp đã khựng lại khiến cô bị treo lơ lửng giữa không trung.
Hậu cần hoảng hốt, gắng sức quay trục cáp nhưng dường như có một bánh răng bị kẹt lại, không thể nhúc nhích.
Để tiện cho việc xử lý hậu kỳ, cáp treo rất mảnh, trọng lượng toàn thân phải dồn vào sợi dây mỏng manh trên lưng khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy lưng mình đau như vỡ đôi ra.
Vì mất lực, cánh tay cô buông thõng, thanh kiếm đạo cụ trong tay cũng lập tức rơi xuống, "keng" một tiếng, đập xuống nền đất.
Trong lúc mọi người còn đang ngây ra, Dạ Đình Sâm đã đứng lên.
Trục cáp vừa kẹt giây trước, giây sau đã chuyển động đột ngột, động tác khi nãy của nhân viên hậu cần đã kéo ra một đoạn thép dài, bây giờ bánh răng đang quay điên cuồng, lực trên hông Nhạc Yên Nhi nhẹ hẳn đi, sau đó bất thình lình hướng thẳng xuống mặt đất! Vì nơi thử diễn chỉ cao ba mét nên không bố trí phòng hộ, cô đang đối mặt với nền xi măng cứng ngắc.
Để có đủ không gian cho buổi thử vai, mọi người đều đứng xa sân khấu, ở giữa là một mảnh đất trống rất rộng, trong tích tắc đó, không ai có thể tới cứu cô kịp.
Dù khoảng cách không cao nhưng Nhạc Yên Nhi vừa bị treo lơ lửng trên không, bây giờ đầu cắm xuống đất, chắc chắn sẽ bị thương.
Từng dòng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu Nhạc Yên Nhi, cô chỉ kịp tóm lấy suy nghĩ cuối cùng, đó chính là: Mặt đừng bị làm sao! Đây là điều duy nhất cô có thể làm.
Cô dùng hai tay bảo vệ mặt, nhắm mắt chấp nhận số phận, lao xuống theo trọng lực.
Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng.
Lao xuống thật nhanh nhưng cô không thấy đau đớn trong dự liệu.
Cô ngã vào một lồng ngực vững chãi và ấm áp.
Tất cả nhân viên ngơ ngác đứng nhìn xung quanh đó, không có một ai nhìn rõ Dạ Đình Sâm xuất hiện như thế nào.
Chỉ thấy một bóng đen nhào tới, sau đó dùng ngực nhận toàn bộ lực chấn động đến từ Nhạc Yên Nhi, ôm cô thật chặt rồi đập lưng xuống đất! Xung lực mạnh và đau đớn khiến cho Dạ Đình Sâm khẽ nhíu mày, thế nhưng cánh tay ôm người trong lòng lại không hề lơi lỏng.
Nhạc Yên Nhi được vây quanh bởi mùi hương Cologne, cô ngẩn ngơ một lúc rồi mới nhận ra đây là mùi trên người Dạ Đình Sâm.
Mặt cô áp trên ngực hắn, cô còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, trái tim ấy lúc này còn khẽ loạn nhịp vì lo lắng.
Tay cô đặt trước ngực hắn, cách một lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được cơ bắp cứng rắn bên trong.
Dạ Đình Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Nhạc Yên Nhi, hắn cho rằng cô bị thương, cái nhìn của hắn nặng trĩu, hỏi:
- Cô không sao chứ? Nhạc Yên Nhi sững sờ nhìn hắn như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mình được Dạ Đình Sâm cứu? Gương mặt kia dù gần trong gang tấc vẫn đẹp như thế, tinh tế đến độ không thể thấy một lỗ chân lông, đôi mắt phượng luôn lạnh buốt lúc này lại lộ vẻ lo lắng.
Hơi thở ấm áp phả vào trán cô, cô cảm thấy như đang giẫm trên bông mềm, không hề chân thực.
Những người vừa mới ngây ra lúc nãy giờ cũng vội vàng xông tới.
Dạ thiếu gia, Dạ thiếu gia, cậu không sao chứ?
Cột sống của cậu không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?
Dạ Đình Sâm không thèm để ý tới những người mồm năm miệng mười hỏi han xung quanh, hắn chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi cũng từ từ bình tĩnh lại, cô lắc đầu, đáp:
- Tôi không sao.
Đầu óc cô vẫn hỗn loạn vô cùng, Dạ Đình Sâm cứu mình ư? Tại sao hắn phải cứu mình? Hai người rõ ràng là kết hôn giả, chẳng phải hắn nên giả vờ như không biết cô sao? Nhớ tới ánh mắt ban nãy của hắn, cô có chút bối rối.
Nhạc Yên Nhi an ủi mình, Dạ Đình Sâm là gay, hắn không yêu phụ nữ! Tuyệt đối đừng có tự mình đa tình! Nghĩ vậy, một chút hụt hẫng khó hiểu liền bị cô chôn giấu xuống tận đáy lòng.
Phó đạo diễn đẩy đám người nhốn nháo ra, nhanh chóng đi tới, vội đến độ mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt béo phị, gã rối rít hỏi han:
- Dạ thiếu gia, Dạ thiếu gia, cậu có khỏe không? Khi nãy có tiếng vang, liệu cột sống có bị thương không? Hậu cần đâu? Hậu cần! Gọi 120 nhanh! Gã thật sự cuống muốn chết rồi, nếu Dạ thiếu gia bị thương ở đây, vậy thì từ nay về sau gã đừng hòng sống trong giới nữa.
Dạ Đình Sâm khó chịu liếc phó đạo diễn, giọng nói thản nhiên:
- Không sao, không cần gọi cấp cứu.
Sau đó, hắn đỡ Nhạc Yên Nhi, đứng lên.
Thấy chân cô vẫn còn chưa vững hắn liền ôm cô, để cô tựa vào ngực mình.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy những ánh mắt tò mò, ghen ghét hay dò xét, đầu óc cô cũng tỉnh táo lại, đẩy Dạ Đình Sâm cách ra một đoạn.
Diệp Hiểu Như lúc này liền chen tới, thấy thế thì sợ hãi, cô vội vươn tay đỡ lấy Nhạc Yên Nhi, hỏi dồn dập:
- Yên Nhi, không sao chứ? Nhạc Yên Nhi cũng theo đó mà tránh khỏi cái ôm của Dạ Đình Sâm, cô tựa vào ngực Diệp Hiểu Như, cúi đầu, nói với Dạ Đình Sâm:
- Cảm ơn Dạ thiếu gia.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm trầm xuống.
Em còn dám giả vờ không quen tôi.
Hắn bỗng cảm thấy sự vất vả vì vừa sáng sớm đã vội vàng bay về đây đều biến thành lửa giận.
Nhưng trông thấy đôi vai gầy và cần cổ còn khẽ run của Nhạc Yên Nhi cùng dáng vẻ chưa bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ vừa rồi, hắn lại không muốn nổi giận với cô nữa.
Hắn quay đầu, ánh mắt bây giờ có thêm phần bạo ngược, lạnh như băng nhìn phó đạo diễn:
- Đây là bảo đảm an toàn của Ảnh Sơn à? Giọng nói kia hệt như một thanh đao cạo xương làm từ băng giá
Truyện convert hay : Vô Thượng Đan Tôn