'Một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi vào một gia đình giàu có'
Một điều nghe có vẻ khá là lãng mạng. Và điều đó sẽ lãng mạng hơn nữa nếu đứa trẻ mồ côi ấy là con gái.
Cô bé sẽ trở thành một Cinderella nếu là trong một cuốn tiểu thuyết hoặc một bộ phim truyền hình Hàn Quốc.
Tuy nhiên, hiện thực luôn khác xa so với tưởng tượng.
Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi bị hai người đột nhiên xuất hiện và sẽ làm anh trai của tôi từ bây giờ đến cuối đời bắt nạt và quấy rối liên tục.
Nếu chỉ sự coi thường và lăng mạ thôi thì đã chẳng là gì đối với tôi cả.
Những trò chơi khăm tồi tệ của họ nhắm cả vào đồ ăn và chỗ nghỉ của tôi dần trở nên kinh khủng như cuộc sống ở trường và khiến tôi trở nên khổ sở đã trở thành "mục tiêu hàng đầu" trong việc bắt nạt của họ.
Tất cả là bởi vì thằng anh trai kế thứ hai không hơn tôi nhiều tuổi lắm, chúng tôi học cùng trường trong một năm.
Kể cả khi tên đó tốt nghiệp, những trò bắt nạt đó chỉ trở nên thậm tệ hơn nếu nói về việc có thay đổi gì không thôi, nhưng chẳng có gì chuyển biến khá hơn cả.
Vợ của cha qua đời do mắc một căn bệnh nào đó, điều này khiến bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng hơn. Mặc dù, tất cả những việc này đều xảy ra trước khi tôi chào đời.
Ngay cả như vậy, mấy tên khốn điên khùng đó lại đổ lỗi cho một đứa trẻ như tôi như thể tôi là người đã giết chết mẹ của chúng vậy! (ta từ chối hiểu logic củ lìn của bọn nó)
Họ đối xử tồi tệ với tôi đến mức đôi khi tôi cảm thấy hoang mang.
Tôi đã từng nghĩ có lẽ tôi là người khiến mẹ của họ mắc căn bệnh đó chăng.
Tôi là đứa trẻ sống tồi tệ hơn cả người ăn xin trong ngôi nhà này.
Tôi yêu khoảng thời gian sống với mẹ ở một nơi ở chật hẹp hơn . (Ôi chị tôi!!!! .....T^T.....)
Tôi đã bị sụt cân đến báo động và những vết thương, vết sẹo cùng những vết bầm tím lớn dần lên như để thay thế cho số cân nặng đã sụt mất.
Người mà tôi gọi là cha, cái người đã mang tôi đến ngôi nhà đó, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.
'Tại sao cha lại mang con đến đây nếu người đối xử với con như vậy? Cứ vứt con ở cô nhi viện đi cho xong.'
Tuy nhiên lời phàn nàn và sự tức giận của tôi chẳng có ý nghĩa gì với bất kì ai.
Đối với tôi, người khổ sở sống dưới sự che chở của ông bố đơn thân trong ngôi nhà này, thì tôi chọn cách bỏ cuộc.
Tôi sẽ hối hận nếu bản thân cầu xin tình yêu của những kẻ đối xử với tôi tồi tệ hơn cả thú hoang.
Tôi chẳng có một đồng nào và cũng không có nơi ở nếu tôi bỏ nhà ra đi vậy nên tôi đã cố gắng học thật nhiều cho đến khi tốt nghiệp.
Nó sẽ là bước đệm giúp tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng.
Tất cả không phải là vì tôi muốn nhận được lời khen từ hai tên khốn khiếp đó hay cái người-tôi-gọi-là-cha mà là tôi muốn thoát khỏi cái ngôi nhà địa ngục đó.
Ngày mà tôi nhận được thông báo xét tuyển, tôi đã ngay lập tức chạy đến chỗ cha với nụ cười rạng rỡ đầu tiên trong cuộc đời.
"Cha! Nhìn này! Con đỗ rồi! Con đỗ rồi này!"
"Vậy thì? Nói nhanh cái lý do con đến gặp ta đi," (Mẹ! cái lão điên!!! Bác nào muốn chửi thì cứ xả hết dưới cmt đi, tôi không ngại đâu, chửi nhiều vào cũng được)
Không có bất kỳ lời chúc mừng nào của ông ta, trước khuôn mặt hạnh phúc của tôi.
Tôi thực sự cũng không quan tâm lắm về việc này. Tôi không đến gặp ông ta để chờ mong điều như vậy.
"Hãy đồng ý cho con ra ở riêng! Con muốn sống gần trường đại học để
co có thể sống một cuộc sống cho riêng mình. Ít nhất thì cha có thể thực hiện điều này cho con phải không?"
Cha cau mày với yêu cầu bất ngờ này của tôi.
Nhưng chẳng phải điều này có lợi cho bọn họ sao?
Cái con bé mà họ cực kì gai mắt nói rằng nó sẽ rời đi ở riêng một mình. Làm sao có chuyện họ không hạnh phúc được cơ chứ?
"Được rồi. Ta đồng ý"
Kế hoạch tẩu thoát diễn ra vô cùng suôn sẻ mà không có bất kỳ trở ngại gì.
Nhưng cha tôi đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc. Để việc này cho tên con trai lớn khốn khiếp, cái tên đã chuẩn bị ra ở riêng với tư cách là người thừa kế công ty.
Vì vậy, tôi phải sống tại một tầng hầm đầy bụi bẩn và nấm mốc. Nhưng những điều đó vẫn ổn đối với tôi.
Mọi thứ đều có thể khiến tôi hạnh phúc sau khi rời khỏi căn nhà đó.
Tôi bỏ lại tất cả những tủi hờn những năm cấp 2 và cấp 3, tôi
đã kết thêm rất nhiều bạn mới.
Thực sự tôi rất biết ơn mấy đứa bạn đã giúp tôi thay đổi và cho tôi biết đến trò chơi đó.
"Lady`s Love-Love Projects | Dự án ái tình của quý cô? Cái gì vậy? Nghe thật trẻ trâu."
Đây là một trò chơi nhập vai chơi trên điện thoại rất phổ biến trong đám bạn của tôi.
Hình ảnh minh họa và tựa đề đã khiến tôi rúm vào và tất cả đủ cho tôi đoán được thể loại và nội dung trò chơi như thế nào.
Tôi không quá hứng thú để chơi, nhưng mọi người ở trường chỉ toàn bàn tán trao đổi về nó. Vì cũng muốn tham gia nói chuyện, tôi đã thử tải về và chơi thử.
Tình cờ là hôm đó tôi lại được nghỉ công việc tình nguyện.
Trò chơi được thiết kế với hai cấp độ. Bình thường và khó.
"Bình thường"
Tôi không chút do dự ấn chọn nút chế độ bình thường. Tôi định sẽ đi ngủ sau khi chơi vài chap đầu.
Trò chơi bắt đầu và video mở đầu phát lên, giới thiệu tất cả các nhân vật.
[Bị lạc đường do một tai nạn không may, cô con gái út của gia đình công tước trở về và lấy lại địa vị tiểu thư của mình một lần nữa.]
Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh một thiếu nữ với vẻ ngoài ngây thơ và trong sáng bước vào sân khấu phối hợp ánh đèn cùng BGM (background music | nhạc nền)
Ngoại trừ đồ họa cùng dàn nhân vật đẹp lung linh, tôi chẳng thấy nó có gì đặc biệt cả.
Nắm bắt lấy trái tim của các nhân vật nam chính để tăng độ hảo cảm họ dành cho bạn.
Và cũng lúc đó, nhân vật chính cũng sẽ bắt đầu loại bỏ nhân vật phản diện và lấy lại tiền tài cùng danh tiếng.
Ở phần kết, bạn nhận được lời tỏ tình của nhân vật chính có điểm hảo cảm cao nhất mà bạn tích lũy được nhanh nhất.
"Ồ, trò này có vẻ vui phết."
Cái tựa đề sến sẩm của trò chơi nghe có vẻ khá trẻ con nhưng thức sự là chơi rất hay. Thiết kế kịch bản các lựa chọn rất phức tạp và độc đáo. Nó có rất nhiều phương án để giải quyết các vấn đề nên sẽ không cảm thấy nhàm chán. Và hệ thống trò chơi rất tân tiến.
Hơn nữa, tôi còn bị nó cuốn hút bởi người vẽ minh họa đã đặt cả trái tim và tâm huyết của mình vào từng hình ảnh.
Còn nữa, câu chuyện rất phù hợp với hoàn cảnh mà tôi từng trải qua, vậy nên tôi lại càng yêu thích trò chơi này hơn nữa.
Trong các nhân vật trong trong trò chơi có hai người anh trai thuộc dàn nam chính.
Câu truyện lấy bối cảnh chủ yếu ở dinh thự của công tước. Hai người anh trai không hề chào đón người em gái đột nhiên xuất hiện chẳng rõ từ đâu, nhưng họ chỉ gây chút phiền phức cho cô ấy.
'Tương tự với những điều mình từng trải qua'
Mặc dù những gì tôi từng trải qua kinh khủng hơn những việc trong này một trời một vực.
Họ dần cảm thấy tội lỗi về việc từng gây phiền cho cô (bọn mày biết cẩm thấy tội lỗi cơ à? Thế mà sau này bọn mày làm khổ chị tao có bao giờ cảm thấy tội lỗi không, nhất là thằng anh trai cả, đéo bằng bọn sâu bọ nữa!) Hành trình nhân vật chính chiếm đóng trái tim họ từng chút từng chút một đủ để khiến người chơi lao vào và đắm chìm trong trò chơi.
Tôi, cái người chỉ muốn chơi thử trò này, đã đắm chìm trong nó.
Đạt được kết cục của câu truyện khá dễ dàng dù đây là lần đầu tiên chơi trò này.
Tôi đồng ý rằng, trò này rất vui. Tuy nhiên, chế độ thường luôn rất dễ dàng kể cả với tay mơ như tôi.
Từ lúc bắt đầu, tổng độ hảo cảm của các nhân vật chính đã khởi đầu với con số 30%.
Vì điểm này nên chế độ này nên gọi là chế độ dễ chứ không phải chứ không phải chế độ thường nữa.
Tôi đã hoàn thành kết thúc với toàn dàn nhân vật chỉ trong vòng có 3 tiếng đồng hồ.
Sau đó có một tấm thẻ bật ra trên màn hình ghi là 'Kết thúc ẩn' (các bác nên nhớ kĩ cái này đó) với biểu tượng bị khóa.
"Một- một trăm dollar ư? (100 dollar=118.493,48 won và =2.314.244,63 Việt Nam đồng) Điên à? Sao nó đắt vậy?"
Để thấy được kết thúc ẩn, bạn phải trả một số tiền cao một cách điên rồ hoặc là hoàn thành chế độ khó của một nhân vật khác.
"Shit.... Đã đến nửa đêm rồi"
Tôi đang tính đến lớp học sớm vào sáng mai. Tuy nhiên, tôi không suy nghĩ lâu quá.
"Ahh, sao cũng được! Hoàn thành nó nào!"
Tôi đã điên cuồng chơi, trở nên mất khống chế bơi trò chơi như vậy. Tôi chưa từng như thế bao giờ, từ trước đến nay.
Tôi hào hứng ấn vào nút chế độ khó.
Một video khác được phát lên vào phần mở đầu, lần này là một BGM cao trào (hoặc tông cao).
"Ồ, nhân vật chính thay đổi thành cô ấy."
Nhân vật chính bất ngờ thay đổi trong chế độ này.
Cô ấy là nhân vật phản diện trong chế độ thường, cô tiểu thư giả của gia đình công tước.
Câu chuyện xảy ra trước khi nữ chính (ở đây sử dùng từ 'heroine' nghĩa là anh hùng nhưng theo ngữ cảnh tôi sẽ dịch là nữ chính nhé) xuất hiện ở chế độ thường nên nó cỏ vẻ tách biệt với trò chơi và cốt chuyện cũ.
"Có thể đây là lý do tại sao trò chơi này lại nổi tiếng như vậy."
Sự xuất hiện các hình minh họa chi tiết của các nhân vật chính đã khiến tôi dễ dàng giúp tôi tỉnh táo lại.
Thiết lập của hệ thống trò chơi không hề giống bất kỳ trò nào khác. Điều này khiến tôi càng thích ứng dụng trò chơi này hơn.
Nhân vật phản diện là nhân vật luôn đối xử ác độc với nữ chính thiên thần bây giờ là người muốn chiếm được tình yêu trong trái tim được khóa kín của các nhân vật chính.
Điều này khiến tôi có cảm giác phấn khích và hồi hộp mà chính tôi cũng không diễn tả được.
Tôi tiếp tục cốt truyện chính của chế độ khó. Tôi đã quá tự tin về trò này sau khi bản thân hoàn thành tất cả các route trong chế độ thường.
Mặc dù nó gọi là chế độ khó, nhưng tôi đoán là các lựa chọn sẽ chỉ khó hơn một chút thôi, chỉ có vậy thôi.
Tuy nhiên, đó là một phán đoán ngu người!
"Ack! Ack! Sao mình lại chết lần nữa rồi!?"
Chế độ khó nó khó một cách kinh khủng!
Nhân vật chính của chế độ này tức là nhân vật phản diện của chế độ thường. Để tăng hảo cảm của các nhân vật khó một cách quái dị.
Không chỉ có như vậy.
Điểm hảo cảm mà tôi mất công cày cấy đều sẽ tụt sạch xuống 0% cho đến thẳng lúc 'game over' nếu mà mắc dù chỉ một sai lầm nào đó.
Không chỉ là thua bình thường đâu, nó còn là một cái 'chết' rất thảm cho nhân vật chính của phần này.
"Sao nó lại phải khó như thế này cơ chứ?"
Hình minh họa lúc đó cũng vô cùng thực tế và tàn nhẫn.
Tôi nhăn mày lại trước hình ảnh nhân vật chính (chế độ khó) bị thái tử cắt cổ.
"Một trò chơi điên rồ....." (nó còn khốn nạn nữa cơ chị ạ)
Tôi đã chết vài lần suốt các lựa chọn khó khăn mà tôi gặp phải trong trò chơi. Sự thất vọng lan tràn trong lòng tôi vì cái thiết lập hệ thống tồi tệ này.
Nhà sản xuất đã nghĩ cái khỉ gì không biết, thiết lập cái chế độ khó như thế này?
Tôi đã chết rất nhiều lần đến mức bản thân dần cảm thấy căng thẳng khi chơi cái này.
"Làm ơn cho tôi sống sót một lần thôi mà!"
Mục đích ban đầu của tôi là mở khóa 'kết thúc ẩn', tuy nhiên cái mục đích đó đã bay màu lâu rồi.
Tôi phải thấy được cô bé nhân vật phản diện khổ sở tội nghiệp này tránh khỏi cái chết và hạnh phúc cùng với ít nhất 1 trong dàn nhân vật.
'Điều gì khiến nhân vật phản điện trở thành kẻ có tội? Thành thật mà nói, chính tác giả là người biến cô ấy thành kẻ tội lỗi.'
Không giống như nữ chính ở chế độ thường người nhận được sự yêu mến của tất cả mọi người dù tôi tôi có chọn lựa chọn nào đi chăng nữa, nhân vật phản diện là người luôn bị lạm dụng và ngược đãi dù cô có cố gắng bao nhiêu để cầu xin tình yêu của người khác đã gợi lại cho tôi cái cuộc sống trước kia.
"Mình phải thấy được cái kết của nhân vật này dù cho có thế nào đi chăng nữa."
Tôi đã lại bị giết bởi hai tên anh trai khốn nạn đó nữa. Tiếng nghiến răng của tôi đã vang khắp căn phòng.
Tôi chẳng thể nhớ nổi mình đã chết bao nhiêu lần ở chổ này rồi nữa. (Cái route hai anh trai nhà công tước)
Hai tay nắm chặt chiếc điện thoại nóng rực của tôi đang dần run rẩy.
Tôi nghĩ rằng bản thân đã quá đa cảm khi chơi trò này, nhưng tôi không thể dừng được việc ngón tay cứ bấm vào nút reset (chơi lại).
Tôi lại chơi lại mọi thứ từ đầu.
Tôi ẩn thận chọn lựa, từ từ tăng hảo cảm của họ và nhận được điểm danh tiếng, giá trị và tiền để mở ra route kế tiếp.
"Ack! Tại sao? Tại sao hả?"
Nhưng mà tôi lại ngỏm rồi. Tôi đã điên tiết đến nỗi nghĩ rằng cứ dùng tiền mua quách cái hảo cảm đó đi cho xong.
Nếu mục đích của nhà sản xuất là khiên snguoiwf chơi tiêu tiền vào cái vụ điên rồ này thì họ đã khá thành công rồi đó.
Từ cái lúc mà họ khến tôi, một người tiết kiệm tiền hơn bất cứ ai, muốn tiêu tiền của mình vào trò này.
Cho đến cuối cùng tôi vẫn không dùng tiền của mình, nhưng tôi đã phát hỏa cả đêm chỉ để thấy kết thúc của cô ấy với ít nhất là một nhân vật trong dàn nam chính.
Chết, chơi lại.
Chết, và lại chơi lại.
Chết,
Chết,
Và lại chết lần nữa.
Tôi cứ chết liên tục cho đến khi trời hửng nắng.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa được thấy kết cục bên bất cứ ai trong số bọn họ cả.
"Fuck........ Lại lần nữa......"
Tôi, cái người liên tục bấm nút reset lần nữa rồi lần nữa, không thể chịu được nữa và đã ngủ gục trong khi điện thoại vẫn cầm trên tay.
Và khi mà tôi mở mắt ra.
"Penelope Eckart."
Người đàn ông đang nói với âm thanh giận dữ và dòng chữ lấp lánh trên đỉnh đầu 'Hảo cảm 0%' .
"Ta sẽ tước cái họ 'Eckart' ra khỏi cô một thời gian."
Tôi đã trở thành nữ phản diện trong trò chơi mà tôi chưa bao giờ tửng được thấy kết cục của cô ấy.
____________________________________________________________________________________________________
Hú hú,mami mới cho cái máy tính tôi vào dịch ngay cho mấy bác đây!!!!