*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Hoa hồng Kahala: mang màu hồng san hô có chút màu hồng pha với màu cam tạo nên một màu sắc độc lạ và hiếm có. Cũng giống như các loại hoa hồng khác, hoa hồng Kahala cũng là loại hoa tượng trưng cho tình yêu. Đó là một tình yêu có sự tôn trọng, đồng cảm và sự sẻ chia cùng với nhau.
Giường trong phòng ngủ của Dư Đàn cũng không lớn, rộng chừng một mét rưỡi, Tạ Chi Dục vừa nằm xuống cô đã có cảm giác chật chội rồi. Cô hơi di chuyển vào phía trong một chút, anh cũng nằm sát vào theo cô.
"Chật chội quá." Dư Đàn không vui, khẽ phàn nàn.
Tạ Chi Dục hừ nhẹ: "Sao em cứ nhất quyết phải sống ở cái nơi quỷ quái như này thế nhỉ, sống ở biệt thự lớn của anh thì không phải tốt hơn à?"
Dư Đàn vui mừng khôn xiết: "Vâng vâng vâng, biệt thự của anh là tốt nhất."
"Em vừa nói được rồi kìa, thế bây giờ mình về đó luôn nhé."
Dư Đàn kéo tay Tạ Chi Dục lại bảo: "Đêm hôm khuya khoắt thế này rồi, anh đừng hành nhau nữa."
"Nói em giày vò anh đây còn tạm nghe được."
Dư Đàn đưa hai tay ôm lấy mặt Tạ Chi Dục, nhẹ nhàng xoa xoa: "Heo bé bự à, anh đừng có càu nhàu nữa."
"Em vừa gọi anh là cái gì cơ?"
"Heo bé bự đó."
"Ai bảo em gọi anh như thế hả?"
"Em thích thì em gọi đấy làm sao nào, heo bé bự ơi, heo bé bự à, anh là heo bé bự." Dư Đàn đột nhiên có cảm giác cái biệt danh này cũng rất đáng yêu, nhất là khi nó được dùng trên người Tạ Chi Dục, tạo nên một loại tương phản rất dễ thương.
Tạ Chi Dục tới gần cắn nhẹ lên chóp mũi Dư Đàn một cái, một luồng cảm giác khô nóng theo đó mà xông lên.
Dư Đàn đơn phương đưa ra quyết định: "Sau này anh chính là heo bé bự."
Tạ Chi Dục hỏi lại: "Anh làm heo bé bự thì em được lợi chỗ nào?"
Dư Đàn hớn hở cười bảo: "Ha ha ha, anh mà làm heo bé bự thì em sẽ rất vui!"
"Em tự nhìn xem em cười thành cái dáng vẻ chẳng ra gì rồi kìa."
Dư Đàn nghe thế càng cố ý cười dữ hơn nữa: "Ha ha ha ha ha ha."
"Đồ ngốc." Tạ Chi Dục thuận thế ôm lấy Dư Đàn, để cô gối đầu lên cánh tay mình, cứ như vậy hình như không còn cảm thấy chật chội như trước nữa.
Anh đúng là tự mua dây buộc mình, đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới đây chen chúc cùng với cô, càng chen chúc càng khó mà nhẫn nhịn được nổi.
Dư Đàn rất tự nhiên đối mặt với Tạ Chi Dục, cô nói: "Ngày hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta yêu đương với nhau đấy."
Hai giờ sáng là đã bước sang một ngày mới rồi.
Có đúng đây là ngày đầu tiên hai người yêu nhau không?
Tạ Chi Dục chưa yêu đương bao giờ nhưng anh cũng cảm thấy loại chuyện này khá thú vị.Anh ôm Dư Đàn, hỏi cô: "Em thấy biểu hiện của người đàn ông của mình đêm nay như thế nào?"
Dư Đàn nói: "Biểu hiện của anh đêm nay có thể chấm cho chín mươi điểm."
"Sao lại có chín mươi điểm thế? Mười điểm nữa em trừ đi đâu mất rồi?"
"Còn mười điểm thì em giữ lại để anh có thể không kiêu ngạo quá."
"Anh là cái loại người kiêu ngạo đến như thế à?" Nếu như người nào đó có đuôi, chắc chắn lúc này cái đuôi ấy phải vểnh lên đến tận trời rồi.
"Tạ Chi Dục, em có thể hỏi anh chuyện này được không?"
"Em cứ hỏi đi."
"Lúc ở nước ngoài anh đã từng hẹn hò với bao nhiêu cô bạn gái rồi?"
Câu hỏi này xem như là hỏi Tạ Chi Dục: "Sao nào? Em cảm thấy hứng thú với cuộc sống trong mấy năm ở nước ngoài của anh à?""Đâu có, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."
"Vậy anh phải ngẫm nghĩ lại xem nên trả lời là mấy thì hợp lý đây."
Dư Đàn giãy dụa muốn tránh khỏi tay anh: "Anh buông em ra, cái đồ chúa lăng nhăng này!"
Tạ Chi Dục không những không buông ra mà còn vươn tay kéo Dư Đàn đến trước mặt mình, áp mặt cô vào ngực mình, khẽ hỏi: "Em ghen đấy à?"
"Em không có."
"Không có." Tạ Chi Dục nói: "Anh không hề phong lưu đa tình như em nghĩ đâu, anh cũng chưa hẹn hò qua lại với bất cứ ai cả."
Dư Đàn không tin: "Anh đừng có mà nói dối em."
"Anh nói dối em làm gì cơ chứ?"
"Anh đẹp trai thế này, lại giàu có như thế, đã vậy còn chịu chơi như vậy, sao có thể chưa có ai được."
"Trong lòng em, anh có giá đến thế cơ à? Thế em khen anh nhiều thêm chút nữa đi."
"Em khen anh bao giờ cơ chứ?"
Dư Đàn không thèm để ý đến Tạ Chi Dục, cô nói với anh rằng bây giờ mình buồn ngủ lắm rồi.
Tạ Chi Dục cũng không tiếp tục trêu ghẹo cô thêm nữa.
Đêm đã về khuya, thật sự cũng không còn sớm nữa.
Không biết có phải do lúc tối ăn no quá hay không mà Dư Đàn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cô mở to hai mắt, rất muốn xoay người nhưng lại sợ quấy rầy đến Tạ Chi Dục đang nằm ở bên cạnh.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Gian phòng trở nên yên tĩnh, hơi thở của Tạ Chi Dục cũng đều dần, Dư Đàn bỗng nhiên lên tiếng nhẹ nhàng gọi tên anh: "Tạ Chi Dục à."Cô vốn cho rằng anh đã ngủ rồi, không ngờ anh lên tiếng đáp lại rất nhanh: "Hả?"
Giọng nói mang theo chút khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ.
Dư Đàn hỏi: "Anh có ngủ được không?"
Anh trả lời theo ý cô: "Không ngủ được."
"Vậy chúng ta lại buôn dưa lê thêm chút nữa nhé, anh thấy có được hay không?"
"Buôn dưa lê cái shit ấy."
"Nói chuyện một chút thôi mà, đừng có hẹp hòi như vậy chứ."
"Kiếm chút chuyện để làm đi."
"Thế anh muốn làm gì đây?"
Tạ Chi Dục nắm lấy tay của Dư Đàn kéo qua, áp lên chỗ nào đó trên người của mình.
Dư Đàn vừa chạm tới chỗ đó, mặt cô lập tức nóng bừng lên, vội vã rút tay trở về.
Giọng của Tạ Chi Dục càng thêm khàn hơn: "Có biết anh muốn làm gì hay không?"
"Em không biết."
Tạ Chi Dục cũng không ép buộc cô: "Không biết thì thôi quên đi."
Ai ngờ anh vừa dứt lời, Dư Đàn lại thò tay qua ấn xuống nơi đó một lần nữa.
Tạ Chi Dục hít vào một hơi thật sâu, trong bóng tối anh khẽ cắn lên vành tai của Dư Đàn, hơi thở nóng rực phả lên tai của cô, anh cắn răng hỏi: "Em đang làm cái gì thế?"
Dư Đàn nói bằng giọng điệu dí dỏm: "Anh thử nói xem em đang làm gì?"
Thậm chí, cô còn cố ý bóp nó một cái.
Cô, cái con người này, có đôi lúc cung phản xạ lại dài quá, còn dám xem một vài chuyện thành thú vui, trò tiêu khiển.
Giống như lúc này, cô nào có nghĩ được nhiều đến thế, đó chỉ là hành động thích thú nhất thời mà thôi.
Chứ cô nào có biết, loại chuyện này có thể xử đẹp cái mạng già của Tạ Chi Dục.
Cô tra tấn con người ta hết lần này tới lần khác thế nhưng lại dứt khoát không cho con người ta được giải thoát.
Bàn tay ấm áp, mềm mại như không xương của cô bao bọc, vây chặt lấy anh.
Tạ Chi Dục mặc cho Dư Đàn bắt nạt mình, hơi thở trầm khàn liên tục phả vào tai cô.
Trước lạ sau quen, Dư Đàn cũng dần nắm giữ được một chút kỹ xảo, cô coi cả hai bàn tay mình như một chiếc máy móc không có tình cảm.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, sau khi hai mắt thích ứng được với bóng tối, như thế thì có thể nhìn thấy người trước mắt một cách rõ ràng.
Dường như hoàn cảnh tối tăm đã tiếp thêm cho Dư Đàn một loại dũng khí to gan lớn mật nào đó, cô cúi đầu nhìn thoáng qua nơi đó của Tạ Chi Dục.
Lúc này, tấm chăn vốn phải được đắp phía trên hai người họ đã bị đá qua một bên, cả hai đều đang cảm thấy rất nóng, đặc biệt là Tạ Chi Dục.
Dư Đàn vẫn còn là một đứa nhỏ tò mò, đối mặt với Tạ Chi Dục, cô bày ra vẻ mặt ngây thơ, vô tội hỏi: "Em đã từng xem qua một vài video rồi, cái của anh còn to hơn cả của mấy người trong video đó nữa. Có phải là anh không được bình thường cho lắm hay không?"
Tạ Chi Dục cảm thấy tê rần cả da đầu, anh khẽ mắng: "Đồ ngốc, nếu như ông đây mà nhỏ thì sau này đời em thảm thật rồi."
Chuyện như vậy Dư Đàn không thể không biết xấu hổ để mà mặt dày đi hỏi người khác, cô chỉ thấy thoải mái khi đề cập đến nó với Tạ Chi Dục.
Cả một đống vấn đề lớn, đủ để cô lải nhải mãi không thôi.
Cuối cùng, Tạ Chi Dục không thể nhịn được nữa, anh quát khẽ: "Rốt cuộc là em đã nhìn thấy bao nhiêu thứ đó rồi?"
Dư Đàn thản nhiên đáp: "Cũng đâu có bao nhiêu đâu, mấy thứ đó là do Bách Dung Dung gửi cho em xem, để em học theo."
Tạ Chi Dục nghiến răng nghiến lợi khuyên bảo cô: "Sau này em bớt xem mấy thứ vô bổ đó đi."
"Em cũng đâu có xem được bao nhiêu đâu."
Chẳng mấy chốc, Dư Đàn đã cảm thấy tay mình mỏi nhừ, cô bắt đầu hối hận vì việc bản thân đang yên đang lành lại đi trêu chọc anh, thế là cô bèn hỏi lại: "Tạ Chi Dục, anh xong chưa thế?"
Tạ Chi Dục ôm lấy Dư Đàn, tìm kiếm môi cô, khẽ dỗ dành: "Em kêu một tiếng cho anh nghe xem nào."
Dư Đàn cảm thấy hơi khó hiểu: "Em kêu cái gì mới được cơ chứ?"
"Chẳng phải em đã xem qua những video đó rồi sao? Trong video người ta kêu thế nào?"
Dư Đàn nghĩ đến những âm thanh kia, mặt mày cô lập tức đỏ ửng lên: "Em không kêu như thế được."
Dư Đàn vừa dứt lời, tay của Tạ Chi Dục đã chạm vào, vuốt v e người cô.
Trên người cô như có vô vàn thỏi nam châm, hấp dẫn anh tới gần thăm dò, khám phá. Cảm giác ấy mềm mại đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Dư Đàn kinh ngạc thốt lên một tiếng, cô vội nắm lấy cổ tay của Tạ Chi Dục, lí nhí từ chối: "Anh đừng có thế mà."
Tạ Chi Dục khẽ dụ dỗ cô, anh bảo cô ngoan.
Vì quá muốn hôn cô nên anh cũng bất chấp đến chuyện lúc này mình đang khó chịu mà vội vã xoay người qua áp môi mình vào môi cô.
Không chỉ có mỗi đôi môi.
Đây cũng là lần đầu tiên của Tạ Chi Dục, anh không có tí kinh nghiệm nào cả. Theo bản năng thôi thúc, anh giữ chặt lấy thứ mềm mại trong tay. Từ bỡ ngỡ của thuở ban đầu từ từ biến thành không cần thầy dạy mà vẫn học thành tài.
Không lâu sau, cái người vừa rồi còn nói không kêu được, vào lúc này lại run rẩy co rúm lại, miệng r3n rỉ mãi không thôi.
Việc Tạ Chi Dục đang làm nào phải hôn cô, anh đang giày vò cô thì có. Cô từng trải nghiệm loại cảm giác này rồi, khi thì giống như bị ném lên cao, lúc lại nặng nề rơi xuống thấp, có khi như bị treo lơ lửng ở nơi nào đó, muốn lên không được muốn xuống cũng không xong.
Trong nhóm ba người chơi thân với nhau chỉ có mình Dư Đàn là chưa có bất cứ chút kinh nghiệm nào.
Chu Phỉ và Bách Dung Dung đều đã từng có trải nghiệm thực tế với bạn trai mình từ ngày còn học đại học. Dư Đàn không giống hai người họ, suy nghĩ của cô rất bảo thủ. Từ khi còn nhỏ cô đã được cô Dương ân cần dạy bảo rằng không thể yêu sớm và cũng không được yêu sớm. Sau này, dù có yêu đương với người ta nhưng cả hai vẫn chưa đi đến loại chuyện này, thứ nhất là vì cô không có hứng thú, thứ hai là vì người kia sẽ không chủ động đề cập đến.
Ý thức được âm thanh do mình phát ra đáng xấu hổ đến nhường nào, Dư Đàn vội đưa tay chặn miệng mình lại.
Thế nhưng Tạ Chi Dục không để cô được như ý nguyện, anh kéo tay Dư Đàn xuống, để tay cô đặt lên trên người anh lần nữa, kế đó anh lại dụ dỗ cô tiếp tục.
Bản thân anh cũng không chịu ngừng lại.
Thuở nhỏ Tạ Chi Dục có một kỹ năng rất tốt, đó là đánh đàn dương cầm.
Ngón tay của anh mảnh khảnh, đẹp đẽ, là hạt giống tốt để chơi đàn dương cầm. Nhưng anh không thích đánh đàn dương cầm một tý nào, lần nào cũng bị ép luyện tập một cách vô cùng bất đắc dĩ.Bị ép đánh đàn nhiều năm, về sau người trong nhà anh thấy thật sự không thích thế là cũng không tiếp tục ép buộc anh nữa.
Chẳng qua là thuở nhỏ từng luyện, cũng có thể coi là năng khiếu bẩm sinh. Cho nên dù bao năm qua anh chưa bao giờ chơi lại thì giờ chỉ cần để anh ngồi trước cây đàn, anh vẫn có thể dựa vào những ký ức về nhạc phổ từ ngày trước để đánh ra được một khúc nhạc.
Bỏ đi một tầng che chắn mỏng manh, cơ thể Dư Đàn gần như biến thành phím đàn trong lòng bàn tay Tạ Chi Dục, anh tỏ ra vô cùng điêu luyện trong việc tạo ra những nốt nhạc du dương. Cứ thế những âm điệu dễ nghe không ngừng tuôn chảy ra từ miệng Dư Đàn một cách nhẹ nhàng.
Trong hội diễn văn nghệ mừng tết dương lịch của trường cấp ba, Tạ Chi Dục bị ép đăng ký tham gia một tiết mục. Lần ấy cũng có liên quan đến Dư Đàn, cô biết chuyện anh biết đánh đàn piano thế là ồn ào nói: "Tạ Chi Dục, sao anh không đi đánh đàn dương cầm? Anh mà đi chắc chắn sẽ đẹp trai lắm cho mà xem!"
Con gái ở cái tuổi đó rất thích xem phim thần tượng, bản thân Dư Đàn cũng thích xem. Khoảng thời gian đó cô đang xem một bộ phim thần tượng có vai nam chính biết đánh đàn dương cầm, đẹp trai miễn phải bàn.
Tạ Chi Dục thấy cô tỏ ra hứng thú như vậy nên là cũng quyết định tham gia chương trình ấy.
Sau vài ngày luyện tập anh đã có thể thuộc nằm lòng tiết mục của mình, đến hôm biểu diễn tiết mục ấy anh đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Lần đó Dư Đàn ngồi ở dưới khán đài xem biểu diễn, cô nhìn Tạ Chi Dục mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu đen đã cảm thấy chỉ có anh mới xứng với vai nam chính của bộ phim thần tượng kia.
Ai mà ngờ được, một thanh niên suốt ngày nghịch ngợm, quậy phá trong trường như Tạ Chi Dục lại có một mặt như vậy.
Sau lần biểu diễn ở hội diễn văn nghệ ấy nữ sinh tỏ tình với Tạ Chi Dục lại càng nhiều thêm hơn nữa.
Những cảm xúc trước nay chưa từng có dâng trào trong toàn bộ cơ thể Dư Đàn, cô khẽ van nài Tạ Chi Dục không cần tiếp tục nữa.
Tạ Chi Dục không muốn dừng lại, anh đắm mình vào đôi mắt mê ly, gò má ửng hồng và cả tiếng r3n rỉ khe khẽ của cô.
Mọi thứ là thành quả do anh cất công tỉ mỉ diễn tấu mà thành.
Là một người chu toàn, từ trước đến giờ anh luôn làm mọi thứ một cách cẩn thận, đến nơi đến chốn, thế nên dù có thế nào anh cũng phải biểu diễn cho xong một khúc này.
Cuối cùng, toàn bộ mọi thứ ướt đẫm, hai người không thể nào tiếp tục ngủ trên cái giường này được nữa.
Tạ Chi Dục ôm Dư Đàn đi phòng tắm chuẩn bị giúp cô dọn dẹp một cách tỉ mỉ, rửa ráy qua một lượt. Ánh sáng sáng ngời khiến cô không còn chỗ giấu mình, xấu hổ núp vào trước ngực anh, ngượng ngùng mà ngẩng đầu lên.
Cả người Dư Đàn có cảm giác trống rỗng, hư không. Cô hoàn toàn không ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy giống như có một tia sáng trắng lóe lên trong đầu cô.
Lúc đó cô rất muốn khóc nhưng không phải khóc vì buồn đau, khổ sở.
Cảm giác toàn thân đột nhiên trống rỗng khiến cô vô thức túm chặt lấy Tạ Chi Dục, khẽ khàng làm nũng gọi tên anh.
Vào lúc này, có lẽ cô đã tỉnh táo không ít, thế nên mới thấy càng thêm xấu hổ.
Tạ Chi Dục cũng phát hiện ra điều đó, dường như trong hoàn cảnh tối tăm thì Dư Đàn càng to gan lớn mật, cũng trở nên rất quấn quít.
Thế là anh làm ra một hành động vô cùng đơn giản, vươn tay tắt luôn đèn đi, sau đó mượn chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài rọi vào, tỉ mỉ trấn an, dỗ dành cô.
Tạ Chi Dục mở vòi nước ra, dòng nước ấm áp len lỏi qua từng ngón tay anh, mặc dù đã rửa sạch sẽ nhưng dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở của Dư Đàn.
Thậm chí, Dư Đàn còn không dám nhìn thẳng vào tay của Tạ Chi Dục.
Từ phòng ngủ chính, cả hai chuyển qua nằm trong phòng dành cho khách với chiếc giường nhỏ một mét hai, lần này mới là chật chội đúng nghĩa.
Dù thế Tạ Chi Dục cũng chẳng có chút oán giận nào, anh ôm Dư Đàn, hết hôn môi lại thơm trán cô, sau đó hỏi: "Vừa rồi, biểu hiện của anh xã đã đủ để được chấm cho một trăm điểm chưa?"
Dư Đàn xấu hổ không chịu nổi: "Anh đừng có nói đến nữa."
Tạ Chi Dục mang theo ý xấu, đùa cô: "Mới có thế mà em đã không chịu nổi rồi à?"
Dư Đàn giơ tay bịt kín miệng Tạ Chi Dục lại, vừa rồi cô cứ như người bị bắt mất hồn, vào lúc này cơn buồn ngủ ập tới khiến hai mí mắt cô sắp dính vào nhau đến nơi rồi.
Tạ Chi Dục không tiếp tục đùa cô nữa, anh ôm cô vào lòng, khẽ vỗ nhè nhẹ, như đang dỗ dành một đứa trẻ ngủ.
Cái quái gì thế? Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/ket-hon-bua/chuong-50