Thời gian vẫn còn sớm.
Dư Đàn cũng không thể để bản thân không có việc gì làm nên đã chủ động xắn tay áo lên muốn đi rửa bát.
Tạ Chi Dục không để cho cô rửa. Chậm nhất là ngày mai máy rửa bát sẽ được đưa tới nhà để lắp đặt rồi. Tối nay cứ để anh rửa là được.
Vợ mình thì mình thương, chút chuyện nhỏ này một người đàn ông như anh thuận tay làm một cái là xong.
Khi làm xong tất cả mọi việc rồi thì thời gian vẫn còn rất sớm.
Dư Đàn không được tự nhiên lắm ngồi xuống ghế sofa mở tivi lên xem.
Đã rất lâu rồi cô không xem tivi nên bây giờ cô cầm điều khiển TV từ xa lên lơ đãng mà ấn tới ấn lui.
Không bao lâu sau Tạ Chi Dục đi ra khỏi phòng bếp, trong tay cầm điện thoại di động, đang nói chuyện với người nào đó: "Gửi thẳng qua hòm thư cho tôi đi."
Anh ngồi xuống ghế sofa. Sau khi cúp điện thoại thì anh lại cầm điện thoại lên nhíu mày xem xét cái gì đó.
Dư Đàn tò mò tiến lại gần liếc mắt nhìn thử, chỉ thấy trên màn hình điện thoại của anh toàn là chữ tiếng Anh, còn có một bảng biểu nữa.
"Anh đang xem cái gì vậy?" Dư Đàn hỏi.
Tạ Chi Dục đáp: "Một chút chuyện công việc ấy mà. Có một dự án đầu tư nên anh xem xét một chút."
"À."
Hiếm khi thấy Tạ Chi Dục làm việc trước mặt Dư Đàn. Điều này cũng khiến Dư Đàn cảm thấy rất thú vị.
Nhắc đến đây mới nhớ. Cô vẫn luôn không hiểu rõ về công ty của anh. Công ty anh tên là gì? Ở đâu nhỉ?
Chỉ là trước mắt thì Dư Đàn đã hoàn toàn bị thái độ nghiêm túc lúc làm việc của Tạ Chi Dục thu hút ánh nhìn rồi. Chiếc điện thoại mà bây giờ anh đang cầm trên tay hẳn là điện thoại di động dành cho công việc chứ không phải chiếc mà Dư Đàn tặng cho anh. Chiếc này là loại màn hình gấp, khi mở ra thì có kích thước màn hình bằng hai điện thoại bình thường.
Ngón tay cái của Tạ Chi Dục lướt trên màn hình, môi anh mím lại, hơi nhíu mày, tập trung toàn bộ tinh thần vào đó.
Dư Đàn không xem TV nữa mà chuyển sang ngắm Tạ Chi Dục. Gò má của anh hướng về phía cô, đường cong xương quai hàm vừa rõ ràng vừa mượt mà. Ánh đèn trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng dìu dịu phủ lên vai anh, làm cho ngũ quan của anh càng sắc nét hơn, cũng khiến anh có vẻ càng lạnh lùng khó gần.
Trước mặt Dư Đàn bây giờ đang là một khuôn mặt tuyệt đối không thể chê vào đâu được nữa.
Dư Đàn nhớ lại trước kia lúc hai người bọn họ cùng làm bài tập với nhau. Cô quay đầu sang bên cạnh, Tạ Chi Dục mà cô nhìn thấy lúc đó cũng đẹp như vậy. Gương mặt trong trí nhớ của cô và bây giờ chồng lên nhau khiến gương mặt của anh bây giờ càng lộ vẻ tự cao tự đại.
Những ký ức kia ùa ra như suối nước nóng phun trào, ngay lập tức tràn ngập khắp suy nghĩ của cô.
Tạ Chi Dục đang bận rộn làm việc, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không dừng lại được. Sau khi xem xét xong anh lại gọi điện thoại, tự mình đi ra ngoài ban công. Giọng nói khàn khàn, êm tai được đè thấp của anh đứt quãng truyền vào màng nhĩ của Dư Đàn, nghe như tiếng đàn violin độc tấu vào ban đêm vậy.
Tám giờ mười lăm phút tối, Tạ Chi Dục xong việc, anh ngồi xuống ghế một lần nữa rồi nghiêng đầu qua liếc nhìn Dư Đàn, hất hất cằm với cô: "Em đi tắm đi."
Một giây trước Dư Đàn còn đang cảm thán không thôi về vẻ cực kỳ đẹp trai khi chìm đắm trong công việc của người nào đó, một giây sau đã nằm lăn ra ghế sofa ôm lấy mình: "Không đi đâu."
Tạ Chi Dục cũng không hề qua loa cho qua với Dư Đàn. Anh vô cùng ung dung nhưng cũng lại rất mạnh mẽ: "Không muốn tắm cũng không sao, anh không ngại đâu."
Vừa nói anh vừa dựa sát vào người cô.
Dư Đàn thét chói tai: "A a a a, em đi tắm!"
Vừa nói cô vừa nhảy xuống ghế sofa.Tạ Chi Dục thả lỏng người dựa vào ghế nhìn Dư Đàn chạy trối chết, khóe miệng dần cong lên tạo thành một nụ cười. Tâm trạng của anh bây giờ cũng không khá hơn là bao. Thấy cô đi rồi, anh bèn đi ra ngoài sân thượng, mở cửa sổ ra rồi rút một điếu thuốc ra châm lên, dùng sức rít mạnh một hơi khiến hai gò má hơi lõm xuống, sau đó lại thở ra khói dày đặc.
Trông anh bây giờ giống như một người vừa mới học cách hút thuốc vậy. Vì để bản thân mình mất hết cảm giác mà cố gắng rít một hơi cực sâu.
Trong lòng anh như đang có một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào. Giờ phút này nó đang cuồng nhiệt dâng lên, chỉ một chút nữa thôi là sẽ chạm đến điểm giới hạn.
Nếu việc đã đến rồi thì cứ yên tâm mà làm thôi.
Trong phòng tắm, Dư Đàn âm thầm tự an ủi bản thân mình.
Cô cố gắng làm mọi động tác trở nên chậm lại. Thứ nhất là vì tâm lý trốn tránh, thứ hai là cũng muốn tắm cho bản thân mình sạch không góc chết.
Cô bận rộn kỳ cọ hết nguyên một tiếng đồng hồ. Trong con số một tiếng này bao gồm luôn cả thời gian cô cố gắng trốn trong phòng tắm không dám đi ra nữa.
Tạ Chi Dục cũng không thúc giục Dư Đàn.
Anh hốt hết đám tàn thuốc mình hút xong kia đi vứt rồi thuận tay xử lý luôn đống rác, đem xuống dưới nhà vứt.Lúc anh quay lại thì Dư Đàn đã chui vào trong phòng rồi.
Tạ Chi Dục cũng không đi chọc cô.
Anh đi vào phòng tắm vẫn còn chút hơi nước mờ mịt.
Dư Đàn ở trong phòng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài thì tim đập thình thịch như trống.
Đột nhiên, chiếc điện thoại cô đặt ở một bên rung lên khiến cô giật bắn mình.
Là Bách Dung Dung và Chu Phi nhắn tin trong nhóm.
Bách Dung Dung: [@Dư Đàn, có vẻ như cuộc sống gia đình của cậu cũng không tệ lắm nhỉ?]
Chu Phỉ: [Nói cho các cậu biết một chuyện kinh khủng nhé. Chuyện này tớ cũng chỉ vừa mới biết thôi.]
Bách Dung Dung: [Chuyện gì???]
Chu Phỉ: [Tạ Yển Xuyên và chồng của Dư Đàn là anh em con chú con bác đấy.]
Bách Dung Dung: [???]
Bách Dung Dung: [Thật hay giả vậy trời?]
Dư Đàn ngoi lên: [Tớ có thể làm chứng. Chuyện này là thật đấy.]
Bách Dung Dung: [Trời, còn người đàn ông nào họ Tạ nữa không giới thiệu đi mọi người? Tớ cũng cần.]
Cũng không bao lâu sau, Tạ Chi Dục đi ra khỏi phòng tắm rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Anh để trần nửa người trên, để lộ ra cánh tay săn chắc mạnh mẽ, đường cong cơ bắp ở trước ngực rất mượt mà, xuống dưới còn có tám múi cơ bụng. Ánh sáng trong phòng mờ tối khiến cho người anh như được phủ thêm một lớp màu thần bí.
Dư Đàn liếc nhìn một cái rồi rất mất liêm sỉ mà nuốt nước miếng một cái.
Trước mắt thì cô đang núp cả người vào trong chăn, dáng vẻ rụt rè hèn nhát.Từ góc độ này, Tạ Chi Dục nhìn Dư Đàn rồi cảm thấy rất hứng thú. Đại khái là cô sợ nóng nên thò một cái chân ra ngoài chăn.
Chân cô rất gầy, ngón chân trắng nõn không hề sơn bất cứ loại sơn móng nào, trông màu sắc cũng rất khoẻ mạnh. Ánh sáng không đủ nên cái chân kia của cô càng lộ vẻ trắng trẻo xinh đẹp, lả lướt hơn.
Tạ Chi Dục đi qua vỗ nhẹ lên lòng bàn chân của Dư Đàn một cái. Cô kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng rụt chân vào trong chăn.
Anh cười nhạo: "Em không thấy nóng hả? Đắp chăn kín vậy làm gì?"
Dư Đàn mạnh miệng: "Không nóng chút nào."
Tạ Chi Dục bò lên giường, lười mở miệng nói mấy lời lảm nhảm nữa nên cúi người xuống hôn cô luôn.
Dư Đàn căng thẳng đến tột cùng. Hành động không hề báo trước một tiếng mà đã xách đao thật ra trận của Tạ Chi Dục trái lại còn khiến cô thoải mái hơn.
Tất cả mọi chuyện xảy ra còn thuận lợi hơn cả trong tưởng tượng của Dư Đàn, cũng càng tuyệt vời hơn.
Tạ Chi Dục có đầy đủ kiên nhẫn, giống như đang dạy cho cô giải đề vậy. Anh luôn tay cầm tay chỉ bảo cho cô.
Một trí nhớ tốt không bằng một cây bút tồi. Bản thân anh từ trước đến nay không hề ghi chép gì nhưng sẽ giúp cô sửa sang lại bài vở.
Khi giải một bài rất gian nan thì đầu tiên là phải hiểu rõ ý nghĩa và trình tự giải đã rồi lại sử dụng công thức tương ứng. Thế nhưng trong mắt Tạ Chi Dục thì không có câu hỏi nào là không thể giải được..
Thật ra thì có rất nhiều bài Tạ Chi Dục chưa từng làm bao giờ nhưng anh đủ thông minh, chỉ cần đọc sách giáo khoa một lần, kết hợp với đề bài nữa là rất nhanh đã có câu trả lời.
Đối mặt với phương trình mang tên Dư Đàn này, Tạ Chi Dục dốc hết mọi khả năng. Anh cũng tin tưởng rằng mình sẽ giải được một cách hoàn mỹ. Chỉ là trước kia anh chưa từng căng thẳng như vậy bao giờ. Trên trán anh phủ một lớp mồ hôi dày đặc nhưng lại không phải bởi vì nóng.
Phải biết rằng chưa từng có bất kỳ cuộc thi hay lần lên sân khấu diễn thuyết nào lại đến nỗi khiến anh hồi hộp như vậy.
Anh muốn để cô cũng học được nên từ đầu đến cuối đều nhích từng bước một, cẩn thận từng li từng tí mà tháo dỡ cô.
Dần dần Dư Đàn không còn sợ hãi như vậy nữa. Bên tai cô là tiếng dỗ dành nhẹ nhàng, khàn khàn và trầm thấp của Tạ Chi Dục.
Anh dỗ cô thả lỏng, bảo cô đừng ngậm miệng như thế, khiến cho cô nức nở.
Nếu nói tất cả mọi thứ trước mắt đều có thể ném Dư Đàn lên trời cao mềm mại thì khi Tạ Chi Dục thật sự xông vào giải quyết vấn đề khó khăn nhất kia, cảm giác đau đớn đó đã hoàn toàn khiến cho Dư Đàn rơi xuống mặt đất.
Giây phút đó, tất cả cảm giác tốt đẹp đều bị lật đổ.
Dư Đàn vốn là một người hết sức nhạy cảm với những cơn đau nhưng cô không ngờ lại đau đến như vậy.
Trước kia cô đã từng nghe nhóm bạn thân của mình thảo luận về phương diện này rồi thế nhưng lại không hề nghe bọn họ nói rằng sẽ đau.
Nhưng vì sao đến lượt cô lại đau vậy chứ?
Cô khóc lóc mắng Tạ Chi Dục là thằng khốn kiếp, muốn anh đi ra ngoài.
Trước kia vốn dĩ cô đã không sợ anh rồi, bây giờ cô lại càng tức giận hơn. Tất cả những gì anh nói toàn là gạt người ta cả.
Dư Đàn khóc thút thít, nhíu mày, nước mắt đọng trên khoé mắt, trách anh tại sao lại lớn quá vậy, sao không nhỏ đi một chút.
Da đầu Tạ Chi Dục tê rần hết cả lên, ôm chặt lấy Dư Đàn, thở ra một đống câu trấn an, an ủi.
Đi ra ngoài là chuyện không thể nào xảy ra. Bây giờ anh chỉ muốn chết dí trong nơi này của cô mà thôi.
Chỉ là trừ cơn đau ở giờ khắc này ra thì khoảng thời gian còn lại cũng coi như là thuận lợi.
Suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc hai người kết thúc thì cũng đã gần rạng sáng rồi.
Không bao lâu sau, đồng hồ báo thức đã nhích sang không giờ, báo hiệu một ngày mới đã chính thức bắt đầu.
Tạ Chi Dục thì không sao chứ Dư Đàn thì cứ như đã chết đi một lần rồi vậy.
Anh ăn xong còn dư vị đến vô tận nhưng cô thì lại trở nên yếu đuối bất lực.
Ngày đầu tiên làm chuyện yêu thương, Dư Đàn đã bị Tạ Chi Dục hoàn toàn ép khô không còn một chút máu.
Cô vô thức nghĩ, có phải sự phát triển này hơi nhanh quá hay không nhỉ?
Nhưng Tạ Chi Dục đã từng nói rằng anh đã phải nhẫn nhịn quá lâu rồi.
Bây giờ không còn sức nữa nên Dư Đàn được Tạ Chi Dục ôm vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa.
Cái này thì thôi đi. Đến sau nửa đêm, con người có d*c vọng to lớn kia không nghĩ đến việc Dư Đàn mới là lần đầu tiên, lại vẫn dụ dỗ cô thêm một lần nữa.
Ngày thứ hai làm chuyện yêu thương, Dư Đàn không xuống giường nổi nữa.
Khoa trương biết nhường nào chứ?
Cả người cô đau nhức như là bị rút gân vậy. Lúc đi bộ cả hai chân cô cũng run rẩy.
Dư Đàn tức giận, nhìn Tạ Chi Dục mà mặt hằm hằm, còn cố ý để lại trên người anh không ít dấu vết.
Thế mà Tạ Chi Dục vẫn chịu đựng hết. Anh được ăn uống no đủ cho nên dù bị cô cắn mất một miếng thịt cũng không hề mở miệng rên tiếng nào.
Không còn cách nào khác nên sáng sớm Dư Đàn đã phải gửi tin nhắn cho ông chủ là Trương Diệp Thước xin phép nghỉ.
Trương Diệp Thước còn tưởng rằng Dư Đàn tức giận vì chuyện ầm ĩ ở dự án vào hai ngày trước, thế là anh ta gọi điện cho cô: "Dư Đàn, cô đừng có tùy hứng như vậy. Cô xin nghỉ trốn tránh dự án cũng không phải là một cách hay đâu."
Dư Đàn ấp úng: "Cơ thể tôi không thoải mái nên muốn xin nghỉ."
"Cơ thể cô không thoải mái à?" Trương Diệp Thước nửa tin nửa ngờ: "Cô làm sao thế? Chẳng phải ngày hôm qua vẫn còn tốt à?"
"Thì là không thoải mái đấy, anh đừng hỏi nữa!"
Trương Diệp Thước sờ mũi một cái rồi ngại ngùng: "Được rồi, vậy cô nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé."
Trái ngược với Dư Đàn, cả người Tạ Chi Dục tinh thần sáng láng, sáng sớm còn ra ngoài chạy bộ.
Dư Đàn thật sự không biết anh lấy đâu ra tinh thần hăng hái như vậy. Cô thì ngủ bù còn chẳng kịp.
Tạ Chi Dục là một con hổ dữ ăn chay hơn hai mươi năm cuối cùng cũng được ăn mặn, nếm được mùi thịt, nói thật thì anh còn chưa dùng hết sức đâu đấy.
Anh tự xưng là mình cũng coi như đã trải đời rồi. Thế nhưng sau tối hôm qua, anh thật sự cảm thấy những năm vừa qua anh đã sống uổng đời rồi.
Sáng nay lúc về nhà Tạ Chi Dục có cầm theo một bó hoa, đó là hoa hồng Manta. Đoá hoa màu hồng phấn trông vừa mơ mộng vừa cổ tích.
Dư Đàn không cần hoa nên bảo Tạ Chi Dục cách xa cô một chút. Cô thật sự sợ anh rồi.
Tạ Chi Dục ôm Dư Đàn cười lớn: "Thể chất của em kém quá. Ngày mai em dậy sớm vận động với anh nhé."
Dư Đàn từ chối: "Em không muốn vận động.""Anh chạy bộ thì em chỉ cần thong thả đi bộ bên cạnh là được rồi."
"Vậy chẳng bằng anh giết em luôn đi."
"Hoặc là em ở nhà tập thể dục nhịp điệu đi." Tạ Chi Dục hiếm khi lại tỏ vẻ ngang ngược trước mặt cô: "Tóm lại là chuyện có liên quan đến phương diện sức khoẻ thì em phải nghe anh hết."
"Em không nghe, không nghe đâu."
Đã là mười một giờ trưa rồi nên Tạ Chi Dục ôm Dư Đàn ngồi dậy rửa mặt.
Dư Đàn phát hiện ra mình chảy máu, bụng cũng đau.
Lần này lại đến lượt Tạ Chi Dục căng thẳng. Anh làm gì có chút kinh nghiệm nào trên phương diện này đâu, thế là không nói hai lời đã đưa Dư Đàn đến bệnh viện cấp cứu.
Bây giờ thì quá là xấu hổ luôn.
Sau khi bác sĩ kiểm tra thăm khám xong thì nhắc nhở mấy ngày sau phải chú ý không nên vận động quá kịch liệt, còn lại thì không có vấn đề gì.
Sau khi quay về phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đây là một nữ bác sĩ trung niên. Vẻ mặt bác sĩ cực kỳ tự nhiên, không hề ngạc nhiên khi thấy chuyện lạ. Cuối cùng bác sĩ còn xụ mặt nói với Tạ Chi Dục đang đứng bên cạnh: "Đàn ông đừng chỉ lo hưởng thụ như thế, cũng phải nhẫn nhịn một chút đi."
Ông trời con Tạ Chi Dục lần đầu tiên bị nói cho câm họng không trả lời được. Bác sĩ nói cái gì thì là cái đó, đã nói không là không.
Dư Đàn quê muốn độn thổ luôn, chỉ ước gì mình có thể hoá thành một luồng không khí rồi bốc hơi khỏi thế giới này đi.
Có ai vì loại chuyện này mà vào bệnh viện không? Đại khái cũng chỉ có mình cô.
Càng buồn cười hơn nữa là ngay sau khi từ bệnh viện về nhà chưa được bao lâu, Dư Đàn đã phát sốt.
Tầm nửa chiều Dư Đàn nằm trên giường mơ mơ màng màng cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Tạ Chi Dục sờ lên trán cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh lấy nhiệt kế ra đo thì thấy cô sốt tới ba mươi tám phẩy năm độ C mà lại còn có khuynh hướng tiếp tục tăng nữa.
Đã rất lâu rồi Dư Đàn không bị sốt, huống chi cô cũng không hề có chút triệu chứng cảm mạo gì.
Cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng chuyện mình bị sốt có liên quan đến Tạ Chi Dục!
Lần này hai người không tới bệnh viện nữa. Tạ Chi Dục gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của mình hỏi thăm những việc cần chú ý.
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng anh cũng bắt đầu cảm thấy áy náy. Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là trách nhiệm nằm trên người anh chứ đâu.
Dù sao thì cũng thiếu thốn kinh nghiệm cho nên Tạ Chi Dục lại mặt dày thêm Tạ Yển Xuyên lại một lần nữa.
Ở phương diện này, ít nhiều gì Tạ Yển Xuyên cũng có chút quyền phát ngôn.
Tạ Chi Dục: [Hỏi anh chuyện này một chút.]
Tạ Yển Xuyên: [?]
Tạ Chi Dục: [Anh đã từng làm đến nỗi bạn gái phải vào bệnh viện lần nào chưa?]
Tạ Yển Xuyên: [Cái định mệnh!]
Tạ Chi Dục rất ngây thơ gửi lại một câu nghi vấn: [?]
Một giây tiếp theo, trên màn hình điện thoại của anh xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
Đối phương đã bật xác minh bạn bè. Bạn chưa phải là bạn bè của người này.
Được lắm. Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/ket-hon-bua/chuong-53