pinyin là huluhulu nha cả nhà.
Đô Ngư bị tiếng “chị dâu” doạ sợ.
Trình Khả Tâm nói: “Chị dâu đi đâu thế, tan ca sớm vậy?”
Đô Ngư bất đắc dĩ, “Tôi nghỉ việc rồi.”
“Nghỉ việc về nhà làm bà chủ gia đình hả chị dâu?”
“…..”
Cậu câm miệng đi.
Đô Ngư nói: “Tôi còn phải tìm việc mới.”
Trình Khả Tâm hai mắt sáng ngời, “Có muốn cân nhắc Xích Vũ bên em không, môi trường không tệ, hơn nữa Trì ca cũng ở đó, hai người các anh có thể song túc song phi.”
双宿双飞 là một thành ngữ, phiên âm là /shuāng sù shuāng fēi/, ám chỉ một tình yêu đôi lứa không thể chia tách; ân ân ái ái, không rời không bỏ, cùng nhau chắp cánh (phi), như một cặp uyên ương. (theo baike.baidu.com)
Sắp ly hôn đến nơi còn song túc với chả song phi, hơn nữa loại công ty lớn như Xích Vũ y mơ không nổi, Đô Ngư cười cười, nói cho có lệ: “Để tôi về chuẩn bị sơ yếu lí lịch, hôm nào đó nhất định ghé sang.”
“Không cần sơ yếu lí lịch, giờ em đưa anh sang xem thử nhé.”
Đô Ngư có chút kinh ngạc, “Chỗ các cậu không phải công ty lớn tiêu chuẩn sao, nhận người mới không cần sơ yếu lí lịch à?”
Trình Khả Tâm sửng sốt, vội nói: “Đương nhiên cần, chúng em là công ty làm ăn đứng đắn mà.”
“…..”
“Không sao đâu ạ.” Trình Khả Tâm nói: “Mình tham quan trước, chúng em ngày thường cũng hay tiếp đãi sinh viên phỏng vấn đi tham quan.”
Người ta nói đến thế, Đô Ngư từ chối tiếp sẽ thành không biết điều, vả lại Trì Vũ còn làm ở đấy, nếu y để tổng tài đại nhân có ấn tượng không tốt, ảnh hưởng công việc của Trì Vũ thì biết làm sao.
Đô Ngư ngồi lên xe, theo Trình Khả Tâm đến Xích Vũ.
Đây là lần đầu Đô Ngư ngồi Ferrari, vừa thấy mới mẻ, vừa phải cẩn thận cẩn thận, lỡ làm xước gì thì toi, nghe nói xe này sơn lại thôi cũng tốn mấy ngàn vạn. Tuy ngồi siêu xe nhưng cả đường đi Đô Ngư không thoải mái lắm, mãi đến khi xuống xe, sắp được thở phào, cặp công văn lại không cẩn thận quẹt lên ghế da một dấu rõ ràng.
Đô Ngư sợ đến nỗi tim nhảy ra ngoài.
Trời ạ đây chính là ghế dựa bọc da thật, chắc phải vài vạn, Đô Ngư ân hận, xe người ta là xe mới, đi chưa được mấy ngày ghế dựa đã bị y làm hỏng, quá tạo nghiệt.
Đô Ngư có lỗi cực kì: “Ngại quá Khả Tâm à, để tôi đền cho cậu.” Nói rồi lấy di động ra, “Hai ta add WeChat đi, cậu sửa xong hết bao nhiêu báo tôi, tôi chuyển khoản cho.”
Trình Khả Tâm hoảng hốt, vội vàng xua tay, “Đừng đừng đừng, anh không cần đền.”
“Không được.” Người ta khách sáo mình không thể cho là thật, Đô Ngư đưa điện thoại cho Trình Khả Tâm, “Phải đền chứ.”
Trình Khả Tâm sắp khóc, “Xin anh đừng đền mà.”
Đô Ngư: “…….”
Em trai, cậu bệnh không nhẹ đâu.
Hai người cùng vào công ty, lễ tân trông thấy Trình Khả Tâm, khuôn mặt lập tức vui vẻ, nhìn sang Đô Ngư, cười càng tươi nữa, cô vẫn nhớ rõ, đây là người Trì đổng nguyện hiến dâng cả xe riêng của mình, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Trình Khả Tâm nói: “Em đưa anh đi tham quan một vòng trước nhé.”
Đô Ngư hơi ngại, “Mất thời gian của cậu, không ổn lắm đâu.”
Trình Khả Tâm vui vẻ, “Không sao mà, chị dâu không đền ghế dựa cho em, em còn chưa kịp cảm ơn ấy.”
“…….”
Em trai, tôi không hiểu nổi cậu.
Tầng bốn mươi ba Xích Vũ.
Nam nhân tây trang giày da đang làm việc, cửa sổ kính lớn sát đất khiến văn phòng vốn rộng nay càng thêm trống trải. Người kia ngồi đó, không có vẻ nhỏ bé mà ngược lại, càng kiên cố đáng tin cậy, như thể không ai đánh bại được hắn.
Trên mặt bàn đặt rất nhiều văn kiện, nam nhân nhanh chóng lật xem, ký tên mình lên, tức khắc mấy giao dịch trị giá vài chục tỷ đạt thành, tiền như nước chảy từ tài khoản này trôi vào tài khoản khác, mắt người đó không thèm nháy một cái.
Điện thoại trong phòng lúc này vang lên.
“Trì đổng, phu nhân đã tới.”
Người nãy giờ không nháy mắt đột nhiên dừng bút, đứng lên, ngưng ngay công việc từng giây đều đáng tiền, vội vàng chạy xuống lầu.
Đô Ngư vừa đi tham quan, vừa nghe Trình Khả Tâm giới thiệu, Xích Vũ không hổ là công ty lớn, không chỉ yêu cầu với nhân viên cao, chiến lược kinh doanh cũng rất tiến bộ, chỉ qua lời giới thiệu giản đơn thôi đã thấy rất lợi hại rồi.
Đúng là xí nghiệp lớn có thể bước lên đỉnh quốc tế có khác.
Đô Ngư tìm hoài không phát hiện bóng dáng Trì Vũ đâu, muốn hỏi một chút thì Trình Khả Tâm nói: “Trì Vũ ở khu bên này.”
Đô Ngư vừa vào đã thấy Trì Vũ đang ngồi nơi bàn làm việc chính giữa, đeo mắt kính, nhíu mày, trông có vẻ rất bận. Các đồng nghiệp bên cạnh ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, cả đám vô cùng khẩn trương.
Đô Ngư nghĩ nghĩ, vẫn là không nên quấy rầy mọi người.
Sau đó nghe Trình Khả Tâm nói: “Công ty chúng em có bầu không khí làm việc thập phần nhẹ nhàng thư thả, mọi người mỗi ngày vui vẻ công tác, cảm giác như đang ở nhà.”
“….”
Thật à??
Trì Vũ lúc này ngẩng đầu, hạ kính mắt, “Sao em lại đến đây?”
Đô Ngư nói: “Trình tổng mời tôi đến tham quan học tập.”
Trì Vũ nói: “Cùng cả nhà giới thiệu một chút, đây là bà xã của tôi.”
Các đồng nghiệp đang căng thẳng lập tức đồng thanh vang dội nói: “Phu nhân khoẻ!”
“…..”
Phu nhân không khoẻ.
夫人好 là “Fūrén hǎo” (phu nhân hảo) = chào phu nhân.
Đô Ngư không biết nói gì, văn hoá xã giao của công ty lớn không phải thứ dân đen như y hiểu được, y chỉ có thể ừ ừ cho qua, nói với Trì Vũ: “Chắc anh bận lắm, tôi không làm phiền nữa.”
Trì Vũ lấy kính xuống, nhéo mũi, “Loài sống theo bầy mà, mỗi ngày kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện bình thường, chỉ cần nghĩ đến em và Quả Quả, chút vất vả khổ cực này không đáng là bao.”
社畜 là xã súc = súc vật xã hội. Ý con mèo này nói con người là loài động vật sống bầy đàn, tổ chức thành xã hội, nên mới có vụ làm công ăn lương để mèo phải khổ.
Đô Ngư nghe có chút đau lòng, y không biết Trì Vũ mỗi ngày vất vả như vậy.
Một con mèo cũng không thoát được kết cục trở thành xã súc.
Trì Vũ nói: “Tham quan xong hết rồi nhỉ.”
Trình Khả Tâm nói: “Sắp, chỉ còn văn phòng chủ tịch ở tầng bốn mươi ba, em đang định đưa chị dâu lên xem.”
Đô Ngư đối với hai chữ chị dâu đã sớm chết lặng.
“Không cần đâu, xem nhiều như vậy đã cho tôi mặt mũi rồi, xem cả văn phòng chủ tịch thì khoa trương quá, dân đen như tôi sao có thể không biết xấu hổ quấy rầy chủ tịch làm việc chứ.”
Trì Vũ nói: “Chủ tịch đối xử với mọi người rất tốt, hoà ái dễ gần, khoan dung độ lượng, lớn lên cũng đẹp.”
Đô Ngư: “…..”
Lớn lên đẹp hay không không cần kể đâu nha.
Trì Vũ lúc này ngáp một cái, đứng dậy: “Anh đưa em lên xem thử.”
Đô Ngư xoay người muốn đi, phía sau lại đồng thanh hô: “Hẹn gặp lại phu nhân.”
…..
Cảm ơn, không bao giờ gặp lại.
Đô Ngư theo Trì Vũ đến thang máy, y hơi bất an, “Hay thôi đừng đi nữa, chủ tịch người ta rất bận, sao chịu gặp dân đen như tôi.”
Trì Vũ nói: “Chủ tịch hôm nay không bận.”
Đô Ngư: “Sao anh biết?”
Trì Vũ nói: “Không tin em hỏi thư kí Vương.”
Thư kí Vương đang đứng cạnh, xoẹt thẻ cho thang máy mở, gật gật đầu: “Trì đổng nói đúng.”
Đô Ngư nhớ Trì Vũ có nói thư kí Vương không phân biệt được Vũ với Đổng, y mới nghe qua loại không phân rõ âm đọc, chưa nghe qua loại không phân rõ chữ Hán.
Nhưng trường hợp này y không nên hỏi, lỡ như người ta có lí do khó nói gì thì sao.
Trì Vũ thấy Đô Ngư tin, hừ một tiếng, “Đã nói từ điển của anh không có hai chữ ‘gạt người’.”
Đô Ngư: “……”
Dám lặp lại hay không?
Lúc tới văn phòng chủ tịch, Đô Ngư sợ ngây người. Các phòng phía dưới y đã thấy rất rộng rồi, không nghĩ văn phòng chủ tịch mới là phòng to chân chính, bất giác y không dám đi vào.
“Chủ tịch không ở đây à?”
Trì Vũ nói: “Chủ tịch trong WC.”
…….
Đô Ngư nhìn Trì Vũ ngáp thêm một cái, không nhịn được hỏi: “Anh buồn ngủ à?”
Trì Vũ hai mắt mở không ra, lắc đầu, “Anh rất tỉnh táo.”
“…….”
Mắt thấy Trì Vũ sắp ngủ gật đến nơi còn đứng rung rinh không chịu ngồi xuống, Đô Ngư vội đỡ hắn đến sô pha, nhíu mày: “Anh không sao chứ, sao lại mệt đến nỗi này?”
Trì Vũ híp mắt, hai cái tai mèo biu phát mọc ra, “Đêm nay trăng tròn --“
“……”
Dừng.
Hai cái tai mèo run rối rít, Trì Vũ khịt khịt mũi, cởi tây trang, đầu gối lên đùi Đô Ngư, cọ cọ: “Meo.”
Đô Ngư thở dài, không biết khi nào chủ tịch về, nếu thấy hai bọn họ ở văn phòng mình, một người trong đó còn mọc tai mèo ngủ say, sẽ có cảm tưởng gì. Y nghĩ nghĩ, vội cởi khăn quàng cổ xuống, bao lấy đầu Trì Vũ, nhưng hai cái tai mèo vẫn mạnh mẽ chui khe hở thoát ra.
Đô Ngư nghe tiếng Trì Vũ rên rẩm, rù rà rù rì, cũng thấy mệt rã rời.
“Meo.”
Đô Ngư không động tĩnh.
Trì Vũ kêu tiếng nữa.
Đô Ngư vẫn không động tĩnh.
Trì Vũ không nhịn được: “Sao em không vuốt anh?”
Đô Ngư: “…..”
Đô Ngư duỗi tay vuốt ve sau lưng Trì Vũ, Trì Vũ vừa lòng nhắm mắt lại, tiếp tục ngáy ngủ, vỗ vỗ thế mà ngủ say luôn. Đô Ngư vuốt một hồi thì dừng, nhìn ót Trì Vũ chảy đầy mồ hôi liền tháo khăn quàng ra, hai cái tai cuối cùng cũng được tự do, Trì Vũ trong mơ thoải mái theo, tay nắm thành nắm ôm lấy đầu, cuộn tròn một cục trên sô pha.
Đô Ngư nhìn hắn ngủ say, chính mình cũng buồn ngủ, rõ ràng đã cố không ngủ gật, nhưng đợi lúc mở mắt ra, y đã nằm trên giường.
Bên cạnh là một con mèo tam thể.
Không, thật ra là hai màu, màu cam đã mất, còn mỗi màu trắng với đen.
Đô Ngư nghĩ mình ngủ ngốc rồi, chẳng lẽ đây không phải Trì Tam Hoa sao?
Lúc này, Trì Nhị Hoa tỉnh lại.
“Meoo.”
Đô Ngư chắc chắn đây là Trì Tam Hoa.
“Sao anh thành trắng đen rồi?”
Trì Nhị Hoa xoay đầu, “Anh vốn dĩ trông như thế này.”
Đô Ngư nói: “Anh rõ ràng có ba màu mà, còn màu cam nữa không phải sao?”
Trì Nhị Hoa hầm hừ, “Đâu ra.”
Nếu hắn không thừa nhận, Đô Ngư cũng không ép hắn, nhanh trèo xuống giường, nơi này thì ra là phòng bên, ở ngoài là văn phòng của chủ tịch. Đô Ngư nghĩ mà sợ, bọn họ ngủ trong văn phòng chủ tịch lâu như thế, may mắn bên ngoài không có ai, nếu không xấu hổ chết mất.
“Anh biến về đi, chúng ta phải đi thôi.”
Trì Vũ không động tĩnh, sau một lúc lâu mới nói: “Anh hiện tại biến không được.”
Đô Ngư muốn hỏi hắn tại sao, nhưng tình huống này không hợp cãi cọ, y lấy quần áo Trì Vũ gói ghém Trì Nhị Hoa vào, bế trong ngực, nhìn bên ngoài văn phòng không có ai mới chạy đến thang máy, không nghĩ thang máy vừa mở đã thấy thư kí Vương ở bên trong, Đô Ngư sợ tới mức buông thõng tay, Trì Nhị Hoa pia một cái ngã trên mặt đất.
“A!!!!!!”
HẾT CHƯƠNG .
Viết hoa hay không, là tên riêng hay không, tôi cũng không biết nữa, quá loạn.