Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong vân xung quanh chợt biến, nắng vàng vốn rải đầy trời hóa thành mây đen, kéo tới phủ đầy đầu, tối om như mực.
Âm phong quét qua, không khí thoáng chốc giảm nhiệt, tiếng gió thét gào như vạn quỷ ỉ ôi, sắc tím ánh lên tựa thiên thần giáng thế, uy phong lẫm liệt.
Lâm Chiêm đứng cách Hoa Nguyệt Phong một bước, đột nhiên dang tay ra, sát khí cùng lửa giận hóa thành tầng khí dập dờn, như sóng gợn trên đất, nhanh chóng dâng lên tấn công mọi thứ xung quanh.
Lệ phong mãnh liệt vờn khắp đài hành quyết, xích sắt đập mạnh vào cột rồng, tạo ra âm thanh sắt xát bén nhọn làm cho người ta sợ hãi, như muốn xé nát màng nhĩ. Muôn vàn binh tướng che tai kêu than, quân chủ các giới cũng nín thở tự vệ, tất cả đều bị trận thế trấn giữ tại chỗ.
Lâm Chiêm ngước lên nhìn vào hai mắt Hoa Nguyệt Phong, con ngươi màu tím càng thêm yêu dị quỷ quyệt, không còn ôn nhu đau xót, ngược lại kiên định đến xa lạ, như hắc động sâu thẳm không thể nắm lấy, Hoa Nguyệt Phong cũng nhìn không thấu.
“Ta đã nói ngươi không được chết, hôm nay ta muốn ngươi sống, về sau cũng muốn ngươi tồn tại! Sao ngươi lại muốn chuộc lỗi cho những lời vu khống vô lí đó vậy, dựa vào đâu mà bất kì kẻ nào cũng có thể định tội ngươi?
Ngươi là nguyên linh hóa thân từ Huyền Thiên Minh Kính, vận mệnh đưa ngươi vào trần đời, tất có duyên phân. Ngươi là thần, là linh hồn được trời xanh dựng dục, diệt được ngươi chỉ có trời xanh, sinh linh trong thiên hạ này ai dám có tư cách ấy? Ai có gan làm vậy?!” ỏooo dạy chồng
Đột nhiên Lâm Chiêm tức giận tăng vọt, sóng khí toàn thân hất bay vạt áo tựa yêu liên nở rộ, tóc dài thổi tung như lệ quỷ địa ngục. Đôi con ngươi ác hiểm trói chặt hai mắt thất thần của y, bỗng nhiên cậu duỗi tay ra, dùng ngón tay nâng cằm y, ghé vào tai uy nghiêm nói: áuuu nói chồng tiếp này
“Hoa Nguyệt Phong ngươi nghe cho kĩ, trước khi trời cao lấy lại cái mạng của ngươi thì sống cho thật tốt. Ta không cho phép ngươi chết, ngươi còn dám à? Thân là Huyền Thiên Minh Kính Kính Linh, chúng ta chính là thần hồn cuối cùng trên thế gian này, còn ngươi là người duy nhất gắn liền với ta. Nếu dám để ta lẻ loi một mình, có xuống địa ngục ta cũng phải lôi về! Nghe rõ chưa?!” rõooooo
Hoa Nguyệt Phong kinh ngạc nhìn trạng thái kỳ lạ của người trước mặt, trong lòng đột nhiên có một suy đoán táo bạo, có lẽ người này đã không còn là Lâm Chiêm, mà một nửa thần hồn kia của Huyền Thiên Minh Kính đã thức tỉnh. Hiện tại đang chiếm cứ thân thể này, nắm giữ ý thức của cậu, xuất phát từ bản năng bảo vệ của Kính Linh mới thề sống chết bảo vệ. ơ
), đang hứng
Huyền Thiên Minh Kính hỗn độn, Minh Kính dựng nên thần hồn hai phe thiện ác. Suy cho cùng, Hoa Nguyệt Phong và Lâm Chiêm vốn là một thể. Cho dù sau này đã chia ra hóa thành người, linh hồn tất nhiên vẫn sâu sắc ghi nhớ duyên cũ, trước sinh tử của nửa kia thần hồn liền thức tỉnh trở về, bảo vệ chu toàn….
Bên tai truyền đến tiếng dây sắt gãy vụn, xiềng xích quấn quanh Hoa Nguyệt Phong nhanh chóng rơi xuống, hóa thành vụn sắt rải rác dưới chân.
Hoa Nguyệt Phong nhẹ cả người, chợt nhào vào lòng Lâm Chiêm, cảm giác một nguồn sức mạnh nhẹ nhàng truyền khắp cơ thể, chạy dọc chữa trị vết thương.
Y sát lại nhìn đôi mắt của cậu, muôn vàn suy nghĩ trong lòng đều hóa thành hơi nước mông lung. Được chăm sóc, được cần đến, được bảo vệ, đây lần đầu tiên trong đời y được trải nghiệm, sưởi ấm con tim ấm áp, cảm thấy thanh thản.
Sinh mệnh y chú định là thứ bị thế gian ruồng bỏ giãy giụa trong một mớ hiểu lầm, đã định sẵn sẽ tĩnh mịch thống khổ một đời. Thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn luôn có một tia sáng ấm áp như vậy, nó phá tạn tăm tối vô hạn, chiếu đến tâm hồn nhỏ bé bất lực của y, chữa lành nỗi đau, trao cho hy vọng.
Em là thiên thần, là ánh sáng của cuộc đời ta, là gắn bó vô hạn, là tiếc nhớ muôn ngàn.
Hoa Nguyệt Phong chớp mắt để nhìn rõ hơn một chút. Đang muốn mở miệng nói chuyện chợt nghe tiếng rắng rắc vang lên từ phía trời cao, bạch điện chớp nhoáng. Nguyên lai các vị quân chủ bay lên phía trên, tay cầm pháp khí biến ra tia chớp nhập nhằng mây đen, giáng xuống từng đợt.
“Điện hạ cẩn thận!” Hoa Nguyệt Phong theo bản năng bước lên trước che chắn, tay đang kết ấn chuẩn bị chiến đấu thì bất chợt bị kéo ra sau.
Lâm Chiêm phất tay dẫn ra một chùm áng đỏ, phá tan xiềng xích trên người Đế Tuân, dặn hắn chiếu cố Hoa Nguyệt Phong cho tốt, sau đó xoay người phi thân hướng về phía trước, đón nhận tia chớp.
Trong tích tắc bóng dáng cậu lóe lên giữa điện lưu, ánh mắt đảo quanh, nhanh chóng bắt được phương hướng của nó, vung tay dựng một kết giới bao trùm toàn bộ pháp đài.
Điện lưu từng đạo bắn xuống kết giới, ngay lúc giao nhau liền hóa thành lưới điện, bao phủ hết thảy. Sức mạnh to lớn phóng ra đột ngột nổ tung, bạch quang chói mắt như chiếu sáng cả thiên địa mờ mịt, linh lực chung quanh bùng phát như muốn xé nát cả bầu trời, đập vụn núi sông….
“Lâm Chiêm! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”
Giọng nói Lâm Huyền uy nghiêm truyền xuống, không cần nhìn đã biết sắc mắt hắn giờ phút này ra sao.
“Thái tử điện hạ khăng khăng muốn làm bạn cùng với Hoa Nguyệt Phong, ngươi đặt Ngũ Giới ta ở đâu? Nếu đã quyết ý đối địch với chính đạo, thiên hạ sẽ không coi ngươi là chủ của Tiên giới nữa! Hôm nay làm cho ta lẽ, ngày sau ai gặp liền giết, chưa chết chưa tha!”
“Thân là chính đạo lại bị ma đầu mê hoặc, Thái Tử như người thì đừng có làm! Hôm nay ngươi sỉ nhục chính đạo, ắt sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, cứ chuẩn bị cho một đời trốn chạy cùng y đi là vừa, Ngũ Giới tất sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi! Ngươi hãy chờ đó!”
“Cùng ác làm bạn, tội ác tày trời!”
“…..”
Quân chủ các giới sôi nổi công khai lên án, muôn vàn quân sĩ xung quanh cũng liên tục đồng thanh, tức khắc mắng nhiếc như biển, phỉ nhổ như nước.
Lâm Chiêm cúi đầu cười mỉa, lơ đãng nhếch mày, như không vừa ý mà nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó chậm rãi ngẩng lên, ngưỡng mặt nghênh đón từng ánh nhìn sắc bén hận không thể băm thây bản thân.
Chốc lát, thanh âm lười biếng cất lên: “Thiện ác trên đời này ngàn năm không đổi, từ đầu chí cuối đều là hạng người dối trá như các ngươi tự xưng thanh cao, tự cao tự đại, dựa vào cái gọi là nhân từ chính trực mà tự tiện kết tội, bôi bác thanh danh người khác, tự cho mình cái quyền định đoạt sinh tử. Ai cho các ngươi lá gan đó?!”
Nụ cười trên mặt đột nhiên ngưng trọng, ánh mắt chợt lạnh lùng uy nghiêm, khóe miệng nhếch lên mỉa mai, uy nghiêm cao giọng nói: “Các ngươi tự nhận thiên hạ thương sinh là trách nhiệm của mình, tự xưng Tôn chủ tối thượng của thiên hạ này. Ấy vậy mà chỉ vì một lời tiên tri nhảm nhí, đuổi giết y mấy trăm năm nay! Từ khi y còn là một đứa trẻ, đao thương kiếm kích cứ thế đâm vào cơ thể không biết bao nhiêu lần, căn cơ thương tổn!
Các ngươi trơ mắt nhìn y vật lộn với sinh tử, nhìn y thống khổ mà co rút trong biển máu, vô động vu trung()! Từng tiếng khóc, từng vết thương, các ngươi ra vẻ mắt điếc tai ngơ, thế mà dám mở miệng một tiếng nhân gian chính nghĩa, đem một người sống sờ sờ là y ra tra tấn đến mức không ra dáng người! Thử hỏi, ngược đãi trĩ nhi, tru sát ấu đồng, mấy thứ này các ngươi gọi là việc thiện thế gian hay sao?!”
()无动于衷: Vô động vu trung
Là thành ngữ trong Hán ngữ, mang nghĩa không hề động lòng. Nói đến việc thờ ơ và bỏ mặc những điều đáng lí ra phải quan tâm, chú ý. Gốc《 Quan Trường Hiện Hình Ký》(Mặt Thật Quan Lại).
Sắc tím trong mắt Lâm Chiêm chợt lóe, cảm nhận rõ ràng sát khí tăng vọt. Âm phong dữ dội, lôi đình nổ vang, phân tán linh lực tạo thành một luồng tử khí gần như nghẹt thở bao quanh khắp người.
Hai quả cầu tím trong tay nhanh chóng tích lực, càng ngày càng sáng, cậu nhướng mắt nhìn chăm chăm vào từng khuôn mặt giả dối, cười cợt một tiếng.
Thanh âm vang vọng đất trời, vô cùng rõ ràng:
“Đoạn tuyệt với thiên hạ này thì đã sao? Thiên hạ bất công như vậy—— có cũng như không!!”